Đọc truyện Đơn Giản Tiếng Yêu – Chương 17: Khi nữ tử yêu
Về tới hậu viện, Tuyết Nhạn đi như chạy về chỗ của Thái Mẫn. Nàng giật nẩy người khi có người gọi mình. Thì ra là Bàng tổng quản.
– Bàng tổng quản.
– Tuyết Nhạn…Ngươi đi đâu mới về?
– Dạ…- Dù đã chuẩn bị trước nhưng Tuyết Nhạn vẫn thấy run. Nàng ta lúng túng.- Nô tỳ…
– Đi đâu?
Bàng quản gia không rời mắt khỏi phản ứng của Tuyết Nhạn. Nàng ta vô thức lùi lại. Chiếc hộp gỗ trong người rơi ra.
– Cái gì vậy?
Tuyết Nhạn trân trối nhìn chiếc vòng phỉ thúy ló ra khỏi lớp nhung hảo hạng. Là một nô tỳ hạ tiện, làm sao có được vật quý giá thế này:
– Tuyết Nhạn, chiếc vòng phỉ thúy này ở đâu ngươi có? Nói mau…
Bàng quản gia giận run người. Tuyết Nhạn là một tay ông nuôi nấng từ thưở nhỏ. Ông đã dạy những nô tỳ trong phủ phải hết lòng hầu hạ chủ nhân mình, tuyệt đối không được có lòng tư lợi, không được trộm cắp những thứ quý giá của chủ nhân:
– Bàng quản gia….Nô tỳ…Nô tỳ….
Tuyết Nhạn muốn khuỵu xuống. Tuy còn nhỏ nhưng nàng cũng hiểu, nếu nói ra chuyện vòng ngọc này cũng vô ích. Linh phu nhân không đời nào thừa nhận đã cho mình thứ quý giá để mua tin tức của đối thủ ngôi chính thất phu nhân.
– Là của tôi…Tôi đã tặng cho muội ấy.
Thái Mẫn lên tiếng vừa kịp lúc. Từ phía trong nàng đã thấy mọi chuyện. Từ lúc nhờ cậy Tuyết Nhạn ra ngoài dò hỏi đến giờ, Thái Mẫn lúc nào cũng trông ngóng mỏi mòn:
– Thái phu nhân…
Bàng quản gia âm thầm thở phào. Tuyết Nhạn không làm ông thất vọng.
– Bàng quản gia…Là của tôi cho nàng ấy thật mà. Ông tin tôi đi!
– Dạ…không dám…Lão nô đâu dám nghi ngờ lời của phu nhân. Lão nô đến nói với phu nhân, tướng gia có thư về. bảo phu nhân chuẩn bị. Ngày mai lão nô sẽ cùng phu nhân vào hoàng cung.
– Vào hoàng cung? Nhưng vào hoàng cung làm gì?
– Đó là lệnh của tướng gia. Thỉnh phu nhân chuẩn bị!
Để mặc Thái Mẫn ở lại trong hậu viện, Bàng quản gia cúi người hành lễ, sau đó lui ra.
Thái Mẫn vẫn còn ngơ ngẩn. Nàng càng hoảng hốt khi Tuyết Nhạn đột nhiên quỳ xuống dưới chân mình:
– Phu nhân….Nô tỳ có lỗi với phu nhân. Nô tỳ có lỗi với phu nhân.
…Những lời Tuyết Nhạn vừa kể đối với Thái Mẫn thật đáng sợ. Nàng run rẩy. Nhà quan quyền không hề trải đầy một màu hồng như người ta từng nghĩ. Nếu Tuyết Nhạn mang lời Linh phu nhân dặn dò mà nói lại chắc chắn Thái Mẫn sẽ ngây thơ đưa đầu vào cái bẫy đó ngay.
– Nhưng…nhưng tỷ không hề có ý gì với thừa tướng. Tỷ chỉ muốn…chỉ muốn gặp lại tướng công của tỷ thôi.
– Phu nhân à, người ta không nghĩ đơn giản như phu nhân đâu – Tuyết Nhạn dù chỉ 15 tuổi nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong tướng phủ, bao nhiêu chuyện xảy ra trước mắt, so với cô gái thôn nghèo như Thái Mẫn, đương nhiên là hiểu biết hơn nhiều. Nàng thở dài:
– Linh phu nhân và các vị phu nhân khác đều đố kỵ với người. Chắc chắn đêm nay không có gì tốt. Phu nhân…
Tuyết Nhạn im lặng…Nàng cũng không biết khuyên Thái Mẫn phải làm gì khác. Thân phận Tuyết Nhạn cũng chỉ là một nô tỳ. Linh phu nhân hứa gả nàng cho tổng quản như mở ra một con đường mới, tươi sáng hơn cho cuộc đời Tuyết Nhạn. Song bây giờ ngẫm lại, lời hứa kia đâu có gì chắc chắn. Đó chẳng qua là miếng đường ngon ngọt bày ra trước mắt. Khi đã dụ được kiến thì cũng là lúc kiến chịu chôn đời trong vị ngọt ngào kia.
– Nô tỳ cũng không biết khuyên phu nhân phải làm gì cả. Nhưng phu nhân không thể đến hoa viên được. Linh phu nhân sẽ làm mọi cách để hại người.
Khi hại xong Thái Mẫn, có thể nàng ta sẽ hại luôn Tuyết Nhạn để bịt đi đầu mối. Mạng sống của kẻ hầu người hạ vốn vô cùng nhỏ bé, mất đi một cũng chẳng phải là tổn thất gì.
– Tỷ sẽ đi!
– Phu nhân!
Thái Mẫn bỗng nhiên đứng dậy. Nụ cười trên môi nàng lại nở. Như một bông hoa khoe sắc thắm, rạng rỡ thu hút mọi cái nhìn.
– Tỷ tin muội. – Thái Mẫn bỗng nhiên nắm lấy tay Tuyết Nhạn – Linh phu nhân kia không phải là người tốt. Nàng ta có thể hại tỷ, sau đó hại luôn cả muội để không ai biết chuyện. Nhưng chỉ có nàng ấy mới có thể giúp tỷ biết tông tích của tướng công được. Muội giúp tỷ….Tỷ xin muội. Chỉ có muội giúp được tỷ thôi!
– Phu nhân!
Ánh mắt Thái Mẫn kiên định. Khi một nữ tử muốn bảo vệ hạnh phúc, họ có thể thay đổi. Hoặc trở nên mù quáng, hoặc là mạnh mẽ, cứng rắn hơn.
Dù chân Thái Mẫn đang run rẩy. Nàng cũng sợ. Thậm chí sợ vô cùng….