Bạn đang đọc Đơn Giản Vì Anh Yêu Em: Chương 41
Phòng làm việc của Salasa tại công ty Stars.
_ Giao ước với cậu, sẽ kết thúc trong tuần này, đúng không?_ Candy hỏi Salasa.
_ Ừm, cậu có muốn làm tiếp hay không?_ Salasa nháy mắt_ gia hạn hợp đồng cũng đơn giản mà.
_ Không!_ Candy nghiêm túc đáp_ tớ không còn thời gian nữa…
_ Không còn thời gian?_ Salasa chớp chớp mắt._ cậu nói như kiểu cậu mắc bệnh nan y không bằng ấy.
_ Salasa, đừng có nói bậy!_ Hanachi khó chịu nói_ Có nhiều chuyện không nên lấy ra đùa.
_ ừ, tớ xin lỗi._ Salasa cúi đầu.
_ Không sao_ Candy xua tay.
_ Nhưng sao lại không còn thời gian, cậu đi đâu à?_ Salasa dò hỏi.
_ Không,là việc riêng, tớ không nói cho cậu biết được, thông cảm.
_ Ừm, không sao.
_ Thôi, tớ có việc, đi trước đây.
_Ok.
5 phút sau……..
_ Candy đúng là đồ ngốc!_ Salasa ngồi phịch xuống ghế, bên cạnh Hanachi đang đọc báo, thở dài.
_ Cậu ấy không ngốc! Do cậu quá tinh quái mà thôi!_ Hanachi thẳng thừng đáp.
_ Bởi vì tớ đã từng là đồ ngốc, nên bây giờ không ngốc nữa!_ Salasa cả cười cả nói, nhưng nụ cười ấy không thật chút nào.
_ Trước mặt tớ, cậu không cần phải đóng kịch!
_ Tớ không đóng kịch… cậu biết mà_ Salasa dựa đầu vào vai Hanachi như cố tìm hcuts hơi ấm.
_ Đừng dày vò bản thân mình nữa._ Hanachi khẽ khàng nói_ Tớ biết cậu đang có tình cảm với 1 người…. đã đến lúc cậu nên quên đi người xưa… người đó mãi mãi chẳng thể quay trở lại. Lãng phí cuộc đời như vậy thật là có lỗi với bản thân.
_ Tớ đang cố quên đi, và cũng đã nguôi ngoai rất nhiều._ Salasa nói nhỏ.
_ Mong rằng cậu không nói dối_ Hanachi tiếp_ vậy người kia thế nào rồi?
_ Anh ấy…. _ Salasa ngập ngừng_ đi rồi.
_ Sao?_ Hanachi nhíu mày_ Lí do?
_ Chuyện riêng… và hiểu lầm… tớ cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho cậu hiểu… không giận nhau… cũng không có hờn dỗi…. nhưng cần có thời gian…….
_ Ừm…
_ Hơn 1 tháng rồi…. có lẽ lần này tớ phải đứng dậy dành lấy thôi…_ Salasa bật cười.
_ cậu định đi đâu?
_ Hàn Quốc.
_ Quê hương?
_ ừm… nơi có người đó. Tớ đoán vậy_ Salasa nhún vai.
_ Bao giờ?
_ Càng sớm càng tốt. Vậy nên chuyện của Candy nhanh chóng từng nào hay từng ấy.
_ Cậu có vẻ biết rất nhiều chuyện._ Hanachi buột miệng_ Ngay cả chuyện Candy giấu, cậu cũng biết.
_ Đúng vậy_ Salasa mỉm cười_ bởi vì thế, tớ mới bảo Candy là đồ ngốc. Cậu dường như cũng đoán được mọi chuyện cơ mà, chẳng phải sao?
_ Tai nạn của Kid, nếu tớ không nhầm, là do ông ngoại Candy chứ chẳng ai khác. Đường đi đến học viện Xbest vốn rất ít người biết, lại càng ít xe qua lại. Rõ ràng ông ấy chẳng thèm lẩn tránh. Cố tình cảnh cáo Candy.
_ Bốp! Bốp!rất chính xác!_ Salasa vỗ tay_ Quả nhiên không hổ danh là con gái dòng họ Iguyashi, nói về lý luận và chính trị thì chẳng ai dám qua mặt.
_ Khỏi phải nịnh nọt!_ Hanachi xua tay._ Nhưng ông ấy làm thế thì quả là ghê gớm.
_ Điều tớ lo nhất chính là dồn ép Candy quá sẽ phản tác dụng!_ Salasa lắc đầu.
_ Ừm. Có thể.
_ Mọi chuyện vừa chỉ mới bắt đầu thôi!_ Salasa lại thở dài_ mong rằng Candy sẽ chịu dựng được đến cùng!
_ Rốt cuộc là “tay đã nhúm chàm”! hơ! tớ không muốn bị Candy nhìn bằng đôi mắt oán hận đâu!_ Hanachi nhếch khóe môi lên 1 chút._ Tớ sẽ “bỏ của chạy lấy người” nếu Candy phát hiện, lúc đó, cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đó.
_ hi hi, yên tâm, tớ mà chết ắt sẽ kéo cậu xuống địa ngục cùng ^^!_ Salasa nhe răng cười ghê rợn_ Có cậu cùng làm bạn, địa ngục cũng chẳng còn đáng sợ ^^!
_ Được!_ Hanachi gật gù, cười đắc thắng_ đến lúc đó chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện nàySống hay chết, ta còn chưa biết được!^^
___________________________________
_ Kid này._ Candy khẽ kéo vạt áo Kid.
_ Sao vậy?
_ Anh có muốn đi chơi không?
_ Hử?_ Kid nhìn Candy với vẻ kì lạ, rồi nói_ Dĩ nhiên rồi, em hỏi thật lạ_ Kid mỉm cười_ anh lúc nào cũng muốn đi chơi với em.
_ Thật à?_ giọng Candy nghèn nghẹn trong cổ họng.
_ Ừ. Nhưng anh biết em lúc nào cũng bận rộn!_ Kid nói, giọng chùn xuống._ làm khó em, anh không muốn.
_ Đồ ngốc!
_ Em đừng có lúc nào cũng mắng anh ngốc vậy!_ Kid tỏ ra giận dỗi.
_ ta đi chơi nhé…_ Candy ngập ngừng.
_ Thật sao?_ Kid ngạc nhiên.
_ Ừm… đợi 1, 2 hôm nữa, anh và em sẽ cùng đi chơi… đến nơi nào anh muốn.
_ Nơi nào cũng được! Em thích là được rồi!_ Kid cười_ anh chỉ cần thấy em vui thôi!
_ Em muốn đến nơi anh thích! lần này thôi…._ Candy cúi đầu.
_ Ừm, vậy hôm đó nói tiếp nhé!
_ Vâng…_ Candy chẳng dám ngửng đầu lên nhìn Kid. Bởi vì nếu cô ngước mắt lên, anh chắc chắn sẽ phát hiện…. khóe mắt cô đang nhòe nước….. Phòng Hội học sinh.
_ Thật là tuyệt vời!!_Salasa thốt lên, nụ cười trên khuôn mặt cô vốn chẳng bao giờ tắt_ Tặng cả bó hoa hồng tím đắt giá cả trăm bông này, Thiên Vương quả thật là người vô cùng hào phóng! Đáng khen! Đáng khen!
_ Tặng Candy! Không phải tặng cậu đâu!_ Hanachi ngay lập tức làm Salasa cụt hứng_ Cậu đừng có ôm khư khư bó hoa với vẻ mặt sung sướng mãn nguyện như thế, Người ta sẽ hiểu lầm là Thiên Vương CÓ TÌNH Ý với cậu đó!_ Hanachi cố ý nhấn mạnh 3 chữ” có tình ý” để trêu ngươi Salasa.
_ Thôi! Trả lại cho cậu này!!!!_ Salasa bực tức nhét bó hoa vào tay Candy 1 cách… đầy luyến tiếc_ làm như tớ thích lắm không bằng ấy!
_ Tớ có nói vậy đâu! Cậu tự nhận đó chứ!_ Hanachi cười nửa miệng.
_ Nếu cậu thích thì cứ lấy!_ Candy thờ ơ nói.
_ Salasa đâu phải là người không biết điều đến vậy!_ Hanachi khẽ nhếch khóe môi lên 1 chút._ Đúng không?
_ Dĩ nhiên!_ Salasa bĩu môi_ cậu cho, tớ đương nhiên… không dám nhận! nếu chỉ là hoa của fan, thì tớ… còn phải suy nghĩ( đúng là Salasa^^), đằng này lại là hoa của p…_ Salasa suýt lỡ miệng nói ” phu quân tương lai”, nhưng may thay, lời nói chưa kịp ra đến cổ họng đã kịp thời ” được” nuốt lại.
_ Hửm?_ Candy ngửng đầu nhìn Salasa_ cậu định nói gì?
_Salasa định nói là ” Hoa của ca sĩ thần tượng nổi tiếng” ấy mà!_ Hanachi ngay lập tức chặn lời Candy.
_ Đúng vậy! Đúng vậy!_ Salasa nhìn Hanachi đầy cảm kích. Lúc nãy quả là nguy hiểm. Trong phút chốc Salasa cũng chẳng kịp nghĩ gì, nếu Candy tra hỏi chắc sẽ buột mồm lỡ miệng thêm lần nữa! Câu nói của Hanachi đã cứu nguy cho cô. Nói ra là chẳng khác nào Hanachi đã ” ném phao cứu sinh cho người sắp chết đuối” .” Ơn này, tớ nhất định sẽ trả! Hanachi à!” Salasa chớp chớp mi mắt, nhìn Hanachi, không quên mỉm cười thật dễ thương.
_ Hình như không phải vậy!_ Candy vẫn cảm thấy nghi ngờ.
_ Haiz, Salasa dạo này đầu óc không được tốt lắm! Ngôn ngữ có chút bấn loạn! Cậu thông cảm!_ Hanachi “vội vàng” giải thích, nhân tiện ” đá đểu” Salasa 1 câu.
_………._ Salasa chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn, nụ cười trên khuôn mặt dường như có chút biến dạng. Rồi sau 1 vài giây lấy lại được tiềm thức, cô không quên gầm gừ, nghiến răng kèn kẹt ” AAHH, con nhỏ xấu xa!!!mình rút lại!!! Không trả ơn trả nghĩa gì hết! Hanachi ác quỷ!!!”
_ Cứ cho là vậy!_ Candy gật gật đầu, bỏ qua chuyện này. Nhưng thái độ đồng tình của Candy trước câu nói của Hanachi lại càng khiến Salasa sôi máu.
Salasa nhìn cả hai đầy “oán hận”. Hanachi liếc nhìn Salasa, không quên nhếch mép cười nửa miệng. ” AAAAHHH!! Lần này tớ quyết không tha cho cậu! Hanachi đáng ghét!!!!!”
__________________________________
_ ” con vẫn khỏe chứ?”
_ Vâng ạ._ Kid đáp.
_” ừm, thế thì tốt”
_ bà vẫn chưa về hả ông?
_” Ừ, cứ để bà ấy đi du lịch. Khi nào bà ấy về, ắt bà ấy sẽ gọi cho con thôi!”
_ Vâng.
_ ” Con và cô bé đó vẫn ổn chứ? Khi nào con mới đưa về ra mặt ta đây?”
_ Chuyện này thì con…_ Kid lúng túng gãi đầu, mặt anh đỏ lựng cả lên.
_” haha, chưa gì đã đỏ mặt rồi hả? Thôi, con cứ từ từ. Nhớ lời ta dặn là được”
_ Con biết rồi, ông đừng trêu con nữa…
_ ” mà này, con đã suy nghĩ chuyện ta nói chưa?”
_ Chuyện gì ạ?
_” Con có muốn đến thử làm việc ở công ty của ta không? dù sao sau này cũng phải học, bây giờ thử trước cũng hay đó”
_ Để con suy nghĩ thêm đã!_ Kid im lặng 1 lúc rồi trả lời.
_ “Ừ. mà dạo này con đang làm người mẫu gì gì đó hả?”
_ Vâng.
_” làm cho vui thì được, đừng có ý định đi theo nghiệp ấy”
_ tất nhiên con không có ý định đó rồi!_ Kid lập tức phủ nhận.
_ ” Thế thì tốt. Ta chỉ hỏi thăm con chút vậy thôi. Khi nào rảnh, nhớ đến thăm ta”
_ Vâng. Con chào ông. …………..và thế là tình yêu ấy vụn vỡ……
……. giấc mộng tan tành chỉ trong khoảnh khắc…..
……. để lại đây nỗi ám ảnh đêm ngày…………………..
Candy mặc 1 chiếc váy trắng đơn giản, chỉ có 1 vài đường ren điểm xuyết. Nhưng chính vì vậy, chiếc váy lại tôn thêm màu da trắng mịn như men sứ khiến cho Candy lại càng xinh đẹp mỏng manh hơn. Kid cảm thấy tim mình đập dồn dập như trống giục trong lồng ngực. Candy đứng trước mặt anh, dưới ánh nắng của buổi chiều chớm hè, mái tóc nâu ánh vàng nhẹ tung bay trong gió, dường như đang tỏa sáng khiến cho anh chói mắt. Đúng vậy, anh và Candy sẽ đi chơi. Cô mỉm cười đi bên cạnh anh, khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt êm đêm tựa hồ thu. Hôm nay trông Candy thật lạ…. Kid có cảm giác như vậy, không giống cô lạnh lùng thường ngày…. có chút gì đó ẩn chứa trong mắt cô, mà anh không thể nào đọc ra. Nhưng thôi, anh không suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì hôm nay là 1 ngày tuyệt vời, trời râm mát chỉ tỏa ánh nắng dịu nhẹ, và anh được cùng người anh yêu hẹn hò. Hạnh phúc như trong mơ…. thế nên, không nên nghĩ ngợi nhiều..
……… bởi nghĩ ngợi sẽ khiến cho giấc mơ không còn đẹp nữa……………………..
Kid dẫn Candy đến 1 nơi mà ngày trước đến giờ, mỗi khi có cơ hội về Nhật, anh đều đến thăm nơi này. Đó là đài thiên văn. Đối với Kid, được đắm chìm trong thế giới vũ trụ quả là vô cùng tuyệt diệu. Mỗi chòm sao trên trời đều mang 1 ý nghĩa nhất định và đều có 1 câu chuyện của riêng nó. Người ta từng nói, mỗi khi có 1 ai chết đi, linh hồn họ sẽ hóa thành 1 ngôi sao trên bầu trời. Bầu trời lấp lánh ánh sao ấy chính là ánh sáng từ mỗi tâm hồn cao đẹp. Kid thật sự tin vào điều đó. Mỗi khi mệt mỏi, anh lại muốn đi ngắm sao. Cuộc sống cần có những khoảnh khắc thả lỏng tâm hồn. Ở nơi đây, Kid có thể quên hết tất cả ưu phiền, sầu khổ…………
… Candy không ngờ Kid lại dẫn mình đến đài thiên văn. Candy vốn không thích những ngôi sao. Bầu trời đầy sao là thứ hằng đêm Candy nhìn thấy qua khung cửa sổ trong suốt trong căn phòng cô độc. Cả ánh trăng trên bầu trời kia, cũng là thứ đáng ghét. Mỗi khi nhìn chúng, Candy lại cảm nhận rõ hơn về nỗi cô đơn của chính mình. Ánh sao đêm lấp lánh trên bầu trời kia, vốn xa vời chẳng khác gì ảo ảnh. Giơ tay lên, tưởng như có thể chạm đến nhưng thực ra mãi mãi chẳng thể chạm vào. Candy quay đầu sang nhìn Kid đang ngồi bên cạnh. Cô không hiểu nổi Kid vì lẽ gì lại yêu thích chúng… có lẽ tại cô khác người…. hoặc bởi vì Kid luôn được sống trong thế giới hạnh phúc tràn ngập tình yêu thương ấm áp, nên nhìn bất cứ thứ gì cũng có thể thấy nó đẹp…. còn cô… cuộc sống của cô chỉ là ám ảnh…. ám ảnh mỗi đêm… ám ảnh từng tháng ngày…. nỗi ám ảnh từng giờ từng phút từng giây luôn thường trực. Trong mắt cô, anh là thứ đẹp đẽ đến chói mắt. Cái kiểu hạnh phúc của anh thật sự có chút đáng ghét. Cô cảm thấy ganh tỵ với anh chăng? Cô khẽ cười mỉa mai chính bản thân mình… Anh vui vẻ cười như thế, sao cô lại có suy nghĩ xấu xa muốn giết chết hình ảnh đó dẫu chỉ trong thoáng chốc như vậy được?
Bản chất con người vốn ích kỷ như vậy đó….
…..nhưng….bây giờ… trong khoảnh khắc ngắn ngủi còn sót lại này…….. cô chỉ mong anh mãi mãi mỉm cười hạnh phúc như thế…. dù cho vị trí người bên cạnh anh sẽ không còn thuộc về cô nữa….
… đúng vậy…… hãy cố gắng mỉm cười…. dù cho cô sẽ phải rời xa anh mãi mãi…………..
Kid háo hức dẫn Candy đi ăn tối tại 1 nhà hàng nho nhỏ mà anh mới phát hiện. Cửa hàng không đông khách, nhưng thái độ phục vụ của nhân viên và cả khung cảnh ở đây đều rất tuyệt. Một nơi tao nhã, không quá sang trọng hay đắt tiền, tạo cho người ta cảm giác ấm áp yên bình.
_ Em thích nơi này chứ?_ Kid mỉm cười, khuôn mặt anh rạng rỡ, tràn đầy niềm vui trong đáy mắt.
_ Ừm_ Candy khẽ gật đầu_ thức ăn cũng ngon.
_ Anh mới tìm ra chỗ này đó!_ Kid xoa xoa chóp mũi, nụ cười mãn nguyện có chút ngượng ngùng nở trên môi.
_ Ừ, em biết rồi mà._ Candy cười_ anh ăn đi.
_ Ừm, sau này có cơ hội, ta lại đến đây nữa nhé!_ nụ cười trên gương mặt anh vẫn chưa tắt.
_ Ừm_ Candy cắm cúi nhìn vào đĩa thức ăn đặt trước mặt mình, giọng nói của cô dường như mắc nghẹn nơi cổ họng._ … nếu có cơ hội.
_________________________________
Trời về đêm có chút lành lạnh. Kid và Candy đi dạo trên 1 con phố ít người qua lại. Candy cắn nhẹ môi. Cô đang suy nghĩ phải bắt đầu như thế nào….
Những làn gió mang hơi lạnh… trên bầu trời đêm… mặt trăng mang 1 màu đỏ ối khác thường. Từng cơn gió lướt qua người Candy, khiến cô có chút run rẩy. Kid vẫn vui sướng đi bên cạnh cô. Được ở bên cô như thế này, anh chẳng còn gì hạnh phúc bằng….
…. cứ như một giấc mộng…….
Con phố này thật sự rất đẹp, dọc đường đi còn có những chiếc ghế đá màu trắng nhã nhặn. Ánh đèn đường có chút lờ mờ, tạo 1 không gian kì ảo đến lạ.Bỗng nhiên Candy đi chậm lại, Kid quay đầu nhìn cô, hỏi:
_ Sao vậy?
_ Kid này..
_ Ừ?
_ em…_ Candy ngập ngừng 1 chút rồi tiếp_ em muốn được tặng hoa._ cô khẽ nở 1 nụ cười.
_ Hoa?_ Kid có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi lại bật cười._ Hì, anh biết rồi. Em thích hoa gì nào?_ Kid hỏi, trong lòng anh thầm nghĩ cô quả thực rất đáng yêu, ngay cả khi cô khác người, không e thẹn vòng vo mà thẳng thắn nói rằng cô muốn được anh tặng hoa thì anh vẫn cảm thấy như vậy. Điểm đặc biệt ở cô thu hút anh đến mức chẳng thể rời mắt được, quả nhiên cũng vì cái cách làm nũng thẳng thừng đến quá đáng này.^^.
_ Chocolate cosmos._ Candy đáp.
_ Ừm, em ngồi đây đợi anh nhé?_ Kid kéo tay Candy lại 1 chiếc ghế đá gần đó, ấn Candy ngồi xuống_ được không?
_ Ừm….
_ Em cẩn thận nhé! Đợi anh 15 phút! À không, 10 phút thôi!_ Kid quay người, trước khi đi còn vội vàng hứa hẹn, rồi cố gắng hết sức chạy thật nhanh…
Candy bật cười. Rồi nụ cười trên khuôn mặt cô dần dần tắt ngấm. Cô khẽ nhắm mắt lại, ngả đầu tựa vào ghế. Khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Làn da cô nhợt nhạt hẳn đi…. Kid chạy thật nhanh trên con phố dài. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Cả áo anh gần như ướt sũng. Mệt thật. Nhưng để khiến người con gái anh yêu nở nụ cười, thì anh sẵn sàng làm tất cả. May là anh đã từng đến các cửa hàng kiếm cho được loài hoa Candy yêu thích. Tuy Kid khá buồn vì việc nhờ tình địch mà mình mới biết được điều này nhưng anh vẫn đi tìm và định sẽ tặng cô khi nào có cơ hội. Và quả là trời cho! Kid cố gắng chạy nhanh hơn nữa! Anh nhớ ở gần đây có 1 cửa hàng hoa. Kid có chút lo lắng và không an tâm khi để Candy 1 mình ở con đường vắng vẻ đó. Anh muốn quay về bên cô thật sớm, để xua tan cảm giác bất an trong lòng mình…………..
Gió thổi càng ngày càng mạnh, mặt trăng đỏ ối đang dần dần bị những đám mây che khuất đi. Không khí có chút ẩm ướt. Có vẻ như trời sắp sửa mưa. Mây vần vũ trên trời đêm đen kịt. Gương mặt Candy càng ngày càng tái lại. Làn da cô gần như trong suốt. Tán lá cây che khuất 1 phần khuôn mặt cô, khiến cô trông càng bí ẩn. Candy từ từ mở mắt. Đã hơn 10 phút trôi qua rồi. Cả người cô run run. Bây giờ, Candy cảm thấy ớn lạnh. Thân thể đã lạnh. Trong tim còn lạnh hơn….. buốt giá………….
Kid vội vã chạy đến, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên môi anh vẫn nở nụ cười:
_ Candy!!!
_ Anh về rồi à?_ Candy ngửng đầu nhìn Kid, khẽ nở nụ cười nhạt nhòa.
_ Ừm_ Kid khẽ gạt mồ hôi lấm tấm trên trán, mỉm cười_ Của em đây.
Kid chìa bó hoa chocolate cosmos đang cầm cho Candy. Bó hoa chỉ được buộc tạm bằng 1 sợi ruy băng màu đỏ. Candy đón lấy, khẽ ngửi mùi hương chocolate dịu ngọt trên những cánh hoa.
_ Mong là em vui!_ Kid xoa xoa chóp mũi, có chút ngượng ngùng.
_ Cảm ơn anh!_ Candy đứng dậy, ôm trọn bó hoa vào lòng.
_ Không có gì mà! Chúng ta về thôi!
_ Ừm…
Kid định nắm lấy tay Candy, nhưng cô đã lướt qua anh, đi trước vài bước. Kid rụt tay lại, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng…
Candy tiếp tục bước nhanh, rồi bất chợt cô khựng lại. Kid lấy làm lạ, định lại gần cô thì Candy bỗng nhiên nói:
_ Kid này!
_ Sao vậy Candy?
_ Anh có biết loài hoa này có ý nghĩa gì không?_ Candy chậm rãi bước tiếp.
_ Không! _ Kid lắc đầu, thành thật đáp.
_ Vậy à…._ Candy hững hờ nói…._ Loài hoa này rất đẹp phải không?
_ Ừm. 1 loài hoa kì lạ.
_ chocolate cosmos, loài hoa có hương thơm và màu sắc của chocolate ngọt ngào nhưng mang vị đắng…….. _ Candy im lặng 1 lát rồi tiếp_…. giống như thứ…. gọi là tình yêu vậy….
Trái tim Kid bỗng dưng nhói lên. Anh linh cảm có chuyện không hay sẽ xảy ra. Cả người anh run lên, như muốn thúc giục anh phải chặn ngang, không được để cho cô nói tiếp. Thế nhưng, Kid cảm thấy sức nặng cơ thể đang dồn xuống, trĩu nặng, anh đứng như chôn chân tại chỗ, chẳng thể bước tiếp được.
Từ trên bầu trời đen u tối, những giọt nước mưa bắt đầu rơi xuống…
Candy quay lại nhìn Kid, khẽ mỉm cười:
_ Trên đời này, thứ thực ra tồn tại nhưng cũng không tồn tại…… chính là tình yêu.Loài hoa này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt…………_ Candy hít 1 hơi thật sâu rồi nói tiếp_ chocolate cosmos mang 1 trong những ý nghĩa buồn nhất… đó là……… ĐOẠN KẾT CỦA TÌNH YÊU! _ nụ cười biến mất. Đôi mắt cô thăm thẳm chứa đựng nỗi thống khổ. Nhưng…. tiếc rằng Kid chẳng thể nhận ra điều đó…._ chúng ta chia tay đi! Kid à!
Kid tưởng chừng sét đánh ngang tai, anh trừng mắt, lắp bắp hỏi lại:
_ Em… em nói cái gì?
_ Kết thúc thật rồi…. anh … không hiểu sao?
_ Không… em đừng trêu anh như vậy…._ Kid gần như chẳng thể nói thành tiếng được nữa. Anh đang mơ phải không? Là ác mộng phải không?!! Tất cả không thể nào là sự thật!
_ Em không đùa…. đừng trốn tránh sự thật… những gì em đang nói là sự thật!_ Candy khẳng định….
……. những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống….. thấm ướt áo Kid, chạm vào da thịt…. tê tái… giá buốt…… cho anh biết rằng đây là hiện thực…..
_ Không…. không thể nào……. đừng đối xử như vậy với anh….. Candy à……._ Kid thì thào, toàn bộ sức lực trong cơ thể bị tiêu tán… ánh mắt anh đau đớn… tại sao cô nỡ nói ra câu đó chứ?………. Trái tim anh dường như bị chính bàn tay cô bóp nghẹt…. đau đớn……..
_ Có những chuyện không phải mình muốn là sẽ làm được……. anh hiểu không?_ Candy nói tiếp, lời cô nói thoảng qua như gió nhẹ, bị tiếng mưa át mất nỗi thương đau……._ bởi vì trên đời này còn có gọi cái là số phận…. xin lỗi anh……… anh đã cho em nhiều kí ức đẹp…… có anh bên cạnh em đã rất vui…. nhưng đã đến lúc chúng ta đi con đường riêng của mỗi người…… xin lỗi… và cảm ơn anh vì tất cả…..
_ Em biết rõ anh yêu em đến như thế nào kia mà………. tại sao chúng ta lại phải chia tay? Anh đã làm gì sai ư? Em nói đi!!!!!!! Em nói đi!!!!!!!!_ Kid gào lên, nước mắt anh tuôn rơi, mặn chát…. hòa lẫn vào nước mưa………anh có cảm giác mình đang rơi xuống đáy địa ngục…….
_ Anh không làm gì sai… chỉ trách số phận mà thôi……
_ Số phận ư?!!_ Kid thấy nực cười_ Định mệnh khiến anh yêu em!!! Để rồi lại mất em như thế này ư?!!không thể nào!!! Hãy cho anh 1 lời giải thích!!!!!!!!!! Anh chỉ cần được bên cạnh em thôi……….. em vui bên ai… anh cũng sẽ chấp nhận…… anh chỉ cần mỗi ngày đều được thấy em cười…..vậy thôi…. tại sao ngay cả tâm nguyện nhỏ nhoi đó của anh cũng không thể thành hiện thực?!_ mắt anh đỏ ngầu… định mệnh? số phận? cuộc đời này nếu đều do Thượng đế nhào nặn… thì anh thà không tồn tại còn hơn………..
_ Hãy để lại cho em 1 ấn tượng đẹp nhất về anh!! Đừng nói nữa!_ Candy lạnh lùng nói_ dù cho vì điều gì, thì anh với em vẫn không thể ở bên nhau được nữa…. mong anh hãy giữ lại chút tự trọng cuối cùng…..đừng níu kéo…._Candy quay lưng đi, bó hoa trong lòng cô thấm đẫm nước mưa, những cánh hoa thật sự mỏng manh trong làn gió buốt… những giọt mưa vương trên mái tóc cô, lấp lánh…..
_ Tự trọng?Kid khẽ bật cười đau khổ._ Yêu em, anh đã chẳng còn cái gọi là lòng tự trọng nữa rồi…….. không có em……. lòng tự tôn ấy giúp ích được cái gì?_ Kid khuỵu xuống, cả chân anh bây giờ cũng không thể nào nhấc lên nổi nữa……._ những kỉ niệm hạnh phúc bên nhau… lẽ nào chỉ là giả dối? _ Anh thôi đi! Chuyện đã qua, sau này xin đừng nhắc lại nữa!- Candy tiếp tục bước chậm rãi…. mưa lạnh lẽo khiến cả người cô run lên…….
Tại sao? tại sao ngay bây giờ…. ngay lúc này.. cô giáng xuống anh 1 đòn đau như vậy mà anh vẫn thấy cô xinh đẹp đến nhường ấy? Kid tuyệt vọng, nhìn Candy đang bước đi, càng ngày càng rời xa mình, trong phút chốc, anh bỗng buột miệng hỏi 1 câu đầy cay đắng:
_ Vậy tình cảm bao năm anh dành cho em….. rốt cuộc trong tim em liệu có nơi nào dành cho anh không?
_ anh là bạn tốt của em! Trước đây là bạn! Sau này cũng là bạn!_ mắt cô đỏ hoe… nhưng anh không thể nào thấy được…..
__ Có 1 câu anh đã từng hỏi rất nhiều lần nhưng em chưa bao giờ trả lời. Hãy trả lời anh…… thật ra…. em đã bao giờ yêu anh chưa?
_ …._ Candy khựng lại, bó hoa trong lòng dường như bị bóp nát.. cô đau đớn muốn quay lại nhìn anh… nhưng không thể… cô sợ bản thân mình sẽ chùn bước trước nỗi đau của anh, cô sợ mình sẽ khiến anh bị người ta HÃM hại….. cô nhất định phải rời xa anh….
_Candy à…. trả lời đi! Anh cầu xin em!!!!!!_ Kid khẩn khoản.
Candy không quay lưng nhìn Kid, chậm rãi bước 1 bước…. khẽ kéo sợi ruy băng đỏ… những đóa hoa lung lay trước mưa và gió… lấp lánh ánh tím_ giống như những đóa hoa này, ngay cả ý nghĩa cũng đau khổ! Sự thật là………_ Candy cắn chặt môi, mắt cô khẽ nhắm lại khi từ chính miệng mình thốt ra những lời khiến anh rơi xuống hố sâu tuyệt vọng._em chưa bao giờ yêu anh!
Candy bước đi! Cô buông tay. Những đóa hoa rơi lả tả xuống mặt đường, cánh hoa mang màu tuyệt vọng…. sợi ruy băng đỏ khẽ bay trong gió rồi rơi xuống trước mặt anh…. Anh nhìn cô bước đi…… ánh mắt mang màu u tối………… kể từ nay……. ánh sáng của đời anh đã tắt thật rồi……….
Mưa mỗi lúc rơi càng nhiều, những hạt mưa liên tiếp chạm vào da thịt anh…… lạnh……..
…. những hạt mưa tiếp tục rơi……. Candy đắm mình trong cơn mưa, khuôn mặt cô trắng nhợt nhạt…… cô chẳng thể nào khóc được…….. nước mắt như chảy ngược vào tim… khiến trái tim cô đau đớn………
…. mưa đang khóc thay cho cô chăng?…………..
……. Xin lỗi anh……. tất cả đã kết thúc thật rồi………..
Candy lang thang giữa mưa, cả người cô ướt sũng. Trời về đêm càng lúc càng lạnh. Cô ngồi sụp xuống dưới 1 mái hiên. Cả người run lên bần bật. Mái tóc ướt nước, trở thành 1 màu nâu trong suốt. Chiếc váy trắng dính chặt vào cơ thể cô, khiến làn da cô cảm thấy tê buốt……. cô mệt mỏi……. cô cần một nơi ấm áp………
Chiếc điện thoại trong túi cô reo vang… Hóa ra nó vẫn chưa bị ngấm nước…… Candy thầm nghĩ….. cô nhìn màn hình đang bật sáng…….. cuộc gọi đến từ anh……. vị hôn phu của cô……….
_ Alo_ Candy khó nhọc nhấc máy, thì thào nói.
_ ” Sao giờ này em vẫn chưa về nhà?_ giọng Katsuki vang lên trong điện thoại, đầy quan tâm_ Anh đang đứng trước cửa nhà em! Em đi đâu vậy? Trời mưa to lắm!”
_ … Kat-kun à……. em lạnh…….._ Candy run rẩy, từng làn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến cả cơ thể cô lạnh ngắt….
_ ” Candy à, em đang ở đâu vậy? Nói đi!!!”
Candy ngẩng đầu, nhìn cảnh vật xung quanh trong làn mưa, cố gắng lục lại trong kí ức xem mình đã từng đi qua đây chưa, rồi trả lời_ À, em nhớ rồi, hình như ở đây là…………..
…. 5 phút sau….
Katsuki dừng xe ngay trước mặt Candy. Anh vội vã bước ra, cởi áo ngoài khoác tạm cho cô, 1 tay dìu cô bước vào xe, 1 tay cầm ô che cho cô. Anh nhìn cô đầy lo lắng:
_ Sao lại như thế này hả Candy? Em thật là…. ngốc quá đi! tại sao lại dầm mưa vậy? Em sẽ cảm lạnh mất thôi!
_ Em không sao đâu…._ Candy run rẩy, những vẫn nói cứng.
_ Để anh đưa em về nhà._ Katsuki khẽ lắc đầu, rồi nói._ anh không muốn em bị ốm đâu.
________________________________
Katsuki xắn tay áo, vào bếp pha cho Candy 1 cốc ca cao nóng hổi, trong khi cô thay quần áo. Candy bước ra. Ngồi cuộn tròn trên ghế sofa. Mặc kệ đầu tóc đang ướt sũng. Katsuki nhíu mày, trao cốc ca cao cho Candy, rồi lấy khăn lau tóc cho cô, miệng không ngừng lẩm bẩm:
_ Sao em bất cẩn thế này hả? Có còn bé bỏng gì nữa đâu mà suốt ngày cứ khiến anh phải lo lắng vậy? Toàn gây phiền phức cho anh! Nhóc Kẹo Ngọt xấu tính!
_ Em tưởng anh muốn được em làm phiền._ Candy nhìn anh, khẽ mỉm cười_ Hóa ra em nhầm à?
_ Không_ Katsuki lắc đầu_ Dĩ nhiên là em không nhầm. Nhưng đừng làm những việc khiến bản thân em bị tổn hại. Anh sẽ đau lòng lắm.
_ Anh thật là…._ Candy uống 1 ngụm, rồi đặt cốc ca cao xuống bàn_ Quả nhiên anh tường tận khẩu vị của em. Ngay cả pha ca cao cũng rất hợp sở thích của em_ cô chuyển đề tài.
_ Ai chẳng biết em thích uống ca cao không đường, không sữa chứ?_ Katsuki nhún vai_ Mà ở cạnh em bao lâu, không biết điều đó thì quả là lạ.
_ Vậy ư?_ Candy hững hờ đáp lại. Vậy mà có người chẳng bao giờ biết được cô thích món gì, cô thích đồ uống như thế nào….. cũng chẳng bao giờ hiểu được cô nghĩ gì…..phải chăng tại vì người ta là đồ ngốc….?……
_ Ừm, nhưng Candy à…. có chuyện gì đã xảy ra vậy?_ Katsuki ngồi xuống bên cạnh cô, anh lo lắng hỏi.
_ Không có chuyện gì đâu._ Candy phủ nhận, cô xoa xoa 2 cánh tay để xua đi cái lạnh.
_ Bất cứ chuyện gì cần anh, em hãy gọi…. anh sẽ đến bên em ngay lập tức……
_ Cảm ơn anh…. Kat-kun à……_ Candy ngước nhìn anh…. rồi môi cô khẽ chạm môi anh……
… Katsuki sửng sốt nhìn cô…. môi anh ấm nóng…. môi cô lạnh ngắt…. anh có cảm giác toàn thân mình như có luồng điện chạy qua…….. hành động như vậy thật chẳng giống cô thường ngày…….. nhưng cô đang chủ động hôn anh…. và rõ ràng không phải là nụ hôn của 1 người em gái dành cho anh trai…….. anh cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng….. cô chấp nhận anh…. tự nguyện tiến đến bên anh như vậy……… anh còn gì hạnh phúc bằng?…. nhưng… anh có cảm giác lạ kì….. bất chợt… Katsuki nhìn vào mắt cô…… đôi mắt xanh mang màu u tối…. trống rỗng…… vô hồn…. không cảm xúc………. nhưng anh cảm thấy… dường như cô đang kêu cứu …….. Katsuki thấy tim mình quặn thắt…….. cô đang đau khổ ư? cô đang chạm vào anh nhưng lại đang nhìn 1 người khác không ở đây……?… trái tim anh dường như tan nát……… anh biết….. cô bây giờ chỉ là tìm 1 nơi ấm áp…. chạm vào anh chỉ bởi vì anh ấm áp……… ngoài ra… không vì cái gì nữa hết……. nhưng không sao…. anh sẽ cố gắng khiến trái tim cô có thể hướng về anh từng chút một…. Katsuki khẽ ôm Candy vào lòng, giọng anh mắc nghẹn nơi cổ họng, mãi mới thành câu:
_ Candy à, em đừng cố chịu đựng nữa…… nếu muốn khóc, thì hãy khóc đi…… anh sẽ bên em….. luôn bên em lúc em cần……..
Khuôn mặt cô áp vào lồng ngực ấm nóng của anh…. Katsuki khẽ vỗ vào vai cô, an ủi….. rồi áo anh ướt đẫm…. những giọt nước mắt nóng hổi… chảy ra từ khóe mắt cô……. nước mắt rơi…. cô khóc âm thầm và lặng lẽ trong vòng tay anh….
Katsuki khẽ thở dài. Tại sao cô lại ngốc nghếch đến vậy chứ? Anh cắn chặt môi, cảm giác trái tim mình đau nhói……. anh sẽ bên cạnh cô… mãi mãi là người ở bên, che ô cho cô…. dẫu cho cô chẳng hề nhận ra……… anh sẽ lặng lẽ…. lặng lẽ bên cô……. mong rằng 1 ngày cô sẽ hiểu…….. anh yêu cô đến nhường nào………… @