Đơn Phương Kết Hôn

Chương 22


Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 22


Không nhiều người được đoàn phim “Bình Sa” mời thử vai lần hai.

Chỉ có bốn người diễn vai nam ba lôi cuốn nhất.

Vai phản diện nhỏ còn hiếm hơn, chỉ vẻn vẹn hai người.

Trừ Hạ Tri Thu, người còn lại hình như là bị ép đến, cứ đi qua đi lại miết trên hành lang, miệng bảo không muốn nhận.

“Rốt cuộc tôi giống phản diện chỗ nào chứ? Cái loại này mốt xuất hiện chỉ có bị chửi thúi đầu, từ đầu đến cuối là do hắn chọn chớ bộ.

Cảnh quay chẳng nhiều mà còn không được người ta ưa! Ông đây méo muốn lãng phí thời gian cho thứ nhân vật này.”
Cậu ta lớn tiếng đến mức nguyên cái lầu đều nghe thấy cả.

Ở đây, ngoài các diễn viên đến thử vai còn có rất nhiều nhân viên.

Trợ lí loay hoay muốn bắt cậu ta tắt máy, nhưng cậu ta chẳng những không tắt mà còn la lớn thêm.

Hạ Tri Thu thấy giọng điệu kia chẳng mấy tức giận, còn kèm theo chút kiêu ngạo chẳng nể nang ai.

Thầm nghĩ chắc người đầu dây bên kia không phải cấp trên mà là bạn bè hay người thân gì đó.

Nhưng Từ Tùy lập tức phủ định suy đoán này, anh vừa châm thuốc vừa chế nhạo: “Coi chừng là bồ nhí được nhà giàu nào đó bao nuôi rồi.

Vô pháp vô tắc, chắc được cưng như trứng mới vậy.”
Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, không ngờ trong giới này thật sự có mối quan hệ bao nuôi.

Cũng hơi hiếu kỳ nên ngó diễn viên kia thêm mấy lần.

Từ Tùy nhìn dáng vẻ chưa trải đời của Hạ Tri Thu, cảm thấy mắc cười, mới bảo: “Trong showbiz, mấy chuyện này là thường thôi.

Nhìn chung đây là cách nhanh nhất để giành được tài nguyên ngoài con đường tự thân nỗ lực.


Thậm chí có người không cần cố gắng vẫn lấy được thứ mình muốn thông qua hành động nào đó.” – Từ Tùy nhìn quầng thâm dưới mắt Hạ Tri Thu mấy ngày qua, nói tiếp – “Cậu nghĩ việc này có công bằng không?”
Hạ Tri Thu dời tầm mắt, nghĩ một chút rồi đáp: “Em cảm thấy…!công bằng.”
“Hửm?” – Lần đầu tiên Từ Tùy nghe thấy có người nói câu này, bèn hỏi: “Tại sao?”
Hạ Tri Thu nói: “Có người quan trọng chuyện vừa ra mắt liền nổi tiếng, nhưng cũng có người cảm thấy lòng tự tôn, tự ái còn quan trọng hơn.

Mỗi người mỗi suy nghĩ, điều chúng ta coi trọng cũng khác nhau.

Nếu nói cậu ấy vì bán mình để được một số lợi ích, nhưng trong khi đó người khác không làm được điều này, cũng có nghĩ là không thể so sánh với cậu ấy.”
Từ Tùy: “Là sao?”
Hạ Tri Thu giải thích: “Vì mỗi người đều chọn một con đường riêng, cho nên giới hạn cần giữ cũng hoàn toàn bất đồng.

Nếu đã không chung đường thì làm sao nói đến chuyện công bằng được.

Bọn em cùng chung một nhóm, điểm duy nhất có thể đem ra so sánh chính là diễn xuất hay hoặc dở sau khi phim công chiếu.

Tóm lại, đây mới là điều quan trọng nhất trong giới này.”
Từ Tùy nhìn Hạ Tri Thu thêm cái nữa, khen: “Cậu có cái nhìn rất thấu đáo.”
Hạ Tri Thu lắc đầu: “Chỉ là suy nghĩ cá nhân của em thôi, sao gọi là thấu đáo được.”
Đúng lúc này, cửa phòng đối diện mở ra, nhân viên công tác gọi tên Hạ Tri Thu vào.

Từ Tùy khích lệ một câu “cố lên” rồi ngồi xuống ghế, châm thuốc, tiếp tục đợi.

Buổi thử vai kéo dài khá lâu, tốn gần một tiếng rưỡi.

Lúc Hạ Tri Thu đi ra, khói thuốc trên người Từ Tùy cũng tan mất.

Anh ta hỏi tình hình thế nào.

Hạ Tri Thu nói còn phải đợi thông báo.

Người vừa nãy gọi điện thoại ở hành lang vẫn chưa vô thử vai.

Từ Tùy hỏi: “Nếu bên kia nhờ quan hệ để mua vai thì sao?”
Hạ Tri Thu: “Vậy coi như em không có bản lĩnh, không đi nổi nước đi của cậu ta.”
“Được lắm.” – Từ Tùy cười vang, vỗ vai cậu.

“Về chờ kết quả thôi.

Nếu không được chọn cũng đừng nản, hợp đồng ngon vẫn còn nhiều lắm, chúng ta từ từ mà kiếm.”
Giờ đã là buổi trưa, Từ Tùy định dẫn Hạ Tri Thu đi ăn rồi trở về công ty.

Vừa xuống tới bãi đậu xe đã thấy một chiếc xe địa hình đô thị màu đen chặn ở sau lưng.

Từ Tùy lái xe qua gõ cửa sổ xe đối phương, muốn bên kia chạy xê qua một chút.

Vài giây sau đối phương ấn cửa sổ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

“Lý…!Úc Trạch?!”
Từ Tùy ngập ngừng nửa buổi mới nói hết cái tên.

Nghĩ sao cũng không ngờ sẽ gặp được hắn ở nơi này.

Lý Úc Trạch mỉm cười, lịch sự chào: “Anh Từ Tùy.”
Chữ “anh” này xém tí nữa khiến Từ Tùy tông vô cửa xe.


Anh biết danh Lý Úc Trạch là bình thường, nhưng Lý Úc Trạch biết anh mới là chuyện kỳ quái!
Tuy Từ Tùy vào showbiz nhiều năm, đào tạo qua không ít minh tinh lớn nhỏ nhưng anh chưa từng tiếp xúc với Lý Úc Trạch bao giờ.

Mà giả dụ Lý Úc Trạch có nghe danh rồi đi, cũng làm gì có chuyện vừa gặp đã gọi “anh”, Từ Tùy này có chỗ nào xứng để hắn gọi thế cơ chứ? Anh không có nổi bản lĩnh đó đâu.

Hơn nữa, dáng vẻ vô hại của hắn lúc này cũng khác xa với mấy lời đồn.

Trong phút chốc, Từ Tùy không biết nên trả lời chữ “anh” kia trước hay nên bắt tay với hắn trước.

Trong lúc do dự, Lý Úc Trạch hỏi: “Anh đi ăn à?”
“Ừa.

Đang chuẩn bị đi.”
Lý Úc Trạch nói: “Vậy đi chung đi.”
Đi chung? Tại sao lại đi chung?
Từ Tùy không rõ đầu cua tai nheo ra sao, thấy Lý Úc Trạch nhìn qua Hạ Tri Thu, cực kỳ tự nhiên nói: “Mời anh chúng ta lên xe đi.”
Chúng ta!?
Trong đầu Từ Tùy nổ “bùm” một tiếng, quay đầu lại như robot, sửng sốt nhìn Hạ Tri Thu.

Hạ Tri Thu không ngờ Lý Úc Trạch sẽ đến, chỉ đành cười trừ.

“Anh Từ Tùy, chúng ta lên xe thôi.”
Mãi cho đến khi tới nhà hàng Lý Úc Trạch chọn, Từ Tùy vẫn chưa hoàn hồn.

Anh nhớ Hạ Tri Thu chỉ mới chuyển ra khỏi ký túc xá vài ngày trước, kêu là đến nhà bạn ở.

Vốn tưởng bạn mà cậu nói là Đào Ương, nào ngờ người đó lại là Lý Úc Trạch!?
Từ Tùy muốn hỏi rõ nhưng đều bị Lý Úc Trạch khéo léo chuyển đề tài sang chuyện khác.

Hơn nữa chủ đề nói tới toàn những chuyện anh hứng thú.

Chẳng hạn nếu mấy năm nay Từ Tùy hướng tới công việc chế tác thì Lý Úc Trạch sẽ nói về chuyện đầu tư phim.

Nói rất trúng ý, chính xác từng mi li mét, từng câu từng chữ đều như chạm đến đáy lòng Từ Tùy.

Càng nói càng sâu, thậm chí còn giải thích đến cơ cấu vận hành cơ bản của một số công ty chế tác lớn.

Từ Tùy tiếc rằng bọn họ gặp nhau quá muộn.


Không ngờ Lý Úc Trạch khéo ăn nói thế, hoàn toàn phá vỡ hình tượng lạnh lùng kiệm lời trong lòng anh.

Ăn xong mà Từ Tùy còn chưa muốn về, Lý Úc Trạch thoáng nhìn qua Hạ Tri Thu, đề nghị đến ghế sa lông trong phòng.

Từ Tùy đương nhiên sẵn lòng.

Làm khổ Hạ Tri Thu rồi, cậu căn bản không hiểu bọn họ nói gì.

Ngay cả hiểu đi chăng nữa cũng chỉ là chút kiến thức nửa vời mà thôi.

Lại thêm gần đây cậu bận rộn chuẩn bị cho buổi thử vai, hôm qua còn thức trắng đêm, nghe một hồi thì nhắm mắt ngủ mất.

“Suỵt.”
Từ Tùy vừa nhấp hớp trà thì thấy Lý Úc Trạch để ngón tay bên miệng, nói: “Anh Từ, hôm khác mình nói tiếp nhé.”
“Ờ.” – Từ Tùy say sưa trước thái độ khiêm tốn và lịch thiệp của hắn, tưởng chừng như hắn sắp nói cái gì thì chính là cái đó.

“Tôi đưa Hạ Tri Thu về trước.” – Lý Úc Trạch nói – “Mấy bữa nay em ấy cực khổ rồi.

Tôi xin nghỉ phép cho em ấy, vậy có quá phận không?”
“Không đâu không đâu.

Tôi cũng tính chiều nay cho cậu ấy nghỉ mà.”
Lý Úc Trạch nói tiếng cảm ơn rồi đến bên cạnh bế Hạ Tri Thu lên.

Hiện giờ Từ Tùy đã tỉnh táo lại, cảm thấy cách ôm này có gì đó không ổn, liền hỏi: “Cậu và Hạ Tri Thu, rốt cuộc…!có quan hệ gì?”
Lý Úc Trạch không lên tiếng, vô tình lắc lắc chiếc nhẫn trên tay.

Từ Tùy nhận ra ngay, không tin nổi, hỏi: “Không, không lẽ? Lẽ nào cậu và Hạ Tri Thu là…”
Lý Úc Trạch không xác nhận cũng không phủ định, cười mập mờ, nói: “Có một số chuyện chỉ cần trong lòng anh hiểu là được rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.