Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 49: “Cậu ngây thơ thật.”
“Tuấn Anh cố lên!”
“Mai Tuấn Anh! Mai Tuấn Anh!”
“Tuấn Anh cố lên!”
“Tuấn Anh vô địch!”
“Tuấn Anh number one!”
Vâng, các bạn không nghe nhầm. Đây là những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt của những nam thanh nữ tú Gallet dành cho đại diện ưu tú của trường.
Dĩ nhiên, không phải trong bộ môn bóng đá.
Mà là, nấu ăn.
Vâng, các bạn không nghe nhầm.
Mai Tuấn Anh của chúng ta sau một vài thất bại trên cầu trường cũng như… tình trường, quyết định treo giày giải nghệ một thời gian.
Chính vào lúc này đây, khu vực sân trường chuyên Thanh Phong đã trở nên náo động hơn bao giờ hết, với cuộc thi… nấu ăn giữa các trường phổ thông trung học trong thành phố.
Ngay khi giáo viên chủ nhiệm lớp 12B04 vừa dứt lời phổ biến thể lệ đăng ký, đã có người đập bàn quả quyết. “Em sẽ thắng!”
Ngay lúc bấy giờ, ngoại trừ Việt Hương, số còn lại trong lớp đều nhìn anh bạn gầy gò, đeo kính bằng nửa con mắt.
Cho đến lúc này đây, khi đội Gallet do Tuấn Anh làm đội trưởng, băng băng hạ gục mọi đối thủ, tiến vào trận chung kết đối đầu với đại diện Thanh Phong.
Điều đáng ngạc nhiên năm nay là vòng chung kết cuộc thi nấu ăn lại quy tụ toàn… nam sinh. Không những thế, đều là con nhà buôn bán khá giả, điều kiện hoàn toàn chẳng cần phải động tay đến việc nhà. Vậy mà vì một lý do nào đó, họ không những nấu được, còn nấu… rất giỏi.
Hoàn toàn căng thẳng, hoàn toàn ngang tài ngang sức. Nhìn cái cách mà hai đội trưởng xắt rau, cũng như lóc cá nhanh như chảo chớp, không ít nữ sinh phải ngẩn ngơ vì… xấu hổ. Cũng bởi vì quá ngang ngửa, nên sau hai vòng khai vị và món chính, số điểm dành cho hai đội vẫn bằng nhau chằn chặn.
Ở vòng tráng miệng, đối thủ bên Thanh Phong đưa ra panna cotta được trang trí cầu kỳ. Trong khi Tuấn Anh đặt xuống bát thạch găng màu xanh lá cây đơn giản.
“Và ban giám khảo xin được công bố kết quả. Danh hiệu Vua đầu bếp khối phổ thông trung học đã thuộc về…”
MC vừa dứt lời, đám cổ động viên Gallet đã vỡ òa. Mai Tuấn Anh không những đã trả được thù riêng với Thanh Phong ngay trên sân khách, còn mang về danh hiệu vô địch lần đầu tiên trong lịch sử của Gallet ở bộ môn… nấu ăn.
Minh Hà cùng Việt Hương vừa reo hò khản cổ, mãi sau quay lại mới thấy Trà My đã ôm túi xách đứng đằng sau từ lúc nào. Trên gương mặt thanh tú chỉ hiện lên nụ cười nhẹ nhàng. Nói gì thì nói, cô cũng là học sinh của Thanh Phong. Tuy vậy, đáy mắt long lanh không giấu vẻ rạng rỡ, vui mừng.
Tuy vậy, vừa nhìn thấy Trà My, Việt Hương như nhớ ra điều gì đó, mọi hứng khởi dường như bay biến hết, chỉ ghé tai thấp giọng hỏi.
“Đi chưa?”
My lặng lẽ gật đầu.
“Cái đồ vô tâm!” Hương gắt, trong khi nhìn về hướng sân khấu, nơi Tuấn Anh đang nhận giải thưởng giữa vòng vây “người hâm mộ”. “Bạn chuyển nhà mà nhất quyết không chịu đến giúp! Còn bày đặt thi nấu ăn! Đồ hiếu thắng! Đàn bà!”
Nhìn gương mặt Trà My cúi thấp, buồn bã tội nghiệp, Minh Hà động lòng lên tiếng.
“Thì có tớ đến giúp đây còn gì! Thôi kệ đi! Hôm nay Tuấn Anh thi cử bận rộn chắc đã mệt nhoài. Có đến chắc cũng không giúp được gì đâu…”
Vậy là cả ba cô gái từ bỏ cuộc vui, len lỏi giữa đám đông náo nhiệt để về sớm, cùng nhau chuyển đồ đến nhà mới cho Trà My.
Gia đình My vốn sống ở ngoại ô giống như Việt Hương, nên lên cấp ba, nhập học Thanh Phong bắt buộc phải ở nhờ nhà người quen. Nhưng dường như mối quan hệ không được tốt đẹp. Cuối cùng thì sau một thời gian dài nỗ lực, cộng thêm may mắn tìm được một địa chỉ giá rẻ, My đã có thể chuyển ra ở riêng. Tiền nhà và sinh hoạt phí, một nửa do bố mẹ gửi, một nửa do cô tự làm thêm. Rất may, việc làm ăn của gia đình My ở ngoại thành gần đây đã có khởi sắc.
Một buổi chiều mệt nhọc, nhưng ba cô gái đều rất vui vẻ như vừa làm xong một công việc trọng đại. Điều duy nhất lúc bấy giờ, họ nên biết, nhưng đã vô tình bỏ lỡ, là bài phát biểu của quán quân Tuấn Anh sau khi nhận giải thưởng.
“Có thể nói, chính món thạch găng đơn giản truyền thống, qua sáng tạo tài tình của bạn Tuấn Anh đã được cải biên thật tuyệt vời, thuyết phục toàn bộ ban giám khảo, tạo sự cách biệt giúp bạn chiến thắng. Bạn có thể chia sẻ một vài điều về sự lựa chọn này?” MC hỏi.
“Năm mười tuổi tôi có thích một người bạn gái. Cô ấy thường hay sai tôi đi mua món này ở xe quà vặt ngoài cổng trường. Mọi người trong lớp đều gọi đùa, tôi là tay sai của cô ấy. Tuy nhiên, lần nào cô ấy cũng đưa tiền đầy đủ, mà lại chia cho tôi một nửa phần thạch. Đến năm lớp bảy, tôi thu hết can đảm định tỏ tình thì cô ấy lại có bạn trai mất rồi. Sau này, tôi có thích rất nhiều người con gái khác, nhưng món thạch này thì không quên được…” Tuấn Anh khàn giọng kể, hơi run run dù biết chắc người con gái ấy không có mặt dưới sân trường.
“Bởi vì đó là mối tình đầu.” MC mớm lời, kết luận.
“Đúng, là mối tình đầu.” Mà tôi tưởng như đã lãng quên từ rất lâu. Nhưng hóa ra không phải.
…
Minh Hà đứng đợi trước quầy lễ tân khách sạn năm sao K lớn nhất thành phố. Nam Anh đang chạy ra ngoài mua bánh ngọt. Còn cô phục vụ mặt hoa da phấn vẫn nhìn Hà với vẻ nghi ngại.
“Như đã nói, em đi cùng với em trai của Nam Phương. Em không phải nhà báo kenh14 hay gì cả. Chỉ là người quen thông thường. Và đã có hẹn trước.” Hà nhắc lại, tự thấy bản thân không đáng lâm vào tình thế này.
“Chị biết.” Cô gái mạnh mẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn đầy nghi ngại. “Phía bên chị cũng được báo rồi. Nhưng… sớm thế này… Em có chắc không?”
Hà nhìn đồng hồ giờ Hà Nội treo tường. Chín giờ sáng thì đâu đến nỗi quá sớm.
Mãi cho đến khi, Minh Hà sốt ruột định rút di động gọi cho Phương, cô lễ tân mới thôi gây khó dễ, chỉ hướng Hà ra thang máy lên thẳng phòng V.I.P.
Nhấn đến ba, bốn lần chuông, càng không nghĩ người mở cửa ình lại là… một cô gái.
Tóc xoăn nhuộm nâu đỏ, gương mặt không trang điểm dù hơi nhợt nhạt nhưng vẫn đủ sắc nét bởi lông mày tỉa xếch, da trắng nõn nà, thân hình khoác đúng một tấm chăn đơn, để lộ đường cong nóng bỏng.
Cô nàng nhíu mày, không chào không hỏi chỉ hừ giọng. “Sớm thế!” Rồi lại để nguyên cửa mở, quay vào phòng. Vừa lấy tay vuốt cho tóc rối vào nếp, vừa nhừa nhựa gọi.
“Anh Phương. Bạn đến rồi này!”
…
Từ quá trình Nam Phương xuống giường đi vào phòng tắm, cho đến khi ra phòng khách gặp Hà, mất khoảng nửa tiếng. Tuy vậy, trông cậu ta vẫn chưa hết ngái ngủ. Chiếc sơ mi màu xám nhạt để mở hai cúc, không hề che đậy một vài dấu đỏ khả nghi trên xương quai xanh. Dù không phải lần đầu tiên được chứng kiến loại chuyện như thế này (nên nhớ, Hà là em gái Minh Hoàng!), cô vẫn phải thừa nhận dáng vẻ ngủ dậy của Nam Phương hết sức… quyến rũ.
Khoan đã, đây là “anh Phương chưa bao giờ có bạn gái” của Nam Anh đấy à?
Minh Hà chưa kịp mở miệng làm quen. Cô nàng tóc xoăn đã nhanh chóng mặc áo quần, thu dọn biến mất nhanh như chưa từng tồn tại.
“Bạn lúc nãy tên gì?” Hà gượng gạo hỏi khi Phương đang tự pha cà phê bằng máy. Cô vẫn hơi áy náy vì chưa kịp chào hỏi.
Ai ngờ, cậu ta nhếch môi cười, lại đáp cụt lủn.
“Quên rồi.”
“Hả?!” Cô không tin vào tai mình. Chẳng lẽ, đây là… một đêm… giống như trên báo đài hay phản ánh…
Nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của Hà, thiên tài âm nhạc thấy buồn cười nhiều hơn thương tiếc, tuy vậy vẫn động lòng giải thích qua loa.
“Hình như cũng là con gái một đối tác nào đó của ba tôi. Lâu lâu cũng đã gặp qua ở một bữa tiệc gia đình.” Phương đưa tách cà phê bốc khói lên miệng. “Dù sao chuyện đó cũng không quan trọng.”
Giới nghệ sĩ là thế này đây hả? Vũ Nam Phương, bất chấp vẻ thư sinh hòa nhã lừa người, đúng là không đơn giản tí nào! Hà xanh mặt. Cũng may, cô đã từng chứng kiến, tiếp xúc với những thành phần như Đình Phong, Việt Khôi… nên chuyện này cũng không gây sốc cho lắm.
“Hừm… Nhưng hôm nay đã hẹn chín giờ còn gì. Sao các cậu không dậy sớm một chút.” Hà ngập ngừng chất vấn.
“Thông cảm đi. Hôm qua ba giờ mới về khách sạn.” Phương khẽ nhún vai.
Đến lúc này, Minh Hà hoàn toàn hiểu được, lý do tại sao cô nhân viên lễ tân ban nãy lại lưỡng lự không dám ình lên tận nơi.
Rồi… Hai người ngồi uống cà phê. Năm phút. Mười phút.
“Quái lạ! Thằng nhóc Nam Anh đâu rồi!” Hà sực nhớ ra. Mua bánh gì mà mất hơn nửa tiếng. Hàng bánh Poem lại ở ngay đối diện khách sạn.
Chính xác là, bởi vì thằng nhóc, cô mới có mặt ở đây.
Ngay tối hôm qua, Nam Anh đã nhõng nhẽo đòi ra ngoài chơi trong ngày cuối cùng ở lại Việt Nam. Lấy lý do là không thông thạo đường xá, không giỏi tiếng Việt (?!) nên hai anh em không thể tự đi với nhau được. Họ lại không có bạn bè gì… Nên tốt nhất là “chị Hà làm hướng dẫn viên”.
À vâng, bạn bè không có, tìm gái để qua đêm thì dễ như vậy đấy.
Hà rốt cuộc phải miễn cưỡng nhận lời, để thằng nhóc buông tha cho đi ngủ. Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng. Tuy vậy…
“Nam Anh em đang ở đâu hả?!”
–
“Cái gì?! Nhà Khanh- Linh?! Em bảo phải tránh đến đó cơ mà!!”
–
“Này này! Khoan đã!”
Trước sự bức xúc của Hà, thằng nhóc đã tự động ngắt máy. Rõ là hành vi “bỏ của chạy lấy người”.
Nam Phương biết thừa chuyện gì đang diễn ra. Hoàn toàn không bình luận, chỉ lặng lẽ cười trong khi với lấy điều khiển ti vi.
“Cậu cười gì?! Đi! Chúng ta đến nhà Khanh, đón nó về!”
“Nó nói vậy. Chắc gì đã ở đó.” Nam Phương nhìn màn hình, phán một câu tỉnh bơ. “Cậu ngây thơ thật.”
“Vậy làm sao?” Thật ra Hà không hề là loại nữ chính ngây thơ vô dụng trong phim Hàn Quốc. Căn bản là anh em nhà này, không, cả dòng họ nhà này toàn người quái dị.
“Cậu chưa hiểu à?” Phương quay sang, đột ngột dùng đôi mắt đẹp nhìn như đóng đinh trên gương mặt Hà, khiến cô bối rối. “Ý nó muốn chúng ta đi chơi riêng chứ sao. Ý kiến không tồi.”
“Không… Vậy sao được!”
“Yên tâm. Tôi không làm gì cậu đâu. Sáng sớm mai bay rồi. Hôm nay thật tình chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút thôi.”
Nhìn thấy nỗi lo lắng của Hà, Phương lại nở nụ cười ngoại giao hòa nhã, nhẹ nhàng trấn an.