Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 22: Thế rồi ta xa nhau…
Căn phòng lặng phắc, tối om. Cô gái nhỏ ngồi thu lu trên giường đã ngưng khóc, đăm chiêu nhìn màn hình di động.
…
Sóng vẫn rì rào đóng vai trò… nhạc nền.
Nam chưa có ý định buông tha cho Hà. Ngược lại, một tay cậu luồn vào tóc, tay kia siết chặt eo cô, kéo cô sát về phía mình. Minh Hà mặc dù hai tay đã được tự do nhưng bị ôm cứng ngắc, vẫn vô phương chống cự. Chỉ có thể bất lực cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng lên trông thấy. Gần một phút trôi qua…
“Nhìn kìa!” Đâu đó vang lên tiếng cười khúc khích. Là mấy đứa trẻ con tầm mười tuổi, nhiều khả năng là khách du lịch ở mấy nhà nghỉ ven biển, ra đây chơi sau bữa cơm tối, vô tình lại được chứng kiến cảnh tượng “như phim”.
Bấy giờ người con trai mới có chút phân tâm, Hà chớp ngay cơ hội kịch liệt đẩy Nam ra. Cô càng kinh ngạc hơn khi thấy Nam không có vẻ gì là bối rối, ánh mắt nhìn cô cũng không hề thay đổi so với lúc nãy.
“Cậu làm gì vậy? Cậu điên rồi!” Hà gần như rít lên. “Đó…” Cô thậm chí không đủ sức nói hết câu. Đó là lần đầu tiên của tớ.
Mặt Hà đỏ ửng khi thấy đám trẻ vẫn đang túm tụm lại “xem kịch”. Cô quay mình bỏ chạy, tay ôm mặt vì xấu hổ, nhưng chạy được vài bước đã bị bắt lại. Nam vòng tay ôm choàng lấy Hà từ đằng sau, cậu ta siết chặt đến nỗi cô không làm sao đẩy ra nổi.
“Xin lỗi… Cứ coi như hôm nay là sinh nhật. Cậu… tha cho tớ đi.” Nam thì thầm. Cậu lỏng tay, dịu dàng xoay người cô gái lại đối diện với mình, lại càng dịu dàng hơn, gỡ đôi bàn tay đang ôm mặt của cô ra, rồi kéo cô vào lòng.
“Sinh nhật cũng không thể tùy tiện như vậy được. Cậu biết rõ là tớ…” Hà thấy nước mắt mình bắt đầu chảy ra, thấm cả vào ngực áo của Nam.
“Tớ biết rõ, là cậu không hề thích tớ. Chuyện vừa rồi coi như xúc động nhất thời, từ nay về sau coi như chưa từng xảy ra, không bao giờ nhắc lại.”
Nam bắt đầu thấy hơi hối hận vì một phút đã để cho cảm xúc lấn áp lý trí. Cậu ôm cô thật chặt. Tự nhủ đây là lần cuối cùng, nên không buông ra vội. Cho đến khi Hà ngừng khóc.
Nhác thấy đám trẻ lác đác… vỗ tay. Nam vừa tức vừa buồn cười, chỉ xua tay ra hiệu cho chúng giải tán.
…
Linh về phòng khách sạn, lúc bấy giờ đã quá nửa đêm. Đèn vẫn sáng trưng. Trong phòng còn sực mùi của hai bát mì tôm mới ăn xong, vẫn để trên bàn. Việt Hương và Minh Hà đang ngồi trên giường, khoanh chân trò chuyện.
“Công chúa đã về rồi đấy.” Hương mỉa mai. Thâm tâm cũng ngạc nhiên vì hình ảnh Thủy Linh hiện ra nơi ngưỡng cửa hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô. Không run rẩy, sợ hãi, cũng không hề xác xơ mỏi mệt vì khóc nhiều. Trái lại, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn nhẹ nhõm, bình thản.
“Chào.” Linh gật đầu với Hà và Hương, rồi lặng lẽ bước vào.
Ánh mắt của Việt Hương đột ngột dừng lại trên chiếc đèn lồng le lói trong tay tiểu thư họ Vũ. Cô nàng vốn nóng tính, lại một lần nữa nổi sung.
“Cậu hại người ta xong. Còn tâm trạng đi chơi vui vẻ nữa hả?”
“Thôi mà Hương. Lỗi phần lớn là ở tớ, chứ không phải Linh!” Minh Hà thấy vậy can thiệp ngay.
Ở đây cần nói rõ thêm, bạn Minh Hà của chúng ta chẳng phải lòng dạ bồ tát gì. Nhưng chuyện vừa xảy ra với Hải Nam khiến cô thấy quá sức… có lỗi với Thủy Linh, nên chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những tin đồn vặt vãnh.
“Cậu điên hả? Cậu định làm thánh nữ hay sao…” Hương bực bội, chưa nói hết câu thì ngạc nhiên khi thấy chiếc lồng đèn đong đưa trước mặt.
Linh đang chìa nó về phía Hà.
“Chỉ mỗi thế này mà đòi chuộc lỗi à?” Việt Hương chau mày, gạt phăng chiếc đèn khỏi tầm mắt.
“Đây không phải của tớ. Đây là quà anh Khanh tặng cho Hà.” Linh vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra trong giọng nói của cô một thoáng xúc động.
Giờ đến lượt Minh Hà nhìn cô công chúa trước mặt như thánh nữ.
“Xin cậu đừng từ chối. Thứ này không phải dễ dàng có được đâu.” Thanh âm nhỏ nhẹ, gần như van nài.
Hà vội vàng đưa tay đón lấy chiếc đèn, gật đầu lia lịa.
“Được được! Tớ nhận cái này. Cảm ơn cậu! Mọi xích mích xem như xóa bỏ. Có được không?”
“Minh Hà!” Hương gắt, vò đầu bứt tai. “Cậu đi cáp treo bị lắc dữ quá nên đầu óc có vấn đề rồi!”
Thủy Linh không để ý đến Hương, mở vali lấy đồ ngủ rồi lặng lẽ bước vào phòng tắm.
Sau khi Việt Hương bực tức buông một lời “kệ xác các cậu” rồi trùm chăn ngủ thẳng cẳng. Trong phòng chỉ còn mình Hà, cô ngu ngơ nhìn ra màn đêm ngoài cửa mà thấy đầu óc mình trống rỗng sau cả một đống sự kiện xảy ra trong một ngày ngắn ngủi.
Chiếc đèn lồng vẫn dịu dàng đung đưa, tỏa ánh sáng le lói im lìm. Đột nhiên, đôi mắt Hà dừng lại ở những dòng chữ nho nhỏ in chìm trên lồng đèn. Cô liền ghé mắt đọc, bất giác má ửng hồng.
Yêu ở đâu thì yêu
Về Hội An xin chớ
Hôn một lần ở đó
Một đời vang thủy triều
Chế Lan Viên
Thủy triều đã âm vang trong lòng ai đêm ấy, không ai hay. Chỉ biết những ngày sau, toàn bộ sự kiện trong chuyến du lịch ngoại khóa nói trên, đều được tất cả các thành phần có liên quan tự động coi như… chưa từng xảy ra. Càng kỳ lạ ở chỗ, Nam và Hà tuyệt nhiên không hề bị phạt.
Một phần cũng là vì, cuối năm, Tết dương lịch…, gọi vậy ỹ miều chứ chẳng qua, chỉ là cao điểm thi học kỳ. Những thành phần làng nhàng như Minh Hà, Việt Hương, nếu không muốn bị chuyển trường lần nữa, biện pháp duy nhất là học điên cuồng bất kể ngày đêm, tuyệt đối không có thời gian phân tâm. Hơn một tháng cứ như vậy, trong chớp mắt đã trôi qua.
…
“Đó là một mối tình đầu rất trong sáng. Căn bản hồi ấy tôi nhát quá, không dám nói, nên cô bé ấy lại đi thích người khác. Chúng tôi đã mất liên lạc lâu rồi.”
“Vâng, hy vọng là cô gái của thời thơ ấu đó đang xem chương trình của chúng ta, và sẽ dành một vài phút cuối năm này để nhớ đến người bạn xa xưa, giờ đã là một ca sĩ nổi tiếng.”
“Vâng, tôi cũng hy vọng thế.”
Xẹt!
Hà vừa chuyển kênh, vừa bĩu môi. Sau khi đã được Việt Hương kể hết về chân tướng của Việt Khôi aka. ca sĩ Vikko, thì tất cả những màn nói chuyện trên talkshow, hay trả lời phỏng vấn của anh ta đều trở nên thật lố bịch. Cái gì “mối tình đầu trong sáng”? Cái gì “cô gái của thời thơ ấu”? Dẹp, dẹp hết. Anh ta là gay đấy ạ, đã thế còn… nằm dưới. Vậy mà mỗi lần lên truyền hình đều thêu dệt nên một “bạn gái” tưởng tượng, thật là hao tâm tốn sức mà.
Cô nằm dài trên sô pha, ngước nhìn trần nhà, tự hỏi vì sao mình lại ác cảm với Vikko nói riêng, cũng như các loại thần tượng thường hay lên báo nhập nhằng về đời tư nói chung, đến thế. Cô không kỳ thị người đồng tính, cũng có đọc một chút tiểu thuyết đam mỹ, truyện tranh shounen- ai là đằng khác…
A… Cái cô ghét, chính là không thẳng thắn thừa nhận bản thân mình, không mạnh mẽ đấu tranh cho tình cảm của chính mình, để vô tình làm cả người thứ ba, thứ tư tổn thương, dù đó là những bên không liên quan, như fangirls đi chăng nữa…
“Dù sao cũng mới thi xong, sáng ngày kia con nghỉ học ở nhà nhé. Mẹ sẽ viết giấy xin phép cho.” Bà Hoa, mẹ Hà vừa tất bật ghi danh sách người đặt gói bánh chưng, vừa đánh tiếng về phía con gái.
“Để làm gì ạ?” Minh Hà trố mắt.
“Đón anh Hoàng chứ làm gì?” Người mẹ tỏ ra ngạc nhiên không kém. “Tháng rồi mẹ bảo con mấy lần, mày học quá mụ người rồi con ạ! Mà đời thuở em gái nhà ai, anh đi gần một năm không có gọi điện trao đổi hỏi thăm gì hết. Anh nó thương con như vậy, suốt ngày gửi quà…”
“Bleh…” Hà bĩu môi. “Anh ta gửi cho Mai Chi là chính, tiện thể một công đóng hộp thì cho thêm quà của con vào thôi…”
Nói đến đó, như nhớ ra điều gì, cô la lên bài hãi.
“Mà thôi, hôm đó con không có ra sân bay đón đâu! Thể nào cũng phải gặp con bé đáng ghét đó! Con ngán nó đến tận cổ rồi. Khó khăn lắm mới thoát được một năm…”
“Mẹ cũng ghét… Nhưng giới trẻ chúng mày yêu đương, giới già bây giờ cấm vào mắt… Chịu khó một hôm đi. Chừng nào chưa cưới thì thằng Hoàng nó vẫn là của mẹ con mình. Trong thời gian đó chúng ta cứ cầu trời cho nó chia tay… Ha ha…” Bà Hoa là đại diện tiêu biểu của mẫu người mẹ thời đại mới, trẻ trung vui tính.
Hai mẹ con ngồi cười ha ha một hồi, thì chuông điện thoại bàn vang lên.
“Của con đấy.”
Hà lười biếng nhỏm dậy. Có thể là ai trong những ngày cuối năm này?