Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 12: Tôi cắn cô bây giờ!


Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 12: Tôi cắn cô bây giờ!


“Nam à, hôm nay tập xong cậu có bận gì không?”
“Hôm nay thì không.”
“Đi uống nước nhé. Tớ mời.”
“Ghê vậy? Có gì thì nói xoẹt ra đi. Tớ với cậu chứ có phải ai xa lạ đâu?” Nam trố mắt nhìn cô bạn đang lộ vẻ khó xử.
“Cậu hay chơi với Linh…”
“Lại chuyện đó nữa! Tớ đã bảo tớ với cô ấy chỉ là giúp đỡ…”
“Không! Ý tớ là cậu hay chơi với Linh, cậu… biết nhiều chuyện của cô ấy. Giàu có lại xinh gái, có phải là… có rất nhiều người theo đuổi không?” Hà khổ sở mãi mới sắp xếp được câu hoàn chỉnh.

Nam tỏ ra ngạc nhiên thật sự khi cô bạn Minh Hà, vốn trước giờ chẳng hề giao lưu với Thủy Linh, nếu không muốn nói, chỉ toàn giao lưu với… anh trai cô nàng, đột nhiên lại quan tâm thái quá đến “đời sống tình cảm” của Linh. Thế là thế nào?
Dù vậy, cậu vẫn nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi thở hắt ra.
“Không có vẻ gì là như thế. Lần nào đó từng đề cập đến vấn đề này, cậu ta thậm chí đã than phiền là từ nhỏ đến lớn ngoài gia đình, chưa bao giờ ở tiếp xúc với nam giới trong bán kính một mét. Tính tình khép kín nên cũng hầu như không có bạn bè, nữa là bạn trai.”
“Vậy sao? Thế thì Hải Nam của chúng ta là người đầu tiên được ở trong bán kính một mét rồi…” Hà châm chọc.
“Nếu cậu thật sự chỉ muốn xoay quanh tớ thì dừng ở đây được rồi.” Nam tỏ ra bực mình.
“Không không! Ý tớ là…” Hà rối rít níu Nam lại khi cậu ta toan bỏ đi. “…Tớ muốn biết giữa Bảo Long và Thủy Linh rốt cuộc… “
Đi thẳng vào vấn đề bao giờ cũng là cách tốt nhất. Nam thoáng ngạc nhiên, chững lại, đăm chiêu.
“Về trường hợp Bảo Long thì…”
“Thế tức là có, đúng không?” Hà tỏ ra nôn nóng quá mức cần thiết. Trong thâm tâm cô đang cầu nguyện.

“Nói sao, họ chưa bao giờ giao tiếp với nhau khi ở trước mặt tớ cả… Nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Có một chi tiết này nhỏ thôi.” Nam chặc lưỡi. “Linh rất thích uống một loại trà đào đóng chai. Thường thì những người giàu không hay thích thứ đồ rẻ tiền vớ vẩn đầy hóa chất như vậy. Một lần do tò mò, tớ đã hỏi. Cô ấy trả lời ngay, chính là Bảo Long đã tập cho Linh uống món này.”
“Như thế là chi tiết nhỏ hả?!” Hà gần như la lên. “Sau đó cậu có hỏi tiếp, giữa hai người là thế nào không?”
“Hình như có, nhưng cô ấy không trả lời. Rồi tớ cũng bẵng đi.”
Minh Hà như bị dội một gáo nước lạnh.
“Vậy là đúng rồi. Chắc chắn có gì rồi. Họ biết nhau, rất thân là đằng khác. Cái hôm mà cậu bỏ về trước, rồi Linh cũng mất tích. Tài xế nhà Linh cũng tỏ ra có quen biết Long. Cậu ta cũng có số điện thoại của cô ấy…” Hà càng nói càng thấy buồn lặng cả người.
“Tớ không nghĩ thế.” Nam thì trái lại, rất thản nhiên.
“Sao?”
“Đúng là họ có vẻ quen biết từ trước. Nhưng… Tớ nghĩ không phải. Tuy không có bằng chứng. Nhưng nhìn hai người đó, tớ không thấy có vấn-đề gì hết. Linh cảm thôi.”
“Linh cảm của cậu chắc gì đúng.” Linh xị mặt, không mấy bị thuyết phục.
“Sao lại không? Ai là người đầu tiên phát hiện ra cậu thích Bảo Long?”
Hà đỏ mặt, đập ba lô vào lưng Nam khiến cậu kêu oai oái.
Nhưng Hải Nam không phải là không có lý. Nếu thật sự Bảo Long thích Thủy Linh. Ở trong cùng một đội bóng, lại thấy Linh công khai bám lẵng nhẵng theo Nam, cổ vũ một-mình Nam như vậy, chắc chắn phải biểu lộ thái độ gì đó, dù là nhỏ nhất. Con người chứ đâu phải thánh thần.
“Nếu nói đến có-vấn-đề thì phải là…” Nam đột nhiên đứng dậy. “Mà thôi, đến giờ tập rồi.”
“Ý cậu là gì? Nam… Nam! Nói hết câu rồi đi!”
“Không, có lẽ tớ nghĩ hơi quá.” Nam cười xòa, lúm đồng tiền nhạt hiện trên gương mặt, vỗ vỗ lên đầu Hà hồi hướng ra sân, để lại cô nàng quản lý hụt hẫng, rối bời ở đường biên.

Chiều 20 tháng 10, sân khấu lớn rực rỡ ánh đèn, cờ hoa, khẩu hiệu chăng đầy với đúng một nội dung, ngợi ca phụ nữ. Ban văn nghệ Gallet, cùng với những đấng nam nhi có trách nhiệm liên quan, thật sự đã làm rất tốt.
Mỗi người con gái đến trường vào sáng hôm ấy, sẽ thấy trên bàn một bông hồng trắng kèm thiệp mời tham dự chương trình văn nghệ. Chỉ là một ngày 20 tháng 10, nhưng bởi vì là Gallet, họ dễ dàng mời được cả những người nổi tiếng trong giới giải trí đến góp vui. Và cũng riêng trong ngày vui vẻ này, mở cửa cho phóng viên báo chí lá cải tự do tác nghiệp.
Tất nhiên, không phải cô gái nào cũng chỉ nhận được một bông hồng trắng.
Buổi sáng hôm ấy, thật sự náo nhiệt.
Minh Hà đi đến cửa lớp, đã thấy ngoài hành lang biết bao nhiêu nam thanh, nữ tú xôn xao với những màn tặng hoa, gửi quà kiêm tán tỉnh. Quả nhiên một năm phải đến những dịp như thế này, mới lộ ra cô gái nào thật sự nổi tiếng. Công thức chung cũng đơn giản, số lượng hoa và quà tỷ lệ thuận với mức độ dễ nhìn, xinh gái.
Vào trong phòng học, đảo mắt một vòng là biết mặt nhau ngay. Có những bàn tràn ngập “cống phẩm” đến độ, không còn chỗ để ngồi. Cũng có những bàn chỉ loe hoe thiệp mời và bông hoa trắng do ban văn nghệ chuẩn bị.
“A, thật là phân biệt chủng tộc mà. Mang tiếng là ngày phụ nữ chung chung. Nên gọi là ngày phụ nữ xinh đẹp mới đúng chứ.” Việt Hương vào lớp cùng lúc với Minh Hà, nhác thấy mặt bàn đơn điệu hẻo lánh của mình quá đối lập so với ngai hoa lộng lẫy của một cô nàng xinh đẹp ngồi ngay trên, không tránh khỏi lầm bầm bất mãn.
“Ít nhất chúng ta đồng cảnh ngộ.” Minh Hà cười. Cô tất nhiên cũng không kỳ vọng gì khi bước vào chỗ ngồi.
Trước khi định thần nhìn lại, một bông hoa hồng đỏ đặt vắt chéo lên nhành hoa trắng.
“Đồng cảnh ngộ ư?” Việt Hương cũng vừa kịp nhìn thấy “hiện trường” trên bàn của Hà, lập tức nghiến răng. “Tôi cắn cô bây giờ!”
Hà cũng tròn mắt ngạc nhiên, khi trong lòng bí mật tận hưởng niềm hãnh diện nhỏ nhoi. Con gái mà.
“Có… có thể là ai được nhỉ?” Hà cầm bông hoa hồng đỏ lên, tự thấy mình thật trẻ con, có thế mà má đã nóng lên rồi.
“Thôi đi nàng, đừng vờ vịt nữa. Ai-cũng-biết-là-ai-rồi. Lộ ra thì tất cả con gái trong trường này sẽ xé xác nàng đấy.” Hương bĩu môi. “Một bông hoa hồng đỏ đáng giá hơn tất cả các bó hoa của ngày hôm nay cộng lại, nhiều em gái sẽ đánh nhau đổ máu để có được nó, nên cố mà giấu kỹ vào.”
Minh Hà điếng người. Vũ Trọng Khanh mà đi làm cái chuyện sến súa như đến lớp thật sớm để bí mật tặng hoa hồng. Mà không để ai biết?
“Không thể có chuyện đó được. Hoa hồng đỏ đặt bên trên hoa hồng trắng, chứng tỏ người tặng không phải đến sớm nhất. Chưa kể hôm nay nhiều người vào lớp nộp-cống-phẩm như vậy, có tài thánh mới không bị phát hiện…” Hà trầm ngâm. “Nếu thật sự là cậu ta, thì bây giờ hẳn đã có người muốn xé xác tớ rồi.”
Những nam nhi khác tặng hoa theo kiểu bí mật, đa số vẫn để lại thiệp mừng, tên tuổi này nọ. Tốn tiền mua hoa là để lưu lại dấu ấn trong lòng người con gái. Hiếm có ai như người này, chỉ đơn thuần đặt hoa ở đó, như một tình cảm không lời.
Trong khi Hà còn đang đăm chiêu nghĩ ngợi, thì Việt Hương đã mồm miệng tép nhảy hỏi quanh, xem có ai thấy “tác giả” của lời tỏ tình âm thầm kia không. Kết quả chỉ là những cái lắc đầu.

Đúng lúc ấy, tầm mắt đảo quanh của cô nàng tóc ngắn lia trúng Vũ Thủy Linh. Cô nàng này vô tình cũng thuộc nhóm mặt bàn… loe hoe hoa trắng. Tuy nhiên, khác với vẻ thất vọng của Việt Hương, trông Thủy Linh có vẻ ngạc nhiên, xúc động. Hết nâng niu bông hoa trắng với nhành nụ trên tay, lại đưa lên mũi ngửi, lại vuốt ve. Như thể cả đời mới được thấy hoa một lần.
“Linh! Có chuyện muốn hỏi bạn.”
Thủy Linh giật thót khi Hương ngồi thụp xuống ngay trước bàn mình. Hai người này vốn chưa từng nói chuyện với nhau. Hơn nữa phong cách bốp chát dân dã của Hương so với tiểu thư èo uột như Linh, quả thật xa nhau ngàn dặm.
“Vâng?!”
“Bình thường bạn vẫn đi học cùng với Khanh, đúng không?”
“Đúng thế…”
“Hôm nay, cậu ấy có… cùng bạn vào lớp không?”
“Không? Để làm gì?” Linh tròn xoe mắt.
“Bạn ngồi trong lớp từ đầu đến giờ?”
“Ừ…” Rốt cuộc nhịn không nổi, Linh buột miệng thắc mắc. “Bạn hỏi nhiều như vậy, có ý gì?”
“Ừm… Chuyện là…”
Việt Hương hạ giọng, giải thích qua loa. Dù sao sau khi nhìn thấy Vũ Thủy Linh đích thực là người “đồng cảnh ngộ ế”, Hương đã dễ dàng nảy sinh thiện cảm với cô tiểu thư luôn lủi thủi một mình này.
Không ai hay sau khi Hương đứng dậy về chỗ, gương mặt xinh đẹp của Linh đã sa sầm. Trong vô thức, bông hoa trắng rơi xuống mặt bàn, bờ môi mím lại trắng bệch.

“Với khách mời là ban nhạc rock “Love letter”, hiện tượng The Voice Lưu Ngọc Như Hoa, người mẫu teen Allen, ca sĩ thần tượng Vikko…” Minh Hà giết thời gian bằng cách đọc nội dung thiệp mời, lầm rầm như tụng kinh. Ai dè khiến cho Việt Hương nhảy dựng.
“Vikko?” Tóc ngắn nhăn mặt.
“Ừ, Vikko. Anh ta nổi tiếng mà, cậu không thích hả?” Hà ngạc nhiên. Việt Hương người luôn nắm vanh vách họ tên lẫn tiểu sử của các “trai đẹp” trong trường, lại tỏ ra ghê tởm một ca sĩ thần tượng.
“Không thích. Đồ ngốc đó. Trường này nghĩ gì lại đi mời anh ta chứ.”
Gallet nghĩ gì? Một nửa đều là những cô gái ăn chưa no, lo chưa tới. Có thông minh, thanh lịch đến đâu, cũng không vô cảm trước cái gọi là ca-sĩ-thần-tượng.
Chẳng thế mà khi người này xuất hiện hoành tráng trên sân khấu cùng với vũ đoàn của anh ta, không khí cũng náo nhiệt phải biết. Một vẻ ngoài đẹp trai, cao ráo, dễ nhìn, mái tóc dài tỉa kiểu Hàn Quốc, buộc đuôi ngựa, không hút hồn các em gái ngây thơ, không ăn tiền.

“Vikko! Vikko! Em yêu anh!”
“Kinh tởm.” Nếu là ở giữa… ruộng, có lẽ Việt Hương đã nhổ nước bọt.
Anh ta nhảy và hát (nhép) liền hai bài, trước khi bước vào sân khấu còn hôn gió “gửi tình yêu của Vikko cùng lời hẹn gặp lại với các bạn nữ Gallet”.
Trong hậu trường.
“Thủy Linh à, đến lượt cậu rồi đấy.” Hải Nam nhìn lịch chương trình, đánh dấu. “Mấy bạn con trai khiêng đàn lên sân khấu đi.”
“Tớ… không được rồi…” Bàn tay nhỏ nắm chặt thành ghế, vẻ mặt căng thẳng. “Tớ đau đầu.”
“Sao vậy chứ? Rõ ràng lúc nãy, em còn bình thường lắm mà.” Một cô giáo trẻ lo lắng. “Cô đánh gió cho em nhé?”
“Không có tác dụng đâu. Đây là bệnh từ nhỏ. Em ngồi nửa tiếng, tự nhiên sẽ hết.” Linh vẫn ngồi lì tại chỗ.
“Vài tiếng? Chương trình thiếu cậu sẽ bị trống khá lâu, vì hai mươi phút nữa khách mời tiếp theo mới xuất hiện. Hay cậu cố gắng lên đàn qua loa một chút thôi. Rồi sau đó tớ đưa cậu vào phòng y tế nằm nghỉ?” Nam nhẹ nhàng khuyên bảo. Cậu đã được biết qua về “bệnh” của Linh. Đó chỉ là triệu chứng tâm lý ngại đứng trước đám đông, không quá nguy hiểm.
Vốn dĩ Nam muốn Linh tham gia tiết mục văn nghệ, cũng là để giúp cô nàng vượt qua điều đó. Ai ngờ cô tiểu thư như bị chạm nọc, trả lời sượng ngắt.
“Tớ đau thì cậu biết sao? Không đi đâu hết.”
Thầy giám thị ngồi gần chứng kiến rắc rối, nhác thấy Vikko cùng vũ đoàn rồng rắn kéo vào hậu trường, liền nhanh nhẹn đứng ra đề nghị.
“Cậu Vikko hát thêm một bài nữa được không?”
Người con trai tuấn tú thu hồi ngay vẻ mặt “giao lưu” thân thiện lừa người, đáp lạnh tanh.
“Chuyện này không có trong hợp đồng.”
“Đây là hát chơi cho học sinh thôi mà, cậu có cần chi ly như thế không? Cậu chưa từng đi học sao?”
“Chính vì đã từng đi học, tôi mới càng thích như vậy.” Vikko khinh khỉnh, ném bó hoa được tặng xuống đất. “Đòi hỏi ca sĩ nổi tiếng như tôi lấp chỗ một chương trình học sinh vớ vẩn ư, quá khinh người rồi.”
Đột nhiên, như nghĩ ra điều gì mới mẻ, ca-sĩ-nổi-tiếng nhếch môi.
“Nếu Nguyễn Việt Hương đứng ra yêu cầu, tôi sẽ hát.”
“Nguyễn Việt Hương là ai chứ?” Thầy giám thị nhăn mặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.