Bạn đang đọc Đơn Giản Vì Anh Yêu Em: Chương 44
Kid tiến lại về phía Candy. Anh đi ngang qua cô, trước khi lướt qua đã kịp nói nhỏ:
_ Anh muốn nói chuyện với em!_ Rồi đi thẳng.
Candy đứng như trời trồng! Cô không ngờ anh lại xuất hiện ở đây! Tại sao…? Cô bối rối không biết nên làm thế nào! Candy khẽ nhíu mày, trấn tĩnh lại đầu óc. Cô hiểu cuộc nói chuyện này là không thể nào trốn tránh, anh cũng đã biết ý để cô không khó xử. Vậy nên, Candy khéo léo xin về phòng, với lí do cô cảm thấy mệt. Candy nhanh chóng bước theo sau Kid, đi ra hậu viên căn biệt thự.
Nhưng việc này không thể lọt ra ngoài con mắt của Katsuki. Anh nhìn cô, trong lòng lại càng có cảm giác khổ sở…. không có cô… anh đau… có cô trong tay rồi… anh vẫn thấy trái tim đau nhức nhối!…. làm sao để nỗi đau này biến mất?!…….. Làm sao có thể?…………..nhưng anh tuyệt đối không buông tay!! Đơn giản chỉ vì anh yêu cô! Yêu cô đến cuồng si điên dại! Đúng vậy! Đó là lí do duy nhất của anh!!!!! Là lí do duy nhất để anh tiếp tục bướng bỉnh giữ chặt cô như vậy!
………………..” đơn giản chỉ vì anh yêu em!…”………………….
__________________________________
Candy và Kid đứng trong hậu viên, nơi đây cũng đẹp đẽ tráng lệ như ở bên ngoài. Chỉ có điều, nơi đây tĩnh lặng. Không 1 bóng người. Trừ cô và anh.
_ Anh có gì muốn nói thì nói mau đi!_ Candy hít 1 hơi dài, mặt đối mặt, nói với Kid.
_ Chuyện này……._ Kid ngập ngừng_… tại sao ta lại phải chia tay?_ Kid nhìn thẳng vào mắt Candy.
_ Chẳng phải tôi đã nói rồi hay sao?_ Candy lạnh lùng cất tiếng.
_ Vì em không yêu anh?_ Kid cố gắng nói ra, cổ họng nghẹn đắng.
_ Đúng vậy!_ Candy trừng mắt nhìn Kid._ Anh đã hiểu thì mong anh hãy buông tha cho tôi!
_ vậy ư? Buông tha?_ trái tim Kid dường như bị khoét 1 lỗ thật sâu……. thật sâu…_ thế thì vì lẽ gì……. em lại ở bên anh trong suốt thời gian qua?
_ Tôi ……không biết!_ Candy trong phút bối rối không biết phải trả lời thế nào, đã nhắm mắt buột miệng.
_ Không biết? _ Kid nhíu mày_ tại sao em lại nói dối là em không yêu anh? Em có vui khi khiến anh đau không? Tại sao chúng ta cứ mãi làm khổ nhau thế này?_ Kid hạ giọng, trong từng câu nói có cả nỗi đau và nước mắt mặn chát chảy ngược vào lòng.
_ Tôi không nói dối!!!!!!
_ Em đang nói dối!!!!!_ Kid khẳng định!
_ Tôi đã bảo là không! Không hề!!!!!_ Candy vội vàng phủ định!_ Anh đừng có áp đặt suy nghĩ của anh cho tôi! Tôi chưa bao giờ làm khổ anh! Chỉ có anh tự chuốc lấy! Đừng đổ trách nhiệm cho tôi!!!_ Candy nhấn mạnh!Mỗi lời nói của cô tựa như muôn vàn mũi kim châm vào khiến cho trái tim anh hoàn toàn tê buốt!_ Chẳng qua tôi thương hại anh! Chỉ đơn giản thế thôi!!!!! _ Candy ngẩng cao đầu, nói rành rọt từng tiếng._ Đúng vậy! là tôi thương hại anh! Anh ngu ngốc đến mức đáng thương!!!! Tôi thấy anh tội nghiệp nên bố thí chút ít tình cảm! Và giờ đây, anh khiến tôi chán nản đến cùng cực!!!!! Anh không thấy hành động của anh hoàn toàn không có chút tự trọng nào hay sao? Lòng tự tôn của anh biến đi đâu cả rồi? !_ Candy tuôn 1 tràng, những lời lẽ độc ác nhất cứ tuôn ra, cô nói để đẩy anh xuống hố sâu tuyệt vọng, hay là đang nói để tự thuyết phục bản thân mình rằng cô không yêu anh!!!?_ Tôi thật sự cảm thấy vô cùng nuối tiếc! Giá như tôi không động lòng trắc ẩn, thì bây giờ tôi đã chẳng phải chịu cảnh oái oăm này!
_ Em nuối tiếc?_ Kid hỏi lại, tim anh thắt lại, lồng ngực dường như bị đè nặng, anh thật sự không thể nào thở được, đầu óc quay cuồng.
_ Đúng! Tôi nuối tiếc! tôi hối hận!_ Candy tàn nhẫn đáp lời_ Tôi hối hận vì quãng thời gian lãng phí vì anh! bởi vì những gì đã xảy ra, không thể nào xóa bỏ! Đáng tiếc là như vậy! Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ tránh xa anh!
_ Ừ… haha, có lẽ em nói đúng! Đáng tiếc! Thật quá đáng tiếc!_ Kid bật cười đau khổ_ anh cũng rất hối hận! Vô cùng ân hận!!!!!! Vô cùng nuối tiếc!
_…._ Candy có chút kinh ngạc trước thái độ của Kid, nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy trái tim khẽ đau nhói, anh đang hối hận… đang hối hận vì đã yêu cô….. rõ ràng cô muốn anh tránh xa cô ra, muốn anh oán ghét cô…. nhưng khi anh nói như vậy, cô lại thật sự không muốn chút nào… cô chỉ muốn nhắm mắt bịt tai, để mãi mãi không bao giờ thấy cảnh anh nhìn cô với ánh mắt thù hận, không muốn nghe anh nói những lời tuyệt tình cay độc. Nhưng cô không có quyền làm thế! Cô buông những lời xấu xa nhất ra nói với anh, khiến anh tổn thương trầm trọng, mà lại muốn bản thân mình không phải chịu chút tổn thương nào ư? Cô không được phép ích kỷ như vậy…………. Candy im lặng 1 lúc, rồi cuối cùng mỉm cười_ anh đã làm đúng! Hối hận là chuyện tất yếu! Tôi biết!
_ Anh quả thật rất hối hận……. nhưng em biết là hối hận vì điều gì không?_ Kid hỏi, rồi không để Candy kịp nói gì, đã tiếp_ Hối hận bởi vì 10 năm về trước, anh đã không ở bên cạnh em mà níu giữ em lại, hối hận vì đã không đến bên em sớm hơn! Hối hận vì đã không quyết tâm ôm chặt lấy em khi em quay lưng bước đi! Và bởi vì thế, anh không muốn tiếp tục hối hận thêm 1 lần nào nữa! Nếu như em không yêu anh thì anh sẽ khiến em yêu anh! Nếu như em quên anh thì anh sẽ khiến em nhớ lại! Anh tuyệt đối không buông tay ra thêm 1 lần nào nữa!!!!!!_ Kid nhấn mạnh, đôi mắt anh đen láy sâu thẳm, chứa đựng cả 1 quyết tâm mà chưa bao giờ anh có.
_ Vô ích!!!!!!! Anh hãy thôi hão huyền mộng tưởng! Lãng phí cuộc đời như vậy thật có lỗi với ba mẹ anh!
_ Tại sao em biết đó là vô ích!?_ Kid ngay lập tức phản bác_ cuộc đời anh do chính anh quyết định, anh muốn sống như thế nào là tùy anh! Ngay cả em cũng vậy! Rốt cuộc thì em đang lo sợ điều gì chứ? Không lẽ chỉ bởi vì thù oán giữa 2 nhà mà em và anh buộc phải rời xa nhau?
_ Tại sao…..?…_ Candy không thể nói nên lời, chuyện này cô cũng chỉ nghe ông nói sơ qua, không hề biết rõ ngọn ngành, và cô cũng chỉ mới biết đây thôi, làm sao anh biết được?
_ Em thắc mắc lí do anh biết? _ Kid nghiêm túc_ Ông nội anh đã kể.Chỉ là chút hiểu lầm ! Nhưng lại khiến 2 ta không thể đến được với nhau?_ anh nhìn cô, đầy ai oán.
_ Chỉ là 1 phần lí do! Nhưng lí do quan trọng nhất, tôi đã nói rồi!
_ Vậy ư? là vì em muốn bảo vệ anh?_ Kid nhíu mày.
_ Anh nói cái gì?_ Candy giật thót, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh_ Thật là nực cười! Đầu óc anh càng ngày càng có vấn đề!
_ Chẳng phải vì tai nạn lần trước sao? là do ông em đúng không? Ông ấy đe dọa em những gì?_ Kid trừng mắt.
_ Anh đừng có nói bậy!!!!!!!!_ Candy bất chợt giật lùi, trước thái độ của Kid.
_ Em nói đi! Ông ấy đã nói những gì?!!! Em vì cái gì mà chấp nhận thế này? Đừng như vậy nữa!!!!!! Cuộc đời em không thể bị trói buộc như thế này!!!!!!!_ Kid ghì chặt lấy 2 vai Candy!
_ Anh buông tôi ra ngay!!!!!!_ Candy giận dữ quát lên, vai cô đau nhức, sức lực của anh quả nhiên không tầm thường, cô cố gắng vùng vẫy nhưng thật sự không thể thoát ra được.
_ Không!!! Em nói đi!!!!!
_ Candy à, em có ở đây không?_ Giữa lúc đang trong tình huống nguy hiểm như vậy, thì 1 giọng nói vang lên, cứu thoát Candy trong phút chốc. Đó là Katsuki!!!!
Kid vội buông Candy ra, anh tức giận nhìn cô. Lại là người con trai đó phá đám! Tại sao lúc nào cũng đúng lúc như vậy chứ?!!!
_ Em ở đây, anh đợi chút, em ra liền!!!!!!_ Candy nói to lên, rồi quay qua nói với Kid._ tôi đi đây, anh hãy thôi đi, tất cả đã chỉ còn là kỉ niệm. Mong anh hãy hiểu cho!
_ Anh nhất quyết không bỏ cuộc!!! _ Kid khẳng định chắc nịch.
_ Đừng tốn công vô ích nữa!_ Candy quay lưng bước đi_ Tôi bây giờ đã chính thức là vị hôn thê của người khác! Tôi thật sự rất muốn anh chúc phúc cho chúng tôi! Tạm biệt!
Candy quay gót bước đi. Kid nhìn theo, cảm giác bất lực lại dấy lên. Đôi bàn tay anh……. làm cách nào để nắm giữ trái tim 1 người đã rời xa anh? Anh thật lòng muốn biết! Nhưng…. như anh đã nói, anh sẽ không bỏ cuộc!!!!! Từ bây giờ, anh quyết không lùi thêm 1 bước nào nữa!!!!!!!!
Candy đi ra, trong lòng thêm nặng trĩu. Katsuki đứng đợi cô gần cửa, khuôn mặt tĩnh lặng như băng tuyết, đôi mắt màu nâu sâu thẳm chăm chú nhìn vào 1 điểm nào đó, từng đường nét góc cạnh khuôn mặt đều thật hoàn mĩ. Vừa nhìn thấy cô, cái giá lạnh nơi anh hoàn toàn biến mất, đôi mắt trở nên linh hoạt, không chút u sầu. Anh khẽ mỉm cười:
_ Em có muốn chút gì không?
_ Không!_ Candy đáp lại.
_ Trời về đêm có vẻ lạnh, em phải cẩn thận chứ!_ Katsuki cởi áo ngoài, khoác cho cô.
_ Em biết mà, cảm ơn anh!
_ Ừm! Đi vào thôi!
Katsuki nắm chặt tay Candy, bất giác khẽ thở dài. Anh đã nghe… đã nghe hết…… nhưng…. cô bây giờ là của anh! Rồi sẽ có 1 ngày, trái tim cô hướng về anh…… như anh mong muốn……….
…………… Dẫu biết rằng đó chỉ là mộng tưởng…………….
……………Anh vẫn muốn mơ giấc mộng yên bình………..
……………Ước nguyện nhỏ nhoi, có em trong đời……….
……………Phút hạnh phúc, không bao giờ tỉnh dậy……….
……………Tiếc rằng mơ vẫn mãi chỉ là mơ………………….
…………… Và một ngày em sẽ rời xa anh…………………..
…………… Tựa cánh chim vút bay chẳng trở lại………..
……………Để lại đây nỗi ám ảnh đêm ngày…………
……………Về mối tình đơn phương đầy đau khổ……….
……………Chỉ còn biết chúc em luôn hạnh phúc……….
…………… Anh nguyện yêu em trọn đời trọn kiếp……….
………….. hỡi tình yêu duy nhất của đời anh………….. Kid từ tối hôm đó, lại quay trở về là Kid ban đầu. Người đã bất chấp tất cả chờ đợi cô. Và lần này, anh bất chấp tất cả níu kéo cô cho bằng được. Anh xuất hiện ở những nơi cô xuất hiện. Thật sự mà nói là chẳng khác nào kẻ theo dõi=.= ( Mất mặt quá đi>.