Đội Trật Tự Và Những Kẻ Thích Đùa

Chương 24


Bạn đang đọc Đội Trật Tự Và Những Kẻ Thích Đùa: Chương 24

Cà phê Go Home tối nay cực kì đông khách ! Từ ngày Lan Tây đến đây , quán vườn này bỗng dưng nhộn nhịp hẳn . Nơi trước đây chỉ toàn những ông sồn sồn rủ nhau vừa đi uống cà phê , vừa nói xấu mấy mụ vợ . Nay đổi gió !
Xuất hiện một lũ thanh niên . Công chức có , học sinh , sinh viên có , vô công rồi nghề cũng có nốt ! Ai bảo tiếng hát của Lan Tây quá hay ? Nó du dương trầm bổng , cuốn hút lòng người . Huống chi cô lại rất xinh đẹp . Một vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm . Ngày nào Lan Tây cũng mặc một chiếc áo dài trắng . Đây là món quà mà Đại Phong tặng cô nhân dịp sinh nhật 18 tuổi .
Lan Tây tên thật là Nguyễn Thị Lai . Cô vốn sinh ra tại một vùng quê nghèo khó . Nơi ấy những người dân lam lũ đã phải thốt lên ;
– Chó ăn đá … gà ăn sỏi !!!
Ruộng ít , lại đông em , Lan Tây mới chỉ học hết lớp 6 . Khi cơn lốc kinh tế thời mở cửa tràn về vùng quê nghèo khó . Số người bỏ xứ làm ăn ngày càng đông . Họ ra đi mang theo ước mơ đổi đời . Lan Tây cũng không ngoại lệ ! Cô theo mấy người trong làng lên nơi phồn hoa đô thị . Những mong kiếm chút tiền gửi về quê đỡ đần cha mẹ . Chân ướt , chân ráo , lại có nhan sắc , Lan Tây nhanh chóng trở thành con mồi béo bở cho lũ buôn người . Cô suýt bị bán sang Trung Quốc . Thật may , đường dây buôn người này đã bị công an triệt phá , giải phóng cho các nạn nhân . Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp Đại Phong !!!
Ngay từ cái nhìn đầu tiên , Lan Tây đã bị cuốn hút bởi con người ấy ! Một người con trai có vẻ ngoài rắn rỏi , cương nghị . Đặc biệt là ánh mắt như hút hồn người đối diện . Ở bên anh cô thấy thật bình yên .
Sau khi biết hoàn cảnh của Lan Tây , biết được ý định muốn ở lại nơi này . Chính Đại Phong đã giúp đỡ cô rất nhiều . Anh giúp cô tìm chỗ trọ , xin cho cô đi học bổ túc , lại còn giới thiệu cô đến đây làm . Tuy ít học nhưng Lan Tây rất thông minh , cộng thêm năng khiếu ca hát trời phú . Cô nhanh chóng thích nghi với nơi này . Và trở thành 1 bông hoa lạ của cà phê Go Home !!!
Lan Tây rất yêu Đại Phong . Nhưng cô chỉ chôn chặt tình yêu ở trong lòng . Mặc cảm về thân phận , mặc cảm về nhiều thứ khiến Lan Tây không dám bày tỏ . Cô chỉ gửi tình yêu của mình vào ánh mắt . Tiếng hát của người đang yêu có phải vì thế mà trở nên đi vào lòng người hơn chăng ???
Những người đến đây uống cà phê thì ít . Mà đến nghe tiếng hát của Lan Tây thì nhiều . Họ si mê cô . Nhưng hầu hết chỉ là âm thầm ngưỡng mộ . Bởi từ cô toát ra một vẻ lạnh lùng khó tả . Cô cười với họ đó nhưng đôi mắt lại không cười . Ánh mắt ấm áp , chan chứa yêu thương cô chỉ dành cho 1 người duy nhất mà thôi …
Khi Đức Tuấn và Đình Dương đến , quán đã đông nghẹt . Các bàn gần bục biểu diễn đều hết chỗ . Cả 2 tạm bằng lòng với 1 chiếc bàn khá xa nhưng vẫn còn nhìn rõ . Đức Tuấn hất mặt :

– Mày uống gì ???
– Cho em cà phê !!! Còn anh ???
– Tao cũng vậy !!!
Anh ta gọi người phục vụ :
– Cho 2 đen đá !!!
Hắn nheo mắt :
– Có vẻ anh thường xuyên đến đây nhỉ ???
– Ừ ! Cũng mới 2 tháng gần đây thôi …
– Anh thích cô ca sĩ phải không ???
– Tao cũng không biết nữa ! Chắc vậy ! Đức Tuấn bối rối .
– Tao cũng mời cô ấy đi chơi mấy lần nhưng không thành công !
Hắn nhướng mắt ngạc nhiên :
– Thật không đó ? Hotboy của khu Tự Trị mà lại bị từ chối sao ??
Đức Tuấn bật cười :
– Thật ! Tao cũng rất tự tin khi mời cô ấy nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ chối và lời cảm ơn khách sáo !
– Chà ! Cô ta quả không có mắt nhìn người ! Hắn trêu chọc .
– Nếu chúng ta không phải anh em họ . Và em là con gái . Nhất định em sẽ không buông tha cho anh …
– Cái thằng này … Chỉ giỏi giỡn ! Chắc cô ấy đã có người yêu . Tao nghe nói : không chỉ mình tao mà với ai cô ấy cũng vậy !!!

– Quả là 1 người đẹp băng giá !!!
– Nhưng điều đó càng làm tăng thêm sức cuốn hút của cô ấy ! Mày cứ nhìn những người đến đây thì biết . Không hề giảm sút mà ngày càng đông hơn !!!
Khách quá đông ! Nó phục vụ đến chóng cả mặt .
Ban đầu , đây là ý của Đại Phong . Anh sợ Lan Tây ở đây không đối phó nổi những vị khác bất lịch sự nên muốn nó tới trông chừng . Làm 1 thời gian , nó thấy cũng hay hay . Đằng nào cũng kiếm thêm 1 khoản tiền tiêu vặt . Nó nhanh nhẹn , hoạt bát nên rất được lòng bà chủ . Chính nó cũng giúp đuổi cổ mấy gã đến gây sự ! Được cái , động đến tay chân, nó chả mấy khi thua !!! ^ ^
Mang 2 cốc cà phê tới bàn cuối , nó giật mình nhận ra hắn .
Hắn đang ngồi cùng với Trần Đức Tuấn ! Sao hắn lại tới đây nhỉ ? Đức Tuấn thì ngày nào chả tới . Nhưng còn hắn ??? Hắn tới đây làm gì ???
Chả lẽ hắn tới vì … Lan Tây sao ???
Chắc là thế rồi ! Mấy người khách đến đây toàn vì chị ta cả mà ! Nó thấy khó chịu :
– Đúng là bọn đàn ông háo sắc ! Thấy gái là mắt sáng lên !
Nó dằn mạnh cốc cà phê xuống bàn . Không quên tặng kèm cái liếc sắc như dao :
– Đây !!! Cà phê của quý khách …
Đình Dương cũng cảm thấy ngạc nhiên . Nhóc lùn làm thêm ở đây sao ? Thật trùng hợp !

Nhưng sao cô nhóc lại có vẻ khó chịu thế nhỉ ? Hắn mở miệng khiêu khích theo thói quen :
– Phục vụ kiểu gì thế ? Đồ uống đã đưa chậm lại còn thái độ bất lịch sự với khách !!!
Nó trừng mắt :
– Tôi bất lịch sự thì sao ??? Không muốn uống thì … xin mời đi về !!!
– Ơ hay ! Ở đâu ra cái kiểu đuổi khách sồn sồn thế ?? Tôi đi nhiều nơi mà chưa bao giờ gặp cái kiểu phục vụ kì lạ như nhóc cả ??? Hắn nhếch môi .
– Chưa bao giờ gặp thì bây giờ gặp !!!
Hắn thoáng bực mình .
– Nhóc !!! Ăn nói cho cẩn thận ! Hay muốn nghỉ việc thì bảo ? Để tôi phản ánh lại với chủ quán về cung cách phục vụ ” tận tình ” của nhóc nhé ???
Nó hất mặt :
– Cứ việc !!! Nhưng đây cũng báo trước . Các người mà đi thì ối kẻ vào thế chỗ . Chẳng phải khoe , tôi cũng tống cổ vài tên gây rối ra khỏi đây rồi . Có thêm mấy người cũng chả sao !!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.