Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 47: Một Người Tên Hạ Nguyên Nhưng Không Phải Anh
Mấy ngày nay Hạ Mạn Thư tới lui ở nhà bếp tập thể, cả quân khu Cửu đô như đón làn gió mới, ai gặp cô cũng tươi cười chào hai tiếng “chị Hạ”.
Ban đầu cô dất ngượng ngùng, nhưng mãi rồi cũng quen, cô dần dần quen mặt với các binh lính, họ sôi nổi, thẳng thắn và cương trực.
Dương Lâm Bảo cũng thấy từ khi cô vào thì quân khu bớt đi sự căng thẳng, anh cũng dặn dò cô hạn chế tiếp xúc với binh lính, nhưng cô chỉ nhăn mũi nói rằng không nói chuyện cô sẽ chết mất.
Vì sự đáng yêu của cô, anh bỏ qua.
Đã 2 tuần cô vào ở, thời tiết Cửu đô thất thường, chiều nay Hạ Mạn Thư đến nhà bếp giám sát như mọi khi, kẻng báo hiệu cơm chiều đã vang lên, cô sắp xếp phần ăn định mang lên tòa tổng thống cho Dương Lâm Bảo.
Mới bước ra ngoài thì cô thấy trời đã mưa, hình như mưa rất lâu rồi mà cô không biết, cơn mưa không to lắm, chỉ đủ ướt đường nhưng mà thời tiết đã lạnh lại còn lạnh hơn.
Cô rùng mình đi vào trong.
Có tốp binh lính đầu đội mưa chạy nhanh vào vui vet lấy khay xếp hàng lấy cơm.
Hạ Mạn Thư xới cơm cho từng người, đến người cuối cùng cô cố ý xới chậm, nhỏ giọng hỏi:
– Mọi người là tân binh à?
Anh chàng này người nhỏ con nhất hội, nhưng có vê rất lanh lợi, cười lên còn có má lúm đồng tiền rất khả ái/
– Tụi em là tân binh mới vào được hơn 6 tháng.
– Mọi người bao nhiêu tuổi rồi?
– Từ 18-20 ạ!
– Cậu tên gì?
– Hạ Nguyên ạ!
– Hạ Nguyên?
Hạ Mạn Thư nhíu đôi mày lá liễu nhìn người trước mặt.
Hạ Nguyên? Cùng tên với anh trai cô? Bất giác mắt cô cay xè, cô nén lại rồi xới thật nhiều cơm vào khay cho Hạ Nguyên.
Thấy anh chàng chằm chằm vào khay cơm to đùng ngơ ngác thì cô nói:
– Ăn nhiều vào còn có sức mà tập luyện.
Đoạn cô nói với bác Chu đang chia món thịt xào nấm bên cạnh:
– Cho cậu ấy nhiều vào bác nhé!
Cậu chàng lại nở nụ cười toe toét:
– Cám ơn chị Hạ! Chị thật xinh đẹp, cám ơn bố Chu.
Hạ Mạn Thư nhìn theo bóng dáng của Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên, Hạ Nguyên.
Tiếp theo là tường trung đội một đi vào, càng lúc càng đông, đến nỗi đứng chật kín cả gian bếp.
Mọi người trong bếp cũng đi ra phụ, bác Bối trạc tuổi bác Chu đẩy đẩy cô ra bàn:
– Cháu ra bàn ngồi đi.
Ở đây để bác.
Hạ Mạn Thư cố nán lại:
– Đông như thế cháu phụ mọi người một tay, không sao đâu ạ!
Bác Chu bên cạnh vẫn đang múc thức ăn cho binh lính nói:
– Thượng tướng mà biết sẽ cho chúng ta nghỉ việc đấy.
Cháu cứ đi đi, không sao đâu.
Dương Nguyên lấy được phần ăn của mình đi lại bàn đặt xuống, quay lại nói với Hạ Mạn Thư:
– Chị Hạ! Em cứ lại đây ngồi đi.
Em mà giành làm thì không phải họ sẽ buồn tay đến chết luôn hay sao?
Bác Bối gật gật đầu:
– Sĩ quan Dương nói rất phải, cháu lấy đồ ăn của mình đi, chú để phía trong ấy.
Mang ra ăn nhé!
Hạ Mạn Thư bất lực thở dài, đi vào trong mang khay đồ ăn của mình ra ngồi đối diện Dương Nguyên.
Thấy anh lấy ba phần cơm thì hỏi:
– Một mình anh có thể ăn hết ba phần luôn sao? Đúng là nam tử hán a~
Dương Nguyên đang uống nước thì sặc, anh không phải giật mình vì cô nói anh là nam tử hán.
Mà là do phía sau lưng cô lồ lộ ra một nam nhân.
Dương Nguyên cúi người ho khụ khụ, lúc sau ngước lên nhìn cô, nước mắt lưng tròng:
– Chị Hạ, em đừng nói thế, anh sẽ chết mất.
Anh lấy cho người ta.
Cô không biết là Dương Lâm Bảo xuất hiện phía sau, gật gù:
– Lấy cho Trần Diệc sao? Bình thường em thấy hai người đi chung với nhau mà.
Sao nay anh ấy lại đến trễ?
Dương Nguyên vuốt vuốt ngực, trả lời:
– Cậu ta đi đón Thượng tướng rồi.
Chút nữa sẽ đến đây.
Trần Diệc nhịn cười không được nữa liền cười phá lên, Hạ Mạn Thư quay lại thì thấy một bóng người phía sau, cô ngước lên nhìn thì thấy Dương Lâm Bảo.
Trần Diệc đến giơ tay chào:
– Chào chị Hạ, anh đã đưa người đến cho em.
Nói xong anh vội vàng đi đến ngồi bên cạnh Dương Nguyên, đối diện cô.
Hạ Mạn Thư dè dặt ngồi nép qua một đầu ghế gỗ, tỏ ý bảo Dương Lâm Bảo ngồi xuống:
– Em định đi đưa cơm cho chú.
Mà mưa mất rồi nên không đi được.
Em không có ô.
Vừa nói cô vừa bĩu môi, Dương Lâm Bảo nhìn thấy gương mặt ngọt ngào kia thì tim khẽ trũng xuống, đưa bàn tay thô ráp to lớn của mình lên vén vài sợi tóc bên má của cô.
Hạ Mạn Thư cảm nhận được bàn tay anh lướt trên má mình như là một tảng băng lạnh ngắt, cô rụt cổ lại, giọng đáng thương:
– Lạnh!
Dương Lâm Bảo khẽ bẹo chiếc má phúng phính kia.
Cởi chiếc áo choàng của mình khoác lên người cô.
Hạ Mạn Thư kéo khay cơm đến trước mặt anh nói:
– Chú ăn cơm đi.
Kẻo nguội hết..