Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 3: Hắn chỉ là một thằng ngốc


Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 3: Hắn chỉ là một thằng ngốc


“Cậu làm tớ sợ hết hồn!” Hương vừa nói, vừa đập vào lưng Hà một cú mạnh như trời giáng khiến cô nàng kêu oai oái.
“Chính thái độ kỳ lạ của các cậu mới làm tớ sợ đấy! Tự nhiên dạt hết ra rồi lại còn xì xào nữa chứ! Mà người đó rốt cuộc là ai vậy?” Hà xoa xoa lưng, mặt nhăn nhó. Cô vừa thay tạm áo thể dục để thay cho chiếc áo sơ mi dính nước táo lúc nãy.
“Còn ai vào đây nữa! Vũ Trọng Khanh chính là con trai độc nhất của tỷ phú Vũ Trường Thịnh, nhà đầu tư sáng lập học viện này. Nên có thể coi cậu ta là nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong trường, nếu không kể đến giáo viên. Mà giáo viên cũng phải dè chừng nữa là…”
“Có vậy mà cũng sợ sao? Chẳng qua chỉ là may mắn sinh ra trong gia đình tỷ phú, rồi nhờ ô dù đó mà được hưởng quyền lực thôi.” ­­Hà chưng hửng, không vẻ gì là bị hấp dẫn bởi “bí mật vừa được hé lộ”.
Việt Hương thấy vậy phẩy tay, mặt vẫn nguyên cái vẻ nghiêm trọng, “sát khí” đằng đằng:
“Những người trong trường này cũng đâu có ngu mà không dưng đi nể trọng một người đến vậy. Căn bản là cậu ta hoàn toàn xứng đáng với vị trí đó. Không ai đánh bại được cậu ta trong học tập, kể cả học sinh khối trên. Là át chủ bài của CLB bóng rổ năm ngoái. Chính là người ở vị trí độc tôn ngay cả Bảo Long của cậu cũng không qua mặt được, mà tớ từng nhắc đến.”
Hà nghe đến chữ “Bảo Long của cậu” bất giác đỏ mặt. Nhớ tình huống vừa rồi trong canteen, cậu ta thế nào lại xuất hiện đúng lúc, giải thoát cô như vậy, khiến cho cô cảm kích vô cùng. Hà miên man suy nghĩ, nhưng để cho thấy mình vẫn theo kịp câu chuyện, cô hỏi Hương:
“Cứ cho là cậu ta tài giỏi đáng nể, nhưng sao lại phải sợ như sợ cọp vậy?”
“Cậu không thấy khí chất của cậu ta lạnh lùng rất dễ sợ ư? Hơn nữa còn có tin đồn rằng dưới trướng cậu ta còn cả một băng nhóm ngầm, xử lý mọi việc theo luật riêng, ai làm phật ý cậu ta có thể bị đuổi khỏi học viện không thương tiếc đấy… Cậu có nghe danh Cường Lava của trường dân lập Khởi Nguyên không?”
“Không?” Hà trố mắt.
“Đúng là chỉ biết học với tham gia câu lạc bộ có khác.” Hương bĩu môi. “Anh ta cách đây một năm còn khét tiếng trong giới lưu manh cấp ba toàn thành phố, là một đại ca chính hiệu lại kiêm con ông cháu cha bộ công an nên càng coi trời bằng vung. Chiến công sát phạt cùng lượng đệ tử thì đến cả giang hồ thứ thiệt cũng phải gật đầu công nhận. Không tin cứ google.”
“Chẳng có gì mà không tin, nhưng chúng ta đang nói về…”

“Bình tĩnh, đừng có nhảy vào mồm người ta.” Cô gái tóc ngắn hừ giọng, rốt cuộc đi vào trọng tâm. “Cách đây một học kỳ Cường Lava đã gửi đến nhà Vũ Trọng Khanh một lá thư thách đấu.”
“Sao tự dưng lại thách đấu?!!” Ai đó há hốc miệng.
“Không rõ nguyên nhân.” Hương bí hiểm. “Nhưng dân lưu manh làm gì cần nguyên nhân chứ. Đơn giản thấy người ta đẹp trai, nhà giàu được hâm mộ, gia thế lại vật vã hơn cả mình thì ghen tị, chắc vậy.”
“Rồi sao nữa?”
“Chuyện xảy ra ngay trong khuôn viên Gallet, đã trở thành một dạng huyền thoại truyền miệng. Lava kéo đàn em trên dưới hai mươi người vào trường, để chứng kiến lá thư thách đấu của mình bị chính tay Vũ Trọng Khanh xé tơi tả. Kết quả là một trận bạo lực đẫm máu diễn ra ở sân sau mà kết quả là bố mẹ của Cường và đồng bọn phải đến khiêng con cái mình về. Tin được không? Một nhóm nhỏ nam sinh thường ngày không bao giờ nói đến bạo lực đối đầu hơn hai chục tên côn đồ, trong đó tên thủ lĩnh do đích thân Trọng Khanh đả bại.”
“Chuyện động trời như vậy, ngay trong sân trường mà sao không thấy lên báo?” Hà kinh ngạc. Thật vậy, danh tiếng của Gallet vẫn luôn hoàn hảo.
“Bởi vì có tiền mua tiên cũng được.” Việt Hương nhún vai. “Kể từ vụ đó, Cường Lava không hiểu do nhục nhã, sợ hãi hay bị ép buộc đã biến mất tăm hơi khỏi thành phố, danh tiếng đi tong, còn Vũ Trọng Khanh của Gallet thì ai cũng biết, mà tự giác bảo nhau nếu muốn toàn mạng thì đừng đả động vào.”
Hương ngừng một lát lấy hơi, rồi đôi mắt cô nàng đột nhiên mơ màng: “Nhưng e sợ là một chuyện, con gái ai chẳng mê cái mặt cậu ta như điếu đổ. Hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất của tỷ phú Việt kiều, sau này sẽ đứng đầu tập đoàn kinh doanh xuyên lục địa của nhà họ Vũ, dù là tiểu thư hay mấy đứa con gái thứ dân, may mắn vớ được cậu ta đều là đổi đời.”
Hà chẳng ham đổi đời theo cách đó. Nhưng đúng là có vào cái trường này mới được tận mắt chứng kiến loại thiếu gia mới chào đời đã được nhét thìa vàng trong miệng, tưởng như chỉ có trên sách báo, phim ảnh. Đã thế còn không phải phá gia chi tử, việc gì làm cũng tốt, ngoại hình anh tuấn tác phong lịch lãm, rốt cuộc có phải người không? Dù sao, thay vì nhân vật xa lạ đó thì tâm trí Hà vẫn nghĩ đến Bảo Long nhiều hơn. Cô buồn vì lần nào gặp nhau cũng làm phiền đến cậu ấy, nhưng vui vì Long vẫn chưa quên mình.
“Lại đang nghĩ đến Bảo Long chứ gì?” Hương đọc trúng tim đen khiến Hà giật thót. Cô nàng nhiều chuyện tặc tặc lưỡi: “Xem ra cậu ta vẫn quan tâm đến cậu lắm. Cậu trông thế mà thật có duyên với mấy người xuất chúng. Mới tuần học đầu tiên chứ mấy. Long và Khanh đều ở lớp tài năng A01. Tớ học cả kỳ trước đã bao giờ được mặt đối mặt với họ đâu. Mà nghe nói kỳ này Trọng Khanh sẽ tham gia CLB bóng đá đấy…”
“Nhắc đến CLB bóng đá, còn cái cậu gì gầy gầy, đeo kính, tóc húi cua mà hôm khai trường tớ gặp ở bàn đăng ký thành viên mới, là ai vậy?”
Việt Hương đang thao thao bất tuyệt bỗng như quả bóng xịt, ngẩn ra một hồi rồi ngắn gọn:

“Hắn chỉ là một thằng ngốc, cậu không phải quan tâm.”

Sau tuần học đầu tiên. Các CLB chính thức đi vào hoạt động, cũng là khi công việc quản lý của Minh Hà thực sự bắt đầu. CLB của Gallet thực sự lớn hơn đội bóng nhỏ bé của Đăng Khoa rất nhiều. Ngoài số lượng thành viên gấp đôi thì lịch trình tập luyện cũng dày đặc hơn, lên đến 4 buổi một tuần, sau giờ học. Công việc chính của Hà khởi đầu từ kiểm tra bóng, chuẩn bị nước, khăn mặt cho thành viên… theo thời gian bắt đầu mở rộng ra …băng bó chấn thương cho đến phối hợp với trợ lý HLV kiểm soát khẩu phần dinh dưỡng của cầu thủ. Dọn dẹp tất nhiên cũng là điều không thể thiếu. Nhưng nhờ các đấng nam nhi không chỉ có cái danh hão, chưa bao giờ cô phải động tay vào những việc quá nặng. Hà dễ dàng hòa nhập được với gần ba mươi thành viên để làm tốt công việc và trở thành cổ động viên trung thành của đội.
May phước là Hải Nam cũng vậy. Ngoại trừ anh bạn gầy gò đeo kính mà giờ đây Hà đã biết được tên là Tuấn Anh luôn tỏ thái độ hằn học bất mãn, thì những thành viên khác đều dễ dãi chấp nhận khả năng của Hải Nam và vị trí xứng đáng trong đội hình chính của cậu. Ngay cả Bảo Long, có vẻ như hai người bọn họ vẫn chưa thực sự có thể nói chuyện thoải mái với nhau, nhưng ít nhất là đều không né tránh những giao tiếp tối thiểu khi làm đồng đội.
Trận giao hữu “khởi động” của năm học diễn ra vào chiều thứ bảy, đối thủ là trường chuyên giàu thành tích Hướng Minh đến từ Nghệ An. Đến xem có khá đông học sinh và giáo viên vì trận đấu được tính là một hoạt động trong tuần lễ giao lưu văn hóa giữa hai trường. Gallet chỉ đưa vào sân các cầu thủ dự bị và thành viên mới gia nhập. Nhưng nhờ có Hải Nam thế trận tương đối cân bằng. Tuy vậy, một chuyện không ai ngờ đến lại xảy ra…
Phút thứ 79, sai lầm của hàng phòng thủ Gallet khiến ột tiền đạo Hướng Minh có bóng và dễ dàng tiến vào khu vực cấm địa, may mắn là Hải Nam đã kịp thời quay về phòng ngự. Hai cầu thủ tranh giành quyết liệt hồi lâu thì Nam cũng phá bóng thành bóng. Nhưng do họ ở quá gần đường biên nên trái bóng bật ra bay thẳng lên khán đài với tốc độ rất cao, đập thẳng vào mặt một cô gái ngồi trên hàng ghế danh dự.
Đó chỉ là một trái bóng. Không phải một tảng đá. Nhưng cô ta đổ vật xuống là thật.
Tệ hơn là dường như mọi người trên khán đài bắt đầu nhận ra nạn nhân của đường bóng là ai. Lác đác những âm thanh rú lên kinh sợ. Minh Hà bấy giờ đang ngồi trên hàng ghế chỉ đạo cùng Như Nguyệt và HLV, nhận thấy mình là người duy nhất có thể rời vị trí bèn chạy lại hướng xảy ra vụ việc. Nhưng Hải Nam đã nhanh hơn cô. Cậu lập tức rời sân, nhảy khỏi rào chắn, lo lắng đến chỗ cô gái nọ.
Một thầy giáo đứng tuổi ngồi cạnh đang đỡ lấy cô, trợn mắt lên khi trông thấy Nam: “Cậu gây ra chuyện lớn rồi…”. Cô gái nhỏ bé, hao hao gầy, làn da trắng nõn như sứ lúc này mang vẻ xanh xao bệnh hoạn, mớ tóc nâu dài rũ sang một bên. Hải Nam không hề dao động trước sự ồn ã của đám đông đang dần ken dày xung quanh. Cậu bế xốc cô gái lên và chạy về hướng phòng y tế. Sau lưng cậu văng vẳng tiếng loa báo hiệu thay người bên phía Gallet. Trận đấu lại được tiếp diễn như bình thường.

Phạm Hải Nam ngồi bên chiếc giường của phòng y tế, kiên nhẫn chờ đợi cô gái trước mặt tỉnh dậy. Cậu có hơi sốt ruột vì năm lần bảy lượt phải nghe điệp khúc trấn an của cô y tế với những cuộc điện thoại gọi đến hỏi thăm vọng vào từ gian ngoài. Tất nhiên quả bóng không phải là một hung khí nguy hiểm gì cho cam. Cô ta chỉ là shock nhẹ, kết hợp với cảm nắng do ngồi quá lâu không mũ nón, cộng với thể trạng vốn yếu nên choáng rồi ngất đi.

Những lọn tóc nâu tơ gợn sóng phủ dài trên tấm ra giường trắng muốt, lấp lánh dưới nắng chiều, cô gái trước mặt cậu nom yếu ớt mỏng manh, nhưng có thể nói là rất xinh đẹp, tựa như một nàng công chúa ngủ trong rừng. Thấy cô ta ngủ được vậy Nam cũng yên tâm phần nào, dù bụng vẫn rủa mình tơi tả đã gây ra chuyện rắc rối không đáng có.
Mãi một lúc lâu sau, cô gái mới cựa mình, môi mấp máy: “Anh… anh…” rồi từ từ mở mắt, chân mày nhíu lại vì bị chói.
Nam vội đứng dậy vươn người kéo rèm. Khi cậu trở về vị trí cũng là lúc cô hoàn toàn tỉnh dậy. Gương mặt xinh đẹp trở nên kinh ngạc khi thấy người bên cạnh hoàn toàn lạ lẫm:
“Cậu… cậu là ai?” Khó khăn lắm, cô mới mấp máy môi thành tiếng.
Nam nhìn đôi mắt nâu thảng thốt của cô bạn, sống mũi và gò má lại hơi có vết đỏ, hẳn là dấu tích của quả bóng, áy náy không để đâu cho hết, chỉ biết đưa tay lên xoa xoa mái tóc rối bù, thật thà thú nhận:
“Tôi là người… đá bóng trúng vào mặt bạn. Thật lòng xin lỗi. Bạn cũng biết đó không phải là cố ý..”
“Bạn đưa tôi vào đây hả?”
“Đúng thế.”
Yên lặng.
“Vậy còn trận đấu?”
“Không biết nữa. Khi tôi bế bạn chạy đi thì họ thay người. Tôi ngồi đây từ lúc ấy đến khi bạn tỉnh dậy.”
Yên lặng. Cô bạn có vẻ lúng túng, hơi xấu hổ khi biết mình bị người lạ nhìn trong lúc ngủ. Đã thế lại còn trong một lúc lâu. Nên không dám nói năng gì nữa.
“Tôi là Phạm Hải Nam, lớp 11B04. Còn bạn?”
“Tôi là Vũ Thủy Linh, lớp 11A01.”


Mặc dù đã định đi theo Nam ngay lúc xảy ra chuyện, nhưng do chị Như Nguyệt giữ lại, cộng với sau trận đấu phải lo việc hậu cần, trà nước cho các thành viên đội bóng, kể cả đội bạn, nên mãi hơn nửa tiếng sau Hà mới có thời gian chuồn đến phòng y tế. Vào đến cửa thấy cô gái kia đã tỉnh dậy, hơn thế nữa còn có vẻ trò chuyện bình thường được với Nam, cô phần nào đã yên tâm, liền gọi:
“Nam!”
Nam quay lại, gương mặt có phần lem nhem rạng rỡ hẳn lên. Hà tiến đến gần hai người họ, thân thiện hỏi thăm cô gái ngồi trên giường, nay đã lấy lại phần nào sắc diện. Nhưng cô gái kia lại có chút không thoải mái, nhìn Hà bằng ánh mắt là lạ, trả lời nhát gừng mấy câu rồi kêu mệt, nằm quay đầu vào tường không có ý định tiếp chuyện nữa.
Hà và Nam lúc này có hơi khó xử, họ không nỡ bỏ về để cô gái lại một mình. Nhưng ở lại thì không biết đến bao giờ. Hơn nữa sắp đến giờ tan trường, liệu cô có tự về được không.
Trong lúc Hà đưa khăn ướt cho Nam lau mặt, cả hai tần ngần nhìn nhau chưa biết giải quyết ra sao, thì gian phòng ngoài có tiếng lao xao như ai đó vừa mới đến, thoáng chốc, cô y tế bước vào dẫn theo một người. Hà ngạc nhiên khi đó lại là… Vũ Trọng Khanh. Căn cứ vào chiếc cà vạt như chỉ vừa nới lỏng trên cổ áo sơ mi sang trọng không phải đồng phục, và nhịp thở có chút ngắt quãng, cậu ta có lẽ đã vội vàng, chắc chắn không phải chỉ di chuyển từ trong trường.
Khanh như không nhìn thấy hai người Nam và Hà, lặng lẽ tiến đến bên giường bệnh. Có lẽ mới đây cô y tế đã trấn an cậu ta rằng tình trạng của Thủy Linh không có gì nghiêm trọng. Khi đã tận mắt nhìn thấy cô bé có vẻ đang bình yên say ngủ, cậu mới hướng ánh nhìn sang phía Hải Nam, “thành tích” của Nam có vẻ như cũng đã đến tai Khanh. Hà đứng bên, cho rằng rơi vào tầm nhìn của đôi đồng tử xám lạnh kia không phải chuyện gì hay ho, nên chưa kịp để ai trong hai chàng trai kịp lên tiếng, cô đã bước lên trước:
“May mắn là bạn ấy đã khỏe lại. Chúng tớ thành thật xin lỗi, đây hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn.”, đoạn cô kéo tay Nam: “Cậu đã đến đây rồi, chúng tớ xin phép ra về. Sau này nhất định sẽ lại liên lạc. ”

“Ao lại phải nhặng ên… ậu cứ ể yên xem ằng đó ý kiến gì…” Hải Nam làu bàu, miệng nhồm nhoàm bánh mì. Bao tử trống rỗng từ tận trưa lúc này mới được xoa dịu.
“Nuốt trôi đi rồi nói!” Hà ngán ngẩm nhìn bạn. “Người đó tốt nhất cậu đừng nên dây vào.”
“Hả? Đừng bảo là một tay anh chị máu mặt nào nhé? Cái tướng thì bạch diện thư sinh trói gà không chặt…”
“Suỵttttttt!” Cô đến chết với miệng lưỡi coi trời bằng vung, coi thùng bằng chai của cậu bạn quý hóa. “Cậu ta không c-h-ỉ là một tay anh chị đâu.”
Cô không rõ những lời thao thao bất tuyệt mấy bữa trước của thông tấn xã Việt Hương độ chính xác được bao nhiêu phần trăm. Nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào. Cô cũng không muốn Nam tự dưng bị đuổi học hay “xử theo luật riêng” chỉ vì một lý do vớ vẩn. Nên Hà quyết định thuật lại tất cả những gì mình biết về Vũ Trọng Khanh cho Hải Nam nghe. Nhưng xem ra cậu ta chẳng coi cái tiểu sử trong mơ kia ra cân gạo nào. Vừa thấy xe bỏng ngô đi qua đã sà ngay vào, ăn vặt gì còn hơn con gái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.