Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 43: Chị Hạ Bỏ Trốn Rồi
Hoắc Cố Lăng Thành đang kiểm tra lại số lượng thuốc thang mới được chuyển tới ở ngoài cổng bệnh xá quân khu thì thấy Hạ Mạn Thư đi tới.
Anh giơ tay vẫy:
– Hạ Mạn Thư.
Hạ Mạn Thư thấy có người vẫy cô thì khựng lại một chút, nheo nheo đôi mắt mờ nhìn cho rõ.
Ai thế? Cô lại bước đi lại gần hơn.
Hóa ra là Lăng Thành, cô đi đến:
– Lăng Thành.
Hoắc Cố Lăng Thành đưa sổ sách cho một người đứng bên cạnh rồi bước đến vài bước:
– Em đi đâu đây? Tên kia bảo em không có việc làm đâu.
Hạ Mạn Thư đứng nhìn anh:
– Gọi cho Linh Linh.
Hoắc Cố Lăng Thành nhíu mày, ngạc nhiên:
– Gọi Linh Linh? Làm gì?
Hạ Mạn Thư cố gắng kìm chế cảm xúc của mình:
– Em không mang điện thoại theo.
Phiền anh gọi cho Linh Linh dùm.
Hoắc Cố Lăng Thành đoán là cô có chuyện ức chế, liền vừa đi về phía phòng làm việc, l vừa nhỏ giọng:
– Đi theo tôi.
Hạ Mạn Thư lẽo đẽo đi theo vào phòng làm việc của anh, anh kéo chiếc ghế cho cô ngồi rồi hỏi:
– Em đến đây tên kia biết chưa?
Hạ Mạn Thư lắc đầu, ngồi lên ghế:
– Chưa, em không nói.
Nếu có hỏi anh thì anh cũng đừng nói.
Hoắc Cố Lăng Thành ngồi trên ghế làm việc, rút điện thoại ra gọi cho Linh Linh.
Đầu dây bên kia “tút tút” hai cái rồi có người bắt máy.
Một giọng nói ngọt ngào vang lên:
– Alo Lăng Thành.
Hoắc Cố Lăng Thành thoáng nhìn Hạ Mạn Thư rồi nói:
– Vợ, có người muốn gặp em.
– Ai thế?
Hoắc Cố Gia Thành đưa máy cho Hạ Mạn Thư, Hạ Mạn Thư nhận lấy ghé vào tai, giọng mềm:
– Linh Linh, là tớ.
Đầu dây bên kia phấn khích:
– Thư Thư, là cậu sao?.
????????ờ u???? t????u???? huyền t????ù???? ﹟ ????????U????????????uyen﹒????n ﹟
Hoắc Cố Lăng Thành đi ra ngoài để không gian riêng tư cho Hạ Mạn Thư, anh nhắc nhở:
– Cứ ở đây đi, có chuyện gì thì gọi tôi.
Hạ Mạn Thư gật đầu cảm ơn, anh đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.
Cô quay lại nói chuyện điện thoại tiếp:
– Linh Linh.
Tớ..
Nước mắt chỉ chực trào ra, cô nén lại.
Trần Ngọc Linh bên kia nghe được giọng là lạ của bạn liền hỏi:
– Thư, có chuyện gì thế? Lăng Thành bắt cậu làm việc nhiều ư? Cái tên này, đã nói là không được ngược đãi cậu cơ mà.
Hạ Mạn Thư giọng run run:
– Không, Gia Thành rất tốt.
Tớ bị người ta lừa rồi.
Trần Ngọc Linh khó hiểu:
– Cậu bị người ta lừa? Lừa gì?
– Lừa tình.
Hạ Mạn Thư nhả ra hai chữ khiến Trần Ngọc Linh muốn tắt thở.
Cô liền quát:
– Hạ Mạn Thư, cậu nói cậu bị lừa gì?
Nước mắt của Hạ Mạn Thư chảy dài, cô cố lấy bình tĩnh:
– Tuần trước tớ nhờ Dương Lâm Bảo bảo lãnh Mạn Tuyết bị bắt ra ngoài.
Hắn lừa tớ ký vào một bản hợp đồng trắng, giờ nó biến thành giấy đăng ký kết hôn.
Tối qua hắn còn..
chiếm tiện nghi của tớ.
Trần Ngọc Linh bên kia chửi thề một câu, rồi nói:
– Hạ Mạn Thư, cậu..
cậu và hắn đã..
lên giường rồi?
Hạ Mạn Thư “ừm” một cái.
Trần Ngọc Linh sốt sắng:
– Gạo nấu thành cơm rồi.
Cậu lên thớt rồi Hạ Mạn Thư.
Bố mẹ cậu mà biết cậu sẽ chết chắc.
Hạ Mạn Thư khóc nức nở:
– Làm sao đây Linh Linh? Tớ muốn về, hắn dọa tớ nếu về sẽ gây khó dễ cho bố mẹ tớ.
Tớ sợ hắn lắm Linh Linh.
Trần Ngọc Linh an ủi cô:
– Cậu đừng có hoảng, không sao cả, có khi cậu kết hôn với ngài ấy cũng là chuyện tốt.
Cậu thử nghĩ đi, cậu cũng có thể thích ngài ấy mà.
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Tớ sợ hắn, tớ muốn về nhà.
Tớ muốn ly dị.
Bên kia truyền đến tiếng thờ dài:
– Cậu bị ngốc à, giờ cậu đã là Thượng tướng phu nhân, giờ cậu là hậu phương vững chắc cho ngài ấy.
Nếu lỡ ngài ấy đồng ý ly dị với cậu, mà cậu lại có em bé trong bụng thì ai chịu trách nhiệm với cậu đây?
Hạ Mạn Thư nghe hai từ em bé liền thất kinh:
– Nhưng chưa chắc đã có em bé.
Một lần chắc không dính đâu.
– Chưa chắc, mấy người quân đội sở hữu gen tốt, một phát dính luôn đấy.
Cô run người, lo sợ.
Linh Linh nói vậy cũng không phải là không có lý.
Nếu bây giờ cô ly dị với hắn, nhỡ có em bé thì tính sao?
Cô đang miên man suy nghĩ, Trần Ngọc Linh nói:
– Tớ nói chuyện cậu sau, giờ tớ có việc rồi.
Nói xong cô cúp máy, Hạ Mạn Thư thở dài đặt điện thoại xuống bàn.
Nhẩn ngơ đến chiếc ghế sô pha ngồi.
Cô không muốn về kí túc xá, thôi thì ở đây đợi Hoắc Cố Lăng Thành, chút nữa anh quay lại năn nỉ anh ấy cho một phòng kí túc xá ở quân khu mà ở, cách xa tên kia càng xa càng tốt.
Trời đã tối, Dương Lâm Bảo đã dạy xong khóa huấn luyện cũng đã khá muộn liền trở về phòng.
Anh nghĩ rằng đứa bé nhà anh đang tức giận trốn mình trong phòng.
Anh liền kêu nhà bếp làm cho cô một cái bánh nhân phô mai để chuộc lỗi.
Bước vào phòng thì tối om, anh lại tưởng cô ở trong phòng tắm, bật đèn lên anh hạ giọng:
– Mạn Thư, em ở trong đó à?
Nhưng không có ai trả lời, anh bật đèn phòng ngủ lên, lại gọi:
– Thư.
Dương Lâm Bảo tiến đến mở cánh cửa phòng tắm ra, không có ai.
Anh nhíu mày lại:
– Mạn Thư, em trốn đi đâu?
Anh đi tìm khắp nhà vẫn không thấy.
Liền gọi hỏi Trần Diệc:
– Diệc, buổi chiều Hạ Mạn Thư có tìm cậu không?
Trần Diệc đang làm bánh bao nhân thịt ở nhà bếp thì nghe chuông điện thoại, mới nhấn nhhe chưa kịp nói gì thì bị hỏi.
Anh trả lời:
– Không ạ! Buổi chiều em không thấy chị Hạ.
Sao thế Thượng tướng?
– Cô ấy chạy trốn rồi.
Trần Diệc hét lên:
– Cái gì? Chị Hạ chạy trốn?
Dương Nguyên đang ngồi ở ghế chơi đập chuột nghe thế thì buông điện thoại chạy đến:
– Cái gì? Chị Hạ chạy trốn? Rõ ràng hồi trưa vẫn tốt cơ mà.
Dương Lâm Bảo cúp máy, chạy ra ngoài, suy nghĩ rằng Hạ Mạn Thư có thể đi đâu..