Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 36: Đưa Cơm Cho Thượng Tướng 2
Dương Nguyên lại giở trò kể lể:
– Nếu tụi anh mang lên chắc chắn anh ấy sẽ không ăn.
Em nghĩ xem, con người anh ấy khó bảo lắm.
Hạ Mạn Thư cúi đầu cắn miếng trứng, nuốt xong lại nói:
– Mấy anh nói không được thì làm sao em nói được đây?
Dương Nguyên bắt đầu than vãn:
– Em không biết chứ tụi anh theo Thượng tướng bao năm nay, anh ấy thường xuyên bỏ bữa nên hay bị đau bao tử.
Tụi anh nói mãi mà cũng không chịu ăn đúng giờ.
Trần Diệc bắt được sóng của đồng đội, lại thêm vào:
– Nhỡ đâu anh ấy bây giờ đang đau bao tử, nếu giờ hai bọn anh lên anh ấy sẽ sĩ diện mà không ăn mất.
Hạ Mạn Thư vẫn ngồi ăn cơm, nhưng lại hơi nghĩ ngợi.
Tiếng kẻng thông báo hết giờ nghỉ trưa, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại vài người được phân công giọn dẹp là còn ở lại.
Bàn của Hạ Mạn Thư ở lại cuối cùng, hai chàng kia đã ăn xong từ lâu rồi nhưng đang muốn tạo drama nên nán lại.
Hạ Mạn Thư nãy giờ bị hai người phân tâm nên ăn được vài miếng.
Dương Nguyên lại nói:
– Bây giờ tụi anh tập quân sự ở sân sau, muốn đưa cơm cũng không kịp.
Nhờ cả vào em nhé, chị Hạ!
Nói xong anh kéo Trần Diệc đi.
Hạ Mạn Thư chưa kịp trả lời thì hai người đó đã chạy mất.
Cô thở dài đi vào phía trong nhà bếp, chú Chu là bếp trưởng ở đó thấy cô liền nói:
– Hạ tiểu thư, Sĩ quan Trần dặn chú là lấy một phần để cháu mang cho Thượng tướng dùng bữa.
Hạ Mạn Thư nhận lấy thùng gỗ rồi cười nói:
– Cám ơn bác Chu, tòa tổng thống đi đường nào ạ?
Bác Chu lau bàn nói:
– Cháu đi qua sân diễn tập vào khu chính trị, cháu thấy tòa nào ba tầng thì là tòa tổng thống.
Còn phòng thì bác không biết cụ thể nữa.
Cháu có thể hỏi lính canh.
Hạ Mạn Thư cúi đầu cảm ơn rồi bước ra khỏi nhà ăn, đi vòng qua sân diễn tập.
Cô đi tới đâu thì ánh mắt binh lính dõi theo tới đó, cô ngại ngùng bước thật nhanh tới khu chính trị.
Những tòa ở quân khu chỉ toàn là hai tầng, nên kiếm tòa tổng thống rất dễ.
Cô bước vào thì bị một người đàn ông cao to da ngăm đen chặn lại hỏi:
– Cô là ai?
Hạ Mạn Thư rút trong túi đeo vai tấm thẻ sinh viên nói:
– Tôi là sinh viên thực tập ở doanh trại quân y.
Người đàn ông đó lại hỏi:
– Sinh viên thực tập ở doanh trại quân y đến tòa tổng thống này làm gì? Ở đây không phải chỗ cô vào được.
Hạ Mạn Thư giơ hộp gỗ lên nói:
– Tôi đến đưa cơm cho Thượng tướng, nếu anh không cho tôi vào thì anh có thể kêu ngài ấy xuống lấy được không?
– Tôi không có quyền, mời cô về cho.
Hạ Mạn Thư bất lực, lục túi định tìm điện thoại nhưng sực nhớ rằng trước khi lên máy bay giáo sư Trương đã bảo rằng tới đây thì không được sử dụng di động nên đã thu và niêm phong hết lại rồi.
Cô thở dài quay người định đi về thì đúng lúc Dương Nguyên đi ngang qua.
Anh đi lại gọi cô:
– Chị Hạ, em đưa cóm cho Thượng tướng chưa?
Hạ Mạn Thư ngước lên nhìn anh, nói:
– Chịu thôi, anh ấy không cho vào.
Cô chỉ tên lính canh trước cửa, Dương Nguyên đi lại, tên đó thấy anh liền giơ tay chào:
– Dương sĩ quan.
Dươmg Nguyên đi lại nói:
– Cô bé đó là người nhà của Thượng tướng đấy A Lương, đến đưa cơm cho ngài ấy.
A Lương kinh ngạc.
Sao có thể, Thượng tướng có người nhà là nữ, chẳng lẽ..
Dương Nguyên gọi Hạ Mạn Thư lại:
– May cho em đấy nhé, anh về kho lấy đạn mới đi ngang qua đây, nếu không em lại vòng về rồi.
Vào đi.
Phòng Thượng tướng ở tầng 3, phía bên trái.
Hạ Mạn Thư gật đầu cảm ơn rồi đi vào trong.
Cô nhẹ nhàng lên tầng 3 rẽ trái.
Ở trước phòng có bảng trắng ghi mực đen rõ ràng: Thượng tướng Dương Lâm Bảo.
Cô căng thẳng gõ cửa.
Dương Lâm Bảo đang xem tài liệu trong phòng nghe tiếng gõ cửa thì lên tiếng:
– Vào đi.
Hạ Mạn Thư cẩn trọng bước vào, thấy anh dựa ghế, chăm chú đọc sách.
Dương Lâm Bảo tưởng rằng Trần Diệc hay là Dương Nguyên đi vào liền hỏi:
– Trung đội của Gia Hảo diễn tập quân sự xong chưa?
Hạ Mạn Thư đi đến, nói nhỏ:
– À, là, là tôi.
Dương Lâm Bảo thoáng ngạc nhiên, bỏ quyển sách xuống bàn rồi nhìn cô, hỏi:
– Sao em đến đây?
Hạ Man Thư siết quai hộp gỗ đựng thức ăn, căng thẳng:
– Tôi, tôi đến đưa cơm cho anh.
Nếu phiền anh làm việc thì tôi về đây.
Dương Lâm Bảo đứng dậy:
– Mang qua kia đi.
Hạ Mạn Thư nhanh chóng đi đến bàn trà, mở hộp lấy thức ăn ra để ngay ngắn trên bàn.
Dương Lâm Bảo đi đến cầm bát cơm gắp một đũa bỏ miệng, thấy cô đang nhìn, anh hỏi:
– Em ăn chưa?
Hạ Mạn Thư gật đầu:
– Tôi ăn rồi.
Anh ăn đi.
Dương Lâm Bảo ăn vài miếng cho cô vui rồi buông đũa, cầm ly nước uống rồi trở về bàn làm việc:
– Tôi ăn xong rồi, em giọn đi.
Hạ Mạn Thư nhìn thức ăn:
– Còn nhiều vậy cơ mà, anh không ăn thêm à?
Dương Lâm Bảo không nói, cô cũng không hỏi thêm, giọn bàn rồi đứng dậy chuẩn bị về.
Dương Lâm Bảo vẫn đang làm việc thì lên tiếng:
– Ở lại đây đi..