Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 29: Người Nhà A
Đưa tay đỡ cô dậy ngồi lại trên bàn, cẩn thận gấp tờ giấy bỏ lại vào túi áo.
Hạ Mạn Thư phụng phịu ngồi bóp chân vừa nhỏ giọng chửi:
– Cái tên chết bằm nhà ngươi, cũng co ngày ta dẽ đánh ngươi bố mẹ nhận không ra.
Đồ vô liêm sỉ.
Dương Lâm Bảo nghe thế liền cúi người ghé sát tai cô thì thầm:
– Muốn đánh tôi? Tôi chưa đánh phụ nữ bao giờ, em muốn thì chúng ta lên giường đánh, được không?
Hơi thở nóng ran phả vào tai cùng những lời tròng ghẹo của Dương Lâm Bảo khiến Hạ Mạn Thư xấu hổ đỏ mặt.
Cô quay người lại cuộn tay thành nắm đấm, đấm liên tục lên người Dương Lâm Bảo.
Trần Diệc đúng lúc đó vừa dẫn Hạ Mạn Tuyết đi ra, thấy cảnh Thượng tướng cao cao tại thượng của mình bị vợ bắt nạt liền sốc toàn phần.
Không dễ gì một người kín như xử nữ như sếp đã có bạn gái, nhưng cô bạn gái này..
phong thái có chút giống.
Đúng là có nét phu thê rõ rệt.
Hạ Mạn Thư hăng say đấm Dương Lâm Bảo cho hả giận, quay lại thấy Hạ Mạn Tuyết đi ra cùng Trần Diệc thì liền vịn áo Dương Lâm Bảo mà nhảy xuống khỏi bàn.
Dương Lâm Bảo ngoắc tay ý bảo Trần Diệc cùng đi ra chỗ khác, hai người đi đến chỗ mấy tên cảnh sát đang đứng phía trong để nói gì đó.
Chỉ thấy rằng mặt ai cũng tái mét sợ hãi trước một người cao lãnh như anh.
Hạ Mạn Thư đi lại chỗ Hạ Mạn Tuyết, lớn tiếng quát:
– Hạ Mạn Tuyết, lần này lần cuối cùng, không có ngoại lệ, chỉ cần có lần sau thì em xác định cuốn gói vào tù ngồi.
Hạ Mạn Tuyết sợ hãi cúi gục đầu xuống, rơm rớm nước mắt:
– Chị, em xin lỗi, em biết sai rồi, em, em biết sai rồi.
Hạ Mạn Thư nhìn một lượt nữa rồi cởi chiếc áo khoác mỏng của mình đưa cho em gái:
– Khoác vào, đi về.
Để chị xem tủ của em còn chứa chấp bao nhiêu thứ đồ như này.
Hạ Mạn Tuyết ngoan ngoãn mặc áo vào, ngước đôi mắt đầy nước lên nói:
– Chị, đừng nói bố mẹ, nếu không sẽ đánh em chết mất.
Hạ Mạn Thư đánh vào tay em gái một cái, trừng mắt lên:
– Biết sợ rồi à? Sao lúc lên đồ vào đây không nghĩ đến hậu quả đi, chị mày còn chưa đủ tuổi chuộc mày, thiếu chút nữa là bị bắt vào đó ngồi với mày đó.
Hạ Mạn Tuyết mặt méo mó khóc:
– Chị, em biết lỗi rồi, đừng nói bố mẹ.
Không phải báy giờ chị chuộc em được rồi sao? Chị cũng đâu bị bắt.
Hạ Mạn Thư nhìn cô em gái một cái sắc lạnh, Hạ Mạn Tuyết im bặt miệng, cô nói:
– Im miệng đứng ngoan ngoãn ở đây, chị qua kia một chút, cấm giờ trò.
Nói xong Hạ Mạn Thư tiến vào chỗ Dương Lâm Bảo đang đứng, mấy tên cảnh sát hồi nãy thấy cô đến liền rối rít xin lỗi, tên chỉ huy liền đến bắt tay cô khom người:
– Thật ngại quá, lúc nãy tôi không biết cô là người nhà của đội trưởng Dương nên có thất lễ với cô.
Mong cô đây tha lỗi.
Hạ Mạn Thư liền giơ tay ngỏ ý không cần:
– Không không, là tôi thiếu sai sót, em gái tôi phạm luật mà các anh nhắm mắt bỏ qua thực sự tôi có lỗi quá.
Tên kia vẫn cứ xin lỗi luôn miệng khiến cô khó xử, cô nhìn Dương Lâm Bảo, thấy anh đang đứng nhàn nhã ăn dưa quần chúng thì bực mình, cố nén lại tiến tới gần khẽ giật giật áo của anh.
Dương Lâm Bảo nhìn cô đang tỏ vẻ khó chịu thì không đùa nữa, cất tiếng:
– Được rồi, các người vào xử lý đám người phía trong đi, nhiệm vụ vẫn phải làm mà.
Đám cảnh sát kia giơ tay chào rồi lần lượt đi vào trong.
Hạ Mạn Thư thu lại nét khó chịu, cúi đầu:
– Cám ơn đội trưởng Dương đã đến đây giúp tôi.
Dương Lâm Bảo nhìn cô, cô mặc bộ pijama mỏng màu xanh nhạt, chân chỉ đi đôi dép trong nhà, rõ ràng là cô đã tức tốc chạy đến đây mà quên cả thay giày, lúc nãy có khoác một chiếc áo mà hình như đã đưa cho em gái.
Anh khẽ gật đầu “ừm” một cái.
Hạ Mạn Thư nói tiếp:
– Vậy giờ hai anh về trụ sở đi, cũng trễ lắm rồi.
Trần Diệc đứng đó nghe thế mới nhìn đồng hồ, giật mình nói:
– Thượng tướng, đã hơn 2h sáng rồi.
6h hôm nay cả chiến khu kiểm tra chạy vũ trang.
Chúng ta..
nên về thôi.
Dương Lâm Bảo nhìn Trần Diệc, như nhận được ám khí, Trần Diệc im bặt không nói nữa.
Sợ sơ sẩy một chút thì Thượng tướng ác ma này đày đọa chết anh mất.
Hạ Mạn Thư thấy bầu không khí lạnh tamh thì cất tiếng:
– Nếu có việc quan trọng thì hai người mau về đi.
Dương Lâm Bảo khoanh tay nghiêng đầu nhìn cô:
– Thế hai người ở đây à?
Hạ Mạn Thư xua xua tay:
– Không, tôi và em gái sẽ bắt taxi đêm để về.
Không sao cả, hai người mau đi đi.
Dương Lâm Bảo vẫn không yên tâm:
– Ban đêm đi taxi không an toàn.
Hạ Mạn Thư kéo tay anh đến bãi đất trống có chiếc trực thăng đang đậu, liền nói:
– Ai daa, không sao cả, rất an toàn, anh không phải lo đâu, mau về đi.
Bye bye.
Dương Lâm Bảo miễn cưỡng nghe theo cô, xoay người tiến lại phía trực thăng, đi được mấy bước anh quay lại, cởi chiếc áo choàng của mình khoác lên người cô.
Còn sẵn tay cột dây lại cho cô nữa, anh cúi người nói bên cô:
– Khoác vào, tôi cho em mượn, giữ gìn cần thận, về đến nhà nhớ gọi tôi biết.
Nói xong anh đến mở cửa trực thăng rồi bước vào.
Hạ Mạn Thư ngây người, tay nắm chặt tà áo, cảm nhận nụ hôn mới lướt nhẹ qua má.
Trần Diệc vừa lúc chạy đến, nói với cô:
– Hạ tiểu thư, xin lỗi vì không thể đưa hai người về nhà được, chúng tôi phải trở lại Cửu đô để kịp làm việc.
Thành thật xin lỗi.
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Không sao không sao, là em nên xin lỗi các anh, là tụi em làm phiền các anh, anh mau trở về đi không kẻo trễ.
Đừng lo lắng gì cả, tạm biệt.
Trần Diệc gật đầu vừa chạy đến trực thăng vừa vẫy tay:
– Tạm biệt Hạ Tiểu thư.
Hạ Mạn Thư đi đến bên cạnh Hạ Mạn Tuyết, nhìn trực thăng của Dương Lâm Bảo chầm chậm cất cánh, cô nhìn theo đến khi đã đi xa rồi hai chị em mới đi ra bắt taxi đêm về nhà..