Đơn Phương Kết Hôn

Chương 55


Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 55


Hạ Tri Thu vẫn chưa tỉnh táo sau dư vị còn sót lại, thấy dáng vẻ kia, cả gương mặt cậu đều đỏ bừng như quả táo chín.
Khóe miệng run rẩy không ngừng nhưng không thể nói mình xấu hổ.

Vốn tưởng cả hai đều lúng túng, nào ngờ chỉ có mình cậu rơi vào bẫy?
Hạ Tri Thu không biết Lý Úc Trạch tỉnh từ lúc nào.

Giờ nghĩ lại, hình như lúc hắn bắt đầu đè tay chân lên người cậu thì đã có gì đó không ổn.
“Anh cố ý.” – đôi mắt cậu phủ một tầng sương mỏng, nhìn Lý Úc Trạch, khẳng định chắc chắn.
Lý Úc Trạch không nói phải, cũng chẳng nói không phải, chỉ nhìn cậu rồi chớp mắt, lại ôm người vào lòng, giúp cậu trốn đi.
Vạn sự khởi đầu nan, luôn cần có một người bắt đầu trước.
Khi tưởng tượng ngỡ là chuyện xấu hổ vô cùng, nhưng một khi xảy ra thật, hình như cũng chẳng có gì.
Hạ Tri Thu từ bồn rửa mặt dịch chuyển xuống sàn, hai tay thử thăm dò rồi cầm lấy chỗ đó của Lý Úc Trạch.
Rất nóng, cũng rất cứng.
Lý Úc Trạch nói: “Nếu chưa sẵn sàng, vậy đừng miễn cưỡng.”
Hạ Tri Thu hỏi: “Tại sao chưa sẵn sàng?”
“Em không ngại sao?”
“Cũng chẳng thể ngại cả đời.”
Lý Úc Trạch nghe vậy bèn cười hôn tai đối phương, khẽ hỏi: “Em muốn bên anh cả đời?”
Hạ Tri Thu “ừm” một tiếng, hỏi lại: “Được không?”
Lý Úc Trạch đáp: “Được.”, trong lòng bổ sung một câu: mấy kiếp cũng được.
Kể từ khi Hạ Tri Thu vào nghề tới nay, đây là lần đầu tiên cậu đến trễ, nguyên nhân do chuyện phát sinh sáng nay.
Tuy công ty giải trí không có quy định check-in rõ ràng, nhưng Từ Tùy yêu cầu cậu đến công ty lúc chín giờ, dù tranh thủ chạy vội nhưng vẫn muộn mười phút.
Chủ yếu là do Lý Úc Trạch quá lâu gây lãng phí không ít thời gian.

May mà hôm nay không có việc gì, thu dọn xong liền đưa Hạ Tri Thu qua.
Trước khi Hạ Tri Thu xuống xe đã hỏi hắn: “Lát anh về hả?”
Lý Úc Trạch nhìn thời gian, nói: “Không về, hẹn uống trà với Cao Khuê.”
“Đàn anh Cao hết bận rồi?”
“Ừm.

Em xong việc thì báo anh, anh qua đón em.”

Hạ Tri Thu gật đầu, tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Ngoài Cao Khuê, Lý Úc Trạch còn hẹn Phương Hạo Xuyên.
Vì cuộc tụ họp nhỏ này mà Phương tổng cố tình từ chối một cuộc họp, trăm công nghìn việc vẫn xin nghỉ hai tiếng để chạy đến quán trà cả ba thường lui tới.

Ngay trước khi vào cửa thì gặp phải Cao Khuê nên đánh tiếng chào hỏi: “Sao không ngủ thêm lát rồi hẵng đến?”
Vẻ mặt Cao Khuê tiều tụy, dưới mắt còn đeo theo hai cái quầng thâm khổng lồ.

Anh vừa đóng máy một bộ phim có điều kiện quay vô cùng gian khổ, quay ngày quay đêm gần hai tháng trời, vừa mới từ rừng sâu núi thẳm trở về đây.

Lịch làm việc và nghỉ ngơi còn chưa điều chỉnh, sáng nay đã nhận được cuộc gọi từ Lý Úc Trạch hẹn đi uống trà.
Nếu điện thoại là Phương Hạo Xuyên gọi tới, chắc hẳn Cao Khuê sẽ từ chối.

Nhưng Lý Úc Trạch đích thân gọi điện hẹn gặp, thật là vô cùng hiếm thấy! Ngoại trừ cái năm hắn biết Hạ Tri Thu “kết hôn” nên tìm mình uống rượu, từ đấy về sau chưa lần nào chủ động hẹn qua.
Cho nên Cao Khuê nghĩ, lẽ nào lần này lại xảy ra chuyện gì? Anh tranh thủ chạy qua xem thử.
Phỏng chừng Phương tổng cũng nghĩ vậy.

Hai người cùng chạy đến cửa gian phòng riêng, sắc mặt nghiêm trọng lẩm bẩm vài câu rồi mới đẩy cửa bước vào.
Lý Úc Trạch đã đến và đang ngồi ở vị trí cũ bấm điện thoại.
Lúc thường hắn cũng thế này, nên nhìn không ra điểm nào không ổn.
Nhưng Phương Hạo Xuyên vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp, cùng Cao Khuê ngồi xuống, liếc mắt ra hiệu.
Cao ảnh đế sáng tỏ, mở miệng nói: “Nói đến chuyện tình cảm này á, thiệt ra không có gì là tuyệt đối hết.

Cả đời người cũng không nhất định chỉ thích mỗi một người.”
Phương tổng tiếp lời: “Đúng, thiên nhai hà xứ vô phương thảo*, quả thật không cần mãi yêu đơn phương một nhành hoa.”
*Khắp trời không chốn nào không có cỏ thơm.
Cao Khuê gật đầu: “Mày xem mày đợi mười năm ròng, lần nữa tương phùng cũng cùng chung kết quả, vậy có thể nói rõ một vấn đề, chính là cả hai thực sự không hợp nhau.”
Phương Hạo Xuyên tán đồng: “Lần này cứ coi như hết rồi.

Đừng chờ chi nữa.”
Lý Úc Trạch buông điện thoại, uống một hớp trà.
Nhìn qua Cao Khuê, rồi nhìn đến Phương Hạo Xuyên, cực kỳ thận trọng gật đầu.
Phương tổng thở phào nhẹ nhõm, tưởng cuối cùng hắn cũng nghĩ thông, vừa định chuyển chủ đề liền thấy Lý Úc Trạch bình tĩnh lắc chiếc nhẫn trên tay, nói: “Đợi thì chắc không đợi nữa.”

“Hai chúng tao đã xác nhận quan hệ, hiện đang bên nhau.”
“Bên nhau?”
“Với ai?”
“Người mà tụi mày vừa nhắc tới.”
“Đựu mé!” – Cao Khuê ngẩn ra, lập tức hỏi – “Thiệt hay giả vậy? Xác nhận quan hệ thật rồi?”
Lý Úc Trạch nói: “Thật.”
Cao Khuê còn chưa kịp hóng hớt, vội học hỏi kinh nghiệm: “Thế quái nào cả ngày mày đều bận tối mặt tối mày mà vẫn có thời gian đi yêu đương thế? Mau dạy tao!”
Phương Hạo Xuyên cũng load nửa ngày mới phản ứng lại, cười vui vẻ: “Tao nói mà, lần trước còn ôm hôn ngoài đường, làm sao có vấn đề gì được.” Chủ yếu do lúc đầu Cao Khuê không nghĩ đến điềm tốt, còn cho rằng Lý Úc Trạch chủ động hẹn là vì vấn đề tình cảm, định mượn rượu giải sầu, cho nên anh mới hiểu lầm.
Phương Hạo Xuyên lấy trà thay rượu cùng Lý Úc Trạch cụng ly, thật lòng mừng cho hắn.

Tuy anh không phải đương sự nhưng cũng coi là người chứng kiến suốt mấy năm qua, biết Lý Úc Trạch trải qua mười năm này như thế nào, nếu Hạ Tri Thu mãi mãi biến mất, có lẽ mười năm, hai mươi năm sau nữa, hắn vẫn sẽ ở trạng thái kia.
Cao ảnh đế cũng âm thầm chúc phúc, nhưng vẫn ê răng lắm.

Đều là hai con người bận túi bụi, tại sao Lý Úc Trạch lại có thời gian yêu đương?
“Nhưng mà có một chuyện tao vẫn rất tò mò.” – Cao Khuê nói – “Không phải năm đó mày tận mắt nhìn thấy Hạ Tri Thu cùng người con gái khác bàn chuyện cưới xin sao? Rồi rốt cuộc tại sao cậu ấy chưa kết hôn? Chia tay rồi hả?”
Lý Úc Trạch đáp: “Không biết.”
Cao Khuê nói: “Sao không hỏi? Mày không tò mò về đời sống tình cảm trong quá khứ của người ta à?”
“Mày đã bảo đó là quá khứ, vậy tao phải để ý cái gì đây?”, Lý Úc Trạch nhìn anh ta, nâng tách trà lên, rộng lượng nói: “Ai mà chẳng có quá khứ? Trước kia em ấy yêu ai, yêu đậm sâu thế nào là chuyện của em ấy.”
“Tao không có quyền can thiệp.”, thoạt nhìn hắn khá khoan dung, cứ như thật sự không hề quan tâm đến lịch sử tình trường của Hạ Tri Thu.
Ba người kết thúc cuộc gặp ngắn ngủi, Lý Úc Trạch lại lái xe đến công ty của Hạ Tri Thu.
Cậu đã nói chuyện xong với Từ Tùy, hiện đang đứng dưới hầm giữ xe đợi hắn.

Trên đường về, hai người thảo luận xem trưa nay nấu gì, còn chưa quyết định thì nghe Hạ Tri Thu nói: “Lần này anh Từ Tùy cho em nghỉ một tuần.

Tranh thủ chưa khai máy phim mới, em muốn dành hai ngày về quê thăm ông.”
Mặc dù hai người vừa xác định quan hệ, không ai muốn rời nhau, nhưng rất lâu rồi Hạ Tri Thu chưa về thăm hỏi ông cụ.

Nếu lần này không về thì không biết phải đợi đến chừng nào.
Lý Úc Trạch hoàn toàn thấu hiểu, im lặng mấy giây rồi hỏi cậu khi nào xuất phát.


Hạ Tri Thu suy nghĩ, bảo càng sớm càng tốt.
Đi sớm về sớm.

Mấy ngày sau đó có thể ở nhà với Lý Úc Trạch.
Thế là, tám giờ sáng hôm sau.
Hạ Tri Thu xách hành lí về quê, sáng sớm Lý Úc Trạch đã đưa cậu ra sân bay, ngồi trên xe nói vài câu tạm biệt rồi chuyển sang hướng khác, lái xe đi.
Thành phố nhỏ nơi ông Hạ đang sống cũng chẳng phải quê quán thật sự của Hạ Tri Thu.
Vì cha mẹ bất ngờ qua đời gây đả kích nặng nề với ông, cho nên sau khi sức khỏe ông hồi phục phần nào, Hạ Tri Thu tiến hành chuyển viện, đưa ông cụ đến một nơi xa lạ.
Bắt đầu một cuộc sống mới.
Nơi này không phồn hoa bằng thành phố A, phát triển cũng tương đối lạc hậu.

May mà có một bệnh viện chuyên khoa có tiếng, chuyên môn về nghiên cứu trị liệu căn bệnh mà ông Hạ đang mắc phải.

Lúc đó Hạ Tri Thu chọn chuyển đến đây là vì vừa ý bệnh viện này.

Ông nội đã muốn sống lâu dài ở đây, cho nên về mặt chữa trị cũng phải theo kịp.
Thành phố nhỏ khá yên tĩnh, Hạ Tri Thu ngồi máy bay hơn một tiếng, sau đó chuyển sang xe khách quay lại ngôi nhà đã lâu lắm chưa về.

Chỉ là ông Hạ không có nhà, ông đã chống gậy mang lồng chim đến công viên đi dạo.
Trong nhà có một bảo mẫu hơn năm mươi tuổi.

Nghe tiếng bước chân Hạ Tri Thu, bà lập tức chạy từ nhà bếp lên, gọi: “Tiểu Thu!”
Bảo mẫu này là do ông Hạ tự mình đi thị trường nhân sự tìm về.

Bà là dân bản địa, họ Vương, cực kỳ hòa nhã dễ gần.
Hạ Tri Thu cười cười chào hỏi, để hành lí vào phòng rồi đi ra sân.

Khoảng sân tứ giác nho nhỏ trước mặt được Hạ Tri Thu mua lại bằng tiền tiết kiệm của ba mẹ.

Khoản tiết kiệm đó vốn để dành cho cậu học hành và cưới vợ.

Tuy không dùng được chỗ cần dùng nhưng lấy ra mua nhà cho ông cũng không lãng phí.
Thím Vương nhiệt tình quá mức, bận bịu bưng trà rót nước, còn dự định cởi tạp dề ra công viên gọi ông cụ về.

Hạ Tri Thu lật đật bảo không cần, hỏi lại: “Sức khỏe ông cháu dạo này thế nào?”
Thím Vương nói: “Rất tốt, rất tốt.


Nhưng vào thu đông trời lạnh nên ho hơi nhiều.”
Hạ Tri Thu hỏi: “Có lấy thuốc chưa ạ?”
Thím Vương đáp: “Thím đến lấy mấy bận nhưng ông cụ sợ tốn tiền, tiếc rẻ nên mấy hôm nay không cho thím đi.”
Biết ngay mà.
Hạ Tri Thu nhìn đồng hồ, vừa đúng hai giờ chiều.
Cậu nhờ thím Vương tìm hồ sơ bệnh của ông nội, sau đó đi đến bệnh viện.

Nhân tiện, cậu cũng muốn tìm bác sĩ điều trị chính, hỏi thăm tình hình tái khám của ông trong năm qua.

Dù trong điện thoại ông lão luôn miệng nói mình rất khỏe, nhưng Hạ Tri Thu vẫn hơi lo lắng.

Bác sĩ điều trị nhớ mặt Hạ Tri Thu, hình như gần đây có xem qua chương trình của cậu trên TV.

“Con gái tôi rất thích cậu, hồi trước tôi có bảo là ông cậu từng nằm viện chỗ chúng tôi, con bé vẫn tin.”
Hạ Tri Thu ngượng ngùng cười, lần đầu tiên trong đời có người đề cập đến thân phận diễn viên của bản thân.
Hiện tại cậu chưa nổi tiếng, cũng không có danh tiếng, dù đi trên đường lớn cũng không có người nào nhận ra.

Nếu Lý Úc Trạch tới đây chỉ e không ổn, nếu hắn không cải trang giả dạng một chút, dẫu đến sơn thôn hoang vu hẻo lánh vẫn sẽ bị nhiều fan vây quanh.

Đương nhiên là ngoại trừ bà lão trên tám mươi trong nhà không có TV.
Hạ Tri Thu nói chuyện cùng bác sĩ chữa trị rất lâu, mãi đến gần năm giờ chiều mới ra khỏi bệnh viện.
Sắc trời đã tối, Hạ Tri Thu một mình đi trên con đường nhỏ tĩnh mịch.

Cậu cứ luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Kể từ khi rẽ vào đường này thì luôn cảm giác có người theo sau lưng mình.
Nhưng mỗi khi quay đầu lại thì chẳng có gì?
Kỳ lạ!
Hạ Tri Thu nhìn quanh đường phố vắng tanh, bán tín bán nghi nửa buổi, thầm nghĩ chắc tự mình dọa mình.

Quay đầu tiếp tục trở về, sẵn tiện lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lý Úc Trạch, hỏi hắn tối nay ăn gì.
Tin nhắn truyền qua internet nhưng không tới thành phố A mà lặng lẽ lóe sáng vài cái trong túi áo khoác ở ngay khúc ngoặt cách Hạ Tri Thu hơn mười mét.
Có hai người đang đứng đấy, trong đó có một người đội nón đeo khẩu trang, hoàn toàn không rõ bộ dạng.
Người còn lại tuy cũng đội nón nhưng có thể loáng thoáng nhìn ra nửa gương mặt.
Hắn thấp tha thấp thỏm nhìn người qua đường thỉnh thoảng đi ngang qua, sau đó liếc nhìn hành tung lén lút bám góc tường của “đồng lõa”, sốt ruột nói: “Anh, chúng ta bám theo anh Tiểu Thu làm chi thế?”
“Anh, chúng ta mau về đi? Nếu để chị Quỳnh biết anh lại chạy lung tung náo động tin tức, em sẽ bị mắng nữa đó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.