Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 17: Cá liệt là cá gì vậy?!
Sau vụ việc này, Hà tuy vẫn thấy sờ sợ con người bí ẩn, cũng như phong thái nói chuyện “không biết đâu mà lần” của Khanh, nhưng rút được ra một điều tốt, là cậu ta, cơ bản thật sự đứng về phía cô. Bên cạnh đó, là con người nói được làm được.
Hà chưa chính thức trở thành bạn gái của Khanh, nhưng đám con gái đã thôi không quấy nhiễu cô nữa.
Quan hệ giữa họ, tất nhiên chưa đến cái mức độ sáng nhắn tin “chào buổi sáng”, đến bữa nhắn tin “chúc ngủ ngon”. Nếu không muốn nói là với cá tính lạnh lùng và thời khóa biểu bận rộn của Khanh, chuyện đó sẽ chẳng đời nào xảy ra. Nhưng rõ ràng là có cải thiện, khi mà một buổi chiều đầu tháng mười hai, Khanh đã nhận lời mời “về nhà ăn cơm” của bạn Hà.
Thiếu gia họ Vũ không những không hề tỏ ra ngần ngại khi đi loại hình phương tiện bình dân như xe bus, còn tử tế hết mức, nhường chỗ cho người già như một lẽ tất nhiên. Khí chất sang trọng, nho nhã một bước lên xe là kéo theo mấy chục cặp mắt già trẻ lớn bé ngước nhìn. Hà đã quen đóng vai phụ khi sánh bước cùng Bảo Long. Nhưng phải đến lần này mới thật sự thấm thía cảm giác… làm nền.
“Ôi trời, diễn viên điện ảnh!” Thằng Minh mắt chữ O.
“H… Hoàng tử?!” Con Phương miệng chữ A.
Hai đứa em nhỏ của Hà, vốn chỉ biết rằng hôm nay chị gái dẫn “bạn mới” về nhà ăn cơm. Trước Khanh, Hà mới chỉ đưa có duy nhất Việt Hương là bạn ở Gallet về nhà. Đối chiếu với phong cách… nông dân của Việt Hương, hai đứa có nằm mơ cũng không ngờ “bạn mới” lần này của chị gái lại… như vậy.
Đến bà Hoa, dù đối đãi với Khanh không có gì khác biệt hơn so với Nam và Long, nhưng nhìn thoáng qua những biểu hiện nhún vai, lắc đầu khó hiểu của mẹ, Hà cũng thừa hiểu bà đang thắc mắc chuyện gì.
“Con gái của mẹ, rất có năng khiếu đấy.” Bà chép miệng, trong khi bắc nồi nước xương lên bếp, rồi chỉ thiếu điều há hốc miệng khi thấy Khanh lặng lẽ bước vào bếp, tay áo đã xắn đến khuỷu, mắt nhìn quanh một vòng.
“Không phải giúp gì đâu! Cháu vào phòng khách ngồi xem ti vi đi. Bây giờ trong khi đợi ninh xương thì bác chuẩn bị đặc sản dưa mắm, món nhà nghèo, con trai chắc chưa ăn bao giờ…”
Khanh không có ý kiến, chỉ chủ động tiến tới gỡ dưa chuột từ trong bao ni lông ra.
“Dao để đâu ạ?”
Rốt cuộc, Minh Hà lại là người thừa, phải ra xem ti vi.
…
“Hà này, thằng Khanh đó, rốt cuộc có thật là con nhà giàu, Việt kiều này nọ không?” Bà Hoa lại gần con gái, sau khi Khanh vừa về khỏi.
“Không phải giàu, mà là rất giàu.” Hà đứng rửa bát, ngạc nhiên về câu hỏi. “Nếu mẹ ngạc nhiên về chuyện cậu ta có thể làm bếp, thì bình thường thôi. Trong phim Hàn Quốc mà mẹ xem, công tử nhà giàu đôi khi cũng biết nấu ăn mà.”
“Vấn đề không phải là biết nấu ăn. Nó còn biết, cái bí quyết mắm dưa mà cô bạn mẹ đi công tác mót được, chỉ là công thức cải biên của mấy bà bán, chứ không phải chính xác là dưa nhà nghèo của miền Trung. Nó còn hướng dẫn ngược lại ẹ mà.”
Mẹ Hà vừa giúp con gái lau bát úp lên chạn, vừa tiếp tục.
“Lúc mẹ nhắc đến món canh cá sở trường, nó còn chỉ mẹ canh cá liệt nấu măng chua. Trời ơi! Lần đầu tiên mẹ nghe. Cá liệt là cá gì vậy?!” Bà thở dài. “Con kiếm ở đâu ra thằng bé này thế?”
Hà không trả lời, chỉ thoáng thấy một chút gì như là hãnh diện.
“Nhưng, biết nói sao nhỉ…” Bà Hoa mỉm cười bí ẩn. “…so ra mẹ vẫn có cảm tình với thằng Long hơn.”
“…”
…
Khanh về đến nhà vào khoảng tám rưỡi hơn, không ngờ rằng có nhiều hơn một người đợi ở phòng khách.
“Ba nhớ, hôm nay con đâu có lịch thực tập ở công ty?” Người đàn ông ngồi trên sô pha, ngước nhìn đồng hồ, trầm giọng lạnh tanh.
“Con chào ba mẹ. Đúng vậy, hôm nay con không ở công ty.”
“Từ bao giờ con đã biết bỏ em ở nhà để đi chơi một mình thế?”
“Ba à! Không phải anh ấy bỏ con.” Linh nghe thấy vậy, dừng tay đàn. “Chính là con bảo anh đi đấy.”
Người phụ nữ trung niên, dáng dấp mảnh mai sang trọng, tóc búi cao toát lên vẻ kiêu kỳ vẫn ngồi yên lặng uống trà, bấy giờ mới lên tiếng.
“Đó là điều đầu tiên anh nói với con sau gần hai tháng không gặp đấy hả? Anh muốn bay chuyến sớm một ngày, không phải để tạo niềm vui bất ngờ cho hai đứa nó sao?”
“Nhưng ba mẹ không có ở nhà lại trở nên tự do thái quá như vậy, anh cũng không đồng ý.” Người đàn ông nghiêm giọng.
“Chẳng có gì là thái quá cả. Giới trẻ cũng phải có mối giao lưu riêng của chúng nó. Chính vì anh cứ như vậy nên cái Linh mới chẳng có bạn bè gì cả. Khanh này,” Người phụ nữ mỉm cười. “mẹ nghe thằng Lâm nói, con có bạn gái rồi đúng không?”
“Cái gì?!” Người cha đặt mạnh tách trà xuống bàn, đến độ nước văng bắn ra ngoài.
“Cô ấy không…, chưa phải là bạn gái của con.” Khanh chậm rãi trả lời.
“Các con cũng lớn rồi. Mẹ không cấm đâu. Mẹ vui lắm. Có điều kiện nhớ dẫn con bé đến đây.” Bà trầm ngâm, rồi chép miệng. “Cả Linh nữa. Khi nào có bạn trai nhớ giới thiệu ẹ nhé. Con gái, chẳng mấy chốc mà thành con người ta.”
Con gái nghe thấy vậy, chạy lại nũng nịu sà vào lòng mẹ.
“Không ai thèm lấy con đâu. Con sẽ ở đây mãi mãi.”
“Cô lúc nào cũng nói vậy, để xem được bao lâu.” Người mẹ vòng tay ôm cô bé vào lòng. Vừa vuốt tóc Linh, bà lại dịu dàng dõi theo Khanh, khi cậu lui về phòng thay quần áo.
Có lẽ suốt đời này, bà cũng không thể quên, ánh mắt của con trai mình năm năm về trước, vào cái ngày cậu bé mười hai tuổi lần đầu tiên dám làm trái ý ba. Sẽ nhớ mãi dáng hình cô độc đứng phân vân nơi ngưỡng cửa, và ánh mắt yêu thương đến xót xa, như thể trước mắt cậu là cả một tòa thành sụp đổ đó.
Nên, bà thở dài nhẹ nhõm.
…
Việt Hương nhận bài kiểm tra tiếng Anh giữa kỳ, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, ngó qua bài của Hà, lại la lên bài hãi.
“Trời ơi! Tám điểm cơ à? Thất tình cái kiểu gì hay vậy?”
“Từ trước đến giờ, tớ có bao giờ kém tiếng Anh đâu. Bài kiểm tra đầu vào Gallet, cũng nhờ tiếng Anh được 9 mà kéo tất cả lên đấy.” Hà làu bàu, trong khi lấy ra từ ngăn bàn sách vở môn kế tiếp. “Mà cậu nói nhỏ chuyện thất tình cho tớ nhờ.”
“Sợ bị cho là bắt cá hai tay à?” Hương phì cười, đôi mắt sáng liếc liếc cô bạn thân.
“Không phải!” Hà nhỏ giọng gắt. Nhưng lại thoáng thấy một tia ngập ngừng trong giọng nói của chính mình. “Tớ… đâu có thích Khanh.”
Việt Hương tinh quái, thấy vậy phá lên cười.
“Chưa khảo đã xưng.”
Nhận thấy vẻ mặt cô bạn ngày càng khó coi, Hương động lòng chuyển đổi đề tài.
“Sao, đã xin phép bố mẹ chưa?”
“Chuyện gì?”
“Du lịch ngoại khóa chứ gì?” Việt Hương há hốc miệng. “Đừng bảo cậu học nhiều quá quên luôn rồi đấy nhé!”
Đến lúc này, bạn Hà mới như bừng tỉnh giấc.
Sau đợt thi giữa kỳ căng thẳng, vào những ngày cuối năm nhà trường đã sắp xếp một tour du lịch ba ngày hai đêm dành cho học sinh khối mười một, tham quan thành phố Đà Nẵng và đô thị cổ Hội An. Một học viện tư nhân đình đám như Gallet, du lịch ngoại khóa cũng không chỉ quanh quẩn ở ngoại thành như các trường công lập bình thường. Chi phí chuyến đi nhà trường tài trợ hơn phân nửa, đồng thời miễn phí cho những học sinh đạt thành tích đặc biệt cao trong kỳ thi vừa qua.
Mắt lướt qua tờ lịch trình vừa được phát, Hà bất giác lặng người khi nhớ ra, cách đây không lâu Việt Hương đã cho rằng dịp này thích hợp nhất để cho Hà tỏ tình với Bảo Long.
Cô một mình cười buồn bã, tự nhủ rằng chớp mắt, mà như cả một thế kỷ vừa trôi qua. Cho rằng khung cảnh lãng mạn dưới ánh đèn lồng kia, sẽ chẳng thể nào diễn ra được nữa.
Hoàn toàn không tính đến trường hợp, những việc mình bỏ lỡ, không có nghĩa người khác sẽ không làm.
…
“Anh nói với ba, cho em đi cùng lớp được không?”
Nửa đêm khuya khoắt, Khanh nghe tiếng gõ cửa, mở ra y như rằng là Thủy Linh đứng ôm gối, giương đôi mắt nâu long lanh cầu khẩn.
“Em có biết vì sao nhà trường tổ chức chuyến đi này vào những ngày cuối năm không?” Cậu không nhìn em gái, chỉ lặng lẽ lại gần bàn nước cầm lên chiếc ly uống dở.
“Em biết. Ba muốn anh em mình sang Đức đón năm mới cùng gia đình bên ngoại… Em không nói là không đi, chỉ muốn đi trễ hơn một chút thôi. Sau khi trở về từ Đà Nẵng, em sẽ đáp chuyến bay trong ngày đến Frankfurt.”
“Em?” Khanh nhíu mày.
“Ý em là… em, cùng với anh…” Linh đỏ mặt, ngập ngừng. “Anh, anh không muốn có thời gian thật sự nghỉ ngơi sao? Anh thừa biết ba muốn anh sang Đức vào dịp năm mới, không phải chỉ để gặp gỡ gia đình bác Hải… Hơn nữa, Minh Hà… có đi.”
“Liên quan gì đến em?” Lạnh nhạt.
“Aaanh…” Thanh âm van nài, yếu ớt.
Sớm biết kết quả sẽ như lần đầu tiên, trái tim đã muốn xếp giáp quy hàng.
“Tại sao lại cho rằng, anh nói với ba, sẽ tốt hơn là em tự nói?”
Linh nhìn thẳng vào mắt anh trai, bình thản thừa nhận.
“Điều này từ lâu, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao. Ba coi trọng anh hơn em.”
Yên lặng.
“Đi như vậy, sẽ rất mệt.” Khanh nằm vật xuống nệm, tỏ ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
“Được mà, em chịu được!” Công chúa chỉ cần có thế, mọi chuyện khác đều bỏ ngoài tai, rón rén leo khỏi giường đi về phòng, không giấu nổi nét cười rạng rỡ trên gương mặt.