Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 15: Khi thật lòng yêu một ai đó, …
Nếu muốn biết rõ về một người, không gì hơn là tự mình tiếp xúc, tự mình cảm nhận.Nếu là Minh Hà, chỉ cần là Minh Hà, tớ biết, sẽ tốt ột-người-như-Khanh. Long nói.
Từ chối, thì cũng đã bị từ chối rồi. Nhưng chỉ vừa mới bị từ chối bởi mối tình đầu kéo dài bốn năm, lại lập tức đi “tìm hiểu” một người con trai khác?
Nghĩ lại thì, người này, thực chất vẫn đ-a-n-g chờ câu trả lời của cô.
Ngày 20 tháng 10. Trọng Khanh, dù có phải là chủ nhân của bông hoa hồng đỏ kia hay không, cũng đã thật sự quan tâm đến Hà.
Vì hoàn cảnh lộn xộn, cũng vì trách nhiệm phải đưa cô em tiểu thư về ngủ sớm, cậu ta chỉ để yên cho Nam, Hương và Khôi lo lắng chuyện đưa Hà về nhà, trong khi mình lẳng lặng rút thẻ trả tiền karaoke cho cả hội, bất chấp sự phản đối của Việt Khôi, như một lẽ tất nhiên. “Coi như quà của chú ấy đứa con gái. Nhưng thế này đồng nghĩa với, lần sau cũng phải cùng đi, để anh gỡ lại thể diện.” Khôi làu bàu.
“Được.” Trọng Khanh, chưa bao giờ là một người nói nhiều.
Lý do mà, sau khi đã cân bằng lại ít nhiều cảm xúc, ngồi yên vị ở quán trà sữa, Hà đột ngột nhớ đến Khanh. Là vì nhớ ra trưa hôm nay, sau khi nhận cuộc gọi của Long, cô đồng thời nhận thấy một tin nhắn số lạ đến từ tối hôm qua.
[Chiều mai, nếu cậu có thời gian, tôi muốn chúng ta gặp nhau.]
Khanh.
À, như đã nói, Hà không có thời gian, chiều nay, cô đi làm công việc tỏ tình trọng đại còn gì.
Nhưng Vũ Trọng Khanh rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có được số điện thoại của Hà chứ?
…
Quay ngược trở lại đêm hôm đó. Nhìn Phạm Hải Nam gương mặt tận cùng lo lắng, một tay bế xốc Minh Hà lên đưa ra xe, nỗi khó chịu vốn âm ỉ trong lòng công chúa tóc nâu, tưởng như đã tiêu tan sau bản song ca ăn ý của hai người, lại bừng lên như… lò than gặp gió.
“Cảm ơn anh, đã đi cùng với em.” Giọng điệu cảm kích. “Thế nên đưa di động của anh đây, có được không?”
Câu hỏi rất không liên quan. Nhưng quá biết tính em gái, hoàng tử tóc nâu chẳng buồn căn vặn, chỉ làm theo yêu cầu với một vẻ thờ ơ.
Số điện thoại của Hà đã được lưu vào máy Khanh như thế. Tuy nhiên tin nhắn, chính là đích thân thiếu gia họ Vũ đã soạn.
Nhìn anh trai lặng lẽ soạn tin, lặng lẽ nhấn gửi. Có lẽ là lần đầu tiên, cô mới thấy anh nhắn tin ột người con gái. Linh mỉm cười dịu dàng, lại có phần cao hứng.
“Em luôn đứng về phía anh. Anh trai của em, muốn cái gì, chưa bao giờ không có được.”
…
“Muốn cái gì. Chưa bao giờ không có được.” Sau khi lặp lại từng từ, bằng loại thanh âm lơ lớ đặc trưng của Việt Kiều đời thứ hai. Ở đầu dây bên kia, người con trai… phá lên cười.
Thủy Linh chưng hửng. Cô chỉ đơn giản là nhắc lại điều mà mình luôn tâm niệm. Ai ngờ bị Tường Lâm đem ra nhạo báng.
Ông anh họ quý báu Nguyễn Vũ Tường Lâm, nổi tiếng ăn chơi trác táng, lễ Tết còn chẳng bao giờ quan tâm đến gia đình họ hàng, chiều nay chẳng hiểu làm sao đột ngột gọi cho Linh. Hóa ra tin đồn thiếu gia Trọng Khanh của dòng họ Vũ có-vấn-đề-này-nọ với một cô Lọ-Lem-cùng-trường đã bay đến tận thủ phủ Boston của tiểu bang Massachusetts xa xôi trên đất Mỹ.
Vậy mà khi nghe chuyện lại ngạo mạn cười cợt, không coi người cung cấp thông tin ra cân nặng nào.
“Anh có ý gì?” Linh mím môi.
Tường Lâm từng biết đến hai điều, ngay cả tư cách để mơ về, Khanh còn không có.
“Người lúc nào cũng chơi bời, đại khái như anh có lẽ không thể biết. Khi thật lòng thích một ai đó, bản thân có thể vượt qua rất nhiều giới hạn.” Thủy Linh tỏ ra có kinh nghiệm. Cô nghĩ đến chính mình.
Người anh họ nghe vậy, nụ cười còn trên môi nhưng nét đùa cợt tan biến hết.
“Người lúc nào cũng ích kỷ ở trung tâm vũ trụ như em có lẽ không thể biết. Khi thật lòng yêu một ai đó, những giới hạn ấy lại đau đớn đến mức nào đâu.”
“…”
Những lời của Tường Lâm ngày ấy, cho đến tận bốn năm sau, Linh mới hoàn toàn hiểu được.
…
Tác giả chỉ muốn nhắc cho các bạn nghe.
Bằng cách nào đó, khi các nhân vật của chúng ta vẫn đang hoặc kiên nhẫn chờ đợi, hoặc bối rối không yên về những trải nghiệm tình cảm, thì giải bóng đá giữa các trường phổ thông trung học vẫn đang đều đều tiếp diễn.
Một đội Gallet có đủ cả Bảo Long, lẫn Hải Nam, Trọng Khanh, thì chẳng có lý do gì mà dừng bước ở đâu đó trước trận chung kết.
Thế nên hôm nay, một buổi chiều giữa tháng 11, tạm quên đi đợt… thi giữa kỳ căng thẳng, tất cả các học sinh Gallet đã tập trung tại sân vận động nơi diễn ra trận chung kết giữa những chàng trai của họ, và những đối thủ ngang tài ngang sức, đã bất phân thắng bại từ vòng bảng đến từ trường cấp ba Thanh Phong.
Thanh Phong là một trường chuyên công lập nổi tiếng, trước khi Gallet xuất hiện thì họ chính là những người đã luôn là số một của giải đấu này. Bảy năm bị soán ngôi vương, nhưng đừng nói là do Thanh Phong xuống cấp. Họ luôn thua một cách sát nút và thuyết phục, khiến cho chức vô địch của Gallet không bao giờ dễ dàng.
Chẳng qua, Thanh Phong không có nhiều thủ đoạn như Gallet. Chỉ cần nhìn vào đội hình ra sân của Gallet hôm nay có đến hai cầu thủ lớp mười hai đã t-ừ-n-g thi đấu cho Thanh Phong, là biết.
Cho đến năm ngoái, khi một nhân tài lớp mười một của Thanh Phong, nhất quyết không quan tâm đến những lời mời mọc của Gallet, đã đưa trận chung kết căng thẳng đến cao độ phải sút luân lưu, đánh dấu lần đầu tiên trong vòng bảy năm, vị trí độc tôn của Gallet bị chiếm đoạt.
Nhân tài ấy, tên là Lương Gia Huy, năm nay còn tỏa sáng hơn năm trước. Hoàn toàn thừa tiêu chuẩn thách thức, từ kinh nghiệm của Bảo Long, đến bản năng của Hải Nam, lẫn… lượng fangirl của Trọng Khanh.
Không khí ở sân khấu, nhầm, sân vận động hôm nay, khỏi phải nói, kinh thiên động địa đến mức nào.
Thế nhưng, mặc kệ các thiên tài. Đáng chú ý nhất trong đội hình của Gallet hôm nay, phải kể đến cái tên Mai Tuấn Anh.
Chuyện là, tiền vệ Văn Sơn đêm hôm trước không biết phá lệ đi chơi bời quá trớn thế nào, bị huấn luyện viên biết được, kiên quyết loại bỏ. Đó là lý do, Tuấn Anh dự bị cả mùa, lại được đưa vào đá chính trong trận đấu quan trọng bậc nhất này.
“Cậu không phải di chuyển nhiều. Nhớ đấy. Không phải di chuyển nhiều. Đặc biệt chú ý đến Gia Huy!” Thầy Quang phân công.
“Nếu thấy phía trước rối loạn, cậu lui về phòng ngự là được rồi, không cần thiết tham gia.” Như Nguyệt bổ sung.
“Cậu cùng ba người kia để ý nhất cử nhất động của Gia Huy. Phải phối hợp, không cá nhân, không xao nhãng!” Bảo Long nhắc lại.
“Nếu có bạn gái gọi tên, tuyệt đối không quay đầu lại… Á! Đau!” Nam la lên khi bị Tuấn Anh cốc đầu. “Người ta cũng bắt chước những người kia, lên tinh thần cho cậu mà!”
“Lên tinh thần như cậu, bị đánh là đáng lắm.” Minh Hà làu bàu, cố nhịn cười.
Kể từ sau cái hôm 21 tháng 11 đó, mỗi lần ở đội bóng, đối diện với Long và Như Nguyệt, dù hai người không hề có chút biểu hiện ngoài công việc, Hà vẫn thường thấy lòng mình chùng xuống. Những lúc ấy, nếu không có Hải Nam pha trò, chắc chắn mọi người sẽ nhận ra tâm trạng không tốt của cô.
Lần này nhìn bộ dạng khổ sở đứng giữa bốn bề là lời căn dặn của ban huấn luyện, Hà thông cảm với Tuấn Anh, nhiều lắm. Nên đợi đến khi bốn người kia tản ra hết, Hà mới nhẹ nhàng lại gần cậu bạn gầy gò đeo kính.
“Tớ chẳng biết gì về chiến thuật, nhưng tâm trạng cậu thoải mái, mới là tốt nhất. Tớ phục cậu lắm. Nếu là tớ, bị kỳ vọng như vậy, chắc chắn sẽ không đứng vững.”
Không ngờ, những lời thành thật ấy của Hà lại có tác dụng nhiều hơn màn “lên tinh thần” của cả ban huấn luyện. Vẻ mặt Tuấn Anh đang cau có bắt đầu dãn ra, cậu không nói gì, chỉ gật gật, rồi đứng… gãi đầu.
Màn giao lưu chớp nhoáng đó, lại không thoát khỏi tầm nhìn của hai cô gái ngồi trên khán đài.
“Cô bạn đó, là ai vậy?” Người con gái tóc ngắn ôm ngang cằm, gương mặt trầm ngâm lên tiếng hỏi.
“Chính là Minh Hà mà tớ kể đấy. Yên tâm đi, cỡ cậu ta chỉ toàn để mắt tới những hotboy cỡ Bảo Long, Trọng Khanh trở lên, không thèm ngó ngàng bạn Tuấn Anh dở tệ của cậu đâu!” Việt Hương phá lên cười, vỗ vỗ lưng cô bạn thời thơ ấu của mình.
“Tuấn Anh không dở.” Cô gái kia mày hơi nhíu lại, vẻ không đồng tình, mắt vẫn dõi theo hình bóng đeo kính, gầy gò đang bắt tay từng người trong đội bạn.
“Chỉ có cậu nghĩ thế thôi. Tớ rất quý cậu Trà My ạ. Tớ tuyệt đối không ủng hộ cậu cứ theo đuổi một kẻ chẳng xứng đáng như cậu ta.”
…
Tuấn Anh không dở. Thật vậy. Cậu đã toàn tâm toàn ý. Đã không ham di chuyển. Đã phối hợp. Đã không mảy may có ý tưởng cá nhân. Đã để ý Gia Huy từng Hà từng tý trong một thế trận căng thẳng nhưng lấn lướt của Gallet. Nhưng tiếc thay, đây lại không phải trận bóng của những người không- dở, mà là trận bóng của những nhân tài bậc nhất quốc gia. Nên thay vì kèm được át chủ bài đội bạn, Tuấn Anh đã nhanh chóng bị coi như một “sơ hở” của Gallet. Nơi cậu ta trấn giữ, bị Thanh Phong coi như một lối đi tắt để tiến vào vòng cấm địa, suốt 45 phút ngấm ngầm công kích.
Giờ giải lao, Trọng Khanh đứng cạnh Hải Nam, vừa hướng mắt sang nơi tập trung của đội bạn, vừa lạnh nhạt buông câu hỏi.
“Trước đây anh ta lúc nào cũng thế này?”
Nam thừa hiểu Khanh muốn nói đến Gia Huy, người đã chỉ đạo hàng tấn công nhắm vào vị trí của Tuấn Anh.
“Cậu quan sát tinh lắm. Tôi cũng đang thắc mắc đây. Trước nay Gia Huy chưa bao giờ có cái kiểu tiểu nhân như vậy. Ngay cả năm ngoái khi Thanh Phong đoạt chức vô địch.”
Dù hai tiền đạo không nói rõ ra, nhưng Tuấn Anh đứng sau nghe, không phải là không hiểu. Bằng chứng là hai bàn tay cậu ta siết chặt. Vì một lý do gì đó, ban huấn luyện không hề đưa ra quyết định thay người.
Hiệp hai, tình thế giằng co không trở nên khá hơn. Gallet những tưởng đã chạm một tay vào chiếc cúp do cú sút xa chuẩn xác (có chút may mắn?!) của Hải Nam, thì năm phút sau Gia Huy lợi dụng sai lầm của Tuấn Anh ở hàng phòng ngự, lập tức như vũ bão băng vào vòng cấm địa gỡ hòa.
Trong giờ giải lao, trước khi hai đội tiến vào loạt đá luân lưu, huấn luyện viên không nói một lời nào. Trợ lý Như Nguyệt đưa khăn ướt cho Tuấn Anh, mỉm cười.
“Cậu đã làm rất tốt. Bây giờ, có thể nghỉ ngơi được rồi.”
“Đúng thế, làm rất tốt.”
“Tuấn Anh, mọi người không ngờ đấy!”
“Phần việc còn lại là của bọn này.”
Bốn phía lại nhao nhao âm thanh động viên, an ủi. Cụ thể của ai với ai, Tuấn Anh cũng không biết nữa. Cậu ta chỉ thấy trời đất sa sầm. Dù là thằng ngốc, cũng có thể nhận ra, trong một thế trận tương đối lấn lướt, dẫn trước của Gallet, làm thế nào tình thế lại bị đảo ngược đến bờ vực luân lưu. Thà những người kia xúm vào trách cứ, cậu ta còn có cớ nổi sung cãi lại. Vậy mà…
Cả Minh Hà lẫn Thủy Linh trên băng ghế chỉ đạo đều biết rằng mình không nên phát biểu một câu nào, họ chỉ lặng lẽ đưa khăn và nước uống cho các cầu thủ. Hà có thể thấy trong đôi mắt nâu trong veo của Linh nhìn Nam, Long và Khanh, là tin tưởng không mảy may dao động. Cô biết, đôi mắt mình cũng giống hệt như thế.
Nên, khi Trọng Khanh thực hiện hoàn hảo cú sút thứ tư quyết định, là dấu chấm hết ọi nỗ lực của Thanh Phong, cũng như đánh dấu chức vô địch quốc gia lần thứ tám của Gallet, Hà thấy mình ôm choàng lấy Thủy Linh, hét toáng lên mừng rỡ hòa vào tất cả các cổ động viên Gallet đang bùng nổ.
Niềm vui quá lớn, với tư cách là một người quản lý của Nam và Long đã năm năm liền, mới được ăn mừng chức vô địch cùng với họ, khiến cho Hà hoàn toàn không để tâm đến vẻ mặt sợ hãi bối rối của Thủy Linh khi bị ôm, cũng như hoàn toàn không nhìn rõ lễ trao giải, cũng như bế mạc này nọ đang diễn ra, vì nước mắt trào ra như suối.
Nhưng, khi cơn xúc động tạm thời qua đi, khi mọi thủ tục hoàn thành, và một số thành viên bao gồm cả Bảo Long đã đến bên cô quản lý chăm chỉ nhiệt tình của Gallet để nói lời cảm ơn, Hà lại nhận ra một thành viên duy nhất, trong nỗi vui chung này, chỉ có thể nhếch môi cười lấy lệ.
Nên trong khi mọi người ăn mừng, cô lại lặng lẽ ngồi xuống bên Mai Tuấn Anh, đưa nước cho cậu. Gọng kính đã tháo xuống khiến cho gương mặt cậu ta càng thêm phờ phạc. Tuấn Anh thô bạo gạt chai nước lăn xuống đất, gắt.
“Không phải làm như vậy! Tôi đã nói, tôi ghét nhất là thư…”
“Tớ phải nói bao nhiêu lần, đây không phải là thương hại? Bởi vì chính tớ cũng vừa trải qua một thất bại lớn! Nên tớ muốn chia sẻ với cậu. Vậy thôi.”
“…”
“Cậu nên biết rằng, những thành viên trong đội khen cậu, không hề có ý định chế nhạo. Bên Thanh Phong chỉ toàn tập trung tấn công cậu, vậy mà cậu vẫn kiên cường chống trả. Ngay trong giờ giải lao cũng không hề có ý kiến phàn nàn. Thầy Quang và chị Nguyệt cũng rất tin tưởng cậu, nên mới không cho thay người. Cậu có quyền được vui vẻ như mọi người.”
Minh Hà rất nghiêm túc, từng lời đều từ tận đáy lòng. Khiến cho Tuấn Anh thoáng chút ngạc nhiên, sao cô gái này lại luôn tử tế với mình đến thế. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Hà nghiêng, mờ mờ qua đôi mắt cận khá nặng. Những đường cong vững vàng thẳng thắn. Đôi mắt to, đen nhìn thẳng, không có ý cười, dù xung quanh đang tán loạn ăn mừng. Một cô gái có ý chí kiên định. Và, tất nhiên, dù không thật xinh gái, trông cô ta cũng có nét dễ thương…
“Tuấn Anh!” Một giọng trong và ấm vang lên. Chính giọng nói này đã gọi tên cậu suốt cả thời thơ ấu.
Tuấn Anh quay lại, không cần đoán cũng biết ai đang đứng trước mặt mình.
Trên tay cầm một hộp cơm tự làm, người con gái bé nhỏ, tóc ngắn ôm lấy gương mặt nom hiền lành nữ tính, trong chiếc váy đồng phục giản dị. Không thể gọi là xinh đẹp, nhưng thanh tú. Đôi mắt một mí dịu dàng nhìn Tuấn Anh đầy lo lắng.
Dù người con trai ấy có đối với cô thế nào đi chăng nữa.
“Cậu đến đây làm gì?” Tuấn Anh hằn học.
“Chắc cậu đói rồi, tớ mang cơm cho cậu.” Cô gái nhẹ nhàng.
“Không cần, cậu đi về đi.”
“Tuấn Anh!” Việt Hương bực tức lao tới nhéo tai cậu bạn gầy gò. “Cậu có biết nhà trọ của My ở đâu không? Cậu có biết cô ấy đã đi xa đến thế nào không?”
“A, vậy thì xin chia buồn, ngàn dặm lặn lội đến cổ vũ, vậy mà trường Thanh Phong của- cậu, lại thua Gallet của- tôi.”
Cô gái lặng người. Trong khi đôi mắt Việt Hương long lên, cô gần như nổi giận.
“Cậu không biết xấu hổ hả Tuấn Anh?”
“Hương à…” Minh Hà can thiệp.
“Không phải chuyện của cậu!” Lần đầu tiên, Hương nặng lời như vậy với Hà.
Hà chẳng khờ khạo gì mà không đoán được, cô gái kia đối với Tuấn Anh ra sao. Lại càng chẳng ngu ngốc, thừa biết Tuấn Anh ngược lại, đối với cô bạn này thế nào. Chỉ sau một đoạn hội thoại ngắn ngủi.
Cô quyết định không tham gia vào ba người bọn họ, mà đưa mắt nhìn sang những đồng đội khác, đang tiếp tục náo nhiệt ăn mừng.
Bất chợt, ánh mắt của cô dừng lại ở Khanh, người hùng của trận đấu ngày hôm nay. Mãi cho đến lúc này, cậu ta mới thoát khỏi giới phóng viên, cũng như những cử chỉ tay bắt mặt mừng của đại biểu các cấp, để lặng lẽ tiến vào khu vực chỉ đạo trong tiếng reo hò không ngớt của fangirls trên khán đài. Đi bên cạnh là Hải Nam, cũng được săn đón khá kỹ. Nam vỗ vai Khanh, cười nói thoải mái đúng như cá tính của mình.
Hình dáng bé nhỏ xinh đẹp của Thủy Linh trong chiếc váy suông tay lỡ màu vàng nhạt, tiến lại gần hai người họ. Cô bé nói gì đó với Nam, có lẽ là chúc mừng. Rồi cứ phân vân, ngượng ngùng không biết làm gì một hồi lâu, cho đến khi Nam chìa tay ra cho cô bắt.
Trong khoảnh khắc đó, Hà thấy ánh mắt lạnh lùng của Khanh dừng lại ở chỗ cô và ba người Tuấn Anh với một vẻ trông đợi. Hà bối rối quay mặt đi ngay khi bốn mắt chạm nhau, cô chỉ vừa mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
…
[Chiều mai, nếu cậu có thời gian, tôi muốn chúng ta gặp nhau.]
[Xin lỗi, tôi đọc tin nhắn quá muộn. Chiều hôm nay tôi bận rồi. Cảm ơn vì hôm qua đã trả tiền.]
Bẵng đi một thời gian.
Chiều thứ bảy trước trận chung kết.
[Chiều nay?]
[Không phải ngày mai, các cậu sẽ đá chung kết ư? Nghỉ ngơi và làm tốt nhé! ^^]
[Nếu Gallet thắng, tôi đến tìm cậu. Thời gian, địa điểm cho cậu quyết định.]
A, cậu ta thậm chí không thèm dùng dấu “?” nữa. Tính công tử lại xuất hiện rồi.
Hà đã suy đi, nghĩ lại về những lời của Bảo Long. Nên tự mình tiếp xúc. Tự mình tìm hiểu. Về Trọng Khanh có những điều, vốn không như cậu nghĩ. Mất hàng chục phút đắn đo, cô mới nhấn nút gửi.
[Được.]