Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 32: Không sao không sao. Sẽ không sao


Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 32: Không sao không sao. Sẽ không sao


“Được rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta…” Hà mở lời, khi thấy Tường Lâm yên lặng quá lâu, trong khi hai người họ đang đứng… chờ xe bus.
“Nghe nói em làm quản lý đội bóng?”
Hà quay lại nhìn Lâm. Cô quen biết anh chưa lâu, nhưng cũng biết rằng đôi mắt tài tử ngạo đời kia đột ngột trở nên nghiêm trang như vậy, không phải chuyện thường tình. Câu hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt, dù vậy, cô vẫn trả lời.
“Vâng?”
“Thảo nào, Khanh nó lại chọn em.” Lâm bật cười.
“Anh Lâm…”
“Lần đầu thấy em ở Đà Nẵng, anh đã nghĩ. Nếu thằng đó có một mẫu người con gái lý tưởng, thì nhiều khả năng sẽ giống con bé này đây. Ai dè, đúng thật mới sợ.”
Anh ta nói, với giọng đều đều, bình thản, thâm trầm. Chính sự bình thường quá đáng này chính là cái làm cho Lâm khác hẳn so với lúc ở giữa đám đông.
“Sao… sao anh biết?” Cô ngập ngừng thắc mắc.
“Thì hồi trước có lần anh đi từ thiện với nó, về đúng cái chỗ… Mà này, ” Đang nói nửa chừng, Lâm bỗng ngắt, thay vào đó, chuyển chủ đề bằng một câu hỏi. “Em đã nghĩ, anh tuy đẹp trai nhưng lại vô duyên và mặt dày, có đúng không?”
“Ờ… ờ…” Đúng là cô có nghĩ vậy thật.
“Không phải với ai, anh cũng vậy.” Nụ cười thoáng qua đã biến mất như chưa từng tồn tại. “Anh không thiếu họ hàng, anh em trai tầm tuổi này, ở hai bên nội ngoại càng đầy rẫy. Cỡ anh đây là cái thằng hư hỏng nhất thì không nói. Còn đâu toàn thiếu gia công tử, ngoại hình tài cán chỉ có thừa, không thiếu.”
Yên lặng hồi lâu.
“Nhưng anh chỉ thích chọc phá nó, cũng như dạy ột mình nó. Bởi vì Khanh là thằng em mà anh thương nhất.”
Đúng thôi, giữa một đống anh em họ xuất chúng đi chăng nữa, cậu ta đằng nào cũng vẫn là người nổi bật nhất. Hà nghĩ bụng.
“Bởi vì không giống những đứa kia, nó quá thật thà, quá ngốc.”

Hà thật sự không hiểu Lâm đang nói về người xa lạ nào.
Xe bus vừa tới bến. Vắng tanh. Hai người bước lên cũng là hai người duy nhất. Mọi cửa sổ mở toang cho những cơn gió hiu hiu thổi vào. Không khí ban đêm cực kỳ yên tĩnh, thoáng đãng.
“Hôm nay, em có mất nhiều công sức trang điểm không?” Người con trai bỗng hỏi.
Minh Hà lập tức đỏ mặt vì bị nói trúng tim đen. Cô ấp úng.
“Cũng có ạ… Bình thường em chẳng bao giờ bôi trát như ma thế này đâu, mặc váy cũng không. Kinh lắm hả anh?”
“Không, thật ra cũng bình thường, khá xinh là đằng khác. Chỉ là anh thấy, không cần hao tâm tốn sức như vậy.” Anh nhún vai. “Vì thằng đó nông dân lắm, là Single- Target Sexuality chính hiệu, không biết thế nào là đẹp xấu đâu.”
“Dạ?!” Cô trố mắt.
“Với lại, em nói chuyện với nó đừng có sợ. Nó lạnh lùng vớ vẩn thế thôi chứ hiền khô như cục đất.”
“Vâng.” Thế còn huyền thoại đẫm máu về Cường Lava và lá thư thách đấu thì sao ạ?
“Nó có làm sai chuyện gì, có làm ai thất vọng, chán ghét…, thì cũng không phải vì ác ý, mà chỉ vì nó quá ngốc.”
“Vâng.” Cô chỉ đáp lại cho có.
“Đầu óc nó đơn giản lắm. Em đã thấy nó ghen dễ dàng như thế nào rồi chứ?”
“Vâng…” Hà đỏ mặt.
“Nếu chúng ta đều có thể yêu hình mẫu lý tưởng của mình, thì đã không ai phải đau lòng rồi.”
“Vâng.” Hà thật sự không hiểu Lâm đang muốn lái câu chuyện đến phương trời nào.
Chiếc xe bus đã vào bến. Cách ngõ nhà cô chỉ tầm mười mét. Hai người xuống xe. Cô nói là anh không cần đưa tận vào trong ngõ, vì dù sao cũng đã khuya rồi. Anh không hề khách khí. Trước khi chào tạm biệt, chốt lại đúng một câu.
“Em có thể hứa với anh, sau này dù xảy ra chuyện gì…”
Cô lẳng lặng nhìn anh, người cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô, gần như cầu khẩn.
“… hãy rộng lượng với nó được không?”

Tường Lâm mười lăm tuổi. Vào một buổi chiều cuối đông năm năm về trước. Lần đầu tiên trong cuộc đời mười lăm năm vô lo vô nghĩ, lại phân vân mình có nên đứng ra dỗ dành một đứa em trai.
Nào, nào, có gì mà khóc. Không sao không sao. Sẽ không sao.
Nhưng rốt cuộc, cái gì cũng không nói được. Chỉ biết đứng yên nhìn nó tựa lưng vào bức tường cẩm thạch trong phòng bếp. Nước mắt chảy ròng không thành tiếng.
Hai ngày sau, Vũ Trọng Khanh đổ bệnh. Ốm thập tử nhất sinh, làm toàn bộ người nhà họ Vũ từ trên xuống dưới hoang mang kinh hãi. Để rồi từ đó trở về sau, không bao giờ ốm, cũng không bao giờ khóc nữa.
Đó là lúc, Nguyễn Vũ Tường Lâm đau lòng nhận ra chân tướng sự việc.

Bấy giờ đã quá nửa đêm, trên hàng ghế sau của chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, Linh đang ngả đầu lên vai Khanh, thiêm thiếp ngủ. Không rõ mơ thấy điều gì mà trên môi hồng thoáng qua một nụ cười, nom vô cùng tươi mát.
Người con trai lướt những ngón tay trên màn hình cảm ứng của điện thoại, mở ra tin nhắn chưa đọc.
Tin nhắn thứ nhất: [Đừng hỏi vì sao hôm nay anh khó ở. Biết tính anh thì khôn hồn đừng có trốn giống hôm qua.]

Hôm qua? Khanh khẽ nhíu mày.
Tin nhắn thứ hai: [Triển lãm kéo dài hai tuần thôi nhưng công việc của anh ở Việt Nam sẽ kéo dài hai tháng. Anh ghét khách sạn thế nào, chú biết rồi đấy. Hiểu ý anh chứ?]
Không thích khách sạn, thì hoàn toàn có thể xuống gầm cầu. Khanh nghĩ.
Tin nhắn thứ ba: [Anh cũng đã suy nghĩ đến chuyện ở gầm cầu. Cũng lãng mạn đấy, cơ mà nếu bị người quen phát hiện, sẽ rất ảnh hưởng đến hình tượng khi đi tán gái.]
Hình tượng của anh ư? Khóe môi nhếch lên khinh bỉ.
Tin nhắn thứ tư: [Đã hoàn thành nhiệm vụ, đưa bạn gái chú về nhà an- toàn. P/S: Rất ngây thơ, anh bắt đầu thích rồi nha.]
“Sao tự nhiên anh làm mặt lạnh thế?” Từ trên vai thỏ thẻ.
“Tường Lâm sẽ ở nhà mình trong vòng một tháng.” Cậu thở dài, ngả đầu vào lưng ghế.
Linh chỉ khúc khích cười. Cô ngồi thẳng dậy, khẽ khàng lấy ra di động của chính mình từ trong túi xách.
“Nhiều cuộc gọi nhỡ quá. Toàn là số lạ, có phải của anh Lâm không anh?”
Khanh liếc nhìn màn hình trên tay em gái, thấy dãy số hoàn toàn không khớp. Đúng lúc ấy, di động của Linh lại rung lên.
“Đừng nghe.”
Cô ngạc nhiên nhìn bàn tay anh trai đưa ra chắn ngang chiếc Iphone trắng vỏ hồng.
“Tại sao ạ?”
“Đã khuya thế này rồi.” Câu trả lời không thực xác đáng.
“Có thể là họ hàng nhà mình bên nước ngoài…” Ngập ngừng.
“Đầu số không phải.”
“A… Đúng vậy…”
Nếu có một cô gái mười bảy tuổi nào, chỉ có chưa tới hai mươi số điện thoại liên lạc trong danh bạ, thì đó chính là Vũ Thủy Linh.
“Đưa máy cho anh.”
Cô ngoan ngoãn làm theo. Khanh thao tác trong mấy giây, rồi vừa trả di động cho em gái, vừa dặn.

“Lần sau nếu có số lạ khác gọi, tốt nhất cũng đừng nghe.”
Linh có vẻ không vui, nhưng vẫn gật đầu. Yên lặng hồi lâu, cho đến khi cô nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đây là lần đầu tiên, có người nói thích em.”
“…”
“Cái váy này là em đi mua cùng với Ái Vân, dịp năm mới vừa rồi bên Đức. Lần đầu tiên em được tự chọn đồ. Anh thấy thế nào, có xinh không?”
Câu trả lời đơn giản đến tối giản.
” Anh thấy giống từ trước đến nay.”
Em gái cúi đầu, xị mặt. Thật ra Khanh nói không sai. Từ nhỏ Linh đã luôn được mẹ mua cho các loại váy nữ tính nhẹ nhàng tương tự. Hơn nữa, cô từng nghe Mỹ Kim nói, khi một người con trai có bạn gái thì gia đình sẽ kém quan trọng đi nhiều…
Yên lặng hồi lâu.
“Gần đây, anh có lịch đi từ thiện không?”
“Cuối năm.”
“Vẫn nơi ấy chứ?”
“Ừ.”
“Anh có định cho Minh Hà đi cùng không?”
“Để làm gì?”
Tin nhắn thứ năm: [Khách quan mà nói. More than beautiful, shes gorgeous. P/S: Yên tâm, anh không có biến thái như vậy đâu. Chỉ tỏ lòng ngưỡng mộ sức kiềm chế của em trai thôi. lol.]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.