Đơn Phương Kết Hôn

Chương 45


Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 45


Từ chỗ Lý Úc Trạch trở về, hai tay Hạ Tri Thu bị quấn một lớp băng vải thật dày.
Hàn Chinh nhìn phát hết hồn, vội hỏi tay cậu bị làm sao?
Hạ Tri Thu bất đắc dĩ cười cười: “Không sao.

Lúc nãy khiêng đồ bị gai đâm nên ghé phòng khám lấy ra.”
Trình độ băng bó của “phòng khám” thiệt là không dám khen ngợi.
Hàn Chinh thầm nghĩ chẳng phải chỉ vài cái gai sao? Chỉ cần chùi nước khử trùng rồi quấn hai vòng băng gạc là được, đâu đến mức phải quấn hai bàn tay Tiểu Thu kín mít hệt như tay doraemon thế kia.

Có vẻ các bác sĩ trên núi này rất có tâm hồn thiếu nữ, dù kỹ năng băng bó chẳng ra gì nhưng hai nút nơ bướm ở vòng băng cuối cùng trên cổ tay Hạ Tri Thu trông cũng rất đẹp mắt.
Hàn Chinh còn đặc biệt cúi đầu nghiên cứu đôi chút.
Ý đồ kín đáo của chiếc nơ không hẳn chỉ là băng bó vết thương tay mà giống như đang buộc một món quà nhỏ vô cùng quý giá.
Kì thật tay Hạ Tri Thu không quá nghiêm trọng, chỉ cần kiêng đụng nước vài ngày là vết thương sẽ chóng lành.
Nhưng việc băng bó vô hình trung lại khiến cậu trở thành đối tượng quan trọng cần được bảo vệ của chương trình.

Tuy không nổi danh lắm nhưng sau khi xuất hiện trong kỳ đầu tiên, thiện cảm với mọi người vẫn còn đó.

Suy cho cùng, mối quan hệ giữa người với người đều là quan hệ tương hỗ.

Trong show, ngoài Hà Dương không ưa Hạ Tri Thu ra thì những người khác đều đối xử rất tốt với cậu.
Vì vậy, ngay khi buổi ghi hình kỳ hai chính thức bắt đầu, đạo diễn Trương đã có đôi lời bộc bạch.


Đầu tiên ông nói về chuyện Hạ Tri Thu bị thương, nhân tiện để nhân viên quay phim quay cận cảnh bàn tay, còn hậu kỳ chỉnh sửa thế nào thì không biết được.
Đôi tay của Hạ Tri Thu được quấn quá kín nên không thể thực hiện được hầu hết các nhiệm vụ mà chương trình đưa ra.

Đạo diễn Trương cho cậu ở lại chỗ MC cố định rồi tìm đại việc gì đó để làm, sẵn tiện đợi các khách mời khác ra ngoài thu gom nguyên liệu, cùng đầu bếp chuẩn bị bữa tối.
Ekip chương trình quy định, bất kể khách mời có biết nấu hay không cũng phải đích thân vào bếp.
Thậm chí có đốt luôn nhà bếp cũng phải thử một lần.
Các khách mời đang trò chuyện trong sân, đạo diễn Trương cố ý hỏi Lý Úc Trạch muốn tham gia phân đoạn này không, nếu không có thể từ chối.
Nếu hành động “chân chó” của đạo diễn Trương bị lan truyền trên mạng, trăm phần trăm sẽ bị chửi thê thảm.
Cũng hết cách, chương trình thực tế đầu tiên của Lý Úc Trạch đã dành cho show của họ, ông nào dám sơ suất.
Nhưng trong công việc, Lý Úc Trạch luôn thấu tình đạt lý.

Chỉ cần là công việc hắn chủ động đảm nhận thì chưa bao giờ thất lễ với ai.
Hắn không đưa ra yêu cầu đặc biệt, chỉ liếc nhìn Hạ Tri Thu đứng cách đó không xa, hai tay cầm bình nước tưới hoa, nói: “Vậy hôm nay tôi sẽ làm đầu bếp.”
Một nữ diễn viên trong đoàn dẫn theo chó cưng của mình đến tham dự, cô cười chọc có phải hắn định cho nổ banh nhà bếp không.

Lý Úc Trạch nhướng mày, không nói gì, từ đầu chí cuối chỉ liếc nhìn Hà Dương ngồi bên cạnh Hàn Chinh.
Lúc ghi hình Hà Dương biểu hiện khá khôn khéo, thỉnh thoảng sẽ cực kỳ chủ động thêm trà rót nước.

Người này không thể che giấu thế lực, biết ai dễ bắt nạt ai không dễ chọc vào.


Trước giờ chưa thấy gã ngoan ngoãn ngồi một bên nghe các khách mời nói chuyện bao giờ, kỳ này dù có cố nhịn ngáp nhưng khi đạo diễn Hứa và Lý Úc Trạch nói chuyện vẫn cười cười theo.
Lý Úc Trạch dời ánh mắt, gõ tay hai cái lên mặt bàn gỗ, bỗng nhiên quay đầu lại trêu đùa chú chó nhỏ trong tay nữ diễn viên.

Dường như chú chó cũng quen biết hắn, nó sủa “gâu gâu” và liếm ngón tay Lý Úc Trạch.
Khi ánh mắt mọi người đang đổ dồn về chú chó, Hà Dương lại trốn về sau.

Gã cố tình tránh né ống kính máy quay rồi lộ ra vẻ mặt rất chán ghét.
“Người phụ bếp hôm nay có phải Hạ Tri Thu không?”
Tách trà vơi đi phân nửa, phần trò chuyện ngày đầu tiên đã được ghi lại gần hết.
Lý Úc Trạch đứng dậy nói: “Tôi giao lưu với cậu ấy một lát để xem cậu ấy làm bữa tối thế nào được không?”
Đạo diễn Trương nói đương nhiên được, ngoài ra còn đưa cho hắn một danh sách nguyên liệu để họ cùng nhau thảo luận thực đơn.
Hai giờ chiều.
Từng nhóm khách mời lên đường đi tìm nguyên liệu.
Là một đầu bếp chính, Lý Úc Trạch hiển nhiên không cần ra ngoài.

Hắn đến bên cạnh Hạ Tri Thu, để cậu tự mình quen với môi trường trong bếp.
Cả hai không giao tiếp nhiều dưới ống kính máy quay.

Hạ Tri Thu biết trình nấu nướng của Lý Úc Trạch, ngoài tuyệt kỹ nấu mì ăn liền thì ngày thường hắn không bao giờ mở máy thông khí.


Hơn nữa, để đem đến cuộc sống thôn quê mộc mạc nhất, ekip chương trình chỉ cung cấp một bếp than, ngoài sân còn có một cái nồi nấu củi.
Hạ Tri Thu còn đang lo việc hắn sẽ làm nổ nhà bếp, kết quả đi hai vòng, chẳng ngờ Lý Úc Trạch lại đạp đổ can dầu ăn duy nhất do chương trình chuẩn bị.
Hạ Tri Thu đứng chết trân tại chỗ, nhìn vũng dầu vàng cam trên đất, thầm nhủ, thôi rồi…
Làm nổ phòng bếp chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn không đốt nhà do ekip chương trình xây đã là may mắn lắm luôn.
“Tôi không cố ý…” – Lý Úc Trạch vô cùng áy náy nói với đạo diễn Trương – “Hay tôi và Tiểu Hạ ra ngoài mua lại một can?”
Đạo diễn Trương cũng có ý này, dù sao đây cũng là sự phân cảnh ngoài ý muốn nhưng lại là phân cảnh đáng xem nhất trong chương trình.

Thế nên ông đã tìm một máy ảnh đi cùng và nhờ Hạ Tri Thu đưa Lý Úc Trạch đến khu chợ duy nhất trong làng.
Chợ tổng hợp thực chất là một ngôi chợ phiên nho nhỏ bán đủ loại trà, gạo, dầu, muối.
Trên đường đi không có máy quay nên giao tiếp giữa hai người trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Lý Úc Trạch không đi mua dầu ăn theo hướng Hạ Tri Thu đề ra mà muốn tham quan phong cảnh tự nhiên trong thôn này.

Hạ Tri Thu gật đầu đồng ý, cùng hắn thay đổi lộ trình, rẽ lên một sơn thôn nhỏ tĩnh mịch.
Độ ẩm trên núi khá nhiều, ngay cả ngày thời tiết quang đãng thì con đường phủ đầy đá sỏi vẫn ướt đẫm.
Hai người sóng bước bên nhau trên đường núi nhỏ hẹp, thỉnh thoảng gặp khúc đường trơn trượt sẽ thân thiện hỗ trợ lẫn nhau.

Cameraman đặc biệt đi theo sau quay hình.

Anh ta luôn cảm thấy cảnh tượng kia đạt được sự hài hòa hiếm thấy.
Nhưng do cách họ quá xa, thành ra không biết được hai người đang nói những gì.
“Em thấy mấy con chó hoang?” – Lý Úc Trạch hỏi.
“Chắc năm con.” – Hạ Tri Thu nói.

“Ít quá! Tìm thêm.”
“Anh tìm chó hoang làm gì?”
“Bí mật.”
Tầm mắt sắc bén của Lý Úc Trạch nhìn thoáng qua khu vườn có hàng rào đằng trước, ngó vào bên trong.
Quá tốt, tìm được sáu con.
Phía trước có một sườn dốc, Hạ Tri Thu vô thức vươn một tay ra bảo vệ sau eo Lý Úc Trạch, nhẹ giọng hỏi: “Với em cũng có bí mật sao?”
Bước chân Lý Úc Trạch dừng lại, nghi ngờ nhìn Hạ Tri Thu.

Hắn luôn cảm thấy dường như cậu đã thay đổi chỗ nào đó.
Hắn xoa đôi tai tê cóng cả đêm qua, nói chuyện mất tự nhiên: “Tại sao không thể có?”
Hạ Tri Thu không trả lời, trong mắt ẩn giấu một nét tinh nghịch, “Lẽ nào chúng ta hiện tại không phải đang thử yêu đương sao?”
“Giữa người yêu với nhau cũng có bí mật không thể chia sẻ?”
Lý Úc Trạch chần chờ vài giây: “Đương nhiên.”
Hắn không muốn nói, Hạ Tri Thu cũng không ép buộc.

Đến khúc đường bằng phẳng, cậu lại thu tay trở về.
Nút thắt nơ trên cổ tay đung đưa trước mặt.
Cậu nghĩ một chút rồi thăm dò nói: “Em nhớ trước đây nhân viên tổ kế hoạch từng bảo muốn nuôi vài chú chó trong chương trình, nhưng vì Hà Dương rất ghét loài động vật này nên đã tạm gác chuyện đó sang một bên.”
Lý Úc Trạch dừng bước, nhìn cậu vài giây, phát hiện tai Hạ Tri Thu bị ánh mặt trời chiếu đến mức hơi trong suốt, thoạt nhìn đỏ au.
Cũng không biết là do nó tự đỏ hay do bị rám nắng dưới cái nóng như thiêu đốt.
Lý Úc Trạch hỏi: “Lời của em có ý gì?”
Hạ Tri Thu cong mắt nở nụ cười, nghịch ngợm thè lưỡi, nói: “Có gì đâu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.