Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 20
Hạ Tri Thu đi từ lầu mười tám xuống, vừa lúc Lý Úc Trạch cũng đậu xe ngay bên cạnh.
Hắn chờ cậu thắt dây an toàn rồi mới hỏi buổi thử vai ra sao.
Hạ Tri Thu bảo chưa có kết quả, nếu qua được vòng đầu thì mấy hôm nữa lại đến thử vai vòng hai.
Phim “Bình sa” này đúng như lời Lý Úc Trạch nói, nội dung kịch bản khá hay.
Phim chính kịch về mưu quyền, hiếm khi sử dụng người mới cho vai phụ.
Ngoài ra, nam nữ chính đều là sao hạng A trong giới.
Tuy vẫn chưa xác định Cao Khuê có đóng vai chính hay không nhưng đã nghe phong thanh bên phía sản xuất có ý mời tham gia.
Bất kể có phải là tuyên truyền lừa fan hay không thì cũng đã thu hút được một làn sóng diễn viên mới.
Ngay buổi thử vai phụ đã chen chân không lọt, hồ sơ diễn viên gửi tới lên đến cả ngàn.
Do những người khác phải đến theo từng đợt nên hôm nay không nhiều người.
Đi thử vai mà tưởng đi bầu cử.
Hạ Tri Thu không hoàn toàn hài lòng với phần thể hiện của mình, nhưng ít nhất cậu đã không quá căng thẳng.
Cậu thử hai vai, một vai có chút tự tin, nhưng vai còn lại thì hoàn toàn không.
Nhưng Hạ Tri Thu muốn thử diễn vai mà cậu không tự tin đó.
Tuy đây là một nhân vật phản diện bụng đầy mưu mô nhưng có khá nhiều cảnh quay giàu cảm xúc.
Là một cơ hội rất tốt để cậu học tập.
Lúc đó Từ Tùy kêu Hạ Tri Thu chọn một vai phụ để dự bị, và cậu đã chọn nhân vật này ngay tắp lự.
Từ Tùy xem sơ qua, cuối cùng vẫn khuyên cậu nên tập trung vào vai nam ba.
Phân cảnh của vai nam ba khá nhiều, được góp mặt trong loại phim “truyền hình dài tập” thường niên này sẽ là cơ hội tốt nhất để thu hút người hâm mộ.
Thứ hai, tính cách nhân vật khá được lòng mọi người, so với vai nam hai lụy tình lần trước Hạ Tri Thu diễn thì dễ phân bên nào cao bên nào thấp.
Với một diễn viên mới mà nói thì không nên diễn vai phản diện ngay khi vừa ra mắt.
Làm hay thì đâu ai nói.
Còn lỡ diễn tệ thì sao?
Ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng.
Tuy người ta hay bảo nhân vật và cá nhân người diễn không liên quan đến nhau nhưng nhiều khi cũng khó nói lắm.
Khán giả thường mặc định vai diễn thế nào thì diễn viên thế ấy, từ đó tạo nên một ấn tượng cứng nhắc.
Một khi chưa có vai diễn khác xuất sắc hơn thì hình tượng xấu này khó mà chuyển đổi.
Cộng với môi trường internet độc hại như hiện nay, nếu người mới có tâm lý yếu thì tiền đồ khó rộng mở.
Từ Tùy giải thích kỹ tương quan giữa lợi và hại trong chuyện này, ngoài ra còn thể hiện rõ nếu anh đã ký hợp đồng với Hạ Tri Thu thì luôn hy vọng cậu ấy nổi tiếng.
Tóm lại chỉ có nổi tiếng thì Hạ Tri Thu mới thực hiện được giấc mộng làm diễn viên, có nổi tiếng mới nhận được nhiều vai diễn hơn nữa.
Danh lợi và tuyển người tài chính là mục đích cuối cùng của bọn họ, nếu không thì cả cái ăn cũng chẳng có chứ nói chi đến diễn xuất.
Dù những gì Từ Tùy nói khá thực dụng nhưng Hạ Tri Thu biết rằng cậu cũng vì chính bản thân mình.
Cho nên khoảng thời gian trước cậu rất tích cực chuẩn bị vai nam ba.
Thử vai xong, đợi mòn mỏi hai ngày cũng không có tin tức gì.
Hạ Tri Thu tưởng lần này đi tong rồi nhưng buổi tối ngày thứ ba, Từ Tùy gọi báo chuẩn bị đi buổi thử vai lần hai.
Nhân vật lần này không phải là nam ba mà là vai phản diện nhỏ cậu chọn nhưng chẳng có chút tự tin nào.
Chẳng biết đây là cầu được ước thấy hay sự dữ nguyện vi*.
*事与愿为: Sự việc thực tế trái với ý muốn của mình.
Từ Tùy đắn đo một hồi, cuối cùng không từ chối giùm Hạ Tri Thu.
Dễ gì có cơ hội thử vai lần hai cho bộ này.
Nếu Hạ Tri Thu diễn tốt, thì tất thảy những mối lo trước đây cũng chẳng đáng nhắc đến.
Chín giờ đêm.
Hạ Tri Thu rời lớp diễn xuất, ra khỏi công ty, đứng chỗ quán ăn bên kia đường mua hai phần đồ ăn rồi vội bắt chuyến xe buýt cuối cùng quay về nhà Lý Úc Trạch.
Trong nhà tối đen không một tiếng động.
Hạ Tri Thu thay giày, bật đèn phòng khách, đứng ở cầu thang ngửa cổ nhìn lên.
Đèn ngủ tầng hai đang bật, chắc Lý Úc Trạch ngủ rồi.
Chỉ là không rõ hắn ngủ hồi nào.
Chắc không sớm cũng chẳng muộn.
Hạ Tri Thu lên lầu gõ cửa rồi quay xuống bếp đổ hộp thức ăn ra dĩa, để vào lò vi sóng hâm nóng.
Tiện tay mở tủ lạnh nhìn một chút, trong đó có hai gói mì nằm gọn gàng.
Theo thường lệ thì một ngày mất đi một gói.
Gói ngày hôm nay đã hết, còn tô đựng mì bị quăng thẳng vào máy rửa chén.
Trong ấn tượng của Hạ Tri Thu, Lý Úc Trạch là người đam mê ăn các loại đồ ăn nhanh.
Không phải hắn không chú trọng ăn uống mà do không biết nấu, lại không thèm mời giúp việc.
Lúc học hành còn nghiêm trọng hơn, hầu như mỗi ngày đều đặt đồ ăn.
Hồi Hạ Tri Thu và hắn còn chưa thân, cậu thường mang loại hộp cơm thông thường đến.
Sau này quen rồi thì toàn sử dụng bát đũa tiêu trùng của nhà mình, cái này đảm bảo vệ sinh hơn.
Càng ngày hắn càng đặt nhiều, Hạ Tri Thu đưa luôn cho hắn cái tô.
Giờ gặp lại, Hạ Tri Thu nghĩ rằng tên này đã thay đổi.
Ít nhất khi cậu mới bước vào thì cả căn nhà đều ngào ngạt mùi cà phê.
Cậu tưởng rằng sau nhiều năm xa cách, Lý Úc Trạch đã biết nấu ăn.
Ai dè sống chung vài ngày mới phát hiện hắn chỉ biết pha cà phê đen, trong tủ lạnh còn không có nổi một quả trứng.
Mấy bữa trước Hạ Tri Thu tan lớp sớm nên lấy thời gian đó đi siêu thị với Lý Úc Trạch.
Mỗi đứa đẩy một xe hàng.
Xe của Hạ Tri Thu chất nhu yếu phẩm hằng ngày và một số rau củ đơn giản.
Lý Úc Trạch lượn một vòng mà chẳng mua được giống gì.
Cuối cùng hắn đẩy một xe mì gói vị hải sản ra, kết thúc buổi mua sắm.
Hạ Tri Thu bó tay á khẩu, dẫu muốn đích thân cải thiện chuyện cơm nước của hắn nhưng thời gian làm việc không cho phép.
Ngày nào cũng dậy từ sớm, trưa không về, chỉ có buổi tối mới rảnh nấu vài ba món xào.
Nhưng về tới nhà thì muộn mất rồi.
Bữa tối cũng biến thành bữa khuya.
Hạ Tri Thu hỏi ngoài mì ra hắn còn ăn gì?
Lý Úc Trạch trả lời tỉnh bơ: ăn ở đoàn phim.
Thôi được rồi, cơm hộp đoàn phim chuẩn bị hẳn là khác với đồ hắn tự ăn chứ ha!?, Hạ Tri Thu đứng trong bếp suy nghĩ.
Lò vi sóng kêu “ting” một tiếng, thức ăn đã hâm xong.
Hạ Tri Thu xỏ bao tay mang dĩa ra đặt lên bàn rồi đi đến đầu cầu thang gọi Lý Úc Trạch, sau đó mới cầm kịch bản vào phòng khách.
Năm phút sau Lý Úc Trạch mang quả đầu tổ quạ xuống lầu, đi đến bếp súc miệng, cầm đũa ngồi vào bàn bắt đầu ăn.
Vì nhà bếp và phòng khách thông với nhau nên Hạ Tri Thu ngồi trong phòng khách thỉnh thoảng nghe được tiếng đũa khua vào chén.
Cậu quay đầu lại, kêu Lý Úc Trạch ăn xong cứ để chén đũa lên bàn.
Cậu định chờ lát làm xong việc rồi đi rửa.
Chỉ có hai ba cái chén, không đáng mở máy rửa chén lần nữa.
Lý Úc Trạch đáp đại một câu.
Sau khi ăn uống no nê thì lại quăng hết vào máy rửa chén.
……!
“Em làm gì đó?” – Lý Úc Trạch đứng canh máy rửa xong mới qua hỏi.
Hạ Tri Thu đang nghiên cứu kịch bản, ngồi coi nửa buổi cũng chẳng có lấy chút tiến triển nào.
“Tôi được mời thử vai lần hai phim “Bình sa”, nhưng mà không phải vai nam ba đã chuẩn bị lúc trước mới chết chứ.”
Cậu kể chi tiết cho Lý Úc Trạch nghe, buồn phiền than: “Nếu bây giờ có ai diễn chung thì tốt rồi.
Ngay này có một cảnh không biết diễn kiểu gì.”
Lý Úc Trạch ngồi đối diện Hạ Tri Thu năm phút.
Thấy cậu mải mê đắm chìm vào kịch bản, hắn bèn lấy điện thoại tra tên mình rồi đưa sang.
Hạ Tri Thu không hiểu sao ra, nhìn vào điện thoại.
Màn hình điện thoại hiển thị thông tin của Lý Úc Trạch.
Gồm có ngày tháng năm sinh, các bộ phim hắn tham gia từ khi ra mắt, còn có danh sách các giải thưởng đáng nể mà hắn đạt được.
Lý Úc Trạch nói: “Tôi có xứng để diễn với em không?”
Hạ Tri Thu lập tức hiểu ý, vội nói: “Không phải đâu, tôi không có ý đó.”
“Chủ yếu là gần mười hai giờ rồi, sợ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi.” – lúc cậu nói câu này không nghĩ nhiều, chỉ chuyên tâm ngẫm xem làm thế nào mới thể hiện nhân vật một cách hoàn hảo nhất, thậm chí còn chẳng biết mình đã nói cái gì.
Lý Úc Trạch “Ừm” một tiếng đầy mỉa mai, tự giễu: “Thì ra trong mắt em tôi bất quá là một con heo chỉ biết ăn rồi ngủ?”
Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, vội đặt kịch bản xuống, xua tay.
“Vậy tại sao tôi không thể diễn cùng em?”
Lý Úc Trạch hỏi: “Em coi thường tôi đó hả?”.