Đơn Giản Vì Anh Yêu Em

Chương 37


Bạn đang đọc Đơn Giản Vì Anh Yêu Em: Chương 37

 A lô! Có chuyện gì vậy?_ Candy xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
_” Ừm! Tí nữa cậu đến nhà tớ chút được không?”
_ Có chuyện gì sao?
_ ” Tớ muốn cho cậu biết 1 chuyện. Nhưng bây giờ tớ không ở nhà. Chừng 11h, được chứ? nếu không thì thôi. Thực ra tớ đã giải quyết xong 1 số việc, nhưng còn chút khúc mắc, nên muốn nhờ cậu giúp. Nếu muộn quá thì để hôm khác cũng được”
_ Tớ biết rồi! Tớ sẽ đến!
_ ” Ừ! Thanks cậu trước, Candy à!”
_ Không có gì! Bye!_ Candy lạnh lùng cúp máy. Hít 1 hơi dài, rồi lại bước vào đối mặt với người cô không hề muốn nhìn thấy 1 chút nào. Anh đã lừa dối
.. Chiếc xe vẫn lao vút trong màn đêm. Tưởng như chẳng hề có điểm dừng. Candy lạnh lùng nhìn những ánh đèn đường. Đôi mắt xanh xinh đẹp như sẫm lại, mang 1 vẻ cô đơn đẹp đẽ nhưng hoang dại. Katsuki không biết nên làm gì. Anh thật sự không biết nên bắt đầu như thế nào nữa. Dù sao anh cũng hiểu, anh đã phạm sai lầm. Nhưng chỉ bởi vì anh quá yêu cô, như thế cũng là cái tội hay sao? Tuy nhiên, đó không phải là lý do khiến anh chẳng thể mở miệng nói với cô câu nào. Thật sự là cô có giận anh. Nhưng hình như bây giờ, đối với cô, đó chẳng là chuyện gì cả. Chuyện vừa xảy ra mới là điều làm cô đau lòng. Càng suy nghĩ, Katsuki càng cảm thấy khổ đau và tuyệt vọng…
KÉT!!!!!!!!!!!!
Chiếc xe đang lao vút bỗng đột ngột dừng lại. Cả người Candy như đổ ập về phía trước! Cô giật mình thảng thốt nhìn Katsuki!!
_ Anh làm cái trò gì vậy?!!!!_ Candy trừng mắt nhìn Katsuki với ánh mắt giận dữ.
Katsuki không trả lời. Anh quay lại nhìn cô.Rồi cuối cũng khẽ hỏi:
_ Tại sao?_ Ánh mắt anh tràn đầy nỗi đau không lời.

_ !!!??!_ Candy nhíu mày.
_ Thôi….Không có gì đâu…._ Katsuki thở dài rồi lại hỏi_ em còn giận anh không?
_ Chuyện gì?_ Candy vẫn với giọng điệu ngạo mạn thường ngày, hỏi lại.
_ Chuyện anh không nói với em rằng ta đi ăn tối với ông ngoại của em!
_ Không sao.
_ Anh xin lỗi…. anh..
_ Không cần xin lỗi._ Candy ngắt lời Katsuki._ nếu ngay từ đầu anh đã quan tâm em nghĩ gì, em muốn gì, em cần gì thì anh đã chẳng hành động như vậy_ Candy nhìn thẳng vào mắt Katsuki_ anh rốt cuộc muốn gì ở em? tại sao anh với em không thể cứ như trước đây? Như ngày xưa không tốt hay sao? Anh ở bên em, chơi với em, em cũng ngày ngày bên anh, chơi với anh. Anh luôn luôn là người anh trai tuyệt vời của em…
_ ANH KHÔNG MUỐN!!!!_ Katsuki hét lên._Anh không phải là ANH TRAI CỦA EM!!!!!!!!!! Và anh lại CÀNG KHÔNG MUỐN TRỞ THÀNH ANH TRAI CỦA EM!!!!!!!!! EM KHÔNG HIỂU HAY KHÔNG CHỊU HIỂU???!!!!!!!!_ Katsuki nhấn mạnh từng chữ.
_……._ Candy im lặng không đáp trả. Nói làm gì cơ chứ? Đúng như Katsuki nói, Candy rõ ràng hiểu, nhưng lại cố tình không chịu hiểu. Bản thân cô biết không thể nào trốn tránh, nhưng vẫn không thể nào đối mặt. Con người Candy là như thế. Trong thâm tâm. Candy biết cô không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng cô vẫn ngang bướng muốn chống lại. Cô đã từng sẵn sàng trở thành con búp bê xinh đẹp trong tay ông, tùy ông điều khiển, chỉ để đạt được mục đích trả thù. Nhưng bây giờ, Candy không còn 1 mình nữa… cô không phải là người cô độc… cô không phải là búp bê không tình yêu, không cảm xúc… bởi vì…. Kid…….là anh…. người đã bên cô thời thơ ấu… người đã yêu cô bằng tất cả linh hồn mình…. người đã chấp nhận chịu sự đau khổ yêu cô vô điều kiện….. nhưng quan trọng nhất là bởi vì… cô cần anh… cô cần anh ở bên cô như thế… mãi mãi như thế……… dẫu biết rằng tình yêu đó có lẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực… dẫu cho tất cả chỉ là ảo mộng… thì cô vẫn muốn bảo vệ anh, vẫn muốn được anh ôm vào lòng mỗi khi cô mệt mỏi…..
_ Đó là người em yêu?_ Katsuki nhắm mắt lại, ngả đầu tựa lên ghế, môi run run.
_ …….Không……_ Candy khe khẽ đáp lại…. dường như cô lo sợ rằng… những lời nói này sẽ bị trời đất kia nghe thấy… 1 lời nói dối lòng……
_ .. Thà em giết anh đi còn hơn … Candy à……_ Katsuki nghẹn ngào thốt ra, giọng anh như khản đặc lại_ tại sao phải lừa dối anh?… tại sao em phải lừa dối chính mình như vậy?_Katsuki kéo Candy quay sang nhìn thẳng vào mắt mình_ ở bên em ngần ấy năm… em không phải là 1 người giỏi nói dối…….. em là đồ ngốc… là đồ ngốc…_ và rồi từ khóe mắt anh… 1 giọt nước mắt lăn dài…
…. nước mắt lấp lánh khiến Candy sững sờ….cô dường như đóng băng trong đôi bàn tay anh…. đôi bàn tay ghì chặt lấy vai cô… không rời… anh không ôm cô….hay thật ra… anh không dám ôm cô?….. Lúc nào Katsuki cũng vậy…. anh sợ cô bị tổn thương nên chẳng bao giờ dám chạm đến cô…. anh sợ cô xa lánh anh nên chẳng dám liều lĩnh…. anh sợ cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt vô cảm hoặc tràn đầy oán ghét nên chẳng bao giờ dám vượt qua giới hạn…….. anh đã sống mà lo sợ như thế…. ngày qua ngày… tình yêu ấy giết chết trái tim anh…. tình yêu đầu đau khổ mãi lưu luyến không thể nào từ bỏ….

_ Ngay cả khi người con trai đó hôn 1 người con gái khác…. em… vẫn yêu?_ Katsuki dường như nấc lên thành tiếng, anh khó khăn nói ra từng tiếng.
Candy nhìn Katsuki, rồi khẽ quay mặt đi, tránh ánh mắt anh. Đôi mắt cô khẽ lay động. Anh nói đúng. Cô là đồ ngốc. Dù cho là như vậy… chỉ cần Kid ôm cô vào lòng, chỉ cần anh nói 1 câu xin lỗi…. cô chấp nhận… cô sẽ thứ tha tất cả….Nhưng cô biết… không phải là lỗi của anh…. có lẽ chỉ là hiểu lầm….bởi vì người con gái ấy là Salasa…bởi vì cô nghi ngờ rằng chính Salasa là người sắp đặt mọi chuyện…. Lí do vì sao… cô không cần biết…. chỉ cần cô hiểu và tin rằng anh sẽ không bao giờ phản bội cô…thế là đủ…..
Katsuki cắn chặt môi… hóa ra… trong lòng cô chưa bao giờ có anh…. anh thật là ngốc nghếch…. anh đã bên cô… lặng lẽ bên cô…. chỉ để…….. chờ đợi và chờ đợi…. biết trái tim cô tồn tại bóng hình người khác nên anh chỉ biết chờ đợi….. chờ đợi cô dần dần lãng quên đi hình bóng ấy….. anh đã chờ… đã đợi biết bao nhiêu lâu……….. vậy mà tại sao??!!!!!!!!!!! Tại sao người con trai ấy lại xuất hiện?! Tại sao lại khiến trái tim cô chỉ thuộc về 1 mình người đó?!!!!! Tại sao?…. Katsuki đau khổ nhìn Candy…. nước mắt lăn dài….. lăn dài……….. bao tháng năm qua… anh vì cái gì mà chờ đợi? vì cái gì mà khờ khạo như thế?… Cô là đồ ngốc…. là đồ ngốc không hiểu trái tim anh….. anh muốn hét thật to với Candy như thế……. nhưng…. anh lại là kẻ khờ dại hơn… ngu ngốc hơn…………. anh không muốn mãi mãi như thế này……….
_ anh sẽ không như thế này nữa…. sẽ không như thế này nữa…….. Candy à!!…_ Katsuki cắn chặt môi.. dường như có chút mùi vị của máu dần lan vào miệng anh…Đúng vậy. anh sẽ không như thế này nữa… anh muốn 1 lần được ôm cô vào lòng. Anh muốn 1 lần được chạm vào đôi môi kia. Anh muốn 1 lần liều lĩnh bất chấp tất cả để được bên cô. Anh…. sẽ không đợi chờ như vậy nữa… tình yêu của anh…. đã vượt quá giới hạn từ rất lâu… rất lâu rồi…._ Anh xin lỗi_ Katsuki nói 1 câu cuối cùng, rồi quay lại lái xe. Ánh mắt anh dường như thay đổi.
Candy có chút dự cảm không lành… rốt cuộc anh muốn làm gì đây?!     Katsuki đưa Candy về đến tận nhà. Trên cả quãng đường còn lại, anh không hề hé môi nói lấy 1 lời. Candy cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng ấy. Dù sao, quá nhiều chuyện xảy ra khiến Candy thật sự chẳng còn chút sức lực nào. Hình ảnh cuối cùng Candy còn nhớ về Katsuki ngày hôm đó là 1 đôi mắt nâu đẹp, sâu thẳm tồn tại chút khí lạnh giá như băng tuyết trong đáy mắt mà chưa bao giờ cô nhìn thấy……..
_____________________________
Một đêm đầy ác mộng. Kid đều chẳng thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt lại là cái cảnh Candy quay bước đi, lên xe của người con trai đó mà không thèm quay đầu nhìn anh lấy 1 lần lại xuất hiện rõ mồn một như vừa xảy ra. Mỗi lần nhớ đến là trái tim anh thêm 1 lần thắt lại.
Kid nặng nề lết khỏi chiếc giường. Cả thân thể anh dường như rã rời. Ngay cả bữa sáng Kid cũng chẳng buồn ăn. Anh chẳng biết nên làm gì và phải làm gì nữa. Kid thẫn thờ ngồi trong phòng khách, giữa không gian tĩnh lặng của 1 buổi sớm mai.. Càng nhìn ngắm anh lại càng nhớ Candy. Khắp căn phòng này dường như vẫn còn đọng lại tiếng nói của cô. Kid khẽ mở cửa căn phòng dành cho khách mà Candy đã ngủ. Tất cả vẫn nguyên vẹn như cũ. Kid nằm xuống chiếc giường trắng tinh. Quả nhiên, nơi đây vẫn còn vương lại hơi thở dịu mát của cô. Đúng vậy… cô đang ở bên anh…. căn phòng này mãi mãi thuộc về Candy. Bên anh luôn tồn tại chỗ trống dành cho cô… chỉ cần lúc cô mệt mỏi…. cô sẽ quay về và nép vào lòng anh…. anh chỉ cần như vậy…. chỉ như vậy thôi……..
…….. Kid thiếp đi sau 1 đêm dài trong ánh nắng bình minh ấm áp….. trong căn phòng tràn ngập hương thơm và hình bóng của Candy……..
_________________________________
Candy uống 1 cốc cà phê đen đắng ngắt rồi lại tiếp tục xem đống tài liệu. Không phải làm công việc của hội trưởng hội học sinh khiến Candy đỡ hơn rất nhiều, nhưng riêng cá nhân Candy cũng có rất nhiều việc phải làm. Cả đêm không ngủ. Ngồi giải quyết đống công việc. Chẳng khác nào Candy đang tự hành hạ thân xác của chính mình. Nhưng chỉ khi bận rộn, Candy mới tạm quên đi những lo lắng, những bất an trong lòng.
…….Tuy nhiên, trốn tránh không phải là cách để giải quyết mọi vấn đề….
________________________________

2 P.M, ngày hôm đó. Trong căn phòng dành cho khách Vip của công ty Stars có 2 cô gái dung mạo xinh đẹp đang ngồi. 1 thiếu nữ dễ thương đáng yêu với khuôn mặt và nụ cười tươi tắn trong sáng tựa thiên thần. 1 cô gái xinh đẹp tuyệt trần với đôi mắt xanh cây long lanh sâu thẳm cùng phong thái đĩnh đạc đầy vẻ quý tộc như nữ hoàng băng giá. Không khí giữa 2 người có vẻ vô cùng căng thẳng…
_ Rốt cuộc cậu muốn gì?_ Candy khoanh tay ngồi dựa lưng trên chiếc ghế sofa trắng như tuyết, đôi mắt như muốn xoáy sâu vào tâm can người đối diện, từ cô tỏa ra 1 áp lực vô hình.
_ Cậu đừng nhìn người ta như thế chứ? Đáng sợ lắm ấy!_ Salasa khẽ chớp chớp đôi mi cong dài, vẻ mặt phụng phịu. Nói thật, nếu Candy là con trai, chắc chắn sẽ động lòng trước vẻ mặt này. Nhưng thật may mắn, nói đi thì cũng phải nói lại, Candy 100% là con gái, lại còn là mỹ nữ, mặt khác cũng chính là bạn thân lâu năm của Salasa, vẻ mặt này cô đã thấy nhiều lần, cũng đã từng có lần bị lừa ngoạn mục, nên đương nhiên sẽ không để việc đó lặp lại. Candy đợi Salasa diễn trò xong, liền đáp lại:
_ Đừng có đánh trống lảng! Cậu nghĩ có thể qua mặt tớ sao?Nói đi! Nói ngay lập tức!!_ Candy nói với giọng điệu đầy uy hiếp.
_ Không dám!_ Salasa chép miệng_ tớ nào dám đấu lại cậu. Lại càng chẳng có gan giở trò sau lưng cậu. Cậu đe dọa tớ thế khiến tớ tự dưng có suy nghĩ hay là ta làm thật đây?_ Salasa mỉm cười, nụ cười của ác quỷ dưới lốt thiên thần.
_ Tại sao cậu lại làm thế?_ Candy bình tĩnh hỏi tiếp, giọng cô trầm hẳn đi.
_ Làm gì?_ Salasa mở to đôi mắt đen láy trong veo, vô cùng ngây thơ hỏi lại.
_ Cậu sắp đặt để tớ thấy cảnh cậu kề môi bên tai Kid, để tớ hiểu nhầm, chẳng phải sao?_ Candy khẽ nhếch mép.
_ Thật vậy sao?_ Salasa vờ ngạc nhiên.
_ Thôi đi!_ Candy nhìn thẳng vào mắt Salasa_ cậu biết rõ là tớ không đùa, cũng không thừa thời gian để đôi co với cậu.
_ Tớ biết!_ Nụ cười gian xảo trên môi Salasa thoáng mất đi trong giây lát rồi ngay lập tức trở lại_ nhưng mà này, đó là việc của tớ, đâu liên quan gì đến cậu.
_ Cậu được đó! Trở mặt nhanh như vậy thật khiến người ta cảm thấy đáng sợ!_ Candy tỏ vẻ thán phục đầy mỉa mai.
_ Sự thật là như vậy mà!_ Salasa không hề tỏ ra có chút khó chịu nào, tiếp tục đáp trả_ vậy cậu nghĩ tớ có ý gì chứ?
_ Cậu muốn phá hoại à?_ Candy buột miệng thốt ra, trong đó có chút tức giận.
_ Phá hoại?!

_ nếu không thì mục đích của cậu là gì? tớ thật sự chẳng thể nào hiểu nổi.
_ Đơn giản chỉ là phá hoại thôi ư?_ Salasa nhếch khóe môi lên 1 chút_ nếu là phá hoại thì tớ muốn phá hoại cái gì chứ? Tình yêu của cậu với anh chàng đó sao?
_có thể chăng?_ Candy ngay lập tức nhìn Salasa với ánh mắt lạnh lùng.
_ Nếu muốn lấy tình yêu ra làm trò chơi ấy_ Salasa nói rõ từng tiếng_ thì việc gì tớ phải chọn tình yêu của cậu chứ?
_ Tớ hỏi lại lần cuối : Vậy rốt cuộc cậu muốn gì?
_Tại sao cậu cứ hỏi tớ vậy chứ? chả lẽ ngay cả thích 1 người con trai tớ cũng không được phép hay sao?_ Salasa cười.
_ Cậu thích Kid?_ Candy dường như đang cố nhịn cười.
_ Không thể tưởng tượng được à? bạn thân của tôi!_ Salasa nói đầy khiêu khích_ tại sao lại không chứ? anh ấy đẹp trai, tốt bụng, lại vô cùng dịu dàng.Tớ rất thích Kid! Cậu không hiểu hay cố tình không chịu hiểu?
_ cậu…._ Candy gần như gầm gừ trong cổ họng, nỗi tức giận của cô như đang bị nén chặt lại.
_ thôi, không đùa nữa!hì!_ Salasa ngay lập tức nở nụ cười tươi như hoa_ tớ đâu có ý định cướp người yêu của cậu!! Nhưng mà, tớ hỏi cậu_ Salasa đột nhiên rất nghiêm túc_ Đã bao giờ Salasa này gây tổn hại đến Candy chưa?
_ Chưa bao giờ._ Candy mỉm cười._ nhưng bây giờ thì cũng không biết được.
_ ồ! vậy cơ à? nhưng lẽ nào cậu không có chút gì tin tưởng tớ sao?
_ tất nhiên là…_ Candy im lặng 1 lát rồi tiếp_ có.
_ Tớ biết mà! Vậy thì.. hãy để mặc tớ. Được không?_ Salasa hỏi với ánh mắt rất chân thành( cũng không biết có phải đóng kịch hay không nữa??!!>….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.