Đọc truyện Đơn Giản Tiếng Yêu – Chương 36: Quyền lực có nghĩa gì
Hàn Viễn trước nay ở kinh thành vẫn không có nhiều người biết đến. Đột ngột hắn được triệu về kinh, thăng tiến nhanh chóng, sánh ngang hàng cùng Bạch Phượng Khanh gây ra không ít bất bình trong lòng các quan trong triều. Đa số đều không phục. Nhưng hắn là sủng thần của hoàng đế, đương nhiên không ai dám chạm vào.
Bây giờ Hàn Viễn lại phạm một tội lỗi lớn. Ong bướm với phi tử của hoàng đế, lại là Nghi phi không kém phần được yêu thương sủng ái. Người bàng quan nhất cũng hồi hộp lo sợ giông gió đến. Kẻ đố kỵ cùng Hàn Viễn thì nhất quyết không bỏ qua cơ hội này.
– Tâu bệ hạ…Hàn Viễn khi quân phạm thượng, xin bệ hạ trị tội làm gương.
– Tâu bệ hạ…Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm uy tín hoàng gia bị ảnh hưởng. Chúng thần cầu xin bệ hạ, trị tội hắn làm gương.
– Chúng thần xin tấu trình bệ hạ…
Trên ngai vàng, Vũ đế nhíu mày…Hắn đang vô cùng khó xử. Chuyện của Hàn Viễn và Nghi phi đã kinh động đến triều thần như thế. Nếu không xử nghiêm thì đám quan “già” luôn coi trọng lễ giáo này quyết sẽ không bỏ quá. Trần lão thượng quan là một minh chứng. Ông ta trên tay cầm thiên giảng được tiên đế ban cho, cương quyết đòi Vũ đế phải xử nghiêm Hàn Viễn làm gương.
– Bệ hạ chắc còn nhớ, Nghi phi có thân phận thế nào? Nếu chuyện này người không xử nghiêm Hàn Viễn thì Nghi phi nương nương không tránh khỏi liên lụy…Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ…
Trần thượng quan mang chuyện Nghi phi ra nhắc nhở Vũ đế. Hắn làm sao không nhớ. Lâm Nghi vốn đã khiến nhiều người bất bình khi được phong phi tử, bây giờ xảy ra chuyện lớn, bọn họ có thể đặt nghi vấn cho là nàng thông gian cùng Hàn Viễn. Bây giờ tiếng tai chỉ ngừng ở mức ” Hàn Viễn nảy sinh tà tâm nên xúc phạm phi tử hoàng đế”, nếu xử lý theo hướng này thì chỉ có mình Hàn Viễn chịu tội, Nghi phi chỉ là nạn nhân tránh được liên can.
Xúc phạm phi tử hoàng đế…Nhẹ thì bị trăm roi, cắt đi mọi tước lộc, nặng sẽ bị chém đầu…
Mạnh phi không tránh được sự đắc ý trong lòng. Hôm đó thám tử hồi báo cho nàng biết là hoàng thượng cho Cấm Vệ Quân đưa Nghi phi trở về Phượng Nghi cung…Thái Mẫn lại vừa vào trong. Nàng ta không khỏi suy đoán đến khả năng Vũ đế vì Thái Mẫn nên mới thẳng thừng gần như muốn đuổi Nghi phi đi như thế. Nàng định theo sau, thêm dầu vào lửa để Nghi phi và Thái Mẫn trở mặt, không ngờ lại nhìn thấy Hàn Viễn vội vội vàng vàng đến Phượng Nghi cung. Mượn cớ vào thăm viếng sức khỏe Nghi phi, Mạnh phi bước vào, không ngờ lại thấy được màn đặc sắc này…Nếu không có Tiểu Song, nô tỳ cùng vào và trông thấy Nghi phi có hành động kháng cự lại Hàn Viễn, nàng ta cũng sẽ không ngần ngại đem cho hai người tội lỗi thông gian…Khi đó vị sủng phi yêu quý nhất của hoàng đế không còn địa vị, bệ hạ dù yêu thương nàng đến mấy cũng không dám vượt mặt các đại công thần, nhẹ nhất cũng phải biếm Nghi phi vào lãnh cung. Thái phu nhân thân phận hèn kém…Hoàng thượng yêu thương nàng đến mấy cũng chẳng thể đưa Thái Mẫn lên ngôi hoàng hậu…Lúc đó, người có địa vị trong các phi tử sẵn sàng lên ngôi hoàng hậu là ai? Chỉ có Mạnh phi nàng…
Nhưng phụ vương lại cho người đưa tiếp Mật lệnh. Họ muốn nàng thừa cơ diệt trừ Hàn Viễn trước. Bá quan trong triều ít người biết Hàn Viễn song mật thám Bắc quốc lại dò được tin cơ mật. Nhiều khả năng hắn chính là Nguyên soái thần bí của Vũ đế. Chưa ai nhìn thấy mặt vị Nguyên soái huyền thoại đó. Chỉ biết hắn điều binh khiển tướng, xông pha trận mạc như chỗ không người. Võ công tài trí đều vượt xa nhiều người,. Cùng với Bạch Phượng Khanh mưu sĩ, Nguyên soái thần bí chính là linh hồn của quân đội bách chiến của Vũ đế, cùng hắn chinh phạt chư hầu…Hàn Viễn không thể chỉ có thân phận tầm thường mà được tin tưởng đến như thế được…Diệt Hàn Viễn, hiện là nhiệm vụ của Mạnh phi.
Nhận lệnh, nàng nhanh chóng cho người gièm pha chút chuyện, khích bác các trọng thần…Họ cũng không muốn vị trí của mình lung lay. Hàn Viễn là một hiểm họa cho quyền lực mà bọn họ đang muốn thâu tóm. Thế là cùng bắt tay vào trong triều nội…Vì lợi ích quốc gia thì ít, lợi ích của bản thân mới là điều quan trọng hiện thời.
– Tâu bệ hạ…
– Tất cả lui đi! Lui!
– Tâu bệ hạ…
– Lui!
– Bệ hạ….Nếu người không xử lý tội phạm, chúng thần sẽ quỳ ở đây mãi. Cầu bệ hạ minh giám…
– Bệ hạ minh giám…
– Các khanh…Các khanh muốn ép ta phải không?
Vũ đế không còn bình tĩnh nữa. Hắn hét lên. Sự phẫn nộ của đức vua khiến một số vị đại thần tái mặt. Song Trần thượng quan thì vẫn bình thản. Ông ta ngước mặt nhìn Vũ đế, run run:
– Tâu bệ hạ…Thần được tiên đế ủy thác giúp đỡ hoàng đế cai quản việc nước. Hiện nay việc nước thì không thể quản nổi trong khi việc trong cung lại xảy ra chuyện tác tệ thế này…Thần đáng chết…Xin bệ hạ ban cái chết cho thần…Cầu xin bệ hạ….
– Khanh…
Tay Vũ đế run rẩy. Hắn đang rất giận. Nhưng không thể làm gì được. Trần thượng quan là vị quan đầu triều, cả tiên đế cũng phải nể mặt…Hiện nay 1/3 quan lại trong triều đều nể sợ ông ta. 7 năm nay Vũ đế thường tránh va chạm, cẩn thận mọi chuyện để Trần thượng quan không có cớ xen vào. Nhưng hôm nay…
– Thần cầu xin hoàng thượng…
– Cầu xin hoàng thượng…
Các quan cùng quỳ mọp xuống, cương quyết không đứng dậy nếu Vũ đế không chịu nhận lời.
– Các khanh giỏi lắm…Dám uy hiếp cả ta à?
– Bệ hạ minh xét. Chúng thần không dám…Chỉ dám mong bệ hạ, xem trọng việc nước. Thượng bất chính, hạ tất loạn…Nếu triều đình không nghiêm thì dân chúng sẽ noi gương xấu…Mong bệ hạ trừng phạt Hàn Viễn thích đáng…Mong bệ hạ…
Phía dưới bỗng nhiên xôn xao…Vũ đế ngước nhìn….Bạch Phượng Khanh đang gấp rút vào triều, theo sau là Thái Mẫn. Một phi tử đột ngột xuất hiện trong triều nội…Nàng lại chỉ là một phu nhân thấp kém…Điều này càng khiến Trần thượng quan giận dữ hơn…Mắt ông ta tối sầm lại. Tuy nhiên Bạch Phượng Khanh vẫn cùng Thái Mẫn tiến sát đến điện tiền:
– Muôn tâu hoàng thượng. Thần và Thái phu nhân tìm được vật này trong phòng của Hàn Khánh, con trai của Hàn đại nhân…
Là một bức tranh. Bức tranh vẽ một thiếu nữ thanh lệ và thoát tục…Vừa nhìn thấy, mọi người lại xôn xao. Rất giống Nghi phi…
– Hồi hoàng thượng…Thần đã hỏi kỹ. Hàn đại nhân đúng là có một thê tử vừa qua đời 7 năm trước do sinh khó. Dung nhan của nàng ấy so với Nghi phi nương nương không chút khác biệt…Phải nói là giống hệt. Có lẽ như vậy nên khi nhìn thấy nương nương, Hàn đại nhân không kiềm được cảm xúc đã mạo phạm. Nhưng đó không phải là trò ong bướm…Nương nương lúc ấy đuổi theo Khánh nhi nên bị ngã, Hàn đại nhân chỉ là phản ứng tự nhiên nâng đỡ…Nếu phải truy cứu thì kẻ phải truy cứu là Khánh nhi. Nhưng Khánh nhi còn nhỏ…Không lẽ các đại nhân lại muốn truy cùng giết tận một đứa trẻ vẫn còn hơi sữa hay sao?
– Bệ hạ…
Bạch Phượng Khanh tìm ra một cái cớ…Mọi chuyện chỉ có vài người chứng kiến. Mạnh phi cũng chỉ là “thấy Hàn Viễn mạo phạm Nghi phi”. Nghi phi thì lại không bắt tội hắn…Chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ có thể hóa không.
– Tâu bệ hạ….Cho là nương tử của Hàn Viễn quá giống Nghi phi nương nương đi chăng nữa nhưng hành động mạo phạm phi tử là chuyện không thể chấp nhận được. Nghi phi nương nương là hoàng phi của bệ hạ, thân thể phải tuyệt đốt trong sạch. Nếu bị mạo phạm, một là kẻ mạo phạm phải chết, hai là nương nương phải hủy thân để giữ gìn trinh bạch của mình, để cho hoàng cung…
– Khốn kiếp…Thật là quá đáng mà…
Thái Mẫn bỗng nhiên đứng bật dậy. Lão quan già này cứ một mực muốn ép người ta vào đường chết…Đó là phẩm chất của một trọng thần sao?
– Ông có phải là con người hay không vậy? Tại sao cứ muốn ép chết người ta ? Nghi phi không chết, Hàn đại nhân không chết ông không vừa lòng hả dạ phải không?
Mặt của Trần thượng quan thoắt xanh rồi lại thoắt đỏ. Xưa nay ngay cả hoàng đế cũng chưa lớn tiếng với ông ta, ba đời làm tôi trung tiên đế, là một trọng thần lập quốc xưa nay.
– Bệ hạ…Một phu nhân nhỏ nhoi lại dám đứng giữa triều thần mà tác oai tác quái. Thần xin bệ hạ…
Thái Mẫn đã có chuẩn bị. Bạch Phượng Khanh đã dạy nàng một số cách…Nàng tin Vũ đế. Chàng nhất định không để những người quan trọng nhất đời mình bị tổn thương:
– Ông cứ xin bệ hạ trừng phạt tôi đi. Hiện nay tôi đang mang long thai của hoàng gia. Nếu tôi có mệnh hệ nào, long chủng sẽ không còn nữa…Các phi tử đều không mang thai, chỉ có mình tôi có. Hoàng gia mà tuyệt tự, để xem ông là trọng thần sau này ăn nói với tiên đế thế nào.
Bạch Phượng Khanh thật sự muốn bật cười ngay đại điện. Thái Mẫn khác các phi tử khác ở chỗ ấy. Nàng không để ý đến ai khác ngoài người thân của mình. Khi người thân gặp chuyện, cô gái nhỏ sẽ tìm mọi cách để bảo vệ họ. Dù trời sập xuống cũng không làm nàng nản chí bao giờ.
– ……….
– Mẫn nhi…Nàng nói…nàng nói mình mang thai?
Vũ đế ngỡ ngàng hỏi lại. Hắn quả thật cũng chưa biết tin này.
– Thiếp mang thai rồi bệ hạ…Con của chúng ta sẽ là thái tử có phải không?
Vũ đế chưa có con cái. Chuyện ấy là lẽ đương nhiên. Tuy vậy với thân phận Thái Mẫn, nàng sẽ không được phong hậu. Song có con là thái tử, nàng còn có gì đáng phải lo?
Thái Mẫn lại quay sang Trần thượng quan:
– Hiện nay tôi chỉ mới mang thai thời gian đầu không chịu được kích động. Nếu có chuyện gì xảy ra ông và các người đều là người có tội. Tiên đế cũng sẽ không buông tha cho các người đâu.
Nàng quỳ sụp xuống trước mặt Vũ đế:
– Thiếp thần cầu xin hoàng thượng. Khánh nhi vẫn còn nhỏ, nếu phụ thân có bất trắc gì Khánh nhi cũng không chịu nổi. Tiểu hài nhi đó có duyên với thiếp, là bùa may mắn của thiếp. Cầu xin bệ hạ lượng thứ cho Hàn đại nhân…Cầu xin bệ hạ…
– Mẫn nhi…Nàng đừng làm ta khó xử. Ta…
– Bệ hạ…Thái Mẫn ngu muội. Thái Mẫn chỉ biết, người ta muốn có quyền lực ngoài vì muốn cuộc sống được sung sướng, còn là vì để bảo vệ những người thân của mình nữa. Bệ hạ là hoàng đế, có nghĩa là quyền lực rất cao rồi. Vậy mà muốn tha một người cũng không làm được. Thế thì có quyền lực để làm gì? Người dân nhìn vào sẽ nghĩ hoàng đế là vô dụng, sau này còn ai sợ người nữa….Làm sao người trị quốc sau này?