Bạn đang đọc Đội Trật Tự Và Những Kẻ Thích Đùa: Chương 7: Chuong 7
– Cái gì ??? Vợ chưa cưới !!!
Tiếng hét của hắn thống thiết đến nỗi các thực khách còn lại của nhà hàng đồng loạt nhìn hắn như người hành tinh lạ . Các quý bà nhăn mặt ra vẻ khó chịu . Các quý ông gật gù đầy thông cảm . Bàn bên cạnh , Một cậu bé khoảng chừng mười tuổi quay sang hỏi cha mình :
– Cha ơi ? Sao anh ấy lại kêu lên như thế ? Anh ấy bị đau ở đâu phải không ? Hay cha gọi bác sỹ cho anh ấy nhé ?
Người cha vuốt đầu đứa trẻ thở dài :
– Giờ thì chúa cũng không cứu nổi cậu ấy nữa là … bác sỹ !!! ( Amen !!! ^ ^ )
Nguyễn Đình Dương thấy lỗ tai mình lùng bùng . Con bé Hải Yến nói gì thế nhỉ ? Có phải nó nói đến từ ” vợ chưa cưới ” không ? Từ này nghe quen quen ! Hình như từ này đã tuyệt chủng từ thế kỉ 18 rồi mờ lị !!!
Dường như vẻ mặt hắn khó coi lắm thì phải ? Ngay cả nhỏ em gái chuyên lấy bất hạnh của kẻ khác làm niềm vui , lấy nước mắt của hắn làm nước … rửa chân cũng phải cất giọng an ủi :
– Có gì to tát đâu anh ? Chỉ là có thêm 1 cô vợ chưa cưới thôi mà ???
Hắn nhăn nhó :
– Mày có ở địa vị tao đâu mà biết ? Tao mới có 16 tuổi ! 16 tuổi thôi !!! Mày hiểu không ???
– 16 tuổi thì đã sao ? Cha có bắt anh cưới ngay đâu mà sợ ?
– Mày nói dễ nghe nhỉ ? Giờ mà có một thằng chồng chưa cưới của mày lù lù mò tới xem ! Mày chả khóc thét lên ấy chứ ???
– Hê !!! Em có phải trưởng tôn như anh đâu ? Anh là cháu đích tôn của dòng họ nên cha mới ngủ ngày cày đêm , trằn trọc , lo lắng tìm cho anh một cô vợ như ý . Anh không biết ơn cha thì thôi lại còn ở đó mà trách móc ???
Hắn cười gằn :
– Trưởng tôn cái con khỉ !!! Nó có bán được xu mẹ nào đâu mà ham . Nếu mày thích tao sẵn sàng nhường lại !
– Nhường lại cái gì vây ??? Anh yêu ???
Thề có chúa !!! Cái giọng quen thuộc này dù có chui xuống lỗ hắn cũng không thể quên nổi ! Run rẩy nhìn về phía phát ra tiếng nói , hắn gào lên bi thảm lần thứ 2 trong ngày :
– Why ??? Tại sao lại là cô ??