Đọc truyện Đồn Đại Hại Chết Người Ta – Chương 9.
TIN ĐỒN PHÚT CUỐI VẪN CÒN NGUYÊN
Dạ tiệc diễn ra vô cùng thuận lợi, cuối cùng Hoàng thượng vẫn cùng Đường Nguyệt Nhữ lên thành lâu, coi như hoàn toàn phá vỡ lời đồn đại… Dân chúng hoàng thành dù tin hay không cũng không quan trọng, những lời đồn này suy cho cùng cũng chỉ là vô căn cứ mà thôi. Đương nhiên, điều khiến dân chúng hoàng thành cảm thấy hứng thú hơn cả chính là nụ hôn của Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Nhữ dưới pháo hoa kia kìa…
Theo cách nói của Trình Tử Khiêm, đây chính là tái ông thất mã, họa phúc khôn lường!
Nhưng sau đó, Trình Tử Khiêm nói chuyện với Sách La Định về chuyện này, hai người đều hơi tò mò, nụ hôn của Bạch Hiểu Phong hình như được dùng để đảo ngược tình thế, liệu có phải là trả nợ ân tình cho chuyện trước đây Tam công chúa giúp hắn giải quyết việc liên quan đến Diêu Tích Hy hay không? Sau khi trở về hai người họ lại quay về trạng thái lấp lửng mập mờ như cũ, có hôm cả ngày cũng chẳng nói với nhau câu nào, tóm lại là chỉ có hai người họ mới biết chuyện gì đang diễn ra mà thôi.
Mấy ngày nay Sách La Định cũng không dễ chịu lắm.
Hôm đó sau khi Bạch Hiểu Phong trở về, Trình Tử Khiêm còn hớt lẻo với hắn, nói lúc ngươi hôn Đường Nguyệt Nhữ thì Sách La Định cũng hôn Bạch Hiểu Nguyệt.
Chuyện này đã khiến Bạch Hiểu Phong vô cùng kinh ngạc… Trình Tử Khiêm nhanh chóng ghi chép lại, đây là lần đầu hắn thấy Bạch Hiểu Phong ngạc nhiên như thế.
Còn Bạch Hiểu Nguyệt thì trái ngược hoàn toàn.
Từ sau khi dự tiệc trở về, Bạch Hiểu Nguyệt lúc nào cũng tươi cười hớn hở, làm gì cũng ngâm nga ca hát. Lại qua gần nửa tháng, chân của nàng đã khỏi, thanh nẹp được tháo ra, nàng lại hoạt bát như xưa, nhưng nàng cảm thấy mình béo lên nhiều, nên mấy ngày nay bắt đầu ăn chay.
Trình Tử Khiêm còn nghĩ ra một trò: “Hiểu Nguyệt à, nếu cô thấy mình béo thì cũng không cần nhịn ăn cực khổ như vậy đâu, vận động nhiều là được”.
Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Vận động thế nào?”.
“Bảo lão Sách dạy võ công đi!”. Trình Tử Khiêm kéo Sách La Định qua, cười hì hì với nàng: “Bảo hắn dạy cô mấy miếng võ phòng thân, dù sao cũng có ích!”.
Sách La Định liếc nhìn Trình Tử Khiêm – Bà tám!
Bạch Hiểu Nguyệt rất vui, học võ công gì đó, tình cảm quá!
Sách La Định đánh giá Bạch Hiểu Nguyệt một lượt, bĩu môi, ý nói – Bỏ đi, nàng mà có thể học được võ công thì heo nái cũng leo được cây.
Đáng tiếc, lời chưa ra đến miệng thì hắn đã bị Bạch Hiểu Nguyệt nhéo cho một cái. Không còn cách nào khác, người ta là phu tử mà, gần đây Sách La Định cứ gặp nha đầu này là nhún nhường nàng, như thể hắn bất giác thuận theo ý nàng. Sách La Định ngẫm nghĩ, nói với Bạch Hiểu Nguyệt: “Ờ… Thế này đi, cứ đứng tấn hai canh giờ trước đã”.
Trình Tử Khiêm lắc đầu bỏ đi, Bạch Hiểu Nguyệt mím môi đứng tấn, Sách La Định chưa đếm thì nàng đã nói: “Mỏi chân quá, không đứng vững được!”.
Sách La Định á khẩu, đỡ nàng: “Không phải nàng chỉ vừa mới đứng thôi sao…”.
“Tư thế xấu chết!”. Bạch Hiểu Nguyệt bất mãn: “Học cái khác đi!”.
Mặt Sách La Định đầy vẻ vô tội: “Muốn luyện võ đương nhiên phải luyện từ những thứ căn bản, nàng nhìn chân tay nàng như que củi ấy, không đứng tấn thì luyện sao được?”.
Bạch Hiểu Nguyệt nheo mắt: “Chẳng lẽ luyện công rồi tay chân sẽ to sao?”.
“Sẽ to hơn một chút”. Sách La Định khuyên: “Bỏ đi, nàng đi thêu thùa may vá đi, võ công không hợp với nàng…”.
“Thì ngươi cứ dạy chiêu thức cho ta đi, mấy chiêu cũng được”. Bạch Hiểu Nguyệt có vẻ thực sự muốn học.
“Chuyện này…”. Sách La Định bất đắc dĩ: “Nàng cứ đứng tấn trước…”. Nói xong bị đạp.
…
Sáng sớm Bạch Hiểu Phong đã bị cha hắn, Bạch thừa tướng, gọi về nhà. Vừa mới vào cửa đã thấy mẹ hắn chạy ra, ra vẻ thần bí hỏi: “Hiểu Phong à, có phải Bạch Hiểu Nguyệt có người thương rồi không?”.
Bạch Hiểu Phong giật mình – Chẳng lẽ lộ ra tin gì rồi sao?
“Nghe nói là Sách La Định?”. Tể tướng phu nhân có vẻ không thể tin nổi: “Có phải thật không?”.
“À, chuyện này…”. Bạch Hiểu Phong lúng túng, nói thế nào đây, nếu gật đầu liệu mẹ hắn có chịu nổi đả kích không?
“Hiểu Phong”. Lúc này Bạch thừa tướng ở trong thư phòng đi ra, chắp tay sau lưng, nghiêm nghị gọi Bạch Hiểu Phong vào phòng.
Bạch Hiểu Phong đành đi vào, Bạch thừa tướng là người rất nghiêm túc, Bạch Hiểu Phong không dám cãi lời. Trên dưới phủ thừa tướng, ai cũng sợ ông ta. Bạch Hiểu Nguyệt là người được cưng chiều nhất, thỉnh thoảng nàng có vùng vằng giận dỗi thì Bạch thừa tướng sẽ dỗ dành, người khác có nằm mơ cũng chẳng được.
Bạch Hiểu Phong đột nhiên rất muốn biết Sách La Định nếu thành em rể hắn thì sẽ chung sống với cha hắn như thế nào, nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
“Là thật sao?”, Bạch thừa tướng hỏi.
“Dạ…”.
“Ấp a ấp úng cái gì?”. Bạch thừa tướng cau mày: “Con là đại ca, mọi việc lại xảy ra trong tầm mắt của con, đừng nói với ta là con không biết!”.
Bạch Hiểu Phong lúng túng: “Hình như…”.
“Hình như?”. Bạch thừa tướng trợn trừng mắt.
Bạch Hiểu Phong gật đầu bất lực: “Đúng vậy”.
Bạch thừa tướng nghe xong, vẻ mặt khá kỳ quái, một lúc lâu sau, khó hiểu hỏi: “Tiểu muội con thích gì ở hắn?”.
Bạch Hiểu Phong ngẫm nghĩ: “Cha có nhớ chuyện mấy năm trước Hiểu Nguyệt bị ngã xuống hồ được người ta cứu không?”.
Bạch thừa tướng gật đầu.
“Mặc dù Hiểu Nguyệt chưa từng nói, nhưng có lẽ người cứu nó là Sách La Định”. Bạch Hiểu Phong nói: “Hình như Hiểu Nguyệt đã yêu hắn lâu rồi”.
Bạch thừa tướng nghe xong cũng hiểu, khó trách Hiểu Nguyệt không thèm để ý đến ai, thì ra đã sớm có đối tượng rồi.
“Ừm, nhân phẩm của Sách La Định thế nào?”. Bạch thừa tướng hỏi.
Bạch Hiểu Phong gật đầu: “Không tệ”.
“Nhưng tiếng tăm quá tệ, lời đồn đại cũng nhiều vô kể”. Bạch thừa tướng có vẻ không hài lòng: “Hơn nữa chữ nghĩa thì ít, không có học vấn gì, Bạch gia ta đời đời là môn đệ thư hương, tự nhiên lại chọn một đại tướng quân”.
“Haizz, nhưng quan trọng là Hiểu Nguyệt thích!”. Bạch phu nhân tư tưởng tân tiến ngoài dự đoán của Bạch Hiểu Phong: “Sách La Định cũng không tệ, cao to dũng mãnh, có thể bảo vệ Hiểu Nguyệt”.
Bạch thừa tướng im lặng một lúc lâu mới hỏi Bạch Hiểu Phong: “Con thấy thế nào? Sách La Định có phải là lựa chọn thích hợp không?”.
Bạch Hiểu Phong suy nghĩ, nói: “Sách La Định và Đường Tinh Trị, cha thấy người nào hơn?”.
Bạch thừa tướng hơi sững sờ: “Lục hoàng tử cũng thích Hiểu Nguyệt?”.
Bạch Hiểu Phong cười: “Theo con biết thì Đường Tinh Trị vào thư viện là vì Hiểu Nguyệt”.
Bạch thừa tướng nghiêm mặt: “Chuyện này không được!”.
Bạch phu nhân cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, không thể gả Hiểu Nguyệt vào hoàng cung! Chuyện đó không được, Sách La Định vẫn hơn, chỉ cần hắn thương yêu Hiểu Nguyệt là được!”.
Bạch thừa tướng suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy Sách La Định kia có ý tứ gì với Hiểu Nguyệt không? Tại sao không đến cầu hôn?”.
Bạch Hiểu Phong thầm nghĩ, nếu nói cho cha biết chuyện Sách La Định đã hôn Hiểu Nguyệt mà vẫn chưa nói rõ ràng, liệu cha có đến chửi hắn không.
“Chắc…”. Bạch Hiểu Phong há miệng.
“Cái gì?”. Bạch thừa tướng trợn trừng hai mắt: “Chẳng lẽ hắn nghĩ Hiểu Nguyệt không xứng với hắn sao?”.
“À, cũng không hẳn, chắc là nghĩ mình không xứng với Hiểu Nguyệt”. Bạch Hiểu Phong vội đỡ lời.
“Nhiễu sự”. Thừa tướng suy nghĩ: “Con sắp xếp đi, ta muốn gặp Sách La Định”.
“Cha, cha muốn đến thư viện à?”, Bạch Hiểu Phong hỏi.
“Không thể trực tiếp đến gặp được, dù sao ta và hắn cũng chưa từng gặp nhau, ta phải cải trang một chút”. Thừa tướng vuốt râu: “Ta muốn xem nhân phẩm của Sách La Định này rốt cuộc thế nào”.
Bạch Hiểu Phong đỡ trán – Hỏng rồi, phải nói cho Sách La Định biết đó là cha mình để hắn bớt ngông nghênh đi một chút, ngộ nhỡ… hắn mở miệng là ông đây, quen miệng lại phọt ra mấy câu thô tục, chẳng phải cha sẽ tức chết sao.
Nhưng trước giờ Bạch thừa tướng nói là làm, Bạch Hiểu Phong cũng chẳng có cách nào khác.
…
Chiều hôm đó, Sách La Định cảm thấy thời tiết rất đẹp, nhưng mí mắt bên phải cứ giật giật.
Chân của Bạch Hiểu Nguyệt đã khỏi hẳn, nàng liền về nhà thăm mẹ, cho Sách La Định nghỉ một buổi chiều. Sách La Định cảm thấy thật tuyệt vời, quyết định đến quân doanh giết thời gian. Hắn ra khỏi cổng thư viện, đến quán rượu đối diện mua một bầu rượu, vừa xoay người định đi thì cảm thấy vai mình bị ai vỗ một cái.
Sách La Định quay đầu lại, thấy một ông lão.
Ông lão này người đầy bụi bặm như vừa mới đi một đoạn đường rất xa, hỏi Sách La Định: “Trấn Thanh Hà đi lối nào vậy?”.
Trấn Thanh Hà ở ngay gần quân doanh của Sách La Định, Sách La Định đưa tay chỉ: “Đi về phía trước, ra cửa thành phía đông, đi theo quan đạo khoảng mười dặm là tới”.
Ông lão gật đầu: “Ồ”, nhưng lại không đi.
Sách La Định nhìn ông lão một chút, ông lão này tư văn nho nhã, ngoại hình không tệ, ăn mặc rất tươm tất, hẳn là rất giàu có. Nhưng Sách La Định cảm thấy hơi kỳ quái, ở đây có nhiều người như vậy, người bán điểm tâm, người mở cửa hàng, ai cũng tươi cười niềm nở, nếu muốn hỏi đường sao ông lão không đi hỏi họ mà lại hỏi một kẻ nhìn như hung thần ác sát là hắn chứ?
Nhưng thôi, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, Sách La Định cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng rất tốt của mình hôm nay, cho nên xoay người bỏ đi. Nhưng vừa đi một đoạn lại thấy ông lão kia đi theo. Hắn dừng lại, ông lão cũng dừng lại. Hắn đi mấy bước, ông lão cũng bước theo. Cuối cùng, hắn đứng lại, đưa một ngón tay ngoắc ông lão: “Này, ông lão, ông đi theo ta làm gì?”.
Người đi theo Sách La Định là ai? Đó chính là Bạch thừa tướng cải trang. Bạch thừa tướng tiến lại, hỏi: “Ngươi có phải là Sách La Định không?”.
Sách La Định chớp chớp mắt, thầm nói quả nhiên biết mình nên mới đến tìm mình mà, bèn gật đầu: “Đúng”.
“Ta hỏi thăm người trong hoàng thành xem ai là người có võ công giỏi nhất lại hung dữ nhất, tất cả đều nói là ngươi”, ông lão nói.
Sách La Định dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vai Bạch thừa tướng: “Ông lão, ông muốn tìm một người có võ công giỏi nhất lại hung dữ nhất làm gì? Đi đánh ai sao?”.
Bạch thừa tướng đến gần quan sát Sách La Định – Ừm, ngoại hình thực ra không tệ, còn có chút khí khái anh hùng, hay… khí chất côn đồ nhỉ?
“Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc!”, ông lão nói.
Sách La Định khoanh tay quan sát ông lão một lượt: “Giúp cái gì?”.
Trình Tử Khiêm ăn no xong, đi từ tửu lâu ra, vừa xỉa răng vừa nghĩ xem hôm nay có trò hay gì để xem không, vừa nhìn… đã thấy trước một cửa hàng chỗ ngã rẽ, Sách La Định đang nói chuyện với một ông lão.
Trình Tử Khiêm dụi mắt – Hả?! Chẳng phải đó là Bạch thừa tướng sao?!
Con ngươi đảo hai vòng, Trình Tử Khiêm vội lôi giấy bút ra – Có trò hay để xem rồi, cha vợ đến thử con rể tương lai đây mà!
“Kể ra rất dài dòng, ta là người huyện Định, họ Phương, mọi người thường gọi ta là Phương viên ngoại”, Bạch thừa tướng kể câu chuyện đã chuẩn bị từ trước.
“À, lão Phương”. Sách La Định gọi rất tự nhiên.
Bạch thừa tướng nén giận – Không có phép tắc gì cả.
Sách La Định tiện tay kéo râu ông lão, thấy là đồ thật thì nói: “Dài vậy sao, lúc ăn canh có bất tiện không?”.
Miệng Trình Tử Khiêm há hốc – Sách La Định kéo râu của lão thừa tướng sao?!
Bạch thừa tướng ấn khóe miệng đang giật giật của mình – Việc chính quan trọng hơn, không nên so đo với thằng tiểu quỷ không biết phép tắc này.
“Con gái ta bị người ta bắt cóc rồi”. Bạch thừa tướng nén giận nói tiếp.
Sách La Định ngẩn người, hỏi: “Có kẻ bắt cóc sao? Vậy lão tìm ta làm gì? Báo quan đi?”.
Bạch thừa tướng lắc đầu: “Con gái ta tự nguyện bị bắt đi”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật – Lão già này lớn tuổi rồi, liệu có phải đầu óc có vấn đề gì không?
“Nhà ta là hậu nhân danh môn, môn đệ thư hương!”. Bạch thừa tướng nói: “Con gái ta có học vấn, biết lễ nghĩa, bình thường rất hiểu lý lẽ, lại ngoan ngoãn, nhưng lại bị một tên lưu manh lừa gạt”.
Sách La Định chớp chớp mắt – Nói mãi, thì ra là chuyện nhà sao?
“Tên lưu manh đó có võ công rất giỏi, chẳng biết tại sao con gái ta lại thích hắn, còn nói nếu không phải hắn thì sẽ không lấy ai cả”. Bạch thừa tướng ra vẻ đau lòng: “Nhưng hai người họ chẳng xứng đôi chút nào!”.
Sách La Định chẳng thấy hứng thú, hắn ngoáy tai.
“Cho nên ta muốn ngươi giúp ta dọa tên lưu manh kia một vố, để hắn biết khó mà lui, đừng có ý đồ với con gái ta nữa!”. Thừa tướng vừa nói vừa giơ hai ngón tay ra: “Ngươi giúp ta chuyện này, ta sẽ cho ngươi hai ngàn lượng!”.
Sách La Định nhướng mày – Há, nhiều tiền quá.
“Ta nói này ông lão”. Sách La Định khoác vai Bạch thừa tướng: “Có phải con gái ông thực lòng thích tên lưu manh kia không?”.
Bạch thừa tướng suy nghĩ, gật đầu.
“Vậy chẳng phải là ổn rồi sao?”. Sách La Định lại kéo râu ông lão: “Ông nghĩ thoáng chút đi, con cháu có phúc phận của con cháu, thật ra thì lưu manh cũng có rất nhiều ưu điểm”.
“Ví dụ?”. Bạch thừa tướng nén giận hỏi.
“Những việc như đi đòi nợ, bắt trộm gì đó cũng có ích chứ”. Sách La Định vỗ ngực Bạch thừa tướng: “Con gái ấy mà, cô ấy muốn lấy ai thì ông cứ cứ gả cho người đó, con gái lớn chẳng thể giữ trong nhà đâu! Dù sao thì ông cũng giàu, nhìn còn trẻ, cùng lắm thì cưới thêm mấy tiểu thiếp rồi sinh thêm mấy đứa nữa”.
Bạch thừa tướng trợn trừng mắt, râu cũng sắp bay đến nơi. Sách La Định lại kéo râu ông lão: “Về nhà đi, đại gia ta không thèm làm cái chuyện chia ương rẽ thúy ấy đâu”, nói xong phất tay áo bỏ đi.
Lúc này Trình Tử Khiêm cũng đã mò đến con hẻm gần chỗ hai người nhất, thấy Bạch thừa tướng đang tròn mắt há miệng nhìn Sách La Định.
Trình Tử Khiêm lắc đầu – Lão Sách à, ngươi toi rồi!
Bạch thừa tướng thấy Sách La Định đã đi xa, lại đuổi theo. Đến ngoài cửa thành phía đông, Trình Tử Khiêm trốn vào rừng cây, tiếp tục theo dõi.
Sách La Định quay đầu lại nhìn, thấy ông lão kia vẫn còn đi theo, không biết nói gì: “Sao ông vẫn đi theo?”.
Bạch thừa tướng tiến đến: “Nhà ta đời đời là môn đệ thư hương, không thể chứa lưu manh trong nhà được!”.
Sách La Định nhìn trời: “Một đám mọt sách thì chán chết, thêm một tên lưu manh chẳng phải càng tốt sao, ông lão, năm nay ông bao nhiêu tuổi?”.
Bạch thừa tướng bĩu môi: “Sáu mươi”.
“Vậy sao?”. Sách La Định lại rất kinh ngạc: “Nhìn chỉ khoảng năm mươi thôi, sáu mươi tuổi mà muốn sinh tiếp nghe có vẻ hơi khó đấy”.
Sắc mặt Bạch thừa tướng lúc trắng lúc đỏ, tên Sách La Định này chẳng nghiêm túc chút nào.
Sách La Định đi tiếp về phía trước. Bạch thừa tướng vừa đi theo vừa nói: “Tên lưu manh kia rất ngông cuồng ngang ngược, sau này ta không quản được hắn, nhỡ hắn bắt nạt con gái ta thì sao?”.
Sách La Định khoanh tay đi cùng ông ta: “Đây cũng là vấn đề… Đúng rồi, tên lưu manh kia có mẹ không?”.
Bạch thừa tướng ngây người: “Chắc có”.
“Vậy thì dễ rồi!”. Sách La Định vỗ tay một cái: “Ông cưới mẹ hắn về! Vậy là hắn thành con ông rồi! Con dĩ nhiên phải nghe lời cha, nếu hắn dám ức hiếp con gái ông thì ông đánh hắn”.
Bạch thừa tướng giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, thầm nói – Ta đánh ngươi trước!
Trong rừng, Trình Tử Khiêm vừa lắc đầu vừa nén cười – Tiêu rồi! Sách La Định, ngươi định chọc cha vợ tương lai tức chết à?
Lúc này, cảm giác của Bạch thừa tướng về Sách La Định chẳng biết là tốt hay xấu nữa, đúng là dở khóc dở cười, hắn là tên đại lưu manh nhưng cũng khá thú vị, khác với những người ông ta gặp thường ngày.
Lúc này lại thấy Sách La Định đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp mưa rồi, tìm một chỗ trú mưa rồi đi tiếp”.
Bạch thừa tướng ngẩng lên nhìn, quả là mây đen đầy trời.
“Ở chốn đồng không mông quạnh này…”. Ông lão đang nói thì có mấy giọt mưa rơi xuống, mưa rất lớn, ông cũng không mang theo ô.
Bạch thừa tướng là thư sinh, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, luôn có người chăm sóc nên nhất thời cũng chẳng biết phải làm sao. Sách La Định kéo ông lão: “Vào rừng tránh mưa, làm gì mà đứng im như khúc gỗ vậy?”.
Bạch thừa tướng bị hắn kéo vào rừng, thầm nghĩ tiểu tử này thật không có quy củ, ăn nói vô lễ!
Sách La Định tìm một chỗ có tán cây um tùm cho ông lão ngồi xuống, rút cây đao giắt bên hông chặt ít cành cây gác lên tán cây để che mưa.
Thấy động tác của Sách La Định thuần thục như vậy, Bạch thừa tướng nhịn không được, hỏi: “Ngươi thường trú mưa bên ngoài à?”.
Sách La Định bĩu môi cười: “Đương nhiên, trú khoảng hai mươi năm như vậy, không thuần thục sao được”.
Bạch thừa tướng hơi sững sờ, sực nhớ – Sách La Định là cô nhi, từ nhỏ đã lưu lạc nơi sơn dã, chắc là luyện được từ hồi đó.
Bạch thừa tướng ngồi dưới tán cây, mưa ngày càng lớn. Sách La Định cũng ngồi cạnh, đưa vò rượu cho ông lão để ông lão uống mấy ngụm cho ấm người, còn hắn rút dao găm ra, lấy một nhánh cây, đục đẽo gì đó cho đỡ buồn.
“Ngươi làm gì vậy?”. Bạch thừa tướng uống mấy ngụm rượu, tò mò hỏi Sách La Định.
“Làm mấy thanh đao cho đám trẻ con trong quân doanh chơi”. Sách La Định hờ hững trả lời.
Bạch thừa tướng không tán thành: “Trẻ con mấy tuổi? Nhỏ thế đã cho chơi đao gỗ thì chẳng phải sau này chỉ biết chém giết sao?”.
Sách La Định cảm thấy buồn cười: “Đúng là suy nghĩ của mọt sách”.
Bạch thừa tướng bỗng thấy rất buồn cười, đời này chưa ai thiếu tôn trọng ông ta như vậy, Sách La Định thật là…
“Trẻ em nên đi học mới đúng!”. Bạch thừa tướng nghiêm mặt.
“Tất nhiên phải học, nhưng cũng phải chơi chứ”. Sách La Định làu bàu, tiếp tục đẽo đao: “Đọc sách cũng tùy người, ông có thể bảo Khổng Minh tiên sinh đọc sách, nhưng không thể bảo Trương Phi đi đọc sách được, mỗi người đều có sở trường riêng”.
Bạch thừa tướng gật đầu: “Ngươi thích Tam Quốc à?”.
“Cũng bình thường”. Sách La Định chậm rãi trả lời.
Bạch thừa tướng bèn nói chuyện về mấy trận chiến trong Tam Quốc với hắn, mặc dù hắn nói câu nào cũng rất lơ đãng nhưng cách lý giải lại rất độc đáo. Bạch thừa tướng có chút ngạc nhiên, trí tuệ của tên Sách La Định này thật khác người thường, thông minh mà rất cởi mở, quả thực là một nhân tài hiếm có, chả trách mấy ông bạn già của mình đánh giá hắn rất cao, Hoàng thượng lại càng coi trọng hắn.
“Ngươi thành thân chưa?”, thừa tướng đột nhiên hỏi.
Sách La Định nhìn ông lão, lắc đầu.
“Lớn vậy mà vẫn chưa thành thân à?”. Bạch thừa tướng hỏi tiếp: “Có người thương chưa? Ta giới thiệu cho một người nhé?”.
Sách La Định gãi tai: “Ông già lắm chuyện quá đấy”.
Bạch thừa tướng nghiêm mặt nói: “Vậy sau này nếu ngươi có con trai, sẽ cho nó học văn hay học võ?”.
“Có con rồi hãy nói, ta thích có con gái hơn”. Sách La Định bĩu môi: “Tốt nhất là sinh bốn, năm đứa con gái”.
Bạch thừa tướng nhìn trời: “Có ba điều bất hiếu, không có con nối dõi là điều bất hiếu nhất!”.
Sách La Định buồn cười: “Ta chẳng còn ai để mà hiếu thuận, có con nối dõi hay không thì có gì quan trọng chứ?”.
Bạch thừa tướng há miệng: “Sao lại muốn có con gái mà không muốn có con trai?”.
Sách La Định ngẫm nghĩ: “Con gái tình cảm mà”. Nói đến đây, chẳng hiểu sao trong đầu hắn lại thoáng hiện ra hình ảnh Bạch Hiểu Nguyệt, hắn vội lắc đầu.
“Vậy nhỡ có con trai thì sao?”, Bạch thừa tướng vẫn gặng hỏi.
“Thì mặc kệ nó”. Sách La Định bĩu môi: “Để mẹ nó quản, ta chỉ phụ trách việc tét đít nó thôi”.
“Dưỡng bất giáo, phụ chi quá (1)!”. Bạch thừa tướng bực quá, tiểu tử này thật không đáng tin cậy.
(1) Câu trong sách Tam tự kinh, nghĩa là “Nuôi mà không dạy là lỗi của cha”.
“Á… Đoạn này ta từng học thuộc”. Sách La Định lập tức đọc cho Bạch thừa tướng nghe một đoạn Tam tự kinh phiên bản địa phương của hắn, Bạch thừa tướng nghe xong thì phun rượu đầy đất.
“Ha ha… Tên phu tử nói ngọng nào dạy ngươi bản Tam tự kinh này vậy?!”. Bạch thừa tướng vỗ ngực cười nghiêng ngả, trước giờ ông ta rất cứng nhắc, có khi chưa bao giờ cười vui vẻ đến vậy.
Trình Tử Khiêm ở trong rừng bĩu môi – Được đó Lão Sách, rất có bản lĩnh.
Sách La Định lườm ông lão: “Có ông nói ngọng ấy, tiểu phu tử của ta rất giỏi”.
Bạch thừa tướng hơi sững lại, hỏi: “Tiểu phu tử, phu tử của ngươi nhỏ tuổi hơn ngươi à?”.
Sách La Định tiếp tục gãi má, nhìn trời.
“Là một cô nương?”, Bạch thừa tướng tiếp tục thăm dò.
Sách La Định cầm vò rượu uống một ngụm: “Ông già lắm chuyện quá đấy”.
Bạch thừa tướng vừa định nói tiếp thì nghe thấy có tiếng động vọng vào từ bên ngoài rừng cây.
“Xui xẻo thật, đột nhiên lại mưa to”.
Lúc này, bên ngoài có mấy người đi đường dắt ngựa vào rừng, hình như cũng đến trú mưa. Hai người này mặc thường phục, nhìn qua cũng biết là người luyện võ, dáng vẻ hung dữ. Hai người liếc nhìn Bạch thừa tướng và Sách La Định ngồi dưới tán cây, không nói gì nhiều, cũng lấy cành cây làm một mái che để trú mưa.
Bạch thừa tướng cảm thấy hai người này lấm la lấm lét, ngồi thì cứ ngồi, việc gì phải lén lút nhìn về phía ông ta chứ. Sách La Định tiếp tục đẽo đao, trên đao còn khắc thêm một con heo con, giống như thật.
Lúc này mưa cũng nhỏ dần. Thừa tướng phát hiện hai người kia đánh mắt ra hiệu với nhau, hình như rất để ý đến bọn họ. Thừa tướng lo lắng, huých Sách La Định. Sách La Định ngẩng đầu lên nhìn, ý hỏi – Gì vậy?
Bạch thừa tướng dùng mắt ra hiệu với hắn – Hai người kia trông có vẻ không phải người tốt, có phải đạo tặc không?
Sách La Định quay đầu lại, mắt đấu mắt với hai người qua đường kia. Hắn sờ cằm – Á! Hai tên kia nhìn quen quen.
Hắn đang ngẫm nghĩ thì hai người kia đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt họ. Bạch thừa tướng cuống lên – Bọn họ có đao!
Sách La Định cũng ngẩng đầu nhìn hai người họ, bỗng thấy họ rút đao từ bên hông ra.
Bạch thừa tướng cả kinh – Quả nhiên là cướp!
Hai người kia rút đao ra, nhưng lại không cướp bóc, bởi vì đao trên tay họ là đao gỗ.
Vừa nhìn thấy hai thanh đao gỗ này, Sách La Định liền sững ra.
“Sách La Định?!”. Hai người kia vừa vui mừng vừa ngạc nhiên gọi một tiếng: “Đúng là ngươi rồi!”.
Sách La Định nhìn hai người thật kỹ, vui vẻ thốt lên: “À, thì ra là hai tiểu tử các ngươi”.
Hai người kia kích động chạy đến vỗ vai Sách La Định, dường như là bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Bạch thừa tướng vừa rồi suýt thì nhảy bổ lên, bây giờ lại có chút ngớ người – Chuyện gì vậy?
Sau đó nói ra mới biết, thì ra hai người này chẳng khác Sách La Định là mấy, đều là cô nhi, hồi nhỏ chơi chung với nhau, lớn lên mỗi người mỗi ngả, đã mười mấy năm rồi không gặp nhau. Lại hỏi kỹ thêm chút nữa, thì ra hai người này mở tiêu cục, làm ăn không tệ. Lần này đến đây làm một vụ làm ăn nhưng thất bại, vốn định trở về, chẳng ngờ giữa đường gặp mưa, gặp lại huynh đệ.
Bạch thừa tướng ở bên cạnh vuốt râu, nghe mấy người nhắc đến những chuyện vui hồi nhỏ, ông ta chợt hiểu ra tại sao cách nói chuyện của Sách La Định lại quái dị, khác hẳn những người ông ta thường gặp như thế. Quá trình trưởng thành của Sách La Định khác hẳn những người mà ông ta quen biết và tiếp xúc!
Chỉ tiếc, thời gian gặp nhau quá ngắn, hai vị huynh đệ kia phải lên đường, mưa đã tạnh, họ lại phải từ biệt. Trước khi đi, Sách La Định còn hỏi: “Sao làm ăn lại thất bại? Có tổn thất không?”.
Hai người lắc đầu: “Đừng nhắc đến nữa, gần đây có người trả giá cao tìm cao thủ hợp lại ở khu núi Đại Bình”.
Sách La Định hơi sững người, lưu ý kỹ hơn: “Tìm cao thủ thế nào?”.
“Phần lớn là những kẻ vô cùng hung ác”. Hai người nói cho Sách La Định biết: “Hai chúng ta mới hoàn thành một chuyến bảo tiêu, trước Tết không định đi xa, nghe nói về việc này, nghĩ họ muốn mướn người làm nên mới đến xem. Nhưng hình như họ muốn thuê sát thủ, lại còn rất thần bí, cho nên chúng ta không nhận lời”.
Sách La Định nghe xong gật đầu, lại hẹn họ ngày sau gặp nhau uống rượu, còn lấy toàn bộ số bạc mang theo nhét vào tay họ. Hai người họ kiên quyết từ chối, nhưng Sách La Định có vẻ quen làm đại ca đã nói là làm nên họ đành phải cầm, hẹn lần sau tụ tập, cùng uống đến sáng mới thôi.
Bạch thừa tướng ở bên cạnh gật đầu tán thưởng – Người giang hồ quả nhiên có tình có nghĩa!
Tiễn hai người đi rồi, Sách La Định ra khỏi rừng cây, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Bạch thừa tướng: “Ông lão, con đường này rất an toàn, ông cứ đi tiếp về phía trước một đoạn nữa là tới”. Nói xong, Sách La Định đi về hướng ngược lại, có vẻ vội vã trở về.
Bạch thừa tướng vốn dĩ đâu phải đi tìm con gái, cũng chạy theo Sách La Định. Sách La Định dở khóc dở cười, quay đầu lại nhìn: “Sao ông cứ đi theo ta vậy?”.
“Trời sắp tối rồi, ta về thành nghỉ một đêm, sáng mai đi tiếp!”. Bạch thừa tướng phản ứng cũng rất nhanh.
“À”. Sách La Định gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Trời mưa, đường trơn trượt, Sách La Định tâm trạng nặng nề, bước đi rất nhanh, còn Bạch thừa tướng dù sao cũng là người nho nhã, hơn nữa lại quen ngồi kiệu ngồi xe, vừa sơ ý một chút đã bị trượt chân. “Ai da!”.
Sách La Định quay đầu lại, thấy ông lão ngã một cái thật mạnh. “Này”. Sách La Định bước tới đỡ ông lão, thầm nghĩ – Không bị ngã chết đấy chứ?
Bạch thừa tướng người đầy bùn đất, xoa thắt lưng: “Ôi chao, vẹo lưng ta rồi”.
Sách La Định đỡ Bạch thừa tướng dậy, bảo ông ta đi thử mấy bước… phát hiện ra ông lão này chỉ bị trật eo, chân không bị thương.
“Thư sinh các ông yếu thật đấy!”. Sách La Định lắc đầu: “Đọc ít sách đi một chút, vận động nhiều hơn chẳng phải là tốt hơn sao, đi đường bằng mà cũng vấp ngã”.
Bạch thừa tướng thầm nói – Tưởng ta sung sướng lắm sao!
“Haizz, để ta cõng ông”. Sách La Định bất đắc dĩ, ngoắc tay với Bạch thừa tướng: “Ông ở khách điếm nào? Hay là ta cõng ông đi tìm con gái ông nhé? Để nàng ta chăm sóc ông?”.
“Không, đến khách điếm được rồi”. Bạch thừa tướng lắc đầu.
Sách La Định không còn cách nào khác, cõng ông lão quay về, lát nữa hắn còn muốn đến núi Đại Bình một chuyến nên chạy rất nhanh. Bạch thừa tướng nằm trên lưng hắn, đại tướng quân có khác, chạy rất nhanh nhưng rất vững! Lại nghĩ, mẹ bọn trẻ nói chẳng sai chút nào, tên võ tướng này cao to dũng mãnh, ít nhất là có thể bảo vệ an toàn cho Bạch Hiểu Nguyệt. Hơn nữa, Bạch thừa tướng cũng có chút thiện cảm với Sách La Định, tốt bụng, có nghĩa khí, bản chất tốt! Quả nhiên không thể tin lời đồn đại được! Có điều cách nói chuyện của hắn rất đáng ăn đòn!
Bạch thừa tướng còn đang suy nghĩ, Sách La Định đã cõng ông ta về thành rồi, vừa hay gặp một chiếc xe ngựa, là xe của Bạch Hiểu Nguyệt trở về từ phủ thừa tướng. Hôm nay Bạch Hiểu Nguyệt thấy rất băn khoăn, lâu lắm nàng mới về phủ thăm cha mẹ một chuyến, sao cha lại ra ngoài chứ? Lúc hỏi, mẹ còn ra vẻ bí mật nữa.
Sách La Định nhìn thấy xe ngựa của Bạch Hiểu Nguyệt thì nhanh chóng đặt ông lão lên xe nàng, nói: “Bạch Hiểu Nguyệt, nàng giúp ta đưa ông lão này về khách điếm, ta có việc gấp phải ra ngoài thành”. Nói xong, hắn không thèm nhìn vẻ mặt nàng mà chạy đi luôn.
Chờ Sách La Định đi rồi, Bạch thừa tướng vuốt râu, đảo mắt thấy con gái đang nghiêng đầu nhìn mình, vẻ mặt khó hiểu. Bạch Hiểu Nguyệt thấy cha mình người đầy bùn đất, liền sán lại lau cho ông: “Cha, sao cha lại đi cùng Sách La Định?”.
Bạch thừa tướng lúng túng, đâu thể nói là đến thử con rể tương lai được, bèn nói: “À… cha ra ngoài thành tìm bạn, trên đường bị ngã và gặp Sách La Định”.
“Thật sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt có chút lo lắng: “Sách La Định cõng cha về ạ? Hắn có biết cha là cha con không?”.
“Không, còn gọi ta là ông lão nữa”. Bạch thừa tướng trả lời, còn có chút ghen tị – Sao con không hỏi xem cha ngã có đau không?
Bạch Hiểu Nguyệt lại lo lắng: “Hắn chỉ gọi những người già thân quen là ông lão thôi, thấy gọi như vậy thân mật!”.
Bạch thừa tướng dở khóc dở cười – Con bé này bây giờ chỉ quan tâm tới người ngoài thôi, cha đang đau lưng đó!
“Con người Sách La Định hơi thô lỗ…”. Bạch thừa tướng vừa mới mào đầu.
“Nhưng tâm địa hắn rất tốt”. Bạch Hiểu Nguyệt vội bổ sung.
“Hình như ít chữ…”.
“Hắn vẽ rất đẹp!”.
“Có chút lưu manh…”.
“Người luyện võ không câu nệ tiểu tiết”.
“Bá vai bá cổ chẳng có phép tắc gì cả”.
“Hắn đâu phải là văn nhân nhỏ nhen”.
“Cha và đại ca của con đều là văn nhân đấy”.
“Hừm”. Bạch Hiểu Nguyệt giận dỗi quay mặt đi – Cha chỉ thấy khuyết điểm của Sách La Định mà không thấy ưu điểm của hắn.
Bạch thừa tướng thở dài – Hay là hôn sự này cứ quyết định vậy đi, xem ra con gái mình đã quyết tâm lắm rồi, nhưng ông ta cứ thấy như vậy thì hời cho tiểu tử kia quá!
Một lúc lâu sau, lão thừa tướng nói: “Sách La Định cũng coi như là một đại anh hùng có trách nhiệm, đáng để nương tựa suốt đời, con người rất thú vị”.
Bạch Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn cha – Cha vừa khen Sách La Định ư! Còn nói nương tựa suốt đời gì đó…
Khi Sách La Định về đến thư viện thì trời đã tối. Vừa vào cổng liền nhìn thấy bọn Đường Tinh Trị đang xúm lại, nghiên cứu gì đó.
“Các ngươi làm gì đấy?”. Sách La Định đi tới.
“Ngày mai đến bãi săn săn thú!”. Hồ Khai đáp: “Lần này Tinh Trị dẫn một đội, Tinh Vũ dẫn một đội, có thể sẽ tranh tài”.
“Ồ…”. Sách La Định gật đầu, ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Đường Tinh Vũ điều tra sơn tặc thế nào rồi?”.
Mọi người nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Sơn tặc gì?”.
“Chuyện Trần Tỉnh ấy”, Sách La Định nhắc.
“Sáng nay Tinh Vũ vẫn còn uống rượu ở Vạn Hoa lâu”. Đường Tinh Trị bĩu môi: “Đã quên lâu rồi”.
Sách La Định cau mày. Lúc này, Trình Tử Khiêm cầm bản thảo đi đến, nói: “Hôm nay lại có tin đồn, muốn nghe không?”.
Sách La Định đứng ngẩn người trong sân.
Bạch Hiểu Nguyệt dẫn theo Tuấn Tuấn đi vào: “Tin đồn gì vậy?”.
Bạch Hiểu Phong khoanh tay đi phía sau. Hắn biết hôm nay lão thừa tướng đi thử Sách La Định, còn rất tò mò không biết cha mình có bị Sách La Định chọc cho tức điên không. Nhưng khi Bạch Hiểu Nguyệt kể chuyện ban nãy cho hắn nghe, hắn rất kinh ngạc – Sách La Định thật giỏi, cha mình mà khen hắn sao.
Trình Tử Khiêm đi đến trước mặt mọi người: “Đây là tin đồn vô cùng vô cùng lớn!”.
“Tin đồn gì?”. Mọi người tò mò.
“Nghe nói sau chuyến đi săn này sẽ quyết định ngôi vị Thái tử!”.
Trình Tử Khiêm vừa nói xong, tất cả đều nhìn hắn.
“Thật sao?”. Hồ Khai hăng hái, vỗ vai Đường Tinh Trị một cái: “Ta đã nói mà, hôm qua cha ta còn dặn dò ta, chuyến đi săn này nhất định phải giúp ngươi thắng”.
“Yên tâm đi”. Thạch Minh Lượng cười: “Cho dù lần này Tinh Trị thua thì ngôi vị Thái tử cũng không đến lượt Đường Tinh Vũ”.
“Chắc chắn vậy sao?”. Cát Phạm cũng sáp lại.
“Mấy hôm nay Tinh Vũ lại trở về như xưa rồi”. Thạch Minh Lượng cười mỉa mai: “Không đi kỹ viện thì cũng uống rượu, Hoàng thượng biết rõ chuyện ấy, ai dám giao giang sơn xã tắc cho hắn chứ, Tinh Trị mạnh hơn hắn nhiều”.
“Chỉ là đến thời khắc cuối cùng không biết Vinh phi có giở trò gì hay không”. Hồ Khai luôn thấy lo lắng, thỉnh thoảng lại đưa mắt ra hiệu với Đường Tinh Trị, ý bảo – Nhờ Sách La Định giúp đi!
Đường Tinh Trị rất miễn cưỡng, gãi đầu gãi tai.
“Sách tướng quân, ngài cũng đi cùng chứ?”. Sầm Miễn tốt bụng quen rồi, thấy Đường Tinh Trị không nói gì bèn giúp hắn hỏi Sách La Định.
Sách La Định chưa kịp đáp, Đường Tinh Trị đã chen vào: “Ai cần hắn đi chứ, ta sẽ tự giải quyết”.
Sách La Định híp mắt cười, gật đầu: “Ừm, có chí khí, vậy ta đi giúp Đường Tinh Vũ”.
Đường Tinh Trị ngớ người.
Hồ Khai nhảy dựng lên: “Ngươi không đùa chứ”.
Thạch Minh Lượng cũng gật đầu: “Đúng vậy, cùng là người của thư viện mà!”.
Sách La Định hỏi Đường Tinh Trị: “Ngươi nghĩ sao?”.
Đường Tinh Trị quay đầu đi: “Muốn giúp ai thì giúp, tưởng ta sợ ngươi chắc”.
Hồ Khai kéo tay Đường Tinh Trị. Sách La Định hài lòng gật đầu: “Vậy quyết định thế đi”.
Vừa nói xong, một tên gia nô chạy vào: “Sách tướng quân, Vinh phi muốn mời ngài uống trà”.
Sách La Định phất tay, cười nói: “Không cần uống trà, nói là ta đồng ý”, nói xong liền đi vào phòng.
Mọi người nhìn nhau.
Thạch Minh Lượng bất mãn: “Thật không trượng nghĩa!”.
Đường Tinh Trị thấy chẳng có gì quan trọng: “Dù sao ta cũng không mong chờ hắn giúp!”.
Bạch Hiểu Phong làm như không nghe thấy gì, rời khỏi đó, Bạch Hiểu Nguyệt dẫn Tuấn Tuấn vào nhà bếp.
Đêm hôm ấy, Sách La Định ngồi trong sân chuẩn bị cung nỏ, lâu lắm rồi hắn không đi săn, cũng thấy ngứa tay. Bạch Hiểu Nguyệt đi vào, đến bên cạnh hắn, đưa bát canh trong tay cho hắn: “Ăn đi, gà hầm đấy”.
Sách La Định uống một ngụm canh, thấy rất ngon, hắn ăn một miếng thịt gà, còn gắp mề gà đút cho Bạch Hiểu Nguyệt. Nàng vui vẻ ăn, hễ nhìn vào mắt nàng là Sách La Định thấy không được tự nhiên, nhìn nàng lâu một chút là tim đập rất nhanh, không biết hắn bị làm sao nữa.
“Đúng rồi, cảm ơn ngươi ban nãy đã cõng cha ta về”. Bạch Hiểu Nguyệt cảm ơn.
“Cha nàng?”. Sách La Định không hiểu.
“Người ngươi gặp lúc sáng đó…”. Nàng mỉm cười: “Ngươi còn gọi cha ta là ông lão nữa”.
“Phụt… khụ khụ”. Sách La Định suýt thì nuốt luôn xương gà, vừa đấm ngực vừa hỏi: “Đó là cha nàng?!”.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đúng thế!”.
Sách La Định sực nhớ ông già đó nói “con gái ta thích một tên lưu manh”, khóe miệng liền giật giật, lầm bầm: “May mà ta không có mẹ, nếu không thì nguy to”.
“Sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu.
“Không… ha ha”. Sách La Định cười khan, thầm nghĩ, chắc Bạch thừa tướng giận điên lên rồi.
“Cha ta nói ngươi rất tốt”, Bạch Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.
Sách La Định lấy làm ngạc nhiên: “Hả? Tốt á?”.
“Chính miệng cha ta nói với ta mà”. Bạch Hiểu Nguyệt không quên bổ sung một câu: “Yêu cầu của cha ta rất cao! Có mấy ai được cha ta khen đâu”.
“Vậy sao?”. Tâm tình Sách La Định tốt lên nhiều.
Bạch Hiểu Nguyệt lại ngồi cùng hắn thêm lúc nữa, đợi hắn ăn gà xong bèn thu dọn bát đũa định về phòng ngủ.
“Nàng không hỏi tại sao ta lại giúp Đường Tinh Vũ mà không giúp Đường Tinh Trị à?”, Sách La Định hỏi.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Nhất định là ngươi có lý do, ta tin ngươi, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận”. Nói xong, nàng đỏ mặt, dẫn Tuấn Tuấn rời đi.
Sách La Định đứng trong sân, sờ cằm, nhìn theo bóng dáng uyển chuyển của Bạch Hiểu Nguyệt, thầm nói – Nha đầu này gần đây càng nhìn càng ưng mắt, ưng mắt quá đi!
Đột nhiên hắn nghe thấy ai đó xúi giục sau lưng: “Lão Sách à, cô nương này tốt đấy, gả đi… ấy nhầm, cưới đi!”.
Sách La Định quay đầu lại, quả nhiên là Trình Tử Khiêm: “Chuyện ta nhờ ngươi điều tra thế nào rồi?”.
“Có manh mối rồi!”. Trình Tử Khiêm mở giấy ghi chép ra, nói: “Gần đây đúng là có người bí mật chiêu mộ sát thủ, yêu cầu đó phải là những người quen thuộc địa hình vùng núi Đại Bình. Ngoài ra cuối cùng cũng điều tra ra được người liên lạc, sắp xếp mọi việc là Huy công công”.
“Quả nhiên là Vinh phi mua chuộc sao”. Sách La Định lắc đầu: “Xem ra không phải bà ta muốn Đường Tinh Vũ thắng, mà là muốn Đường Tinh Trị chết trong ngày đi săn”.
“Bà ta tàn độc như vậy sao?”. Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Việc này nghiêm trọng rồi đây. Thật ra ta cũng đã hỏi thăm một chút về chuyện của Nguyệt Nhữ, người truyền tin ra có thể là Vinh phi”.
“Bà ta muốn giá họa cho Lệ phi và Hoàng hậu, gây loạn thì giá họa cho Đường Tinh Trị”. Sách La Định lắc đầu: “Ôi trời, thái bình thịnh thế thường bị hủy hoại trong tay mấy mụ đàn bà”.
“Vậy ngươi đồng ý gia nhập bên ấy để cản trở họ hành thích à?”. Trình Tử Khiêm hỏi: “Họ muốn lôi kéo ngươi để làm vốn liếng. Thật ra thì trong lòng Hoàng thượng chắc cũng đã đoán được ít nhiều, nếu không cũng không phái người bảo vệ Nguyệt Nhữ và Tinh Trị. Ngươi nhất định phải dây vào vụ phiền toái này sao? Hay là cứ trực tiếp dẫn người đến bắt cả người lẫn tang vật rồi giao cho Hoàng thượng xử lý?”.
Sách La Định sờ mũi, lắc đầu: “Đến lúc đó nói tiếp”.
Trình Tử Khiêm thở dài: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, hẳn là ngươi muốn hóa giải chuyện này mà không làm mất hòa khí, tránh gây thêm rắc rối”.
Sách La Định vẫn im lặng.
“Vậy ngươi phải nhớ kỹ những gì vị ‘thiếp hữu ý’ của ngươi nói”. Trình Tử Khiêm thấy không thể khuyên được hắn, đành vỗ vai hắn: “Cẩn thận là trên hết”.
Sách La Định xua tay – Thiếp cái đầu ngươi ấy.
…
Ngày hôm sau… tin đồn lại lan truyền sôi nổi khắp thành, cũng chẳng biết ai tung ra tin tức, nói lần đi săn này Sách La Định quyết định giúp Đường Tinh Vũ, Đường Tinh Trị phải một mình ứng chiến. Cho nên, có rất nhiều người không hiểu.
“Chẳng phải Sách La Định và Lục hoàng tử học cùng thư viện sao?”.
“Đúng vậy, có lý nào lại giúp người ngoài mà không giúp người mình chứ!”.
“Đừng nói nữa, Đường Tinh Vũ nhân phẩm không ra gì, chuyện này ai cũng biết, có lẽ Sách La Định và hắn rất hợp nhau ấy chứ?”.
“Chậc! Lục hoàng tử phải cố gắng lên, đừng thua tên lưu manh ấy!”.
“Đúng vậy…”.
…
Trong thư viện, bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai tìm một mảnh rừng nhỏ để luyện tập. Hồ Khai nói với Đường Tinh Trị: “Ngươi đã nghe nói chưa, Sách La Định có một đội quân săn thú chuyên nghiệp, chỉ cần một buổi chiều vào rừng săn thú cũng đủ cho cả quân doanh chén một bữa thịnh soạn”.
Đường Tinh Trị lườm hắn: “Đừng có nâng cao sĩ khí của địch, hạ bớt uy phong của ta nữa”.
“Tinh Trị này, ngươi đừng giận dỗi Sách La Định nữa, bây giờ không phải lúc đâu”. Thạch Minh Lượng cũng khuyên: “Ta thấy Sách La Định chỉ trêu chọc ngươi thôi, nếu ngươi muốn người ta giúp một tay thì phải nói chứ, đâu thể để người ta chủ động đến giúp ngươi nhưng một câu tạ ơn ngươi cũng không nói”.
“Cũng đúng, hắn đã giúp chúng ta nhiều lần rồi”. Cát Phạm nói: “Ngươi vì Bạch Hiểu Nguyệt nên mới không ưa hắn, thật ra…”.
“Thôi thôi”. Đường Tinh Trị bị nói nhiều quá cũng phiền: “Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, luyện bắn tên cho tốt đi!”.
Sách La Định dẫn người đến núi Đại Bình, dặn Tử Liêm mai phục, chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay hắn hẹn Đường Tinh Vũ buổi chiều luyện bắn tên, chẳng biết đồ vô tích sự ấy có bắn chuẩn không. Nhưng đợi đến tận lúc trời nhá nhem tối mới thấy Đường Tinh Vũ sai một tên gia nô tới, nói là y ngủ rồi, bảo bọn Sách La Định cứ luyện đi.
Tử Liêm cau mày: “Đúng là đồ vô dụng”.
Sách La Định cười: “Không đến càng tốt, đỡ phiền”.
…
Mùa săn đến hẹn lại lên, cánh mày râu toàn thành đều bắt đầu bàn tán về cung nỏ, thú săn. Hôm nay là đại hội đi săn của hoàng cung, được tiến hành ở bãi săn tại thành đông. Cuộc đi săn năm nay được mọi người quan tâm đặc biệt, vì nghe nói đây là cuộc tranh tài quyết định ngôi vị Thái tử. Ban đầu, tất cả đều nghĩ Đường Tinh Trị thắng chắc rồi, nhưng tại thời điểm mấu chốt nhất Sách La Định lại chọn đứng về phe Đường Tinh Vũ, cho nên… thắng bại lại trở về thế cân bằng.
Mới sáng sớm, trong bãi săn đã tụ tập rất đông người. Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng tới. Trước giờ Hoàng hậu không thích hoạt động săn bắn sát sinh này nhưng hôm nay lại đến, chúng thần đều đoán bà đến để trợ uy cho Đường Tinh Trị. Vinh phi và Đường Tinh Vũ cũng đến, tối qua Đường Tinh Vũ đi chơi kỹ viện về hơi muộn, lại uống quá nhiều nên sáng nay vẫn mắt nhắm mắt mở, dù sao cũng chẳng cần y bận tâm gì, có Sách La Định là được. Trong khi đó, Đường Tinh Trị lại uy phong lẫm liệt, tinh thần phấn chấn. Người của thư viện Hiểu Phong cũng đều tới, đương nhiên là đến cổ vũ cho Đường Tinh Trị, chỉ có Bạch Hiểu Nguyệt là có chút lo lắng cho Sách La Định.
Kể cũng lạ, hôm nay không chỉ quần thần tới, ngay cả Bạch thừa tướng đã từ quan nhiều năm, rất ít tham gia chính sự cũng tới. Bạch Hiểu Nguyệt bị Bạch Hiểu Phong sắp xếp ngồi cạnh cha, để nàng khỏi chạy lung tung.
Trước khi cuộc tranh tài bắt đầu, Sách La Định cũng tới, hắn mặc đồ đen từ đầu đến chân, dẫn theo sáu tùy tùng, tất cả đều cầm cung nỏ. Mấy người này vừa đến trường săn, mọi người đều vã mồ hôi thay cho Đường Tinh Trị – Được đấy, toàn cao thủ!
“Sách La Định cũng thật là, không giúp hoàng huynh lại đi giúp người ngoài”. Đường Nguyệt Yên bưng chén trà, ngồi bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt và Đường Nguyệt Nhữ.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn Đường Nguyệt Yên.
“Sao hắn lại không giúp người mình chứ!”. Đường Nguyệt Yên có vẻ bất mãn: “Hôm qua ta có nói chuyện với hoàng nương về hắn, hoàng nương còn mắng ta trẻ con ngốc nghếch, không biết gì cả”.
Sầm Miễn đột nhiên cười. Đường Nguyệt Yên liếc hắn: “Ngươi cười cái gì?”. Sầm Miễn vội lắc đầu.
Đường Nguyệt Nhữ không biết nên nói gì, Đường Nguyệt Yên đối với ai cũng rất tốt, nhưng chỉ thích hung dữ với Sầm Miễn. “Hoàng nương muội nói không sai đâu”, Đường Nguyệt Nhữ nói: “Không thể mắng Sách La Định được, nếu không thì đúng là không hiểu chuyện thật đấy!”.
Đường Nguyệt Yên dẩu môi, không hiểu mọi người nói gì nữa. Bạch Hiểu Nguyệt càng lo lắng hơn. Bạch thừa tướng ngồi bên vừa uống vừa tò mò hỏi: “Sách La Định định làm thế nào?”.
Nàng không lên tiếng.
“Hắn không nói với con à?”, thừa tướng hỏi. “Thực ra không nhất thiết phải giúp Đường Tinh Vũ, bất luận thắng thua thế nào thì Sách La Định cũng chẳng có lợi gì”.
Bạch Hiểu Nguyệt dẩu môi, liếc cha mình một cái. Bạch thừa tướng có chút ghen tị, vì Sách La Định mà lườm cha sao! Thực ra hôm nay có rất nhiều người nói Sách La Định là loại đểu cáng, ăn cây táo rào cây sung, thất tín bội nghĩa, ai nói vậy đều bị Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn.
Trần Tỉnh cũng tới, hắn gầy đi rõ rệt, đi bên cạnh thượng thư, trông bơ phờ mệt mỏi. Đối với Trần Tỉnh, có rất nhiều người ngoài mặt thì tươi cười thăm hỏi, trong bụng lại cười chê. Trần Tỉnh ngẩng đầu, thấy Bạch Hiểu Nguyệt ở cách đó không xa. Nàng đang bưng chén trà chạy đến chiếc lều nơi Sách La Định nghỉ chân.
“Sao nàng lại vào đây, trên đầu mũi tên đều bôi dầu, cẩn thận chạm vào đó!”. Sách La Định đuổi Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài.
Nàng đưa chén trà cho hắn, còn giúp hắn thắt dây áo choàng, hỏi: “Tối ngươi thích ăn gì? Ta làm cho”.
Sách La Định thấy vẻ mặt nha đầu này đầy lo lắng, lắc đầu: “Ra ngoài ăn, ta sẽ bảo lão Lại chuẩn bị một bàn thức ăn thật ngon”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngẫm nghĩ, cau mày: “Không, ta lại béo đấy”.
Sách La Định sờ mũi: “Béo lên chẳng phải rất tốt sao”.
Khóe miệng nàng lại cong lên – Thích béo núng nính à?
Hai người đang nói chuyện thì Đường Tinh Vũ miễn cưỡng đi vào, hỏi: “Sách La Định, xong chưa? Bắt đầu rồi”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhận lại chén trà, còn dặn dò Sách La Định: “Cẩn thận đấy”, rồi rời khỏi đó.
Người đi rồi, Sách La Định vừa cầm cung tên lên thì nghe thấy Đường Tinh Vũ cười hì hì nói: “Ngươi cũng có diễm phúc nhỉ, Bạch Hiểu Nguyệt không tệ, sao ngươi không cầu hôn đi, nếu là ta…”.
Chưa đợi y nói xong, Sách La Định đã nhìn y, cười nhạt: “Lát nữa trong rừng thể nào cũng có hổ cái gấu mẹ, ngươi có muốn chọn một con để thành thân không?”. Chẳng biết Sách La Định nói đùa hay nhạo báng y, nhưng sắc mặt hắn hơi đáng sợ. Đường Tinh Vũ thầm nghĩ, người này bệnh à, khen Bạch Hiểu Nguyệt cũng không được sao? Nhưng y không dám chọc tức hắn, lát nữa còn phải nhờ vào hắn, bèn xoay người bỏ đi như chạy trốn.
Sách La Định vén lều đi ra, liền thấy Trần Tỉnh ở cách đó không xa. Trần Tỉnh gầy đét, hắn vốn là một người khỏe mạnh lại bị giày vò thành ra như thế, nhưng Sách La Định chú ý thấy, Trần Tỉnh đang nhìn về phía đối diện… ánh mắt có vẻ thù hằn. Nhìn theo ánh mắt hắn, Sách La Định nhận thấy đó là nơi nhóm người của thư viện Hiểu Phong tụ tập, Bạch Hiểu Nguyệt đang nói gì đó với Bạch Hiểu Phong. Đúng lúc Bạch Hiểu Phong ngẩng đầu lên, thấy Sách La Định đứng đó quay đầu nhìn mình thì có chút khó hiểu. Sách La Định hơi nghiêng đầu, ra hiệu cho Bạch Hiểu Phong – Nhìn Trần Tỉnh kìa.
Bạch Hiểu Phong cau mày nhìn Trần Tỉnh, trong lòng nảy ra một ý – Chẳng lẽ Trần Tỉnh giận lây sang Bạch Hiểu Nguyệt?!
Đến gần trưa, cuộc đi săn chính thức bắt đầu, mọi người cùng vào rừng. Bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhanh chóng tìm được một chú nai, liền đuổi theo.
Sách La Định chắp tay sau lưng, ung dung đi vào rừng, phất tay một cái, mấy thuộc hạ áo đen liền tản hết ra. Đường Tinh Vũ đợi hồi lâu vẫn không thấy Sách La Định săn thú, nhìn thấy một con hươu sao chạy qua, hắn còn sờ đầu nó.
“Này, ngươi không săn thú à?”. Đường Tinh Vũ khoanh tay hỏi: “Hoàng nương ta mời ngươi đến đâu phải để ngươi đi chơi?”.
Sách La Định khoanh tay, nhìn y, cười nhạt: “Thực ra khoảng hai, ba tháng trước, Hoàng thượng đã phái thị vệ cả ngày bảo vệ an toàn cho Đường Tinh Trị và Đường Nguyệt Nhữ. Ngươi biết tại sao không?”.
Đường Tinh Vũ hơi sững sờ nhìn Sách La Định. Sách La Định ngồi xuống một tảng đá: “Hoàng nương ngươi vì ngươi mà đã làm nhiều chuyện, nhưng ngươi thực sự muốn làm Hoàng đế sao?”.
Đường Tinh Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh, không thấy người nào khác, chỉ có hắn và Sách La Định.
“Những kẻ trốn trong núi Đại Bình không phải sơn tặc, mà là mấy tên sát thủ do hoàng nương ngươi thuê, ở trong núi làm quen với địa hình nơi đây”. Sách La Định nhặt một cành cây, rút dao ra gọt. “Ta cũng nhận được tin rồi, ngươi tưởng Hoàng thượng chưa nhận được tin sao?”. Sách La Định cười hì hì hỏi Đường Tinh Vũ.
Đường Tinh Vũ nuốt nước bọt, cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt. Sách La Định làm như không nghe thấy gì, nói tiếp: “Đừng nói hôm nay ngươi không thể giết được Đường Tinh Trị, một khi những thích khách kia ra tay, ngươi và hoàng nương của ngươi sẽ phải nhận kết quả gì, ngươi rõ hơn ta”.
Mặt Đường Tinh Vũ trắng bệch, nhìn xung quanh.
“Những thích khách kia mai phục ở đâu?”, Sách La Định hỏi.
“Ta…”. Đường Tinh Vũ căng thẳng.
Sách La Định đột nhiên ấn Đường Tinh Vũ xuống đất, gò má y bị áp vào đất cứng, y kinh hãi kêu lên. Sách La Định cắm cành cây trong tay xuống trước mắt y, y sợ đến quên cả kêu. Y được nuông chiều từ nhỏ, đã bao giờ gặp phải tình huống thế này đâu.
Sách La Định cười: “Hôm nay nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ ngươi và hoàng nương ngươi phải chết, Trần thượng thư cũng phải chết, trăm ngàn người trong gia tộc các ngươi đều phải chết! Nhổ củ cải đường sẽ dính theo cả đất, ta dám đảm bảo ngay cả mấy tình nhân ở Di Hồng viện của ngươi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu. Bây giờ người có thể cứu ngươi chỉ có ta, ngươi nói, ngươi sẽ giữ được mạng sống, không nói… chờ chết đi”.
“Ở… Trong thân cây!”. Đường Tinh Vũ lắp bắp nói: “Bọn họ, ban đầu ở trong khe núi, nhưng vì muốn hành thích nên ẩn mình trong thân cây”.
Sách La Định đứng lên, bỏ đi.
Đường Tinh Vũ nằm bò ra đất, sợ quá tè cả ra quần, thực ra… đang yên đang lành y đâu muốn làm Hoàng đế, làm vương gia được nhậu nhẹt chơi bời là sướng nhất, đều tại hoàng nương và các thúc bá của y cứ muốn y làm Thái tử, bây giờ thì hay rồi, chọc ngay vào Sách La Định.
Bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai đuổi theo con nai vào rừng sâu, cuối cùng nó vẫn chạy thoát, họ bắt được hai con thỏ nhưng vẫn chưa bắt được con vật lớn nào. Hồ Khai đột nhiên vỗ vai Đường Tinh Trị: “Có động tĩnh”. Đường Tinh Trị cùng y núp sau một thân cây lớn: “Gì vậy? Hươu à?”.
“Sao ta lại nghe như tiếng vù vù nhỉ?”. Hồ Khai lượn xung quanh một lượt, bỗng… có người hét lên: “Ngồi xuống”.
Hai người hơi giật mình, vô thức cúi đầu. Một mũi tên bay “vèo” qua. May mà Đường Tinh Trị cúi đầu nên không bị bắn trúng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, được lắm, nửa mũi tên cắm vào thân cây, ai mà tài thế. Đường Tinh Trị và Hồ Khai quay mặt lại, liền thấy Sách La Định cầm cung đứng cách đó không xa.
Đường Tinh Trị tức giận: “Sách La Định, ngươi…”.
Chưa đợi hắn nói tiếp, Sách La Định lại giương cung, bắn những thân cây to ở bốn xung quanh liền mấy mũi. Mũi nào cũng găm rất sâu vào thân cây. Đường Tinh Trị và Hồ Khai nghi hoặc nhìn Sách La Định, thầm nghĩ – Tên này điên à?
Sách La Định bắn tên xong, nhìn bốn xung quanh, sau đó xoay người rời đi.
“Tinh Trị à, hắn làm gì vậy?”. Hồ Khai hỏi Đường Tinh Trị, Đường Tinh Trị không trả lời. Hồ Khai ngẩng đầu, thấy Đường Tinh Trị đang nhìn chằm chằm vào thân cây phía sau.
Hồ Khai hỏi: “Tinh Trị?”.
“Cây chảy máu”. Đường Tinh Trị chỉ vào thân cây.
Hồ Khai cũng tiến đến xem, quả nhiên ở chỗ mũi tên cắm vào thân cây máu đang chảy ra.
“Ôi trời!”. Hồ Khai chỉ tay.
Đường Tinh Trị thấy trên thân cây Hồ Khai chỉ có một lỗ thủng, bên cạnh có một con dao găm đang chỉ đúng thắt lưng Đường Tinh Trị, nhưng bàn tay cầm dao kia đã không thể cử động được nữa. Tên thích khách ẩn mình trong thân cây ấy đã bị mũi tên của Sách La Định bắn chết rồi.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhìn nhau. Hồ Khai vỗ đùi, chạy tới kiểm tra mấy thân cây khác, phát hiện thì ra những thân cây to lớn ấy đều rỗng, bên trong có người, tất cả đều cầm dao găm.
“Thật thâm hiểm!”. Hồ Khai kéo Đường Tinh Trị: “Ngươi đừng đứng gần cây, có người muốn ám sát ngươi”.
Mặt Đường Tinh Trị cũng hơi trắng bệch, ban nãy nếu không phải Sách La Định bắn tên giết chết tên thích khách đó, có thể mình đã bị đâm rồi.
“Ngươi đoán là ai giở trò?”. Hồ Khai hỏi.
Đường Tinh Trị suy nghĩ, thở dài.
“Tám phần là Vinh phi rồi, ta thấy Sách La Định nhất định đã biết âm mưu của bọn họ nên mới nhận lời giúp bọn họ?”. Hồ Khai nói nhỏ: “Xem ra chúng ta trách nhầm hắn rồi”.
Đường Tinh Trị gãi mặt. Hai người chẳng còn tâm trạng tiếp tục săn thú nữa, họ đi ra phía ngoài rừng, lúc ra bên ngoài, mấy tùy tùng của họ cũng đã về, tất cả đều bắt được thú, thu hoạch rất lớn. Đường Tinh Trị nhìn mấy tùy tùng kia, bình thường toàn lũ vô dụng, sao hôm nay lại được việc thế?
“Hoàng tử, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, hôm nay thú săn đều từ trên trời rơi xuống”. Một tên tùy tùng ngốc nghếch kể: “Thuộc hạ vừa mới vươn vai một cái, liền có một con nai từ trên trời rơi xuống!”.
Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhìn nhau thở dài – Chắc là Sách La Định bố trí mấy thị vệ kia giúp đỡ rồi.
Đến khi cuộc săn kết thúc, Hoàng thượng đích thân cùng quần thần đếm thú đã săn được. Đường Tinh Trị và Hồ Khai dẫn đầu đi ra, đám thị vệ phía sau kéo theo rất nhiều thú săn, vô cùng nở mày nở mặt. Vinh phi vừa nhìn thấy Đường Tinh Trị hoàn toàn không bị thương thì khẽ cau mày. Lúc này, lại thấy Đường Tinh Vũ cũng thất thểu đi ra, đám thị vệ phía sau đến một con thỏ cũng không bắt được, hơn nữa, không thấy Sách La Định đâu.
Vinh phi chạy đến hỏi Đường Tinh Vũ, y cau mày lắc đầu nguầy nguậy. Lúc này Vinh phi mới phát hiện, má Đường Tinh Vũ bị xước một mảng lớn, trên người còn có mùi khai… làm sao vậy?
Người của thư viện Hiểu Phong đều đến chúc mừng Đường Tinh Trị, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh, không thấy Sách La Định nên hơi lo lắng, đi mấy bước về phía rừng cây.
Nàng còn chưa vào rừng thì đột nhiên có người chộp lấy nàng, bị mồm nàng lại kéo vào rừng.
Hoàng thượng khen ngợi Đường Tinh Trị mấy câu, rồi quay sang hỏi Đường Tinh Vũ: “Tinh Vũ, lần này con không thu hoạch được gì sao?”. Đường Tinh Vũ đột nhiên cảm thấy vị phụ vương thường ngày hiền từ nhân hậu của mình đột nhiên trở nên đáng sợ, liền gật đầu, lắp ba lắp bắp: “Dạ…”.
“Sách tướng quân đâu?”. Hoàng thượng vừa hỏi vừa cười nhìn Vinh phi: “Trẫm đặc biệt phái Sách tướng quân đến giúp Tinh Vũ, sao vẫn tay không đi về thế? Có phải do nàng dạy con chưa đến nơi đến chốn không?”.
Lúc này gương mặt Vinh phi cũng trắng bệch, há miệng. Đường Tinh Vũ nhớ lại những lời Sách La Định dạy lúc chuẩn bị đi ra, vội cầu xin: “Không… Không phải lỗi của hoàng nương, phụ vương, là lỗi của con, người muốn phạt thì cứ phạt con, hãy tha cho hoàng nương”.
Vinh phi kinh ngạc nhìn Đường Tinh Vũ – Thằng bé này từ nhỏ đã hư đốn, kém cỏi, vậy mà hôm nay hoạn nạn thấy chân tình, còn nhận hết tội mà xin tha cho bà nữa. Hoàng thượng im lặng chốc lát, đưa tay vỗ vai Đường Tinh Vũ: “Tinh Vũ, con rất hiếu thuận. Vì con hiếu thuận nên lần này ta cho qua, nhớ kỹ, không có lần sau”.
Đường Tinh Vũ và Vinh phi vội vàng gật đầu, coi như thoát chết, nhưng tương lai chắc là khó sống. Lúc này, bọn họ chẳng dám mơ đến việc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, chỉ cần có thể sống yên ổn nửa đời còn lại là đã tốt lắm rồi, tốt nhất là rời khỏi hoàng thành, nếu không Hoàng hậu và Lệ phi sẽ không bao giờ chịu để yên.
Bạch Hiểu Phong nhìn Đường Tinh Trị, lúc quay lại hắn không thấy Bạch Hiểu Nguyệt đâu, liền vội vàng chạy đến hỏi Bạch thừa tướng: “Cha, Hiểu Nguyệt đâu rồi?”.
Thừa tướng đang uống trà, gật đầu nói: “Ừ… Sách La Định này thật không tầm thường, rất có phong thái của đại tướng quân, chậc chậc…”.
“Cha!”. Bạch Hiểu Phong cuống lên: “Bạch Hiểu Nguyệt đâu rồi?!”.
Bạch thừa tướng nhìn quanh: “Chẳng phải đến chỗ con sao?”.
Bạch Hiểu Phong giật mình, quay đầu lại, thấy Trần thượng thư cũng đang tìm kiếm xung quanh – Trần Tỉnh không có ở đây.
“Nguy rồi!”. Bạch Hiểu Phong thầm nói, vội chạy về hướng rừng cây.
“Á!”. Bạch Hiểu Nguyệt bị kéo vào trong rừng, cuối cùng bị ném mạnh xuống đất. Nàng ngồi dậy, tay cũng bị xước, ngẩng đầu nhìn lên thì giật mình – Trần Tỉnh.
Lúc này hai mắt Trần Tỉnh đỏ au, mặt trắng bệch, xem ra bệnh tình không nhẹ. Nàng thấy bộ dạng hung ác của hắn thì cau mày: “Ngươi làm gì vậy?”.
Trần Tỉnh chỉ Bạch Hiểu Nguyệt: “Đều tại ngươi, ngươi hại ta mất hết danh dự”.
Nàng trợn tròn hai mắt, chẳng hiểu hắn nói gì.
“Uổng cho ngươi thân là danh môn thục nữ, thiên kim nhà tể tướng, giữa ban ngày ban mặt mà dám lôi lôi kéo kéo với Sách La Định, đúng là vô liêm sỉ!”.
Trần Tỉnh đưa tay rút ra một con dao găm: “Nếu không phải vì ngươi, sao ta có thể uống say đến nỗi bị đám kỹ nữ kia trêu chọc, đều tại ngươi hại ta!”.
Bạch Hiểu Nguyệt hiểu đại khái hắn đang nói gì, vội vàng bò dậy: “Ngươi nói nhăng cuội gì đó, tự ngươi uống rượu sinh sự, liên quan gì đến ta”. Nói rồi, nàng quan sát đường xung quanh, thấy chỗ này cách bìa rừng không xa lắm, liền kêu lớn: “Cứu tôi với!”.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa kêu lên, Trần Tỉnh cũng kinh hãi, giơ dao lên định bắt nàng. Nàng tránh sang hai bên, xoay người bỏ chạy, Trần Tỉnh đuổi theo. Vì hoảng hốt quá nên nàng không nhìn đường, Trần Tỉnh thì đuổi sát phía sau. Nàng vừa chạy vừa hô cứu mạng, lại vừa quay đầu để ý để không cho Trần Tỉnh đuổi kịp, do cuống quá nên nàng bị trượt chân…
“Á!”. Nàng không biết phía trước có một cái dốc nên bị ngã lăn xuống, cuối cùng “ùm” một tiếng. “Á!”. Nàng sặc nước, biết mình bị rơi xuống sông. Nàng không biết bơi, trước đây đã bị đuối nước một lần nên rất sợ nước. Nàng vùng vẫy, uống liền mấy ngụm nước vào miệng, nhanh chóng cảm thấy lực bất tòng tâm. Trần Tỉnh đứng ở bên trên nhìn thấy rõ ràng, suy nghĩ giây lát rồi xoay người bỏ chạy.
Bạch Hiểu Nguyệt vùng vẫy dưới nước, kêu cứu mấy tiếng, cuối cùng đuối sức, bị sặc đến gần như ngạt thở… nàng bắt đầu chìm xuống… Cùng lúc, nàng nghe thấy “ùm” một tiếng, hình như có gì đó rơi xuống nước, sau đó… lại cảm thấy có người kéo nàng lên khỏi mặt nước, thở được rồi!
Bạch Hiểu Nguyệt vừa ho vừa thở dốc, cảm giác suýt chết ngạt, vừa lạnh vừa tối rồi đột nhiên được cứu này hình như nàng đã từng trải qua. Nàng mở mắt ra nhìn, trong khoảnh khắc ấy, nàng đã nghĩ rằng mình lại đang ngủ và mơ giấc mộng nàng đã mơ suốt mấy năm nay. Nàng lại nhìn thấy một đại anh hùng mặc y phục đen, khuôn ngực rắn chắc và cả chiếc cằm thật đẹp, khác hẳn đám thư sinh yếu ớt.
“Bạch Hiểu Nguyệt”. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy mình bị lắc lắc, nước uống vào ban nãy cũng nôn ra gần hết, nàng mở to hai mắt nhìn… quả nhiên là Sách La Định đã cứu nàng lên.
“Oa…”. Bạch Hiểu Nguyệt vốn định mở miệng gọi “Sách La Định”, chẳng ngờ vừa mở miệng đã òa khóc.
Sách La Định giật mình, đưa tay gãi đầu, có thể khóc chứng tỏ chưa bị chết đuối… nhưng không biết có bị thương ở đâu lúc ngã không. Thực ra ban nãy hắn ở trong rừng định tìm xem còn con cá nào lọt lưới không thì nghe thấy có người kêu cứu, hình như là giọng của Bạch Hiểu Nguyệt, hắn chạy tới nơi thì thấy Trần Tỉnh đang bỏ chạy, cũng không kịp chặn hắn lại, chạy đến bên dốc núi nhìn thì… quả nhiên Bạch Hiểu Nguyệt đã rơi xuống nước.
Bạch Hiểu Nguyệt khóc một lúc lâu, cầm ống tay áo Sách La Định lau nước mắt, lau một lúc rồi cũng cảm thấy kỳ lạ, sao quần áo Sách La Định lại không ướt? Cuối cùng nàng nín khóc, băn khoăn nhìn bốn xung quanh.
Sách La Định dở khóc dở cười: “Nàng giỏi thật, ngã xuống vũng nước mà cũng suýt chết đuối”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn về phía sau lưng hắn, thì ra mình lăn xuống vũng nước chứ chẳng phải ngã xuống con sông nào cả, nước còn rất trong nữa, có thể nhìn thấy tận đáy, chỗ sâu nhất cũng chỉ đến thắt lưng thôi… Hự…
Sách La Định cởi áo khoác, chọn chỗ khô ráo quấn lên người nàng, bế nàng về: “Nàng đợi nhé, ta mang nàng về giao cho Bạch Hiểu Phong rồi sẽ đi tìm Trần Tỉnh, ông đây sẽ nhổ sạch răng hắn để giúp nàng xả giận!”.
Bạch Hiểu Nguyệt dẩu môi, tựa vào ngực Sách La Định – Chỉ có ngươi tốt nhất.
Nàng vừa nghĩ thế, bên trên vang lên tiếng “Ối ối”, sau đó Trần Tỉnh lăn lông lốc xuống thẳng bên chân Sách La Định. Sách La Định giẫm lên hắn, băn khoăn nhìn lên. Bạch Hiểu Phong xuất hiện trên sườn dốc, nhìn thấy Sách La Định bế Bạch Hiểu Nguyệt bên dưới. Người Bạch Hiểu Nguyệt ướt đẫm, quấn áo choàng của Sách La Định, rúc trong lòng hắn, hẳn là không bị thương. Bạch Hiểu Phong thở phào, lúc quan trọng vẫn chỉ có Sách La Định là đáng tin.
“Tìm thấy chưa?”.
Lúc này, bên trên vọng lại tiếng của những người khác. Chỉ trong chốc lát, Bạch thừa tướng dẫn đầu một đám người đi đến, người của thư viện Hiểu Phong cũng đông đủ, chẳng biết Trình Tử Khiêm đi đâu gọi một vòng, ngay cả Hoàng thượng cũng tới.
Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng rúc vào trong áo của Sách La Định. Sách La Định á khẩu, hỏi trời: “Các người tới cả đây làm gì vậy?”.
“Sách ái khanh, Bạch Hiểu Nguyệt không sao chứ?!”. Hoàng thượng bám vào một thân cây, nhìn xuống.
“Trần Tỉnh, ngươi thật là…”. Bộ dạng Trần Cần Thái như sắp tức chết.
Sách La Định nhìn Trần Tỉnh nằm bên chân, lắc đầu, bế Bạch Hiểu Nguyệt lên núi. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên vội đưa nàng tới chỗ xe ngựa để nàng thay đồ, đừng để lạnh quá rồi ốm ra.
“Sách ái khanh à”. Hoàng thượng kéo Sách La Định đang định chạy đi thay đồ, nói: “Danh tiết của nữ nhi rất quan trọng, ngươi xem…”.
Sách La Định chớp chớp mắt, nhìn Hoàng đế: “Xem cái gì?”.
“Ngươi xem, Bạch Hiểu Nguyệt cô nương vừa bị ngươi ôm vừa bị ngươi bế, có phải không?”. Vừa nói vừa ra hiệu cho hắn nhìn Bạch thừa tướng đang sầm mặt ở phía sau.
Sách La Định quay đầu lại, đối mắt với Bạch thừa tướng. Bạch thừa tướng có vẻ hơi lúng túng, sờ cằm. Sách La Định đột nhiên “phì” cười một tiếng, lại nghĩ đến chuyện “con gái bị lưu manh cướp đi của lão”…
Thừa tướng quan sát Sách La Định một lượt, thở dài, cứ quyết định vậy đi, bên cạnh đã có không ít đại thần đến chúc mừng ông ta. Bạch Hiểu Nguyệt ở trong xe ngựa thay y phục, thấy Tiểu Ngọc chạy về, chui vào xe nói: “Tiểu thư tiểu thư, thừa tướng hứa gả cô cho Sách tướng quân rồi!”.
Bạch Hiểu Nguyệt giật mình, ngẫm nghĩ, hỏi: “Vậy Sách La Định thì sao?”.
Tiểu Ngọc nghe thế, đột nhiên che miệng cười.
“Ngươi cười cái gì?”. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu.
“Tiểu thư, tiểu thư nhìn xem, lần đầu tiên nô tỳ thấy lão gia bó tay như vậy đấy”.
Bạch Hiểu Nguyệt băn khoăn, vịn vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài, liền thấy cách đó không xa, Sách La Định đang cùng Bạch thừa tướng đi về. Sách La Định một tay khoác vai thừa tướng, vừa nói chuyện vừa kéo râu ông ta. Miệng nàng há hốc: “Cha ta không nổi điên à?”.
“Cha nổi điên cái gì, cha rất hài lòng về chàng rể này”.
Lúc này, giọng nói của Bạch Hiểu Phong vọng vào. Bạch Hiểu Nguyệt thò đầu ra nhìn, Bạch Hiểu Phong khoanh tay: “Ta cảm thấy Sách La Định quá hời rồi”.
Trình Tử Khiêm ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép: “Lần này có thể nói là lão Sách nhờ họa được phúc”.
Lại thấy Đường Tinh Trị bước đến cạnh xe ngựa. Bạch Hiểu Nguyệt nhìn thấy hắn, vội rụt người vào. Bạch Hiểu Phong nhìn Đường Tinh Trị – Tiểu tử này không có cửa rồi, Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định phải lòng nhau, cả Hoàng thượng cũng lên tiếng rồi.
Đường Tinh Trị có chút buồn bã, nhưng vẫn mở miệng nói: “Con người Sách La Định thực sự không tệ, chắc hẳn sẽ chăm sóc Bạch Hiểu Nguyệt cô nương thật tốt, ta cũng yên tâm”.
Bạch Hiểu Phong hơi ngạc nhiên. Trong xe ngựa, Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười – Không phải vì Hoàng thượng đã mở lời nên Đường Tinh Trị mới chịu khuất phục, mà bởi hắn thực lòng phục Sách La Định. Nghĩ đến đây, nàng vén mành xe lên, muốn nhìn ra ngoài, liền thấy cái mặt to đùng của Sách La Định ở ngay sau mành xe, cười với nàng với một vẻ rất lưu manh: “Ha ha”.
Bạch Hiểu Nguyệt giật mình, “bộp” một tiếng, đập thẳng mành xe vào mặt Sách La Định – Chẳng lẽ hắn thật sự là lưu manh sao?
…
Hôm sau, làn sóng tin đồn càng lúc càng dâng cao. Gần đây, dân chúng hoàng thành bị đủ các loại tin đồn làm cho kích động, nhưng chẳng tin nào sánh được với tin này. Đường Tinh Trị chỉ có một mình lại có thể chiến thắng Đường Tinh Vũ được Sách La Định giúp đỡ. Hoàng thượng lập hắn làm Thái tử, thành người thừa kế ngôi vị Hoàng đế. Đây vốn có thể nói là tin tức lớn gắn với vận mệnh thiên hạ, đủ để chiếm trọn thời gian cơm tối của dân chúng hoàng thành cả tháng rồi, vậy mà vẫn có một tin khác còn bất ngờ hơn – Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt đính hôn.
Tin này như sấm sét giữa trời quang, dân chúng hoàng thành đều đang tự hỏi – Tại sao chứ?!
Bản thảo Tử Khiêm viết rất mơ hồ, mọi người truyền tai nhau mới biết Bạch Hiểu Nguyệt bất cẩn rớt xuống nước, Sách La Định xả thân cứu giúp nên Bạch Hiểu Nguyệt đã lấy thân báo đáp. Tất cả dân chúng hoàng thành đều thắc mắc – Trên núi Đại Bình có sông sao? Cùng lắm thì cũng chỉ là mấy cái vũng nước sau trận mưa rào thôi. Nhưng bất luận bên ngoài đồn đại ra sao, mấy ngày nay Bạch Hiểu Nguyệt đều vô cùng hạnh phúc. Kể từ khi đính hôn, tối đến nàng chẳng thể ngủ được, chui vào chăn rõ sớm nhưng cứ trằn trọc mãi. Đường Nguyệt Nhữ và Đường Nguyệt Yên thường đến quấy rối nàng, Hạ Mẫn và Nguyên Bảo Bảo thì bắt đầu giúp nàng sắp xếp những việc liên quan đến hôn lễ khiến nàng càng hồi hộp, mãi đến lúc tờ mờ sáng mới mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Bạch Hiểu Nguyệt giật mình tỉnh dậy – Ôi ôi, quên nấu mỳ cho Sách La Định rồi. Nàng vừa định mặc y phục thì nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng còn tưởng là Tiểu Ngọc mang y phục đến cho mình, bèn gọi: “Vào đi”. Nàng vừa dứt lời, cửa mở ra, Sách La Định thò đầu vào phòng nhìn một cái. Nàng kinh ngạc kêu lên: “Sách La Định?”.
Sách La Định cầm một hộp thức ăn đi vào, ngồi xuống bên cạnh Bạch Hiểu Nguyệt, đưa hộp thức ăn cho nàng: “Bữa sáng”. Nàng mở hộp ra, nhìn đồ ăn trong hộp – Bánh bao.
Sách La Định lúng túng gãi đầu, hình như vẫn có chút ngại ngùng, Bạch Hiểu Nguyệt mặc đồ khá mỏng, Sách La Định vừa liếc nhìn một cái đã vội ngẩng mặt nhìn trời. Nàng cầm đũa gắp bánh bao, kéo tay áo Sách La Định. Sách La Định cúi đầu nhìn nàng. Nàng mỉm cười, đút bánh bao cho hắn. Hắn nhai bánh, tiếp tục nhìn trời… vành tai đỏ ửng, sao nha đầu này lại mặc mỏng thế, chết mất thôi, đầu hắn cứ ong ong.
Bạch Hiểu Nguyệt hạnh phúc vô cùng, tiếp tục trêu chọc Sách La Định, vị đại tướng quân này ngây thơ quá đấy!
Trình Tử Khiêm đứng bên ngưỡng cửa, vừa ghi chép vừa lắc đầu.
Bạch Hiểu Phong cũng sán tới, hỏi: “Sao rồi?”.
“Tiểu muội của ngươi đang trêu ghẹo lão Sách”. Trình Tử Khiêm xòe tay: “Lão Sách chưa từng yêu đương, lần đầu đó, lần đầu đó, non nớt chẳng khác nào tên ngốc”.
“Ồ?!”. Bạch Hiểu Phong sờ cằm: “Sách La Định hóa ra là cừu non à?”.
Trình Tử Khiêm cười ha hả, gật đầu: “Đôi này ngây thơ quá!”.
“Đôi này?”. Bạch Hiểu Phong không hiểu.
Trình Tử Khiêm ngoắc tay, nói: “Đi, dẫn ngươi đi xem đôi thứ hai”.
Bạch Hiểu Phong theo Trình Tử Khiêm rời khỏi tiểu viện của Bạch Hiểu Nguyệt, đi sang tiểu viện khác, vào đến tiểu viện của Sầm Miễn. Sầm Miễn đang ngồi cạnh bàn đọc sách, Đường Nguyệt Yên đứng bên. Sầm Miễn khó hiểu nhìn Đường Nguyệt Yên. Đường Nguyệt Yên bưng một bát canh, đặt xuống trước mặt hắn: “Ăn!”.
Sầm Miễn ngơ ngác: “Cái gì vậy?”.
“Gà hầm nhân sâm!”, Đường Nguyệt Yên nói.
Sầm Miễn mở bát canh ra nhìn, lại nhìn Đường Nguyệt Yên: “Đen… màu đen à?”.
Đường Nguyệt Yên dẩu môi: “Gà ác”.
Khóe miệng Sầm Miễn giật giật: “Gà ác… sao nước canh cũng có màu đen?”.
“Ngươi có ăn không?!”. Đường Nguyệt Yên đưa tay cho hắn xem, bàn tay bị quấn kín băng vải: “Lần đầu tiên bản công chúa xuống bếp, ngươi dám bỏ lại một cái xương gà thì ngươi chết chắc!”.
“Được được…”. Sầm Miễn cắn răng ăn canh gà, có phải Nguyệt Yên đổ cả vại muối vào không nhỉ? Mặn quá!
Đường Nguyệt Yên cười híp mắt ngồi xuống cạnh hắn: “Ăn nhiều vào, buổi trưa sẽ ăn ba ba hầm, ta đã hầm rồi”.
“Khụ khụ…”. Sầm Miễn che miệng – Không phải chứ? Ăn một bữa còn chưa đủ? Gà hầm đã như thế này, ba ba hầm thì thành ra cái gì?
Trình Tử Khiêm lại ghi chép, rồi xoay người ra khỏi tiểu viện. Bạch Hiểu Phong cũng đi ra theo, thầm nghĩ – Nguyệt Yên thích Sầm Miễn rồi à? Chả trách mấy hôm trước nghe Đường Tinh Trị nói Nguyệt Yên đã đồng ý hôn sự với Sầm Miễn, nhưng hình như Sầm Miễn vẫn chẳng hay biết gì.
“Phu tử”. Trình Tử Khiêm và Bạch Hiểu Phong đều dừng chân. Quay đầu lại, thấy người gọi là Tiểu Ngọc. Bạch Hiểu Phong hỏi nàng có việc gì vậy.
Tiểu Ngọc mỉm cười nói: “Tam công chúa pha trà, hỏi ngài có muốn đến uống một chén không?”.
Bạch Hiểu Phong suy nghĩ, cười rồi vui vẻ đi đến đó. Trình Tử Khiêm lấy giấy bút ra, viết “Cặp thứ ba”, sau đó vui sướng chạy đi nhìn trộm.
…
Vạn vật trên thế gian không ngừng phát triển, những lời đồn đại trên thế gian này cũng trường tồn mãi mãi, nơi nào có người thì nơi ấy có tin đồn, mà tin đồn không ngừng thay đổi theo sở thích của người nghe. Khi dân chúng toàn thành đã nghĩ tất cả đã đâu đóng đó cả rồi, đúng lúc máu buôn chuyện bắt đầu lắng xuống thì lập tức… tin đồn mới lại bắt đầu lan truyền. Lần này, tin đồn lại càng thêm đặc sắc, phần lớn là những chuyện tình yêu nam nữ trong thư viện Hiểu Phong.
Hôm nay có thể là Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt ngắm trăng, ngày mai lại là Bạch Hiểu Phong giúp Đường Nguyệt Nhữ kẻ mày, ngày kia lại đến Sầm Miễn bị Đường Nguyệt Yên kéo vào phòng, hôm sau nữa có thể là Đường Tinh Trị gặp phải một cô nương ngoại tộc nào đó.
Tóm lại, thư viện có cái đặc sắc của thư viện, mà ngoài thư viện cũng có cái đặc sắc riêng. Đặc sắc nhất đương nhiên là Trình Tử Khiêm. Bản thảo Tử Khiêm của hắn trở thành thứ được người ta giành giật nhiều nhất trong hoàng thành. Tài tử văn nhân, tao nhân mặc khách đều chuyền tay nhau đọc, không ít khách qua đường từ nơi khác đến cũng chỉ đích danh mua bằng được một trang bản thảo Tử Khiêm, tìm hiểu những tìn đồn thú vị ở thư viện Hiểu Phong.