Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 94: Chúng Ta Dần Trở Nên Xa Lạ


Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 94: Chúng Ta Dần Trở Nên Xa Lạ


Dương Lâm Bảo bế Hạ Mạn Thư lên phòng, đặt lên giường đắp chăn rồi ra ngoài.
Hạ Mạn Thư đợi anh đi khỏi rồi mở mắt, đi xuống mở tủ cầm lọ thuốc lấy một viên uống vào.

Có phải vô sinh cô cũng chẳng muốn sinh con cho anh.

Xong xuôi cô chốt cửa lại rồi vào phòng tắm điên cuồng chà rửa.

Cô hận mình, nó thật sự nhơ nhớp.
Dương Lâm Bảo trở về phòng của mình, kéo rèm cửa kính lên đứng đó im lặng hút thuốc.

Anh nhớ đến câu nói của cô “tôi ở phòng kế bên sao chú không đến tìm.” Lúc đó thật sự anh vẫn đang còn lý trí, nhưng tại sao lại không đến tìm cô cơ chứ? Cảm thấy thật sự ghét bỏ bản thân.
Từ hôm đó trở đi, hai người ít nói chuyện hơn, Dương Lâm Bảo vẫn cứ đi đi về về, có khi còn mấy ngày không trở về.

Cô không hỏi nhiều, vì cô cũng chẳng cần phải biết để làm gì.

Hạ Mạn Thư vẫn cứ làm việc của mình, ở trong Tuý Lâm Viên trồng ít hoa, học trực tuyến trau dồi kinh nghiệm.
Ba tháng trời Dương Lâm Bảo không đụng đến cô, cảm giác thật sự bình yên đến lạ.

Sáng hôm nay Hạ Mạn Thư ngủ dậy theo thói quen xuống nhà mở tủ lạnh, mới bước xuống phòng khách thì liền giật mình.

Dương Lâm Bảo ngồi ở phòng khách làm gì đó, nhìn trên màn hình laptop một đám người mặc quân nhân thì chắc đang họp trực tuyến.

Nên cô cố gắng không phát ra tiếng động đi vào phòng bếp.
Dương Lâm Bảo để ý Hạ Mạn Thư đi xuống, vào bếp mở tủ lạnh lấy cam và sữa chua thì tắt mic, nhẹ giọng:
– Mạn Thư, lại đây.
Hạ Mạn Thư nhíu mày khó hiểu, cũng đi lại, trên tay còn cầm một rổ cam và chai sữa chua, cô đi đến hỏi:
– Sao thế?
Dương Lâm Bảo vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý bảo cô ngồi lên.

Hạ Mạn Thư ngồi xuống sàn nhà, dựa vào chân ghế sô pha, tránh né camera rồi nói:
– Tôi không làm phiền chú.
Cô mở tv nhưng lại tắt tiếng, bật bộ phim đang xem giở lên vừa coi vừa ăn cam.

Thật sự nó rất nhạt nhẽo, như coi phim câm vậy, nếu không có phụ đề thì cô cũng chẳng biết nó nói gì.

Nhưng cô không dám đứng dậy, cũng chỉ ngồi đó lâu thật lâu, bên tai là tiếng của mấy người đàn ông nói chuyện chính trị quân đội gì gì đó cô không hiểu.
Hạ Mạn Thư chống cằm trên ghế nhìn tv, đã coi hết ba tập rồi nhưng vẫn chưa cho cô đi, thật sự rất lâu rồi, đôi mắt đã trĩu nặng xuống.
Dương Lâm Bảo đang ngồi họp, thấy cô gật gù buồn ngủ thì bèn đưa tay ra nghiêng đầu coi nằm trên đùi mình.

Bấy giờ anh mới thấy rõ gương mặt của cô, hình như cô gầy hơn trước rồi, đôi má cũng không còn phúng phính nữa.

Người cô khá nhỏ, bây giờ lại càng nhỏ hơn, chẳng khác gì một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi.
Hằng đêm anh vẫn qua ôm cô ngủ, lắm lúc anh không hiểu tại sao.

Chỉ muốn cô luôn luôn ở bên mình, không muốn cho ai nhìn thấy cả.


Hận đến nỗi không thể đặt cô trong tủ kính.
Hạ Mạn Thư nằm im lặng ngủ, đến khi tỉnh dậy đã quá trưa, cô ngồi dậy dụi đôi mắt thì gặp ngay ánh mắt âm trầm đang chằm chằm mình.

Cô bối rối:
– Xin lỗi.
Dương Lâm Bảo vuốt lại tóc cho cô rồi nói:
– Tôi nấu buổi trưa cho em?
Hạ Mạn Thư đứng dậy lắc đầu:
– Không cần đâu.

Tôi chuẩn bị ra ngoài.
Dương Lâm Bảo không vui nhíu mày:
– Em đi đâu?
Hạ Mạn Thư bình thản trả lời:
– Đi trung tâm với Tiểu Vũ.
Đi đám cưới nhưng không bảo anh đi cùng? Vậy rõ là cô không xem trọng anh sao?
Dương Lâm Bảo đột nhiên nổi giận:
– Không được đi.
Hạ Mạn Thư cũng cảm thấy bực mình với sự vô lý của anh, bật lại:
– Tại sao không được đi? Tôi đâu phải con của chú.
Dương Lâm Bảo chỉ nhìn cô, ánh mắt đầy sát khí:
– Đúng là nữ nhân không có dạy dỗ.
Hạ Mạn Thư cảm thấy như bị tát vào mặt, cô hét to lên:
– Đúng, tôi không được dạy dỗ đối xử tốt với loại người cho chú.

Tôi không được dạy dỗ là có thể đi kiếm bạn tình nhiều như chú, có thể đi cả đêm không về.
Dương Lâm Bảo mắt đỏ ngầu, kéo cô ngã xuống dưới chân mình, bóp cằm nâng mặt cô lên:
– Em nói gì?
– Hạ Mạn Thư đầy nước mắt uất ức:
– Tát tôi đi, đánh tôi đi.

Để tôi lấy roi cho chú đánh tôi, tay tôi này, chú trói lại đi.

Hay là chú muốn làm tình? Tôi cho chú làm.
Dương Lâm Bảo thấy cô nổi điên lên, chán nản bỏ tay ra rồi đi ra ngoài, ném lại một câu:
– Tốt nhất em đừng có mà không biết điều.
Hạ Mạn Thư chống tay lên ghế quát lên:
– Cút!
Dương Lâm Bảo ôm bụng tức rời Tuý Lâm Viên.

Uổng công anh làm nhiều việc để lấy lòng cô như vậy mà cô lại không biết điều.
Làm nhiều việc lấy lòng?
Chẳng hạn như ngày nào cũng mua đồ đắt tiền, chuyển khoản đều đều cho cô?
Chẳng hạn như Tần Thương nằm trên giường anh một đêm rồi bị ném vào ngục giam để đám tội phạm thay phiên luân dâm, đến nỗi chỉ còn nửa cái mạng rồi vứt ở của Tần gia?
Chẳng hạn như vì cô mà anh đã cãi nhau với mẹ ruột một trận nảy lửa.

Càng nghĩ anh càng thấy bực mình, chân ga càng lúc càng đạp mạnh, đến nỗi người đi đường muốn hạ kính xe chửi cho một trận nhưng mà nhìn lại biển số thì hơi..

e ngại.
Anh đi đến quán bar Rose and King gọi hai chai rượu ra uống.

Bấy giờ là buổi trưa nhưng trong quán bar đóng này rất náo nhiệt, anh bước vào như một làn gió mới.

Thực sự trừ chủ quán ra thì chẳng mấy ai đẹp trai như anh cả.
Chủ quán là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, cao hơn anh một chút, người rất là cao lớn, gương mặt kiên nghị lạnh lùng, suốt ngày mặc vest đen rất lịch lãm.

Anh đi lại ngồi xuống bên cạnh Dương Lâm Bảo, rót rượu ra đưa cho anh một ly rồi nói:
– Thượng tướng lâu rồi không gặp.
Dương Lâm Bảo cầm lấy cái ly cụng một cái rồi nốc cạn:
– Phương lão sư, anh thử nói xem.

Nữ nhân đúng là sinh vật khó chiều.
Phương Hàn Phong vẫn giữ độ lạnh tanh của gương mặt:
– Anh biết yêu rồi à?
Dương Lâm Bảo nhoẻn miệng cười:
– Lấy được cô vợ nhỏ không biết chừng mực.
Phương Hàn Phong lắc đầu:
– Không biết.
Dương Lâm Bảo đánh anh một cái rồi nói:
– Không phải anh có vợ con rồi hay sao?
Phương Hàn Phong nhấp một ít rượu:
– Nhưng vợ của tôi rất biết điều.
Dương Lâm Bảo thở dài:
– Vợ của tôi còn quá nhỏ, tôi không nỡ dạy dỗ.
Phương Hàn Phong dựa người vào ghế:
– Để phụ nữ dạy phụ nữ.
Dương Lâm Bảo nhíu mày:
– Mẹ tôi dạy cô ấy?
Phương Hàn Phong nhìn anh:
– Tình nhân!
Dương Lâm Bảo suy nghĩ một chút.

Mang tình nhân về nhà để kích động cô cũng không phải là ý kiến tồi.
Anh gật đầu rồi hỏi:
– Cậu của tôi có đến đây không?
Phương Hàn Phong lắc đầu:
– Cậu ta về không thèm nói, giờ trở về Scotland rồi.
Dương Lâm Bảo đứng dậy, bước ra ngoài:
– Quẹt thẻ.

Phương Hàn Phong vẫn không động tĩnh gì, chỉ khẽ nhếch miệng cười.
Buổi tối Hạ Mạn Thư đang ngồi trong phòng chơi điện thoại thì nghe tiếng xe của anh về.

Cô cũng không để ý lắm, cho đến lúc có tiếng phụ nữ vang lên:
– Ưm..

Bảo, từ từ thôi.
Cùng với đó là tiếng của Dương Lâm Bảo:
– Mẫn Nhi, ngoan, chúng ta về phòng.
Hạ Mạn Thư khẽ nhíu mày.
Hắn mang đàn bà về nhà?
Cô lắng nghe thêm chút nữa thì giọng õng ẹo quyến rũ của người phụ nữ kia lại cất lên:
– Bảo~ngực em ngứa, cần anh xoa bóp.
Hạ Mạn Thư cắn môi, mở cửa đi xuống phòng khách thì thấy cảnh tượng không nên thấy, Dương Lâm Bảo đang ngồi trên ghế sô pha, quần áo xộc xệch, cúc áo còn mở bung ra, một người phụ nữ xinh đẹp cùng mái tóc vàng xoăn nhẹ đang ngồi trên người anh, cái tư thế thật mờ ám, những ngón tay thon mượt đang ôm lấy cổ anh.

Còn Dương Lâm Bảo, tay hắn đang luồn vào chiếc áo sơ mi bó sát của ả ta, nơi bầu ngực to tròn như quả bưởi mà xoa nắn, chiếc váy công sở đen bị kéo lên đến eo, lộ ra bờ mông căng cùng chiếc quần lót nhỏ xíu.
Người phụ nữ đó thấy cô thì bỗng giật mình, nũng nịu đẩy đẩy anh ra:
– Trong nhà anh còn có người mà.
Dương Lâm Bảo thấy cô thì cũng không có một chút tội lỗi gì, còn cúi người hôn ả ta khiêu khích:
– Không sao.

Không quan trọng bằng em.
Hạ Mạn Thư nghe thế như bị ai bóp lấy trái tim, tức ngực khó thở.

Chân cô run run đi về phòng mình, khóa cửa lại.

Cô ngồi thụp xuống sau cánh cửa, không nói nên lời, cô im lặng mà rơi nước mắt.
Hóa ra hắn chỉ là đang chơi đùa cô mà thôi.
Dương Lâm Bảo thấy cô trở lại phòng thì nghĩ rằng cô đang ghen, đã hoàn thành một công đoạn rồi thì liền bế nữ nhân kia lên cầu thang, vừa đi vừa cởi đồ cô ta, nói:
– Chúng ta lên phòng làm chuyện chính sự được hay không?
Huỳnh Mẫn Xuân tỏ vẻ giận dỗi:
– Cô ta là ai thế?
Dương Lâm Bảo mở cửa phòng mình, đưa cô lên giường:
– Ngày mai nói em biết.
Hạ Mạn Thư ngồi bên này nghe rõ mồn một từng tiếng rên rỉ của cô ta, tiếng va chạm cơ thể vào nhau, tiếng thở dốc của Dương Lâm Bảo.
Cô đau lòng, cô còn tưởng rằng hắn sẽ chỉ có trao yêu thương của mình cho cô, những lời nói yêu thương chỉ trao riêng mình cô.

Nhưng bây giờ đã biết rồi, cô gái nào hắn cũng nói nhu thế.
Leo lên giường mà khóc, cô làm mọi thứ im lặng, chỉ có phòng bên cạnh là đầy hoan ái.
Sâng hôm sau vẫn như mọi ngày, cô vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng bếp.

Thấy Dương Lâm Bảo đang đút sữa bằng miệng cho nữ nhân kia thì cảm thấy ghê tởm, cô cố né qua rồi mở tủ lạnh, tất cả đã được thay vào đó là củ, các loại củ, ớt chuông, cà chua, dưa leo và thứ cô ghét ăn nhất: Nho! Nước cam sữa chua cũng đã bị thay vào bằng nước ép nho và rượu trái cây.
Cô tức giận nhìn anh, nhưng cảm thấy thật là thừa thãi nên cũng đành im lặng.

Nữ nhân kia vẫn đang làm nũng với anh, thấy cô liền hỏi:
– Anh nói cô ta là ai?
Tim Hạ Mạn Thư đâpj thình thịch lắng nghe anh trả lời, nếu như trước đây anh sẽ nói rằng “vợ tôi” nhưng chắc hiện tại trước mặt tình nhân anh còn nói vậy hay không?
Dương Lâm Bảo liếm vệt sữa trên miệng ả rồi dịu dàng trả lời:
– Là nhân viên dinh dưỡng anh thuê về.
Anh tì gáy Huỳnh Mẫn Xuân lại mà hôn ngấu nghiến.

Cô ta cũng không xấu hổ gì mà đáp trả bằng hành động ngồi lên đùi anh.
Hạ Mạn Thư như bị công kích, lấy một củ cà rốt rồi đi nhanh lên tầng.


Cô vào phòng tắm rửa sạch nó rồi cắn mạnh.
Nhân viên dinh dưỡng anh thuê? Giấy kết hôn trở thành hợp đồng thuê nhân viên rồi sao?
Và từ hôm đó, một tuần anh trở về ba bốn lần, mỗi lần lại mang một nữ nhân khác về làm việc.

Một tháng đầu cô thật sự buồn rầu, nhưng dần dần cũng thích nghi được, cô không còn khóc đêm nữa, không còn tự ngược bản thân nữa.

Mà chỉ cố làm giảm sự tồn tại của mình trong căn nhà này xuống mức thấp nhất.

Mỗi khi anh ân ân ái ái với nữ nhân cô đều không hiện diện, một là ở kín mít trong phòng, hai là ra sân sau ngồi.
Từ hôm trở về một mình mở cửa phòng cô ra kiểm tra thì thấy dưới tủ tv có một thùng bia đang uống dở.

Hạ Mạn Thư mới tắm xong ra thấy anh thì khó chịu:
– Anh vào đây làm gì?
Anh? Cô ấy không còn kêu mình bằng chú nữa?
Dương Lâm Bảo giường như tức giận, đưa lon bia ra trước mặt cô:
– Sao em uống mấy cái thứ này?
Hạ Mạn Thư nhún vai:
– Tôi uống cái gì là do tôi chứ.
Dương Lâm Bảo ném lon bia trên sàn:
– Tôi không cho phép em uống những thứ này.
Hạ Mạn Thư nhìn lon bia lăn long lóc đến góc phòng rồi xì khí, bật nắp lon, chất lỏng màu vàng cùng bọt trắng ồ ạt chảy ra mà cười lạnh:
– Tôi cũng đâu có cho phép anh mang nữ nhân về nhà.
Dương Lâm Bảo hít một ngụm khí để bình tĩnh:
– Em không có quyền cho phép hay không.
Hạ Mạn Thư nhìn anh rồi nở nụ cười rạng rỡ:
– Anh cũng không có quyền cho phép hay không.
Dương Lâm Bảo rùng mình vì nụ cười của cô, nụ cười đó vốn xinh đẹp nhất, vốn vui vẻ nhất anh từng thấy.

Nhưng giờ nó chỉ chứa thất vọng và oán hận.

Anh tức giận đi ra ngoài.

Hạ Mạn Thư đi đến cửa định đóng cửa thì nói:
– Còn một chuyện.
Dương Lâm Bảo quay lại, cô nói thêm:
– Lần sau anh dán giấy cách âm nhé! Buổi tối anh và tình nhân quan hệ tình dục hơi ồn, đến nỗi tai tôi mọc kén rồi.
Nói xong cô đóng cửa, chốt khóa lại.

Dương Lâm Bảo đứng ngoài cửa im lặng.
Hóa ra không phải vì cô không nghe thấy tiếng của anh mỗi kho lên giường với nữ nhân, mà là vì cô nghe mà không nói, đến nỗi cô nghe quá nhiều, đã chai sạn và làm quen với việc này rồi.

Anh nở nụ cười đau lòng bước ra ngoài.
Dương Lâm Bảo một lần hai lần dẫn tình nhân về nhà thấy cô im lặng không đoái hoài thì ngỡ rằng cô làm giá.

Cứ duy trì tình trạng đó suốt một thời gian thì anh nhận ra, mỗi lẫn thay phụ nữ anh lại cảm thấy phấn chấn, như ngắt được một bông hoa mới.

Còn phía Hạ Mạn Thư, sau hôm đó ít gặp cô hẳn.

Hai người như theo đuổi hai thế giới của riêng mình.
Cho đến khi hai người bọn họ nhận ra thứ tình cảm kia đã đổ vỡ thì cũng là bốn năm sau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.