Đọc truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi – Chương 56
Dương Cảnh Thừa quay trở lại giường bệnh của Lý Chí Long: “Đội trưởng Lý, bác vừa mới tỉnh dậy thôi, nên cần phải nghỉ ngơi, có gì thì đợi bác khỏe hơn rồi mình sẽ từ từ nói chuyện.”
Lý Chí Long đưa mắt nhìn Tiết Huệ, ngụ ý muốn cô đỡ mình dậy, Dương Cảnh Thừa vội vàng nắm lấy tay của ông.
“Yên tâm đi, bác không sao đâu. Chuyện này không phải mới xảy ra một hai lần, bác cũng quen rồi. Tiểu Dương, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Giọng nói của Lý Chí Long yếu ớt.
“Cậu, cậu phải cẩn thận sức khỏe!” Tiết Huệ đứng một bên lo lắng.
Ông chỉ khoát tay, ý nói mình sẽ không sao, mắt nhìn Dương Cảnh Thừa.
“Bác có gì muốn nói với cháu ạ?” Dương Cảnh Thừa hỏi.
“Mấy ngày qua, may mà có cháu giúp đỡ. Cháu là người đầu tiên đưa bác đến bệnh viên, e rằng lần này chắc cháu cũng là người đưa bác đến.”
Lý Chí Long nói chậm rãi, vừa dứt câu, Tiết Huệ nhanh chóng gật đầu: “Cậu, là đội trưởng Dương đã đưa cậu đến bệnh viện đó.”
“Giữa bác với cháu có gì đâu mà phải khách sáo chứ?” Dương Cảnh Thừa nói. Anh liếc nhìn ra ngoài, kính cửa sổ không ngừng bị gió cát thổi ào ào. Nghe được những tiếng đó, chân mày anh nhíu lại.
Lý Chí Long chậm rãi nói: “Chẳng qua, lần này bác không nghĩ mình bị lạc ở sa mạc, một nơi quen thuộc với mình như thế. Thật tiếc quá, nhưng mà tiểu Dương này, có vài lời bác không biết có nên nói với cháu hay không?”
“Đội trưởng Lý, có gì thì xin cứ nói đi ạ?”
Cơn gió bên ngoài dữ dội đến mức như muốn phá cửa mạnh mẽ xông vào, tiếng gió đập vào cửa kính mỗi lúc một to hơn, bấy giờ chân mày của Dương Cảnh Thừa đã nhíu vào rất sâu rồi.
Lý Chí Long nói: “Huệ Huệ là cháu gái duy nhất của bác, có đôi lúc nó hơi cọc cằn, nhưng lại vô cùng tốt bụng. Lần này khi vào sa mạc, bác có gặp bà chủ Lộ.”
Đề tài câu chuyện của ông ta đột nhiên chuyển hướng, khiến sự chú ý của Dương Cảnh Thừa đang từ cửa sổ phải quay ngoắt lại nhìn ông.
*
Lộ Diêu Diêu cưỡi lạc đà nhanh chóng chạy đến khu vực cắm trại. Mọi người ai nấy đều đang thu dọn lều. Bên khách sạn Long Phượng cũng không ngoại lệ. Lúc này, Tề An Thành cũng đã đến, hoang mang bảo mọi người dỡ lều.
“Bà chủ, có người muốn đến khách sạn của chúng ta, nhưng lều là do họ tự đem đến, không phải là lều thuê của mình. Chuyện này phải làm sao ạ?” Lục Tiểu Hổ dùng khăn quấn quanh đầu, che gần như hết cả mặt, chỉ chừa mỗi đôi mắt ti hí. Giờ phút này đôi mắt ti hí ấy đang lo lắng nhìn cô.
Lộ Diêu Diêu quả quyết nói: “Sắp xếp cho khách của mình trước, sau đó mới lo cho khách tự đem lều đến! Bảo mọi người phải ra khỏi sa mạc ngay!”
“Dạ!” Lục Tiểu Hổ tuân theo lời của cô nói.
Dọn lều xong, mọi người hoảng sợ chạy thật nhanh. Trong cơn hỗn loạn, Lộ Diêu Diêu bị một người nào đó va phải, khiến cô ngã xuống. Vì đang cảm thấy không khỏe trong người, giờ còn gặp phải cơn đau do bị va phải nên cô không tài nào đứng lên nổi.
Bỗng nhiên cánh tay bị bắt lấy, sau đó nghe được một giọng nói đầy non nót: “Dì! Dì có sao không?”
Lộ Diêu Diêu quay đầu, thì ra đó là Tề Tư Tần, nhưng mà do thằng bé còn quá nhỏ không thể nào đỡ Lộ Diêu Diêu đứng dậy được. Thấy thế, Tần Trinh Trinh chạy đến giúp cô đứng dậy.
“Bà chủ Lộ, cô không sao chứ?” Sau khi đỡ cô dậy, Tần Trinh Trinh hỏi.
Ấy vậy mà cô chỉ lắc đầu, trả lời: “Không sao, mọi người nhanh chóng ra khỏi đây đi. Gió càng lúc càng lớn rồi.”
Tần Trinh Trinh vội vàng kéo tay Tề Tư Tần chạy đi.
Lộ Diêu Diêu giúp khách thu dọn lều. Gió cát thổi mạnh đến mức khiến cho mắt không tài nào mở lên được. Cô nhíu mi thật chặt, lớn tiếng: “Đừng dọn đồ nữa! Lều có còn hay không cũng không sao, người là quan trọng nhất! Mọi người hãy nhanh chóng rời khỏi khu vực này ngay lập tức!”
Một số nghe theo lời của Lộ Diêu Diêu, không thu dọn lều nữa, đồ cũng không cầm theo, liều mạng bỏ chạy đi. Nhưng vẫn có vài người vẫn ngoan cố, ngồi lại dọn hành lý.
Cô thấy thế thì vén lều lên quát: “Còn chưa đi nữa sao? Bộ các người muốn chết à?”
Người kia quay đầu, hoảng sợ cất tiếng: “Bây giờ đi! Bây giờ tôi đi ngay đây!”
Trong lúc ai cũng đang bỏ chạy, vô tình có một đứa bé bị ngã xuống, Lộ Diêu Diêu chạy vội vàng kéo đứa bé lên, rồi chất vấn: “Con cái nhà ai đây, bộ không cần nó nữa sao?”
Ngay sau đó, có người nghe tiếng cô gọi thì mới quay lại, ôm lấy đứa bé rồi bỏ chạy đi.
Bão cát mỗi lúc một lớn, cảnh tượng dần trở nên hỗn loạn. Tuy cơ thể rất khó chịu, nhưng cô không ngừng thúc giục mọi người hãy mau chóng rời đi. Có người biết cô là bà chủ của khách sạn Long Môn, vội vàng chạy lại cầu xin được vào trong khách sạn cô tránh nạn, Lộ Diêu Diêu chỉ giữ vưng tâm lý mà trả lời: “Tôi phải lo cho khách của tôi trước.”
Quay đầu thấy Tề An Thành cũng hoang mang chỉ trỏ mọi người, Lộ Diêu Diêu nghiêng sang nói với người kia: “Đó là ông chủ của khách sạn Long Phượng, anh có thể sang đó tìm anh ấy.”
Người nọ chạy thật nhanh sang phía của Tề An Thành. Bấy giờ, Tề An Thành lo lắng nhìn sang hướng Lộ Diêu Diêu.
Cô đưa tay vịn trán, cả người chao đảo, không may cô lại bị người nào đó tông thật mạnh rồi té xuống đất, mọi người ai cũng hoảng loạn bỏ chạy trước khi cơn bão cát ùa đến.
Tề An Thành hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời mà người kia cầu xin, chạy như bay về nơi Lộ Diêu Diêu ngã xuống. Anh ta quỳ một chân trên đất đỡ cô, nhưng vẫn bị những người khác chạy từ phía sau đến đụng ngã, ngoài ra còn bị đạp thêm vài phát. Trong khoảnh khắc, Tề An Thành đau đến mức đứng lên không nổi, nằm lên người của Lộ Diêu Diêu, như một lá chắn để mọi người không thể nào làm cô bị thương.
“Bà chủ Lộ? Bà chủ Lộ? Lộ Diêu Diêu!” Tề An Thành cúi đầu, phát hiện đôi mắt của cô nhắm nghiền, một dòng máu chảy từ khóe miệng cô xuống, thì anh ta hoảng sợ, vội vàng gọi lớn tên cô.
“Lộ Diêu Diêu, đứng lên!” Anh lại một lần nữa kêu lên.
Lộ Diêu Diêu khẽ mở đôi mắt, nhìn Tề An Thành, cau mày: “Anh đang đè lên người tôi thì làm sao tôi đứng lên được? Còn không chịu tránh ra!”
Chẳng may, Tề An Thành lại bị đạp thêm một phát nữa. Anh ráng di chuyển thân thể mình, nhưng một chút sức lực cũng không có, nên chỉ có thể nằm vật trên cát.
Bây giờ ngay cả cô cũng không cử động được.
Khi thấy lại có người nữa lại chạy đến hướng này, Tề AnThành lại nằm lên người để che chắn cho Lộ Diêu Diêu, mặc kệ cho người khác chà đạp trên người mình.
“Nhìn đường mà chạy!” Sau một hồi, Tề An Thành dùng lực thét lên.
Bão cát lớn như thế, lại còn vào buổi tối, làm sao mọi người biết được mình đang chạy đi đâu?
Sức khỏe của Lộ Diêu Diêu đã dần cạn kiệt.
*
Trên giường bệnh, Lý Chí Long chậm rãi nói: “Khi điện thoại bác bị rớt, bác không thể nhúc nhích được, vô tình gặp bà chủ Lộ đang cưỡi lạc đà đến, bác đã nhờ cô ấy giúp đỡ…”
Cửa sổ đóng chặt bỗng nhiên không chịu nổi nữa đành bung ra, cơn gió mạnh mẽ ùa vào cuốn theo những hạt cát.
“Cháu xin lỗi, có chuyện gì cần nói thì phiền bác để sau.” Dương Cảnh Thừa chưa dứt câu đã tung cửa chạy ra ngoài.
Lý Chí Long và Tiết Huệ bị cơn gió cát mạnh ban nãy dọa sợ, đến khi lấy lại được tinh thần thì mới phát hiện Dương Cảnh Thừa đã đi mất rồi.
“Đội trưởng Dương!” Tiết Huệ vội vàng chạy ra cửa.
Lý Chí Long thở dài: “Cứ để nó đi đi.”
Tiết Huệ đi đến cửa phòng bệnh, nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của anh, cô ta chẳng thể làm gì khác hơn là quay về, trở lại ngồi bên cạnh giường của Lý Chí Long.
“Bên ngoài bão cát rất lớn, thằng bé lại còn là đội trưởng của đội cứu viện, vì thế nên không thể ngồi yên ở đây cũng đúng.”
Tiết Huệ nói: “Cái chính là không biết anh ấy lại vội vã đi cứu ai thôi.”
*
Dương Cảnh Thừa chạy ra khỏi bệnh viện, leo lên chiếc xe được đậu trước cửa, nhanh chóng lái đến khu vực hạ trại. Vừa lái, anh vừa lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Tín.
Bão cát dày đặc đến mức, mắt không thể nhìn rõ được, ngoài ra đèn xe có bật cũng không tài nào chiếu sáng qua lớp cát kia. Trên đường đi đến nơi hạ trại, anh không ngừng bấm còi thông báo. Khi vừa dừng lại, mở cửa xe ra thì đã nghe được vô số tiếng người hét thất thanh, cũng như tiếng chân của mọi người, nhưng do bão cát quá lớn nên dường như chẳng thể thấy được ai.
Có điều, anh nghe được giọng nói của Lục Tiểu Hổ, cậu ta đang tuýt còi hướng dẫn mọi người: “Nếu là khách của khách sạn Long Môn, thì mời mọi người hãy về đến khách sạn. Chúng tôi đã sắp xếp xong phòng cho mọi người rồi. Xin mọi người hãy nhanh chóng về khách sạn.”
Bấy giờ một vị khách hỏi: “Khách sạn Long Môn đi hướng nào vậy?”
Lục Tiểu Hổ cầm còi: “Mọi người hãy đi dọc theo con đường quốc lộ bên phải này. Sẽ có người của khách sạn chúng tôi đưa mọi người về đến nơi.”
Mà có người biết xác định phương hướng, có người không, còn có người tuy bình thường biết đường nhưng dưới tình huống hoảng loạn như vậy, lại không có bảng chỉ đường, họ cũng không phân biệt được đông tây nam bắc. Vì thế, đám đông chạy nạn hoảng loạn, những chuyện như va chạm, giẫm đạp lẫn nhau là không thể tránh khỏi.
Dương Cảnh Thừa cũng bị người nào đó đụng một phát, lớn giọng: “Tiếp tục chạy thẳng về phía trước, chừng 10 mét sẽ thấy đường quốc lộ!”
“Cám ơn! Cám ơn!” Người nọ nghe theo lời anh chỉ dẫn mà chạy.
Dứt lời, anh bước đến trước mặt Lục Tiểu Hổ.
“Đội trưởng Dương?” Sau khi nhìn rõ gương mặt của người đang đứng trước mặt mình, thì không khỏi mừng rỡ lên tiếng.
“Đưa còi cho tôi.” Dương Cảnh Thừa cầm lấy chiếc còi từ tay Lục Tiểu Hổ, hướng về đám đông thổi: “Mọi người hãy nghe theo tiếng còi này, chạy về phía Nam, chạy chừng 30 mét sẽ ra đến đường quốc lộ, sau đó tiếp tục chạy về phía thành phố tìm chỗ tránh bão. Nếu không biết phương hướng thì nên chạy theo mọi người, không được hoảng loạn, cũng đừng đạp lên nhau mà chạy! Tôi nhắc lại lần nữa, không được hoảng loạng! Không được dẫm đạp lên mọi người!”
Dương Cảnh Thừa không ngừng thổi còi ở hai bên.
Những vị khách du lịch không khỏi hoang mang, chẳng biết nên chạy theo hướng nào.
Triệu Tín gọi điện thoại đến: “Đội trưởng Dương, bọn em không thể lái xe vào! Nhìn không rõ, mà đã vậy mọi người còn chạy tứ tung! Để bọn em bỏ xe lại, rồi chạy đến chỗ anh!”
“Nhanh lên.” Dương Cảnh Thừa trả lời điện thoại xong, quay sang nhìn Lục Tiểu Hổ: “Bà chủ của cậu có ở đây không?”
“Dạ có! Bà chủ tự cưỡi lạc đà đến đây, thông báo cho mọi người phải về khách sạn ngay lập tức.”
“Cô ấy đâu?” Dương Cảnh Thừa cau mày, anh không nghe thấy tiếng cô đâu cả.
Lục Tiểu Hổ đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng lúc này nhìn xa lắm chỉ cỡ 1 mét đổ lại: “Bây giờ em chẳng thấy gì cả, nên em cũng chẳng biết chị ấy đang ở đâu.”
Dương Cảnh Thừa lập tức đưa còi lên thổi: “Lộ Diêu Diêu! Lộ Diêu Diêu! Nghe tiếng anh thì trả lời!”
Còn có người chạy mãi vẫn không biết đi đâu thì cau mày hỏi: “Giờ tôi phải chạy đi đâu đây?”
Có người vừa nãy nghe những lời của Dương Cảnh Thừa nói, vừa hay có người hỏi thì thuật lại: “Nghe theo tiếng kèn, chạy về hướng Nam.”
Anh gọi tên cô, nhưng chẳng nhận được bất kì âm thanh hồi đáp nào cả, trả còi lại cho Lục Tiểu Hổ, để cậu ta tiếp tục chỉ dẫn phương hướng cho mọi người, còn Dương Cảnh Thừa thì vừa chạy, vừa không ngừng gọi tên cô.
*
Tề An Thành nằm đè trên người Lộ Diêu Diêu, anh ta bị đạp đau đến mức chẳng thể nào nhúc nhích được. Khi nghe được tiếng Dương Cảnh Thừa gọi, mới uể oải cất tiếng: “Bà chủ Lộ! Người tình của cô đến rồi kìa.”
Lộ Diêu Diêu không trả lời.
Tề An Thành không nghe thấy cô nói gì, chỉ thấy đôi mắt cô nhắm nghiền lại. Ngoài ra, anh ta còn cảm thấy cơ thể của người con gái bên dưới trở nên nóng hơn.
“Đã sốt mà còn đến lo cho khách, bộ sợ sau này không kiếm được tiền hay sao? Tôi thấy, đầu cô có cháy đến hỏng mới gọi là không kiếm được tiền…Khi ấy không phải là khách sạn Long Phượng bọn tôi được lợi à? Tuy dẹp được một chướng ngại vật, nhưng tôi cũng chẳng vui đâu. Tôi chỉ muốn sau này chúng ta sống trong hòa bình thôi.”
“Oái!” Tề An Thành lại bị giẫm lên, không ngừng phát ra tiếng rên yếu ớt.
“Lộ Diêu Diêu! Lộ Diêu Diêu! Trả lời anh đi!” Dương Cảnh Thừa lo lắng, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
“Người tình của cô đến rồi kìa.” Tề An Thành cố nhịn đau, thầm nghĩ trong đầu.
Chẳng mấy chốc, đèn pin của anh đã chiếu đến trên ngườivừa bị vấp ngã, đến khi nhìn kĩ lại thì phát hiện bên dưới có hai người. Người nằm trên là Tề An Thành, còn bên dưới là Lộ Diêu Diêu! Anh vội vàng đẩy người bị vấp té và cả Tề An Thành ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Người nọ bị Dương Cảnh Thừa đẩy ngã lăn ra đất, miệng liên tục trách móc. Anh nghe người đó lẩm bẩm gì mà “Khách sạn Long Môn”, bấy giờ anh mới lớn tiếng quát: “Sợ cái gì chứ? Đạp cô ấy bị thương, các người sẽ không có chỗ ở đâu!”
Anh ôm cô trong lòng, xoay người bỏ chạy.
Những người khác trong đội cứu viện cũng đã tới, hướng dẫn mọi người ra khỏi vùng sa mạc đang chìm trong bão cát một cách an toàn.
“Tề An Thành bị thương, đang nằm bên kia.” Dương Cảnh Thừa thấy Hạo Nhiên chạy đến, chỉ bỏ lại một câu, rồi nhanh chóng ôm Lộ Diêu Diêu chạy đi.
Cơ thể cô nóng như lửa đốt, cơn sốt khiến cô bất tỉnh.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều đã ra khỏi khu vực bão cát.
Dương Cảnh Thừa đặt cô lên xe, rồi lái xe thẳng một mạch đến bệnh viện.
*
Trời hứng sáng, báo cát cũng ngừng thổi. Cơn sốt của Lộ Diêu Diêu đã giảm, song cô vẫn còn miên man chưa tỉnh dậy. Tối hôm qua, vô số người dẫm đạp lên nhau mà chạy, may mắn thay, tuy cô bị thương nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Dương Cảnh Thừa ngồi dựa trên ghế, ánh mắt đó mệt mỏi ấy vậy mà vẫn gắng gượng chăm nom cô. Anh đã hai ngày, hai đêm rồi vẫn chưa có giấc ngủ ngon nào.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào, giọng nói trầm uể oải trả lời: “Vào đi.”
“Đội trưởng Dương, em nghe nói bà chủ Lộ bị bệnh…”
Là giọng nói của Tiết Huệ.
Dương Cảnh Thừa không quay đầu: “Ừm, cô không cần vào đâu.”
Tiết Huệ cau mày.
“Con bé sao rồi?”
Lần này là một giọng nam đứng tuổi, thì ra là Lý Chí Long.
Cuối cùng, Dương Cảnh Thừa cũng chịu quay đầu, đứng dậy, nhìn Lý Chí Long: “Vẫn còn hôn mê, cháu nghĩ mình không nên quấy rầy cô ấy lúc này đâu ạ.”
Lý Chí Long nhìn sâu vào đôi mắt chất chứa vẻ mệt mỏi của Dương Cảnh Thừa, khẽ gật đầu.
“Đội trưởng Lý, bác cứ về nghỉ ngơi trước đi đã, đợi khi nào cô ấy tỉnh dậy, cháu sẽ đến thăm bác.” Dương Cảnh Thừa nói.
“Được.” Lý Chí Long quay sang bảo Tiết Huệ đỡ mình ra khỏi phòng bệnh.
“Cậu…” Sau khi ra khỏi cửa, Tiết Huệ dường như muốn nói gì đó song lại thôi.
Ông ngăn mớ suy nghĩ trong đầu cháu gái mình lại bằng một câu nói: “Cháu khỏi cần nói. Ngay câu đầu tiên thằng bé đã cố ý muốn chặn lại những gì cậu định nói ra, thằng bé biết cậu đang muốn đề cập đến chuyện gì, con còn chưa hiểu sao?”
*
Dương Cảnh Thừa lại ngồi bệt xuống ghế, lần này anh tựa hẳn cả lưng ra sau.
Qua một lúc sau, Lộ Diêu Diêu chậm rãi mở hai mắt ra, liếc mắt thấy Dương Cảnh Thừa. Dường như anh cảm nhận được, đầu đang ngửa về phía sau khẽ nâng lên, đôi mắt chứa đầy sự mỏi mệt, mơ màng nhìn cô gái đang nằm trên giường.
“Em tỉnh rồi sao?” Anh mỉm cười, đứng dậy rót cho cô.
Đỡ Lộ Diêu Diêu ngồi dậy, đưa ly nước kề lên đôi môi khô khốc kia, cô không có chút năng lượng, nên chẳng buồn mở miệng.
Dương Cảnh Thừa cau mày: “Em uống nước trước đi đã, một hồi nữa em khỏe hơn một chút rồi ăn.”
Lộ Diêu Diêu vẫn kiên quyết không mở miệng.
Dương Cảnh Thừa dứt khoát uống một ngụm nước, cúi đầu, môi chạm đến cánh môi khô của người con gái trước mặt, đem nước từ trong miệng mình đổ vào miệng cô.
Lộ Diêu Diêu bị anh bón nước nhiều đến choáng váng, nhưng cũng nhờ đó nên cô mới có chút nặng lượng, đến khi anh lại tiếp tục dùng cách đó bón nước cho cô nữa, lần này Lộ Diêu Diêu há miệng ra khẽ cắn lên môi anh một cái.
Một dòng nước ấm bỗng chốc từ trong miệng anh chảy ra, theo lối mòn chạy từ miệng xuống.
Tác giả có điều muốn nói: Đội trưởng Dương của chúng ta không hề ngốc, mặc dù trước mắt anh ấy chưa thể nói là yêu bà chủ Lộ sâu đậm, nhưng anh ấy là một người có nguyên tắc riêng của mình.