Bạn đang đọc Đơn Phương Kết Hôn – Chương 10
Nói ba tuổi rưỡi có hơi quá khích.
Nhưng chuyện tùy tiện lên xe người lạ này, dù ba mươi tuổi cũng cần dè dặt, cẩn thận một chút chứ.
May là Cao Khuê không phải người xấu.
Anh ta cười ha hả.
“Ăn một bữa cơm thì quen hay không có sao đâu trời? Tao có thể bắt cóc người ta được à?”
Nói xong cũng không ai thèm để ý.
Lý Úc Trạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Tri Thu ngồi kế bên, đầu óc trống rỗng.
Dù thế nào cũng không ngờ có thể gặp Lý Úc Trạch ở đây.
Càng không ngờ rằng Cao Khuê quen biết Lý Úc Trạch, xem ra còn là bạn bè khá thân thiết.
Chuyện để Hạ Tri Thu lên xe là do Cao Khuê tự ý quyết định.
Anh ta biết gần đây Lý Úc Trạch nhận lời quay mấy bộ phim mới, ngày mai quay lại thành phố A.
Vì vậy nhân lúc chưa đóng máy, gọi điện kêu hắn qua đây ăn bữa cơm.
Đang ra cổng vừa khéo gặp Hạ Tri Thu, cảm thấy hữu duyên nên ngừng xe trước mặt, mời cậu ấy cùng tham gia.
Cao Khuê không phải không biết chuyện giữa Lý Úc Trạch và Hạ Tri Thu.
Trái lại, anh ta càng hiểu Lý Úc Trạch hơn.
Rõ ràng hơn ai hết, ngay giờ khắc này, người kia đang ngồi trên xe, với Lý Úc Trạch mà nói là một tồn tại ra sao.
Không thể nhắc, không dám nhìn.
Chỉ có thể im lặng nhớ, cũng không thể luôn luôn nhớ.
Lúc Cao Khuê gặp Lý Úc Trạch lần đầu đã nhìn thấy ảnh của Hạ Tri Thu trong ví hắn.
Sau đó còn thấy một bức chụp chung, hai thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi vai kề vai, trong đó một người cong môi, một người cong mắt.
Tấm ảnh này để trên đầu giường Lý Úc Trạch, nằm ở đó rất nhiều năm.
Lý Úc Trạch lúc ấy không lạnh lùng kiêu ngạo như bây giờ, cùng lắm là ít nói, hiếm khi tham gia hoạt động tập thể.
Hắn mua một ngôi nhà ngoài trường, học xong thì chạy về.
Cả ngày từ sáng tới tối chẳng biết bận cái gì.
Sau đó Cao Khuê và Lý Úc Trạch thân nhau, mới biết hắn đang tìm người.
Người hắn muốn tìm chắc là người trong bức ảnh.
Nghe đâu tên là Hạ Tri Thu, năm lớp mười hai gia đình xảy ra chuyện.
Từ đó về sau liền bốc hơi khỏi thế giới của Lý Úc Trạch.
Hắn tìm mấy năm trời, cuối cùng khi quay bộ phim đầu tiên mới có được tin tức.
Cao Khuê nhớ rõ lúc ấy Lý Úc Trạch bỏ hết mọi công việc, đặt ngay một vé máy bay sớm nhất, tức tốc bay trở về.
Lúc đi còn rất vui vẻ.
Cả người đều là một vẻ phấn chấn sáng ngời.
Nhưng hai ngày sau đã quay lại.
Cao Khuê không nhìn thấy Hạ Tri Thu trong ảnh, cũng không còn thấy một Lý Úc Trạch tỉnh táo nhắc đến cái tên này.
Haizzz!!!
Cao Khuê suy nghĩ được một nửa, quay vô lăng thở dài, nhìn qua kính chiếu hậu thấy được trạng thái của hai người.
Hạ Tri Thu luôn luôn cúi đầu, Lý Úc Trạch dứt khoát dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Không khí lúng túng không tả nổi, Cao Khuê muốn giảm bớt đôi chút nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Vì vậy hỏi Hạ Tri Thu muốn ăn gì.
Hạ Tri Thu phân tâm nửa ngày, mới nói ăn gì cũng được.
Gần phim trường cũng không được mấy nhà hàng ngon, Cao Khuê mời khách, tìm một nhà hàng mình đã từng đến.
Ông chủ cũng quen nhìn đủ loại người, biết Cao Khuê đến, tranh thủ mở cửa đích thân ra đón tiếp.
Chưa kịp nói thêm hai câu thì thấy Lý Úc Trạch còn cao hơn Cao Khuê vài cm, kích động nói: “Vị này là Lý Úc Trạch sao?”
Cao Khuê xác nhận, rồi kêu ông chủ nhỏ tiếng lại.
Lý Úc Trạch hiếm khi xuất hiện một lần nơi công cộng, kéo nhiều người đến vây xem thì lại phiền phức.
Ông chủ ra dấu đã hiểu, ngẩng đầu nhìn mấy minh tinh một hồi mới dẫn họ tới một gian phòng riêng cực kỳ tốt, cầm menu tới.
Cao Khuê không lấy, trực tiếp đẩy sang Hạ Tri Thu, để cậu tùy ý chọn.
Hạ Tri Thu cũng không từ chối quá mức, lật menu ra, chọn hai món không cay và một bát cháo cá đặc mềm.
Cao Khuê hỏi: “Cậu thích ăn cá?”
Hạ Tri Thu giật mình, nhẹ đáp một tiếng.
“Haha, trùng hợp quá, Lý Úc Trạch cũng thích ăn cá, nhưng không thích lựa xương.”
Anh sớm đã muốn khịa tật xấu của Lý Úc Trạch, chỉ là trước giờ đi ăn chưa từng có người thứ ba xuất hiện.
Bây giờ cuối cùng cũng có thêm một Hạ Tri Thu, lập tức cầm lòng không đặng, nói: “Thằng này nó còn thích ăn tôm, nhưng cực ghét bóc vỏ.
Đúng rồi, còn thích cua nữa.
Tóm lại là cái gì càng khó xử lí thì càng thích ăn, mà càng thích ăn lại càng không thích chạm vào.
Mỗi lần tụi tôi đi ăn, có ba món không thể thiếu được là thịt cua, thịt tôm và cháo cá.”
“Ủa.” Cao Khuê nói xong thì chớp mắt – “Vừa nãy cậu chọn cháo cá phải không?” – tiện thể liếc nhìn hai món mà Hạ Tri Thu chọn.
Một dĩa tôm xào.
Và một dĩa đậu hủ xốt cua.
……
Cao Khuê lập tức hiểu Hạ Tri Thu chọn món theo khẩu vị ai, bỗng thấy hơi xấu hổ, cười haha kêu ông chủ pha một bình trà.
Từ đầu tới giờ Lý Úc Trạch không nói một câu, mãi cho đến khi đồ ăn lần lượt đặt lên bàn, mới gọi một chai rượu vang đỏ, uống một mình.
Hạ Tri Thu nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi động định nói gì đó, nhưng lời vừa đến bên môi lại quay trở về.
Chiếc nhẫn trên tay Lý Úc Trạch vẫn luôn lấp lánh dưới ánh đèn, từng giây từng phút nhắc nhở cậu, có một số việc không nên do mình nói.
Thậm chí cả ba món mà cậu vô thức chọn cũng cực kỳ không phù hợp trong một dịp như hôm nay.
Không khí trong phòng có chút ngột ngạt, cho dù Cao Khuê nỗ lực hòa dịu nhưng vẫn không thể khiến Lý Úc Trạch nói nhiều thêm một câu.
Cạy không nổi cái miệng bên kia thì chỉ có thể cùng Hạ Tri Thu tán dóc.
“Vậy cậu ký hợp đồng với công ty của Từ Tùy à?”
Hạ Tri Thu đáp: “Đúng vậy.”
Cao Khuê: “Từ Tùy này là một người khá tốt, năng lực cao, cậu theo ông ta có thể học rất nhiều điều.”
Hạ Tri Thu gật đầu.
“Chỉ có điều diễn xuất của tôi chưa đạt, hy vọng không kéo chân anh Từ.”
Cao Khuê: “Diễn xuất không có gì khó hết, một là dựa vào thiên phú, hai là dựa vào nỗ lực.
Nếu cậu không cực kỳ sợ hãi ống kính thì diễn nhiều năm khẳng định có thể có được thành tựu.
Nếu có gì không hiểu có thể hỏi Lý…!Thôi bỏ đi, hỏi tôi là được rồi, tôi ít nhiều cũng nhiều kinh nghiệm hơn, có thể chỉ cậu.”
Hạ Tri Thu vội vàng nói: “Cảm ơn đàn anh.
Thực ra hôm nay tôi đến phim trường của anh là muốn xem anh diễn như thế nào.”
Cao Khuê cười hai tiếng sang sảng, hỏi tiếp: “Giờ cậu sống ở đâu? Không phải là ký túc xá công ty chứ?”
Hạ Tri Thu trả lời: “Lúc quay lại thành phố A tôi có thuê một căn nhà, tháng này hết hạn sẽ chuyển tới ký túc xá công ty.”
Cao Khuê hỏi: “Nhưng cậu ở ký túc xá thấy tiện không?”
Hạ Tri Thu đáp: “Tiện lắm! Ký túc xá rất gần công ty, bình thường sau khi tan lớp diễn xuất có thể ở lại một lát.”
Cao Khuê rõ ràng có chút nghi ngờ, hỏi: “Cậu tự mình tới thành phố A?”
Hạ Tri Thu đáp: “Đúng ạ.”
Cao Khuê nói: “Vậy vợ cậu đâu? Không đi cùng cậu sao?”
“Vợ?” Hạ Tri Thu chớp chớp mắt, không rõ nguyên nhân.
“Tôi chưa có vợ mà.”
Cao Khuê giật mình, lập tức nhìn qua Lý Úc Trạch.
Ly rượu của Lý Úc Trạch đã đặt xuống.
Cao Khuê vội vàng hỏi: “Cậu chưa kết hôn?”
Hạ Tri Thu lắc đầu.
“Vẫn chưa.”
“Nhưng, nhưng mà không phải Lý Úc Trạch nhìn thấy cậu ẶC!!!” – Cao Khuê còn chưa nói hết đã đột nhiên hét lên.
Lý Úc Trạch đạp mạnh lên bàn chân Cao Khuê, cuối cùng cũng nhìn về phía Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu cũng tình cờ đối mặt với Lý Úc Trạch, nghe hắn nặng nề hỏi: “Có thật là…!em chưa kết hôn?”.