Bạn đang đọc Chương 58: Tình yêu (1) – Truyện ĐÔI VỢ CHỒNG MẪU MỰC NAY ĐÃ LY HÔN
Một tháng trước, Hạ Tây Chấp đánh nhau bị thương, anh bị đập mạnh vào sau gáy, nứt ra miệng sâu mấy cm.
Và gây ra mất trí nhớ.
Anh thậm chí còn không nhớ mình được gọi là “Hạ Tây Chấp”, chứ đừng nói đến những người xung quanh anh, cũng như những ký ức trong 18 năm trước đầu tiên của cuộc đời anh.
Ông nội Hạ giam Hạ Tây Chấp ở nhà, ra lệnh cho anh phải ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, trước khi trí nhớ chưa khôi phục, không cho phép ra ngoài quậy phá nữa.
Lần đó, ông nội Hạ thật sự nổi giận
Đó là lý do tại sao những đứa trẻ trong đại viện không dám ầm ĩ đi tìm Hạ Tây Chấp chơi đùa nữa.
Những chuyện này, Khương Dạng biết.
Khi thiếu niên lần đầu tiên xuất hiện, nụ cười rạng rỡ và ấm áp trên khuôn mặt cậu, ánh mắt trực tiếp và thẳng thắn cũng không phải Hạ Tây Chấp tính tình bướng bỉnh kia. Cho dù biết, cô vẫn không chút do dự rơi vào vòng xoáy tình cảm. Bởi vì thiếu niên nhìn ánh mắt của cô, quá nóng bỏng cũng quá thâm tình.
Khương Dạng mỗi buổi tối đều cầu nguyện, hy vọng Hạ Tây Chấp nhất khôi phục trí nhớ, cũng sẽ nhớ rõ cô, nhớ rõ chuyện bọn họ cùng nhau trải qua
Tuy nhiên,
Tất cả đã kết thúc.
…… Trong phòng bệnh đang vui vẻ chúc mừng, cũng không có ai chú ý đến ngoài cửa phòng bệnh, bóng người lặng lẽ không một tiếng động rời đi.
“Ông ngoại, chúng ta về nhà thôi ”
Sắc mặt Khương Dạng so với Hạ Tây Chấp trong phòng bệnh còn tái nhợt hơn, vẻ mặt dương như sắp khóc.
Nhưng cô dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện.
Ông ngoại Khương lo lắng, thậm chí hối hận quyết định dung túng hai người trẻ tuổi qua lại, không biết đó là đúng hay sai.
Ông lo lắng hỏi: “A Dạng, cháu không đi vào nói chuyện với nó sao? ” Khương Dạng cúi đầu, lắc lắc. “Không cần đâu. Ông ngoại, cháu muốn về nhà. ” Ông ngoại Khương liên tục gật đầu, “Được, được, chúng ta về nhà thôi. ” Lúc ông lão đi về phía trước, dùng sức nắm lấy lòng bàn tay mềm mại của Khương Dạng.
A Dạng của ông, vẫn còn nhỏ như vậy… Nhiều năm trước. Ông ngoại Khương cũng nắm chặt tay Khương Dạng như vậy, dẫn cô rời khỏi lồng giam hôn nhân thất bại của bố mẹ.
Vài năm sau
Ông ngoại Khương vẫn nắm chặt Khương Dạng, từng bước một rời khỏi bệnh viện.
Sau khi về nhà rất lâu, Khương Dạng chưa từng vào phòng đàn piano kia.
Hai giờ chiều trong đại viện không còn tiếng đàn piano êm tai, cũng không còn thiếu niên trèo tường mà đến nữa.
……
“Đúng vậy… Lúc đó… Em quá lo lắng cho anh… Nên mới đến bệnh viện…”
Nghe câu này.
Trái tim Hạ Tây Chấp bị một bàn tay vô hình, hung hăng siết chặt. Ngay cả thở cũng có cảm giác đau râm ran nhẹ. Lúc đó… Lúc đó… Anh rõ ràng đã cảm thấy rất kỳ lạ!
Ông nội Hạ và ông ngoại Khương vẫn hay đấu nhau, anh bị thương hôn mê đưa đến bệnh viện, ông ngoại Khương và Khương Dạng tại sao có thể đến bệnh viện thăm anh!
Anh rõ ràng đã nhận ra điều đó, nhưng anh đã không lần theo manh mối để điều tra thêm.
Mùa hè năm 18 tuổi. Anh bị thương hai lần. Không còn ký ức gần một tháng, nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra.
Ông nội Hạ nói là nhốt anh ở nhà, cái gì anh cũng không nhớ được người ta thì đúng là một phế vật, cũng chỉ tính tình chết không thay đổi, làm một ít chuyện ra ngoài đánh nhau
Sau khi khôi phục trí nhớ, cuộc sống của Hạ Tây Chấp không có gì thay đổi.
Thế cho nên ngay cả chính anh cũng cho rằng, một tháng kia anh đều buồn bực ở trong phòng dưỡng bệnh, ký ức đã mất cũng không quan trọng đến thế.
Anh tuyệt đối không thể tưởng tượng rằng anh, người không có trí nhớ, lại có thể làm ra chuyện hẹn hò với Khương Dạng!
Anh không có trí nhớ, nhưng anh nhớ bản nhạc piano nên chơi lúc hai giờ chiều …
Anh không có ký ức, nhưng vẫn yêu Khương Dạng ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Anh không có ký ức, ngược lại thẳng thắn mà trực tiếp biểu đạt tình yêu trong lòng….
Cho dù là Hạ Tây Chấp 28 tuổi cũng không thể làm được tất cả mọi việc, nhưng lại bị anh 18 tuổi đã làm được tất cả
Họ đã hẹn hò và yêu nhau. Thậm chí khiến Khương Dạng qua mười năm, anh cũng chưa từng quên. Hạ Tây Chấp lâm vào trong hối hận mãnh liệt, vẻ mặt giãy dụa, giọng nói khàn khàn, giống như dã thú thống khổ gào thét.
“Tại sao em không đến với anh? Tại sao em không nói cho anh biết? ” Hạ Tây Chấp không phải là người duy nhất bị mắc kẹt trong ký ức vào lúc này.
Khương Dạng mới là người nhớ rõ nhất, cũng nhớ sâu sắc nhất
Cô nhìn người đàn ông gần như mất kiểm soát trước mặt, nhẹ nhàng trả lời, “Bởi vì em… Em không chắc liệu anh có còn yêu em không. ”
Thiếu niên ấm áp kia xuất hiện, tựa như pháo hoa rực rỡ trong mùa hè. Ngắn ngủi, nhưng vô cùng đẹp. Hoàn toàn chiếu sáng cuộc sống khô khan vô vị của Khương Dạng
Nhưng Hạ Tây Chấp thì sao…
Liệu chàng trai bướng bỉnh và kiêu ngạo ở phòng bên cạnh kia, cũng sẽ yêu cô không?
Khương Dạng không có dũng khí này. Sau khi mùa hè năm đó kết thúc Khương Dạng nghe được tin Hạ Tây Chấp nhập ngũ, ngay sau đó, dưới sự sắp xếp của ông ngoại, cô đi học thêm ở trường khác.
Đã từng khoảng cách giữa hai người chỉ là một bước nhảy nhẹ của một thiếu niên.
Sau đó, lại là trời nam đất bắc.
Sau khi rời khỏi đại viện, họ thậm chí còn hiếm khi nghe tin tức của nhau.
Một lần nữa gặp mặt, là lần xem mắt. Xem mắt không bao lâu, họ kết hôn. Tất cả những điều này, Khương Dạng đều cho rằng là ông ngoại Khương sắp xếp
Bởi vì ở trên thế giới này, ngoài cô ra, người duy nhất nhớ rõ chuyện cô từng qua lại với thiếu niên đó chính là ông ngoại Khương.
Nhiều năm như vậy, Khương Dạng dường như đang trải qua cuộc sống bình thường, nhưng cô vẫn chưa thoát khỏi đoạn tình cảm kia.
Ông ngoại đã làm quá nhiều chuyện vì cô…
Mà đối với Hạ Tây Chấp mà nói, cô chẳng qua chỉ là đối tượng kết hôn phù hợp mà thôi. Trong lòng Khương Dạng nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn nuôi kỳ vọng vào cuộc sống hôn nhân của hai người.
Cô đặt chiếc gối Pikachu ở nơi dễ thấy nhất trong nhà… Cô sẽ nói điều gì đó khi họ hẹn hò, đủ để nói rằng….. Cô cố gắng, muốn làm cho Hạ Tây Chấp nhớ ra cái gì đó. Khi kết hôn được ba tháng. Bọn họ ngồi ở bàn ăn, khi Hạ Tây Chấp nhìn cô hỏi ra một câu kia: “Khương Dạng, trong lòng em có người mình thích không? ”
Khoảnh khắc đó.
Khương Dạng nghĩ rằng Hạ Tây Chấp đã nhớ ra chuyện gì đó
Cô rất mong chờ và gật đầu như vậy.
Tuy nhiên, những gì Khương Dạng nhìn thấy là đôi lông mày nhíu chặt và đôi mắt lạnh lùng đột ngột của người đàn ông.
Anh nói: “Vậy anh ta có giống anh không?”
Vào lúc đó, Khương Dạng thậm chí còn không cảm giác được đau khổ, chỉ cảm thấy buồn cười.
Thật nực cười…
Người cô thích là anh… Là người trước mặt…
Nhưng anh thật sự, ngay cả một chút cũng không nhớ ra