Đọc truyện Đơn Giản Là Yêu – Chương 9: Giấc mơ đầu tiên
Di cùng My và The Prince đi ra xe , tụi fan The Prince trong trường chạy ầm ầm như sập đất bao vây chúng cô … Di và cô bị kẹt giữa đám đông … Chen chúc mãi cũng không thoát ra được .. Đông quá , chen mãi cô ngợp , khó chịu … Di cũng chẳng khác gì My , nhưng may thay có 1 bàn tay nắm lấy tay cô kéo cô ra , nhân tiện cô cũng nắm tay Di kéo Di ra khỏi bọn FC …. Định xem xem là ai đã kéo cô ra , nhưng trước mắt cô là Minh Lâm … Lâm đã cãi trang trước Dương & Tuấn nên chẳng bị bao vây . Ngọc My nhìn anh khó hỉu quên mất việc đi tìm ân nhân …. 20p sau đám đông mới giải tán , cô nhìn Tuấn & Dương vất vả thoát khỏi cảnh ấy liền cười khoái chí … Ai bảo nổi tiếng chi để như vậy …. Dương , Tuấn liếc cô , rồi cô im bặt , và sau đó mọi người đến Lucky ăn trưa …
1 Bàn 5 người , với những món ăn vô cùng sang trọng và đắt tiền … Ngọc My nhìn mà hoa cả mắt , đúng là ca sĩ , tiểu thư có khác … Ngọc My ăn ít , và xuyên suốt buổi cứ im lặng … Mọi người còn lại cũng thế … Mãi một lúc Tuấn mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí này ….
– Mv , mọi người làm bài gì ?
– Chưa biết , nữ chính chưa tìm được _ Dương nhìn Lâm
– Ừm , mà nói chứ Mv này cũng chỉ làm cho anh Lâm thôi … Quay để phát đĩa ấy mà _ Tuấn
– Ừm , anh Lâm định chọn ai ?_ Dương
– Chọn rồi nhưng cô ta không đồng ý _ Lâm nhìn Cô, cô giật mình
– Anh đang nói tôi à ?_ cô giả ngây
– Ừm , chuyện MV em giúp tụi anh với _ Tuấn năn nỉ
– Có thể cho thời gian suy nghĩ không ?_ cô
– Được , 2 tuần , em suy nghĩ cho kĩ nhé _ Tuấn cười ….
Di nhìn My im lặng , Di ghen tị với cô . Tại sao cô lại quen biết ca sĩ , sắp tới còn dọn đến đó nữa chứ ? Sao Ngọc My sướng thế ? Di ước hoài mà chẳng được , hôm nay nhờ cô mà Di đã có phước ngồi ăn với ca sĩ … Di suy nghĩ mông lung gì đó , Ngọc My huơ huơ tay trước mặt Di rồi cốc vào đầu cô 1 cái
– Suy nghĩ về hoàng tử nào vậy ??_ Nó – Tuấn ,Dương hay Lâm _ Cô trêu Di
– Có đâu , mà nè sắp tới cậu dọn đến ở cùng họ làm sao tớ kím cậu được ?_ Di
– Ờ ha _ Cô xoay sang The Prince – Nè , có thể cho Di đến tìm tôi tại căn hộ được không ? _ Cô
– Nếu tôi nói không thì sao ??_ Dương nhìn cô cười thích thú
– Thì thôi , Di và tôi gặp ở quán cafe bệt vậy _ Cô bỉu môi
– Được , ăn lẹ rồi về , chúng tôi không có thời gian ở đây nói chuyện phím _ Lâm lên tiếng .Cô & mọi người im bặt .
” Sao kì vậy ta , rõ ràng anh ấy tốt lắm mà . Sao trước mặt mọi người cứ tỏ ra lạnh nhạt đến thế ? Không lẽ có chuyện gì sao ? Mà còn nữa , dùng gì họ cũng lớn tuổi hơn mình kêu như vậy có được không ?? Tôi với anh à ??? “_ Ngọc Mysuy nghĩ .
Kết thúc buổi ăn , Di tạm biệt Ngọc My , cô cùng đi về căn hộ chung của The Prince …
Đây là ngôi nhà dạng dạng như gỗ nhưng không phải , màu nâu sáng bóng toát lên vẻ đẹp của ngôi nhà .. Ngôi nhà cũng vừa đủ cho khoảng 5 người ở … Vừa bước vào trong , Ngọc My được Dương đưa cho 1 bản thảo . Cô nhìn tờ giấy mà nhíu mày …
[[[ QUI TẮC CỦA CĂN HỘ
1/ XƯNG HÔ THEO TÊN RIÊNG :
– LÂM ( VIN) , DƯƠNG ( KEN ), TUẤN ( TOM)
2/ KHÔNG ĐƯỢC RA NGOÀI TRƯỚC 5H VÀ VỀ SAU 22H
3/ KHÔNG ĐƯỢC TUỲ TIỆN VÀO PHÒNG CỦA THE PRINCE
4/ KHÔNG ĐƯỢC CHẠM VÀO ĐỒ ĐẠC TẠI CĂN HỘ
5/ CÓ ĐI ĐÂU PHẢI THÔNG BÁO CHO QUẢN LÍ CỦA 1 TRONG 3 ANH
6/ KHÔNG ĐƯỢC NÓI CHUYỆN ỒN ÀO KHI 3 ANH ĐANG LUYỆN TẬP
7/ PHẢI DẬY TRƯỚC 6H ĐỂ CHUẨN BỊ ĐỒ ĂN SÁNG
8/ LAU QUÉT DỌN NHÀ VÀO MỖI CHỦ NHẬT
9/ MUỐN ĐI RA NGOÀI PHẢI ĐI BẰNG XE KHÁC , KHÔNG ĐƯỢC ĐI CÙNG XE VỚI CÁC ANH KHI CÁC ANH ĐANG BẬN
10/ CẤM TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC LÊN PHÒNG NHẠC
NẾU VI PHẠM SẼ MỜI ĐI ]]]_ Nó vừa đọc vừa cười nham hiểm
– Cô đừng tìm cách mà vi phạm 10 điều sau đây _ Hắn như đọc được ý nghĩ của cô.
– Tôi nào có _ Ngọc My yếu xìu , mới đây định nghĩ cách vi phạm để thoát khỏi đây nhưng mà hơi khó rồi …
– Ừm , nên như vậy đi _ Minh Lâm
– À , mà giờ tôi làm gì ?_ Ngọc My – Mà hình như tui làm osin cho mấy người phải không?_ Cô nhìn The Prince
– Không hẳn là vậy _ Dương
– Haizz , giờ xin phép , tôi hơi mệt cho tôi hỏi căn phòng của tôi ở đâu ạ ?? Còn vali nữa ??_ Ngọc My ngó quanh
– Phòng em cạnh phòng anh Lâm ấy , vali của em anh chuyển lên đó rồi . Em nghĩ ngơi cho lại sức , chiều còn đi học nữa đấy _ Tuấn dịu dàng
– À .. cám ơn Vin & Tom rất nhiều _ Cô cười tươi – Xin phép lui cung nhazz _ Ngọc My hí hửng đi lên phòng nằm xuống ngủ 1 giấc . Cô mệt mỏi quá nhiều , đủ thứ chuyện xoay quanh cuộc sống của cô , có một cái gì đó cứ lúc ẩn lúc hiện lên trong đầu cô . Nhưng chẳng biết đó là gì ..
Trong lúc mơ màng , cô thấy mình đang trong 1 căn phòng tối tăm không có được miếng ánh sáng nào len lỏi qua …
– Đây là đâu ??_ Ngọc My cứ đi thẳng mà chẳng biết là đi về đâu
– Ngọc My , Ngọc My _ Có ai đó gọi tên cô , cô cứ xoay quanh tìm kiếm nhưng vô dụng …
– Cho hỏi , ai gọi tên tôi vậy ??_ Cô
– Ngọc My , Ngọc My , cháu còn nhớ ta chứ ??_ Một người đàn ông dáng vẻ già từ xa đi tới ..
– Ông ngoại _ Ngọc My hét lên chạy đến ôm ông …. Hạnh phúc như vỡ oà , Ông ngoại và cả nhà cô chết năm cô tròn 7 tuổi …. Thấm thoát đã 10 năm nhưng cô chưa bao giờ quên được cái chuyện năm ấy … Cứ luẩn quẩn trong đầu cô miết ..
– Cháu gái , cháu khoẻ chứ ? Bố mẹ khoẻ không ??_ Ông ngoại
– Ủa , không phải bố mẹ cháu và anh Hải cả ông Nội nữa đều đi theo ông sao ??_ Cô thắc mắc
– À , ừm _ Ông ngoại cô gật gù cho qua …
– Cháu phải sống tốt nhé , sau này cháu sẽ có lại tình thương của gia đình _ Ông ngoại xoa đầu cô
– Dạ ?? Tình thương từ bố mẹ nuôi sao ?_ Cô hỏi ông
– Ta không biết , nhanh thôi , cháu của ta hãy chờ đợi nhé . Ông đi đây , tạm biệt cháu _ Ông ngoại tạm biệt cô rồi hình ảnh của ông tan dần trong không khí .. Ngọc My kêu mãi nhưng không được , gọi trong vô vọng càng khiến cô buồn hơn … Cô ngồi thụp xuống , khóc nức nở … Bỗng nhiên từ đâu ra xung quanh toàn là cây cối , cỏ xanh , hoa lá , chẳng còn ở trong phòng tối tăm lúc nãy nữa ….
– Hức. hức …huhu …hức hức _ 1 tiếng bé nhỏ khóc lóc
– My , đừng khóc nữa , anh sẽ làm lại cái khác cho em , còn giờ chân em trầy
rồi , sức thuốc thôi_ 1 cậu nhóc
– Anh Hải ơi , em đau chân lắm , con diều của em .. huhu .. anh lấy lại cho em đi … huhu .. không chịu đâu _ Cô bé
– Được , được , anh sẽ lấy lại , bé ngoan ngồi đây nhé _ Cậu nhóc chạy theo diều để mong là nắm lại được sợi dây con diều . Mặc dù biết là không lấy được nhưng cũng phải chiều cô bé và chạy theo làm cậu nhóc té đập đầu chảy máu ( @@)
– Anh Hải , Anh Hải em xin lỗi , anh không sao chứ ?? Máu đâu ra mà nhiều vậy nè _ Cô bé hoảng hốt hét toáng lên- Ba ơi , mẹ ơi , máu …
Mọi người nghe cô bé gọi nên chạy ra xem xét rồi đưa cậu nhóc đi bệnh viện kiểm tra … Sau khi về trán cậu bé bị băng lại , còn cô bé bị mắng té tát , cô bé cảm thấy rất có lỗi với cậu bé nên quyết định đi xin lỗi . Thấy cậu bé ngồi ngoài chiếc xích đu , cô bé bước lại gần
– Anh Hải , Em .. em xin lỗi _ Cô bé lí nhí
– Không sao đâu , em ngồi đi _ Cậu bé cười tươi kéo tay cô bé ngồi cạnh mình
– Đáng ra em không nên kêu anh lấy lại con diều… hứchức…em xin lỗi … anh đau lắm phải không .. hứhức.. tại em … tất cả là tại em …_ Cô bé cứ thế mà khóc . Cậu bé xoa đầu cô bé rồi ôm cô bé vào lòng …
– Em gái ngốc, anh không sao rồi , em nín đi _ Cậu bé
– Hức… dạ _ Nó
– Anh ơi , mình đi ăn kem nhaz_ Cô bé nói thêm , lau nước mắt rồi cười …
– Ừm , đi thôi _ Cậu bé nói rồi buông cô bé ra nắm tay cô bé rồi đi ăn kem ..Hai cô cậu bé cứ thế , cứ đi cho đến nơi .
Trên đường không ngừng nói chuyện cười đùa , ai nhìn vào cứ nghĩ là tình yêu trẻ thơ không nhưng ai biết được đó chính là hai anh em … Và cậu nhóc lúc ấy không ai khác chính là ” Trương Hoàng Mạnh Hải “- anh trai Ngọc My …. cô đã mơ thấy anh cô và cô đang chơi đùa cùng anh … Khoé mắt Ngọc My đang nhắm mắt nhưng vẫn có nước đọng lại .. Ngọc My nhớ gia đình cô , anh cô . Tại sao gia đình cô lại bỏ cô đi ? Để cô lại nơi này cô đơn một mình .Ông Ngoại cô nói cô sẽ nhận được tình thương từ gia đình là sao ?? Không phải cô có tình thương của bố mẹ nuôi rồi sao ? Chẳng lẻ sắp có thêm ba mẹ nuôi nữa ?? Sao số phận của cô lại ra nông nổi này , đến khi nào cô mới nhận được hạnh phúc từ cuộc sống ?