Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 19: Không đến công an! Em không phải tội phạm!
Rất may, gần khách sạn là một trung tâm thương mại lớn. Hà không mấy khó khăn tìm ra món quà ưng ý ở khu vực phụ kiện của một shop quần áo, là một chiếc khăn len màu lông chuột rất nhã nhặn, giá cả lại vừa phải. Sau khi nhờ người bán hàng gói cẩn thận, thấy còn thời gian cô liền ghé qua cửa hàng bánh ở tầng hai, mua một số đồ ngọt, định bụng sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào tối nay, như đã bí mật bàn với Việt Hương vào tối hôm trước.
Tâm trạng phấn khởi, hoàn toàn không để ý nhất cử nhất động của mình, đều bị một đôi mắt đen trong veo theo dõi.
Nên vừa xuống khỏi trung tâm thương mại, khi đèn xanh cho người đi bộ bật lên, vừa định bước qua đường đã rất kinh ngạc khi thấy đuôi áo bị níu chặt lại.
Trước mắt cô, nói đúng hơn là dưới tầm mắt cô, là một bé gái tóc ngắn chỉ tầm 6,7 tuổi. Cô bé cực xì xinh xắn trong trang phục quần jeans và áo có mũ màu đỏ sậm. Trẻ con vốn đáng yêu, nhưng không phải lúc nào Hà cũng được nhìn thấy một gương mặt tinh tế hoàn mỹ như tranh đến vậy, hoàn toàn không bị lu mờ vì phục trang đơn giản. Cô bé này, mười năm nữa khẳng định là mỹ nhân.
Đôi con ngươi to đen, trong như hai giọt mực, nhìn Hà trân trân như cầu khẩn. Đến khi Hà định thần lại được thì đã thấy nước mắt trào ra từ hai kỳ quan đó. Gương mặt cô bé theo đó trở nên mếu xệch.
Hà hốt hoảng, nhất là khi cô bé nọ không đơn giản là đứng khóc, mà là với một tay vẫn níu chặt áo của cô.
“Sao thế? Nào, nào… Có chuyện gì?” Hà ngồi thụp xuống, theo bản năng ôm cô bé vào lòng, tay vuốt ve mái tóc ngắn mềm mại trong khi miệng cuống quít dỗ dành. Khỏi phải nói, cô bối rối thế nào trước một vài ánh mắt tò mò của người qua đường. Người ngoài nhìn vào, ai hẳn cũng sẽ cho rằng cô gái này làm cho em mình khóc.
Cô lại càng ngạc nhiên, khi nhận ra sau những thanh âm “hức, hức”, một giọng Bắc chuẩn.
“Không thấy bố mẹ đâu. Mãi mà bố mẹ không đến.”
Biết ngay mà! Trẻ con khóc giữa đường, đến 99% là đi lạc. Hà tuyệt đối không thể mất nhiều thời gian với đứa bé này mà nên về khách sạn ngay, vì không lâu nữa, xe của trường sẽ khởi hành vào Hội An. Nhưng đó là trên lý thuyết. Thực tế, chẳng ai có thể cầm lòng trước một gương mặt xinh đẹp khóc lóc tội nghiệp như vậy.
Cô không buồn tự hỏi sao cô bé lại chọn bám lấy mình, nhưng chưa biết nguyên nhân, không có nghĩa là phũ phàng bỏ rơi con người ta giữa chợ. Hơn nữa, cùng là người Bắc. Gia đình bé này có thể là dân du lịch. Lớn tướng như cô còn thấy bối rối ở một miền đất xa lạ, nữa là nhỏ xíu như người trước mặt.
“Bố mẹ em có phải đi mua sắm trong này không?” Hà chỉ lên trung tâm thương mại đồ sộ. Không ngờ cô bé lắc đầu.
Hà kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
“Bố mẹ dặn em chờ ở đây hả?”
Lại lắc đầu.
Thể hiện tinh thần “gian nan không nản chí” của tuổi trẻ, Hà ngồi với em bé bên vỉa hè, hỏi han hồi lâu, hỏi đến đâu mồ hôi lạnh túa ra đến đấy.
Em bé này trông xinh đẹp sáng sủa, nhưng trí nhớ xem ra có vấn đề. Nội chuyện làm sao em có mặt ở đây. Cẩn thận hỏi ba lần, em trả lời ba cách khác nhau. Lúc thì, em ăn cơm xong, ra ngoài chơi đuổi theo một con chó, chạy được một lúc thì ra đây. Lúc thì, một chú chở xe máy để em ở đây. Lúc khác lại chỉ vào chiếc bus to lớn chạy ngang qua, em đi xe này đến đây. Kinh hãi hơn, lần nào cũng trả lời với vẻ mặt thật thà như đếm. Qua lần thứ ba, Hà phát bực bắt đầu có biểu hiện nhíu mày, thì lại thấy đôi mắt tròn đen long lanh kia như sắp khóc.
“Chị… Thật sự là em nói vậy, chị cũng không biết tìm bố mẹ em thế nào được. Bây giờ đi theo chị sang tòa nhà màu trắng kia…” Cô chỉ tay sang khách sạn Tường Văn ở bên kia đường, cách đó chỉ chừng năm mươi mét đi bộ. “Ở đó chị nhờ người đưa em về với bố mẹ nhé.”
“Không. Em không đi. Bố mẹ em không phải ở đó.” Con bé từ chối tỉnh bơ.
Minh Hà trước đây cũng đã trải qua những giai đoạn phải trông em nhỏ, chính là thằng Minh con Phương ở nhà. Nhưng em ruột mình, quấy phá còn tiện cốc đầu, véo tai. Đây là con nhà người ta, nhỡ động tay, nó về mách thì cũng chết dở.
Nghĩ lợi hại một hồi, Hà lại khổ sở dịu dàng.
“Bố mẹ em không ở đó, nhưng ở đó có người tốt, họ biết bố mẹ em đang ở đâu và sẽ đưa em về.”
“Không! Ở đó không có người tốt.”
“Vậy chị đưa em đến các chú công an. Các chú ấy cũng rất tốt, sẽ đưa em về…”
“Không đến công an! Em không phải tội phạm!”
Trong khoảnh khắc, trước mắt Hà lại dội lên một ảo ảnh của năm năm về trước. Có một cậu bé với gương mặt lấm lem đã quát vào mặt cô một câu tương tự như thế. Như vẫn còn đây đôi mắt đen trân trân ai oán, như thu hết vào trong những chán ghét, hận thù với cả thế giới này.
Đó là một trong những ký ức đã tưởng như chìm vào quên lãng. Bất giác, Hà thấy lòng mình xẹp xuống. Mọi cảm giác bực bội, phiền toái mới đây như bay biến hết.
“Ừ, thì không đến công an.” Cô lại ngồi xuống, choàng tay ôm lấy cô bé như một bản năng.
Bản thân cô bé kia, dường như cũng có chút bất ngờ trước sự dễ tính của Hà. Chững lại một chút, cô bé chớp mắt.
“Gia đình em đã ăn trưa ở nhà hàng Mỹ Thư. Khách sạn nhà em cũng ở gần đấy luôn.”
“Thật chứ? Sao lúc nãy em không nói với chị?” Hà nửa tin nửa ngờ.
“Thật, lúc nãy em quên.”
Một cô bé hay quên thế này, tất nhiên là không có chuyện nhớ số điện thoại hay bất kỳ thông tin liên lạc cơ bản nào khác. Tất cả những gì Hà có, chỉ là cái tên của một nhà hàng mà họ vừa ăn trưa.
Một tay dắt cô bé con, Hà quyết định dò hỏi xung quanh về nhà hàng Mỹ Thư. Hỏi đến tận bốn người cũng không có kết quả. Sự nghi ngờ lẫn… mất kiên nhẫn lại ngập tràn cổ họng, cho đến khi người thứ năm gợi ý.
“Hai chị em thử hỏi giới taxi coi, về vấn đề này họ rành hơn chúng tôi nhiều.”
Ừ, rốt cuộc còn cách nào nữa. Hà tặc lưỡi, quay qua cô bé con bên cạnh thì thấy con bé đã đứng bên đường vẫy lấy vẫy để. Hà vừa ra đến nơi thì một chiếc taxi màu trắng bạc cũng vừa đỗ sát vào lề đường.
Trông chiếc xe hơi có vẻ sang trọng khác thường, Hà đã có chút ngần ngừ. Nhưng con nhóc kia chưa gì đã mở cửa xe nhảy tót lên, khiến cho Hà cũng không còn cách nào khác phải lên cùng.
“Cho cháu đến nhà hàng Mỹ Thư.”
Minh Hà không để ý vẻ mặt chững lại của người tài xế khi nghe con nhóc dõng dạc. Phải đến năm giây sau, ông ta mới hỏi lại.
“Utopia Mỹ Thư thuộc Tường Văn hả?”
“Vâng.”
Người đàn ông nhìn kỹ con nhóc qua kính chiếu hậu, không hỏi thêm gì nữa, đơn giản cho xe chạy. Về phần Minh Hà, nghe thấy khách sạn Tường Văn cũng thở ra nhè nhẹ. Ừ, không phải Tường Văn mà cô ở, nhưng chắc cũng đâu đây thôi. Cùng lắm mất năm phút ra bờ biển. Trong túi còn hơn một trăm ngàn, có thể trả được hai lượt đi về…
Cô tự nhủ, đến nhà hàng Mỹ Thư gì đó sẽ thật nhanh nhẹn liên hệ với nhân viên, để họ báo cho bố mẹ cô nhóc. Còn cô, sẽ thật nhanh đi về để cùng cả lớp đến Hội An. Thời gian không còn nhiều nữa.
Chỉ không biết rằng, mọi việc đã đi quá xa so với dự định ban đầu.
Chiếc taxi cứ đi ra khỏi trung tâm, miệt mài về hướng Tây Nam. Cho đến hơn mười lăm phút trôi qua, và khung cảnh ven đường bắt đầu đổi khác, Minh Hà mới nhận ra mình có thể đã phạm sai lầm quá lớn.
“Bác à, nhà hàng Mỹ Thư này, rốt cuộc ở đâu vậy?” Cô nuốt nước bọt.
“Hả? Cô muốn đến mà không biết à? Chính là nằm ở khu du lịch Bà Nà bên trong resort Tường Văn đấy.”
“Cái gì?!” Miệng Hà mếu xệch đi. Cô hết kiềm chế nổi, quay qua nhìn con nhóc bên cạnh đang ngồi chễm chệ như một ông hoàng con, chân đi giày thể thao gõ gõ lên lưng ghế trước.
Con nhóc bật cười, nhìn Hà không giấu vẻ khoái trá.
“Em nói dối à? Làm sao cách đây nửa tiếng nhà em lại ăn trưa ở tít tận Bà Nà được?”
“Em nói thật. Trưa hôm qua nhà em đã ăn ở đấy.” Tỉnh queo.
“Nhưng bố mẹ em có còn ở đấy không?”
“Còn.”
Đến nước này thì Hà chẳng buồn quan tâm đến những lời khai loạn xà bậy của con nhỏ quái dị trước mặt. Cô ức chế gần như kêu lên.
“Em giết chị rồi! Xa như thế này chị không thể đi cùng em được!”
“Tiền taxi, chị không phải trả đâu. Ba mẹ em sẽ…”
“Vấn đề không phải tiền taxi!” Hà gắt, mặc dù đó cũng là một vấn đề. “Vấn đề là chị phải tập trung cùng lớp trong vòng một tiếng nữa!”
“Vậy bảo bác ấy chở chị về chỗ cũ. Em sẽ đi một mình.” Con nhỏ mặt rầu rầu, đôi mắt đen cụp xuống lại có vẻ long lanh ướt ướt, chưa hết, nó còn tặc lưỡi nói thêm. “Nếu như chị muốn bỏ em…”
Nhìn con bé nhỏ xíu, tay chân lại buông thõng xuống xụi lơ, hình hài cô đơn không tả nổi.
“Chị không bỏ em!” Hà buột miệng, như một bản năng, dù lòng rối bời.
Cô không nói gì thêm nữa, chỉ quay mặt ra ngoài cửa sổ, không để cho con bé nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của mình. Thật tâm không muốn làm con bé khóc.
Mà có ngờ đâu, thiên thần nhỏ đằng sau lại đang nhếch môi cười.
Hà rút điện thoại, gọi cho Việt Hương. Không nghe máy. Thế quái nào trong lúc nước sôi lửa bỏng này lại không nghe máy. Nhưng ngồi năm giây trấn tĩnh. Hà lại nhớ ra cái bộ dạng vò đầu bứt tai than trời của Việt Hương đêm qua vì quên sạc điện thoại, trong khi máy sắp hết pin.
À vâng, tác giả truyện này thật là muốn triệt đường văn minh của nhân loại mà.
Trên thực tế, Hà biết mình có tài thánh cũng chẳng thể từ đây đến Bà Nà rồi trở về kịp để lên xe cùng mọi người, cô chỉ muốn báo để phía nhà trường biết tình hình bất khả kháng của mình, nhằm bớt đi một vụ rối loạn không đáng có, như kiểu “một nữ sinh 11B04 đột nhiên mất tích”.
Hôm nay không phải như ngày thường, hở chuyện gì cũng nhè đầu Hải Nam ra nhờ vả. Hà đã tính đến Bảo Long, Trọng Khanh… Nhưng lại ngần ngại vì nhiều chuyện xảy ra gần đây. Rốt cuộc bấm số gọi cho Thủy Linh.
Hà cứ ình cũng sáng dạ, nhớ ra một việc mà hầu hết mọi người đều quên, rằng bạn Linh lúc nào cũng đi lại như chiếc bóng kia, chẳng gì thì cũng là con gái giám đốc- nhà đầu tư số một của học viện. Lời nói ra chắc ít nhiều cũng có trọng lượng hơn… dân thường.
Mà hoàn toàn không biết rằng, bởi vì tiếng nói của Thủy Linh có trọng lượng, nên nhờ cậy con bé là một hành động dại dột.