Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 53
Lúc đó Hạ Tri Thu nỗ lực đề xuất Lý Úc Trạch cùng làm diễn viên kì thực cũng có chút tư lợi cho riêng mình.
Cậu muốn sau này có thể cùng hắn học diễn xuất.
Muốn sau này có thể cùng hắn vào chung một học viện điện ảnh.
Muốn sau này có thể cùng nhau lang bạt trong giới nghệ thuật.
Có thể cùng diễn chung một bộ phim.
Nếu Lý Úc Trạch đóng nam chính, cậu sẽ đóng nam phụ.
Cậu còn muốn rất nhiều.
Chỉ là nhiều chuyện sau này lại hoàn toàn không ngờ đến.
Nhưng mà…!thôi quên đi.
Hạ Tri Thu nhắm mắt tựa vào lưng ghế.
Lý Úc Trạch bảo hãy quên hết mọi chuyện xưa kia, vậy từ nay về sau cậu sẽ không nhớ về nó nữa.
Đến thành phố A.
Ngay tối đó Mạnh Lâm và bác Dương lại vội trở về.
Hạ Tri Thu nghỉ ngơi một đêm rồi xách hành lí đến địa điểm ghi hình “Sinh hoạt Du ký”.
Bên cậu vẫn còn hai kỳ chưa ghi hình xong, vài hôm nữa trở lại, có lẽ công việc của Lý Úc Trạch cũng kết thúc.
Nhiệt độ trên mạng về chuyện Lý Úc Trạch ôm hôn “người thần bí” vẫn chưa lắng xuống.
Bài viết đỏ trong các nhóm diễn đàn đã chuyển sang một bài khác, tiêu đề đổi thành “tây trang và giày thể thao giấu dưới tường”.
Tâm trạng chủ thớt lần này kích động hơn: Mời các bạn phát huy sở trường! Cốt muốn tìm ra danh tính thật sự của đôi giày thể thao!
Lầu 2: Tôi đoán kiếp này thb cũng méo định công khai, nếu không sẽ không giấu chính cung kín kẽ như vậy!
Lầu 8: Cho nên sau này chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi! Ủa mà có chị em nào phát hiện ra manh mối gì không?
Lầu 13: Méo cái nào có giá trị.
Tui và mấy chị em trong nhóm coi hình đăng trên mạng mấy trăm lần rồi, chỉ phân biệt sơ sơ chiều cao chính cung nhà chúng ta ở khoảng 175 – 178cm, còn cân nặng chừng 60 – 75kg.
Chân khá thon dài, nhưng không biết phần thân trên như thế nào.
Lầu 18: Quần với giày hiệu gì? Có thím nào tra ra không?
Lầu 25: Tra thì được đó nhưng mà cái hiệu đó nó phổ biến lắm, nhiều người từng mặc qua! Với lại tui thấy có một bức trong đấy nhìn được phần thân trên có lẽ là mặc áo len trắng hay trắng ngà ấy.
Cơ mà không thấy rõ kiểu dáng, chỉ lộ ra mấy ô phân giải à.
Lầu 29: Hahahaa đựu mé, mấy ô phân giải cũng được nữa hả? Nhưng mà mị có thấy mấy fan CP hồi năm ngoái vô giành giật kêu đó là chính chủ nhà mấy bả.
Chủ yếu do quần jean và giày thể thao trên người chính cung thực sự quá phổ biến, bán đầy ở mấy cửa hàng thời trang nhanh nên được nhiều diễn viên trẻ mặc.
Lầu 36: Gào thét! Thb giàu vậy mà để vợ mặc đồ bình dân hả?
Lầu 37: Lầu trên có bị gì không? Thb có tiền hay không thì liên quan méo gì đến chính cung? Cứ cho là hai người cưới nhau rồi nó thuộc về tài sản chung của chồng chồng đi, nhưng chính cung cũng là diễn viên, cũng đâu cần chờ Lý Úc Trạch nuôi đúng không? Tuy hiện tại không biết người đó là ai nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ anh ta.
Không dựa vào danh tiếng và địa vị của thb để giành lấy tài nguyên hay thu hút sự chú ý, quả là hiếm có!
Lầu 41: Tôi cũng thấy có lẽ chính cung có tính tình hiền lành và ít hơn thua.
Nhân tiện, gần đây tôi mới sụp hố mới, cũng có tính cách giống giống vậy! Không tranh không đoạt, cực kỳ dịu dàng.
Lầu 41: Lén hỏi một câu, có phải lầu 41 đang nói hzq* không?
*hzq: he zhi qiu (Hạ Tri Thu)
Tôi là lầu 41: Đậu xanh rau má giải mã thành công! Chính là qq*! Coi xong gameshow của ẻm với thb, tôi thật sự nghi ngờ ẻm có phải chính cung nhà mình không đó!
*qq: qiu qiu (Thu Thu)
Lầu 50: Aaaaa tui cũng vậy! Tui thấy hai người hợp nhau lắm luôn! Mấy bữa trước tui còn coi một bài phỏng vấn của ẻm, người ta rất là tự nhiên thừa nhận bản thân không còn độc thân.
Lầu 53: Một người kết hôn? Một người không độc thân? Hình như có gì đó à nha!
Lầu 56: Nhưng mà tuyến thời gian của Hạ không khớp mà ha? Nhìn lý lịch của bạn ấy, chẳng phải nói mấy năm qua đều ở thành phố khác chăm ông bệnh sao?
Lầu 63: Mắc cười, ai nói sau khi cưới không được chăm sóc ông nội hả?
Lầu 70: Làm phiền các vị lầu trên lí trí một chút ạ! Mặc dù có thể không chờ được ngày đó, nhưng một khi thb chưa công bố, mọi suy đoán của mọi người đều không thể xem là thật.
Xào CP cũng là một cách marketing.
Vì vậy nói tóm lại, hầu hết những người trong ngành giải trí đều sẽ không cố ý lý giải những chuyện này.
Muốn xào cứ xào, cũng chẳng thiếu cái tay cái chân nào, cọ nhiệt độ mà thôi, hà cớ không làm? Đương nhiên, cuộc chiến giữa fan only và fan couple là chuyện của fandom.
Ngoại trừ minh tinh lưu lượng để ý vấn đề này, còn những người khác đều chọn mặc kệ.
Từ Tùy theo dõi tin tức mấy ngày, thấy chuyện “người thần bí” không gây ảnh hưởng gì đến Hạ Tri Thu, cuối cùng mới yên tâm.
Anh vốn tưởng Lý Úc Trạch ngoài miệng nói không công khai nhưng sau lưng cố ý tạo đề tài đẩy chuyện này lên.
Giờ nhìn lại mới thấy việc bị phóng viên chụp được đơn thuần chỉ là một sự cố, là anh suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng trong tương lai, những sự cố thế này vẫn nên tránh đi thì hơn.
Sau khi “Bình Sa” và “Thanh Sam Lục” công chiếu, Hạ Tri Thu sẽ ngày càng nổi, lượng người quan tâm cũng ngày càng nhiều.
“Cho nên sau này tốt nhất hai người không nên gặp nhau bên ngoài.
Chuyện tham ban lại càng không cần thiết.” – Từ Tùy nói với Hạ Tri Thu trên điện thoại – “Lần này có thể thoát khỏi con mắt của giới truyền thông và fan hâm mộ chính là do độ nổi tiếng của em chưa đủ cao, người chú ý chưa nhiều.
Nếu chuyện như vậy phát sinh lần nữa, chỉ dựa vào một bộ tây trang thì có chạy đằng trời cũng không che nổi.”
Phỏng chừng Lý Úc Trạch cũng nghĩ tới bước này nên mới dám giấu Hạ Tri Thu bên dưới tây trang rồi kéo cậu chạy khắp nơi.
Hôm nay Hạ Tri Thu mới đi làm về, thời gian khá muộn nên không đến công ty trước.
Cậu đứng trong phòng khách, nghiêm túc nghe Từ Tùy nói chuyện, đáp lại vài tiếng rồi tắt điện thoại.
Nếu họ không thể tham ban, cậu và Lý Úc Trạch sẽ ít có thời gian gặp mặt hơn.
Thực ra, lấy ngón tay mà tính, tuy thời gian hai người đoàn tụ không ngắn nhưng trên thực tế, số ngày cả hai giáp mặt nhau chỉ mới một hai tháng mà thôi.
Hạ Tri Thu thở dài, xách hành lý trở về phòng, thu dọn sơ qua rồi tranh thủ siêu thị chưa đóng cửa, xuống lầu mua ít rau.
Ngày mai Lý Úc Trạch về, cậu chuẩn bị nấu gì đó thật ngon để cải thiện bữa ăn cho hai người.
Mười giờ tối.
Trong siêu thị, ngoại trừ một vài nhân viên cố định thì không còn khách khác.
Hạ Tri Thu đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống, mua một ít rau còn tươi và một con cá, chuẩn bị ngày mai nấu cháo cá lát.
Cô nhân viên thu ngân biết cậu, lịch sự cúi người chào, cất tiếng gọi “Hạ tiên sinh”.
Hạ Tri Thu cũng lịch sự gật đầu, lấy tất cả đồ trong giỏ đưa cho cô.
Nhân tiện, nơi Lý Úc Trạch sinh sống này luôn khiến Hạ Tri Thu cảm thấy tò mò.
Thỉnh thoảng xuống lầu đi dạo cũng sẽ gặp được một vài chủ hộ sống ở đây.
Nhưng những người đó hoàn toàn không quan tâm đến thân phận minh tinh của Lý Úc Trạch, đối với đời tư của hắn cũng chẳng mấy hứng thú.
Các nhân viên bất động sản trừ quy tắc phục vụ lịch sự cơ bản ra thì toàn bộ quá trình đều coi hắn như không khí.
Không làm phiền nhiều, cũng không vây quanh, lại càng không cầm điện thoại thực hiện hành vi chụp lén.
Trong siêu thị cũng có rất nhiều camera đặc thù nhưng không dùng để giám sát khách hàng mà giám sát nhân viên.
Lý Úc Trạch nói tất cả người sống ở đây đều ký thỏa thuận ba bên, giữa chủ sở hữu và chủ sở hữu, giữa chủ sở hữu và bất động sản.
Cho nên về phương diện riêng tư cá nhân về cơ bản có thể an tâm.
Hạ Tri Thu vừa thanh toán xong chuẩn bị rời đi thì bị cô thu ngân gọi lại.
Cô lấy dưới quầy tính tiền ra một hộp quà đóng gói tinh xảo đưa cho Hạ Tri Thu và nói: “Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập công ty, chúng tôi đã chuẩn bị một phần quà nho nhỏ cho mỗi chủ hộ ở đây, không biết anh có dùng tới không.
Nếu nặng quá, chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên giao hàng đến tận nhà ạ.”
Tuy thu ngân nói đây là món quà nhỏ nhưng thực ra vẫn là một hộp lớn.
Hạ Tri Thu nâng lên quả thật cảm thấy hơi nặng, nhưng chưa đến mức phải nhờ người ta chạy lên.
Cậu nói cảm ơn với thu ngân rồi ôm hộp quà trở về nhà.
Nhưng không mở hộp, cậu chẳng phải chủ nên làm gì có quyền đó.
Khoảng mười một giờ.
Hạ Tri Thu tắm rửa xong liền tựa lên sô pha nghiên cứu kịch bản Từ Tùy nhận cho.
Hai tiếng trước, cậu gửi Lý Úc Trạch một tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm.
Bình thường giờ này chắc Lý Úc Trạch đang bận rộn, phỏng chừng đang gấp rút quay cảnh đêm.
Hạ Tri Thu muốn chờ hắn quay xong rồi chúc ngủ ngon, nhưng nào ngờ ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nhập vân tay.
Cậu đứng phắt dậy, nhìn thấy Lý Úc Trạch mặc đồ thường xách hành lí đứng ngay cửa.
“Anh về hồi nào? Không phải đợi ngày mai à!?” – Hạ Tri Thu ngạc nhiên đặt kịch bản xuống, vội vàng chạy đến.
Lý Úc Trạch thản nhiên ôm cậu, trên người mang theo chút mát lạnh của mùa thu, “Hoàn thành công việc sớm nên về sớm.”.
ngôn tình ngược
“Anh ăn cơm chưa? Em đi nấu ngay.”
“Ăn rồi, không cần phiền em.”
Nhất thời Hạ Tri Thu không biết nên phụ hắn xách hành lí trước hay rót cho hắn một ly nước trước, đấu tranh tâm lí nửa ngày, cả người vẫn nằm trong vòng tay Lý Úc Trạch.
Lý Úc Trạch ôm cậu một lúc lâu mới buông ra, thấy cậu mím miệng cười, hắn hỏi: “Cười gì vậy?”
Hạ Tri Thu nói: “Không có gì, chỉ không ngờ anh có thể về sớm.”
“Rất vui.”
“Đồ ngốc.” – Lý Úc Trạch nhẹ búng lên trán cậu rồi xách vali chuẩn bị lên lầu.
Nhưng còn một vấn đề hắn luôn tò mò.
Hắn quan sát bộ đồ ngủ trên người Hạ Tri Thu, hỏi: “Em mua đồ ngủ này ở đâu?”
Hôm nay Hạ Tri Thu mặc đồ ngủ bò con bông đen trắng, cậu cúi đầu suy nghĩ: “Hình như là một cửa hàng nhỏ đang giảm giá, không nhớ rõ lắm.”
“Sao vậy?”
“Không.” – Lý Úc Trạch nói – “Rất dễ thương.”
Dùng từ dễ thương để miêu tả một thanh niên sắp hai mươi tám tuổi có hơi không phù hợp.
Hạ Tri Thu xấu hổ ho một tiếng, định bụng ngày mai tìm bộ khác trưởng thành hơn.
Vì phòng ngủ của Lý Úc Trạch vẫn đang được “sửa sang” nên hai người đi thẳng đến cửa phòng Hạ Tri Thu.
Cậu đã dọn phòng từ sớm, còn cố ý để trống tủ quần áo để Lý Úc Trạch tiện đặt đồ vào.
Nói ra thì chuyện này khá là mắc cười.
Rõ ràng Hạ Tri Thu mới là khách, nhưng bây giờ lại biến thành Lý Úc Trạch xách vali dọn vào ở chung.
Cũng chẳng biết phòng Lý Úc Trạch cần sửa sang bao lâu.
Hạ Tri Thu không hỏi, Lý Úc Trạch cũng không vội.
Tới tận hôm nay vẫn chưa thấy công nhân sửa nhà nào, có lẽ trong thời gian ngắn cũng sẽ không xuất hiện.
“Đúng rồi, hôm nay em đi siêu thị có nhận được một hộp quà.”
Khi Hạ Tri Thu giúp Lý Úc Trạch dọn dẹp vali đột nhiên nghĩ đến chuyện đó, cậu bước vội xuống lầu cầm hộp quà lên.
Vốn định nhờ Lý Úc Trạch mở ra xem thử, nhưng dường như hắn không mấy hứng thú nên chỉ nhìn thoáng qua rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm, bảo Hạ Tri Thu tự mở, đồ nào hữu dụng thì giữ lại, đồ vô dụng thì vứt đi.
Nói chung, những đồ siêu thị tặng đều là vật dụng thường ngày.
Chắc cũng căn cứ vào chi tiêu bình quân của các chủ hộ mà điều chỉnh đôi chút, nhưng căn bản vẫn na ná như nhau.
Đúng như dự đoán.
Hạ Tri Thu tháo hộp ra, bên trong đều là khăn lông, bộ ấm trà đặc biệt làm riêng, còn có một chai nước hoa nam giới, vài hộp cà phê không rõ tên và một hộp giấy màu trắng nằm dưới cùng.
Hạ Tri Thu đem những món đồ khác ra rồi mở hộp giấy xem thử.
Bên trong đặt một bộ dao cạo râu hết sức tinh xảo, ngoài ra còn hai chai khác màu, là…!bọt biển?
Nhưng có thể do đây là hàng định chế nên không có mô tả trên bao bì.
Nhưng có thể để chung với dao cạo râu, ngoài bọt biển thì chẳng thể là gì khác.
Hạ Tri Thu lấy hai chai ra, phát hiện đáy hộp còn một túi lưới trắng dệt thưa, đồ trong túi lưới cũng không có phần mô tả, dạng phiến nhỏ, đóng gói độc lập hình tứ giác, rất giống một số đồ dùng kế hoạch hóa gia đình…
Ban đầu Hạ Tri Thu không nghĩ đến phương diện đó, dẫu sao hiện nay cũng có nhiều sản phẩm có kiểu dáng tương tự.
Chẳng hạn khăn giấy hoặc găng tay dùng một lần.
Cậu mở túi lưới, lấy một miếng, tò mò bóp thử, mơ hồ chạm đến một vòng tròn gồ lên mới bất thình lình ý thức được, đó không phải găng tay dùng một lần mà là bao cao su…!hàng thật giá thật?!
Không phải chứ?
Siêu thị hiện nay đều phục vụ…!từ trong ra ngoài vậy sao?
Hạ Tri Thu đỏ mặt, tự nhiên khẩn trương không rõ nguyên nhân.
Lý Úc Trạch đang tắm, còn cậu cầm bao cao su đứng ngay cửa, như thể muốn mời gọi điều gì đó.
Không được không được.
Quá, quá xấu hổ rồi.
Vừa định kéo túi lưới nhét mấy thứ đồ này vào liền nghe thấy tiếng nước “ào ào” trong phòng tắm đột nhiên ngưng bặt.
Lý Úc Trạch từ phòng tắm bước ra, trực tiếp nhìn thấy cảnh này.
“Ồ…?”, hắn nhướng mày, ý vị sâu xa nhìn Hạ Tri Thu rồi từng bước đi về phía cậu.
Hạ Tri Thu hoang mang chôn chân tại chỗ, trên tay vẫn xách một túi mấy chục cái bao cao su.
Hết đường chối cãi.
“Không phải em…!là siêu thị tặng…!em không có…” – cậu căng thẳng không nói nên lời, Lý Úc Trạch càng đến gần, cậu theo bản năng lùi về sau vài bước.
Lúc này, bao cao su đã không còn là trọng điểm nữa.
Lý Úc Trạch vừa tắm xong đang mặc đồ ngủ, nhưng giữa đồ ngủ chỉ cài hai khuy áo, cổ áo mở rộng, cơ ngực trần trụi như ẩn hiện dưới lớp vải lụa xám đen.
Mọi thứ tưởng chừng như vô tình nhưng lại có hơi cố ý.
Tóm lại, người bình thường không ai ăn mặc thế này.
Hạ Tri Thu lùi thêm vài bước thì không còn đường lui.
Cậu bị Lý Úc Trạch chặn ở góc tường, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng gần trong gang tấc, cậu vô thức rũ mắt xuống.
Lúc này không nhìn xuống thì không sao, hễ cúi đầu thì lại thấy mấy chục cái bao cao su?
Hạ Tri Thu từ từ ngẩng ra, lại suy sụp ngước mắt lên nhìn Lý Úc Trạch một cách phức tạp.
“Hahaha.” – Lý Úc Trạch thấy khóe môi cậu động đậy nửa ngày chẳng nói được một chữ bèn cười ôm cậu vào lòng vỗ về: “Được rồi, thư giãn nào.”
Hạ Tri Thu nghe thấy tiếng cười, cuối cùng mới có cơ hội thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội ném bao cao su đi, bất đắc dĩ nói: “Em không ngờ lại là thứ này…”
“Không phải rất bình thường à?” – Lý Úc Trạch nói – “Bất kỳ cặp đôi nào cũng cần mà?”
“Ừm.”
“Vậy trước đó, có phải chúng ta cũng nên xác định quan hệ không?”
Hạ Tri Thu nhân lúc Lý Úc Trạch không chú ý lén để tay vào giữa hai người giúp hắn cài lại khuy áo ngủ.
Vừa định mở miệng hỏi mối quan hệ gì thì nghe hắn bảo: “Thử lâu vậy rồi.
Em cảm thấy, người bạn trai là anh đây như thế nào?”
“Hả?”
“Có thể chuyển sang chính thức không? Cùng em yêu đương thực sự?”.