Đơn Phương Kết Hôn

Chương 24


Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 24


Hạ Tri Thu vẫn còn lo lắng cho dạ dày Lý Úc Trạch, sợ hắn nấu không được, càng ăn càng đau thì lại khổ.

Cho nên cậu nhắc lại thật chi tiết cách nấu cháo cá thêm lần nữa mới để điện thoại xuống.

Giờ này ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi.

Nhiệt độ trong phòng tuột xuống mấy độ.

Hạ Tri Thu đến cửa phòng tăng điều hòa lên, sau đó liếc sơ qua tờ lịch trên bàn, thượng tuần* tháng hai sắp sửa kết thúc.

*Thượng tuần: 10 ngày đầu tháng.

=> Trung tuần (10 ngày giữa) và Hạ tuần (10 ngày cuối).

Thời gian quay “Bình Sa” rất dài, không ít diễn viên phải ở lại đoàn phim bốn, năm tháng.

Nhân viên công tác còn lâu hơn, gần tám tháng trời họ phải qua lại nhiều nơi để quay chụp cảnh.

Có thể nói bản thân nghề diễn viên vốn không có ngày nghỉ, nên những ngày như lễ tết cũng chẳng được mấy người có thể về nhà.

Bình thường đạo diễn có vẻ nghiêm khắc nhưng lễ tết lại rất dễ gần.

Không chỉ hào phóng mời tất cả mọi người đến nhà hàng ăn lẩu mà còn nói đôi lời hiếm hoi về các cảnh quay, khen những diễn viên ngày thường ông hay mắng mỏ.


Lúc nói đến Hạ Tri Thu thì tới cụng ly với cậu, nói mấy lời thấm thía: “Diễn cho tốt, về sau sẽ có tiền đồ.”
Hạ Tri Thu cười cảm ơn, uống cạn ly rượu.

Tửu lượng cậu ở mức trung bình, có thể uống vài ngụm rượu vang đỏ.

Nhưng loại rượu bọn họ uống là rượu trắng nên khiến cậu hơi choáng váng.

Đám đông ầm ĩ trong nhà hàng đều là người của đoàn phim.

Hạ Tri Thu ở giữa đống người, lúc thì ngồi cười ngốc nghếch theo, lúc thì ngây người ra, yên lặng nhìn nồi lẩu đang sôi ùng ục.

Không biết qua bao lâu, chợt có tiếng đếm ngược vui vẻ truyền đến bên tai.

Hạ Tri Thu quay đầu nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, khi đồng hồ điểm 0 giờ 0 phút, cậu gửi cho Lý Úc Trạch một tin nhắn chúc mừng năm mới.

Vài giây sau Lý Úc Trạch cũng gửi lại một tin, chúc mừng năm mới.

Nếu nói thời gian tươi đẹp luôn ngắn ngủi.

Thì nụ cười thoáng qua của đạo diễn càng làm sự ngắn ngủi ấy trở nên chân thực.

Hôm sau, mùng Một Tết.

Khi mọi người vẫn còn đắm chìm với tiệc rượu hôm qua thì đạo diễn đã nghiêm túc cầm kịch bản, tiến vào trạng thái làm việc.

Cảnh diễn hôm nay quay ở nhà nam chính, tổ chế tác hào phóng thuê thẳng khu vườn nổi tiếng nhất ở đây để làm dinh thự.

Thời gian này trời đông tuyết trắng, cảnh vật tiêu điều, chỉ có thể quay một số cảnh trong phòng.

Cao Khuê bọc mình trong chiếc áo lông đen ngồi ở ngưỡng cửa nho nhỏ, tay ôm một cái ấm sưởi, bên cạnh còn đặt thêm lò sưởi điện.

Thấy Hạ Tri Thu từ đằng xa đi đến, anh ta vẫy vẫy tay, bảo cậu đến đây ngồi.

Hiếm khi hai người đối diễn với nhau như hôm nay, Hạ Tri Thu cũng muốn nhân cơ hội này thỉnh giáo Cao Khuê một số kỹ năng diễn xuất.

Cao Khuê biết gì chỉ đó, đang nói còn đưa cho cậu một nắm hạt dưa, hỏi cậu ăn không.

Hạ Tri Thu từ chối.

Cao Khuê duỗi lưng, thôi không ăn nữa, nhờ trợ lý lấy cho tách trà súc miệng.


Hôm qua uống không ít, chưa tỉnh hẳn mà bị bắt đi làm việc rồi.

Cho nên bụng đầy oán giận, cứ lải nhải: “Đạo diễn Mục thật không biết thông cảm cho nỗi khổ của con dân mà! Mùng một Tết cho nghỉ một ngày có chết đâu! Cậu nhìn mấy bản mặt hốc hác bơ phờ này đi, nếu không làm hư mấy trăm cảnh của ổng thì sao ổng biết thế nào là làm việc nghỉ ngơi vừa phải.”
Hạ Tri Thu vừa nghe Cao Khuê ai oán vừa nhìn những nhân viên làm việc xung quanh.

Thật ra, trạng thái của mọi người đều không tốt lắm.

Nhiều diễn viên mặc đồ mùa đông dày cộm, ngồi nhắm mắt bên lò sưởi.

Những nhân viên bình thường năng nổ giờ nói chuyện thôi cũng yểu xìu.

Nữ chính đứng trước máy quay còn có chút tinh thần, kết quả vừa quay xong một cảnh thì nhanh chóng xoa gáy, nheo mắt ngáp vắn ngáp dài.

“Di chứng sau say rượu.” – Cao Khuê nói – “Là di chứng sau say rượu đó.”
“Hôm qua người nào người nấy đều uống với ổng rất nhiều, nhưng mà đạo diễn ngàn ly không say, ổng luôn cân nhắc coi tửu lượng mỗi người ra sao.” – Cao Khuê hỏi Hạ Tri Thu – “Còn cậu, sáng dậy có nhứt đầu không?”
Hạ Tri Thu trả lời: “Có chút.”
Cậu uống khá ít nên không nghiêm trọng lắm.

“Thật không? Trong cái showbiz này trừ Lý Úc Trạch uống nổi mấy ly với ổng ra thì căn bản không có mống nào uống qua đâu.” – Cao Khuê nói.

Nghe thấy tên Lý Úc Trạch, Hạ Tri Thu ngơ ngác hỏi: “Tửu lượng của Lý Úc Trạch…!tốt lắm ư?”
Cao Khuê nói phải, nhưng vừa nhấp hớp trà giải rượu thì hình như nhớ ra một chuyện, lập tức nói thêm: “Nhưng đôi khi cũng xỉn á.”
Điều Hạ Tri Thu quan tâm không phải chuyện này, hỏi tiếp: “Vậy lý do dạ dày của ảnh không tốt là do uống rượu sao?”
Cao Khuê chớp mắt, không rõ Lý Úc Trạch và Hạ Tri Thu hiện giờ đã tiến triển tới bước nào.

Anh ta bận công việc cả ngày lẫn đêm, thực sự không hơi đâu đi quan tâm chuyện tình cảm của bạn bè.

Có điều Hạ Tri Thu đã hỏi tới thì hắn cũng nói hết những gì mình biết ra.


“Mấy năm nay cũng ổn, nhưng mấy năm trước tệ lắm.

Nhất là hồi mới tốt nghiệp đại học, hắn tận tai nghe…!một số chuyện, nên cứ tinh thần cứ sa sút mãi.

Bệnh dạ dày vì vậy mà ra, tửu lượng cũng từ đó luyện thành.”
Hồi mới tốt nghiệp đại học?
Hạ Tri Thu hỏi: “Có thể cho tôi biết…!chuyện gì đã khiến tinh thần anh ấy sa sút như vậy không?”
Cao Khuê do dự, nghĩ xem có nên nói cho Hạ Tri Thu hay không.

Sẵn tiện hỏi rốt cuộc khi ấy đã xảy ra chuyện gì mới làm hai người phát sinh hiểu lầm lớn như thế.

Nhưng ngẫm lại, anh cảm thấy dẫu sao đây cũng là chuyện riêng của Lý Úc Trạch, tự tung tự tác đi hỏi thì đúng là không hay lắm.

Vừa chuẩn bị thay đổi chủ đề thì Cao Khuê thấy toàn bộ nhân viên công tác uể oải lúc nãy đều đứng dậy cả, tụm năm tụm ba nhìn ra cổng lớn.

Đạo diễn cũng bắt điện thoại, hô “Cut” để nữ chính ra ngoài nghỉ ngơi.

Trước giờ Cao Khuê luôn thích hóng chuyện, hỏi trợ lý ai tới vậy?
Trợ lý cầm điện thoại lên, nhấn vào nhóm công việc xem qua chút, bỗng hưng phấn nói: “Hình như là Lý Úc Trạch!!”
“Hả? Sao hắn lại đến?” – Cao Khuê vô cùng ngạc nhiên.

Vừa tính đứng dậy đã thấy Lý Úc Trạch tự mình bước vào, nói: “Cho mày một bất ngờ, tao đến thăm mày đây!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.