Bạn đang đọc Đợi Tôi Sau Giờ Học – Chương 62: Thần Của Hắn Sẽ Phù Hộ Cho Hắn
Dụ Phồn cứng nhắc quay đầu, nhìn thấy một đám người quen đông vui đứng bên phải, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.
“Mấy người…” Nhìn nhau một hồi, Dụ Phồn mới tìm lại giọng nói, “Tại sao, lại, ở đây.”
“Khu vui chơi trong nhà đó giảm 40% cho nhóm hai mươi người! Ha ha ha!” Vương Lộ An lặp lại câu hỏi, “Sao mày với học sinh giỏi lại ở đây? Không phải hai người đi hẹn hò à?”
Hai mươi con mắt cùng nhìn chằm chằm về phía này, lại còn có rất nhiều người quen mặt nhưng không quen biết.
Dụ Phồn đần người, chỉ hận không thể kéo Trần Cảnh Thâm quay về xem bộ phim dở tệ kia lần nữa.
Này thì bịa thế nào giờ?
Đầu óc Dụ Phồn nổi bão rất lâu, cuối cùng, cậu quyết định trốn tránh: “Khu vui chơi chơi vui không?”
“Chơi vui, còn có cả CS ngoài đời thực(*) cơ, ngầu cực!” Tả Khoan đứng bên cạnh nhìn ngó xung quanh, “Đệt, Dụ Phồn, đối tượng của mày đâu? Tao muốn nhìn lâu lắm rồi!”
(*) Counter Strike (CS): Là một trò chơi máy tính thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất.
CS ngoài đời thực là game bắn súng được mô phỏng diễn ra ngoài hiện thực, người chơi sẽ được sử dụng khẩu súng đồ chơi có hình dạng giống súng thật.
Dụ Phồn: “CS ai thắng?”
“Tao.” Chương Nhàn Tịnh nhìn qua biển hiệu treo ở trung tâm thương mại bên cạnh, nhướng mày hỏi, “Mày với học sinh giỏi đi xem phim à?”
Đánh trống lảng thất bại.
Dụ Phồn còn chưa rặn được ra đã nghe thấy người bên cạnh điềm nhiên đáp lời: “Ừm.
Hẹn hò xong trùng hợp gặp nhau.”
Dụ Phồn: “…”
Mười mấy thằng con trai đứa nào cũng ngốc như nhau, thấy không gặp được bạn gái của bọn họ thì chỉ thấy tiếc, chỉ có cô nàng duy nhất ở đây nhạy bén bắt được điểm không phù hợp giữa hai người.
Vấn đề không thể tưởng tượng nổi nào đó vòng qua vòng lại trong miệng Chương Nhàn Tịnh, cô quét mắt nhìn những người xung quanh, cuối cùng vẫn kìm lời nói xuống.
“Giờ mới ba giờ chiều mà đã hẹn xong rồi à?” Vương Lộ An chớp mắt, “Thế học sinh giỏi, cậu làm gì với đối tượng hẹn hò vậy?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Ăn trưa.”
“…Ăn xong thì sao?”
“Về giải đề.”
Vương Lộ An hỏi, có vẻ thiếu kiên định: “Cậu hẹn hò kiểu lạ nhỉ…”
“Mày lấy đâu ra lắm lời linh tinh thế.” Dụ Phồn nhíu mày ngắt lời cậu ta.
“Ôi dào, thì tao tò mò mà.” Vương Lộ An đảo mắt hỏi Dụ Phồn, “Mày cũng hẹn hò xong rồi à?”
Dụ Phồn phát ra một câu từ mũi với vẻ không vui lắm: “Ừ.”
Vương Lộ An vỗ tay: “Thế trùng hợp quá! Đi chùa Thừa An với bọn tao không? Sắp lên lớp mười hai rồi, bọn định đi khấn vai, tiện xin mấy tấm bùa học hành.”
“Tao thì không đâu.” Tả Khoan lập tức giải thích ngay, “Mẹ đứa nào cần học tập, tao đi cầu thần linh đừng để tao đẹp trai như thế này nữa, ngày nào cũng nhận thư tình mệt lắm đó biết không?”
Vương Lộ An: “Mày đúng là đéo biết xấu hổ.”
Chùa Thừa An là ngôi chùa nổi tiếng nhất Nam Thanh, nghe nói cực kì linh nghiệm nên đến nay hương khói luôn hưng thịnh, nhiều người đến đây du lịch hoặc công tác đều sẽ đến đó khấn vái.
Dụ Phồn không buồn suy nghĩ:”Không đi.”
“Tại sao? Không phải hẹn hò xong rồi à?” Chương Nhàn Tịnh nhìn cậu, “Chẳng lẽ hai bọn mày còn việc gì khác cần làm nữa?”
Nghĩ đến chuyện cậu và Trần Cảnh Thâm vốn định làm, Dụ Phồn nheo mắt, phản bác theo bản năng: “Không.”
“Thế đi chung đi, vừa khéo đi chụp cho tao mấy tấm ảnh, tao bao mày ăn kem.” Hỏi xong, Chương Nhàn Tịnh cũng kệ chẳng cần biết Dụ Phồn có đồng ý hay không, nhìn sang người hướng khác, “Học sinh giỏi, cậu cũng đi chung chứ?”
Dụ Phồn định từ chối nữa, nhưng lại nghe Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”
“…”
Hai mươi người trong đây cũng không phải là quen nhau tất, giờ phút này ra khỏi khu vui chơi trong nhà, cùng đến trạm giao thông công cộng.
Cuối cùng mười mấy người ra về, chỉ còn lại mấy nhân vật quen thuộc chia ra hai xe cùng đến chùa Thừa An.
Bên ngoài chùa miếu là đường núi gập ghềnh, hai bên đường bày đầy những sạp hàng bán hương nến và ngọc thạch, khiến cho con đường vốn đã nhỏ hẹp lại càng hẹp hơn.
Trần Cảnh Thâm đi cuối cùng cả đám.
Hắn nhìn thoáng qua ngôi chùa lượn lờ khói trắng đằng xa, rồi lại quay đầu nhìn người bên cạnh.
Bạn trai hắn đút tay trong túi, vẻ mặt chẳng còn chút kiên nhẫn nào, là người khách hành hương trông thiếu thành tâm nhất trên con đường này.
Một giây nào đó, Trần Cảnh Thâm chợt thấy ngẩn ngơ.
Người trước mặt trùng khớp với một dáng người be bé trong ấn tượng của hắn, biểu cảm bực bội, nốt ruồi trên mặt, thậm chí quanh cảnh phía sau cũng chẳng khác gì mấy so với bức tranh trong đầu hắn.
“Trần Cảnh Thâm.” Câu nói đầu tiên khi vừa mở miệng cũng giống nhau như đúc.
Có điều lần này, theo sau đó là một câu nói rất hung dữ, “Đừng có nhìn tôi nữa.”
Mấy giây sau, Trần Cảnh Thâm mới hỏi: “Tại sao?”
Dụ Phồn: “Rất phiền.”
Sẽ khiến cậu nhớ đến cái chuyện cạn lời ngày hôm nay vốn định đi hẹn hò mà lại bị bắt tới đây khấn vái thần linh.
Trần Cảnh Thâm thu ánh mắt về.
Hắn nhìn đám đông ồn ào nhốn nháo đằng trước, chợt hỏi: “Hồi trước đến đây bao giờ chưa?”
Dụ Phồn không ngờ hắn sẽ hỏi vậy, thuận miệng đáp: “Đến rồi.”
“Khi nào?”
Dụ Phồn nghĩ ngợi: “Trại hè.”
Hồi ấy địa điểm của trại hè nằm ngay bên cạnh, giáo viên dẫn bọn họ đi một vòng quanh đây, trẻ con không chịu nổi mùi khói trong chùa miếu, vào trong chưa được mấy phút đã lại ra.
“Trại hè? Mày còn từng tham gia cái đó cơ á?” Vương Lộ An đi đằng sau nghe được, tò mò quay đầu lại, “Lúc nào thế?”
Dụ Phồn: “Tiểu học.”
“Chơi vui không?”
“Lâu thế rồi ai mà nhớ nổi nữa.” Dụ Phồn lười biếng nói, “Chắc cũng chẳng vui mấy.”
Càng lên núi, sạp hàng càng thưa.
Mãi đến khi tới cổng chùa, xung quanh mới yên tĩnh trở lại.
Cành lá sum suê quấn quanh tường hồng ngôi chùa, thỉnh thoảng có sợi khói trắng thổi qua.
Chương Nhàn Tịnh kéo bọn họ nghỉ chân một lúc lâu ngoài chùa, chụp một đống phong cảnh, cuối cùng nhét điện thoại vào trong tay Dụ Phồn nhờ cậu chụp giúp mấy tấm toàn thân.
Xong xuôi, Chương Nhàn Tịnh mở xem ảnh chụp, không nhịn được mà mời cậu: “Dụ Phồn, kì nghỉ hè này nhà bọn tao đi hải đảo nghỉ mát, hay là mày đi chung ——”
“Đừng có nói linh tinh.” Sự kiên nhẫn của Dụ Phồn đã cạn kiệt gần hết, “Rốt cuộc mày có vào không đây?”
Vừa mới vào trong chùa miếu, đoàn người đã bị thu hút bởi hành lang cầu phúc hai bên và những tấm thẻ đỏ treo đầy trên cành các gốc đa lớn.
Bên cạnh có nhân viên đang giới thiệu cho khách du lịch, nói rằng thẻ đỏ ba mươi tệ một tấm, có thể mua riêng lẻ sự nghiệp, tình duyên, họ hàng, còn mua nguyên bộ đại cát đại lợi thì một trăm năm mươi, thích treo chỗ nào trong miếu cũng được.
Còn có cả đèn hoa sen, nhang đèn và bùa, có lòng thành chuyện sẽ thiêng, mua về chắc chắn vạn sự như ý.
Một trăm năm mươi không phải số tiền lớn, dù sao cũng đã đến rồi, sau khi mọi người thương lượng đều quyết định sẽ mua cả bộ đại cát đại lợi.
Chu Húc gãi đầu: “Mua cho người khác được không?”
“Mày muốn mua cho ai?” Vương Lộ An hỏi.
“Bạn gái đấy, hình như mới trượt kì thi tháng lần này, sau khi công bố điểm ra là không còn để ý đến cậu ta nữa.” Tả Khoan đến trước thẻ ước nguyện đọc chữ.
“Thẻ ước nguyện chỉ treo giúp người thân được thôi, nhưng bạn có thể mua cái khác mang về cho cô ấy.” Nhân viên công tác nói ngay, “Hay là bạn xem thử bùa học tập ở chỗ chúng mình đi? Lấy về cầm theo, chắc chắn việc học hành sẽ suôn sẻ, từng bước vượt bậc.”
Nhân viên công tác quen tay hay việc, một câu nói mang theo ba bốn từ may mắn thuận lợi, khiến cho người nghe không khỏi sửng sốt.
Cuối cùng Tả Khoan bỏ tiền mua tất, cậu ta liếc nhìn Chương Nhàn Tịnh, thì thầm nói với nhân viên công tác: “Cho tôi một cái, cái gì mà về vận đào hoa…”
Đợi đến khi cầm đồ trên tay, bọn họ mới phát hiện ra hai người đằng sau vẫn không nhúc nhích gì, thậm chí còn chẳng nói năng câu nào.
“Dụ Phồn, học sinh giỏi, hai người không mua à?” Vương Lộ An cầm lá bùa cho người thân của cậu ta, “Nghe bảo thứ này linh nghiệm lắm.”
Dụ Phồn: “Nghe ai bảo?”
“Nhân viên công tác khi nãy đấy.”
“…”
Dụ Phồn liếc mắt nhìn thứ đồ trong tay cậu ta với vẻ mặt ghét bỏ: “Không mua.”
“Thà tin là có còn hơn không.”
Dụ Phồn không đáp lại cậu ta, chỉ là nhìn Vương Lộ An cúi đầu mân mê đống bùa đó, cậu chợt nhớ lần trước theo trại hè đến nơi này, bên cạnh cậu cũng có một đứa nhóc mê tín.
Hồi ấy cậu tham gia trại hè phát triển tiềm năng, có rất nhiều hoạt động thi đấu tập thể, nói là thi đấu chứ cũng chỉ là mấy trò chơi nhỏ ngoài trời mà thôi.
Nhưng có mấy đứa trẻ con hiếu thắng quá, chơi ném bao cát cũng ham thắng, vì vậy giáo viên sẽ phân nhóm học sinh một cách cân bằng theo ý thức.
Nhóm của Dụ Phồn lúc đó có một đứa ngốc còm nhom.
Đồ Ngốc là con trai, rõ ràng bằng tuổi Dụ Phồn mà chỉ cao đến cổ cậu.
Bình thường hay yên lặng không thích nói chuyện, vẻ mặt ngơ ngác đờ đẫn, phản ứng cũng chậm hơn những đứa trẻ khác.
Vì cậu ta nên nhóm thi đấu của bọn họ lúc nào cũng rớt xuống tận đáy.
Một, hai lần thì còn bình thường, sau khi bị ngáng chân suốt bảy ngày liên tục, Đồ Ngốc đã nhanh chóng bị đám trẻ con trong nhóm xa lánh.
Có những đứa trẻ con bẩm sinh đã hư.
Ban đầu chỉ cô lập và nói những lời ác ý, mấy ngày sau lại có đứa cố tình ngáng chân hoặc xô đẩy để Đồ Ngốc bị ngã, cuối cùng còn trực tiếp động tay, xé mất bùa bình an Đồ Ngốc xin được ở chùa Thừa An, còn giẫm lên mấy cái.
Lúc ấy giáo viên đi vệ sinh, người lớn xung quanh chẳng ai quản.
Chỉ có Dụ Phồn cắn vỡ viên kẹo mút trong miệng, bàn tay nhỏ xíu siết chặt, vọt lên.
Ban đầu chỉ có Đồ Ngốc khóc nhè, sau đó mấy đứa bé trai kia cũng khóc theo, cuối cùng cả đoàn bị đuổi ra khỏi chùa.
Giáo viên tức giận mắng Dụ Phồn một trận, lúc đợi xe cố tình gạt cậu sang một bên.
Một lúc sau, đám con trai kia đã tắt tiếng hết, chỉ còn người khóc giỏi nhất ôm lá bùa bình an đã rách tươm trong tay, đứng bên cạnh cậu rơi nước mắt ——
“Nghĩ gì thế?” Người bên cạnh bỗng hỏi.
“Không có gì.” Dụ Phồn hoàn hồn, một lúc lâu sau lại nói, “…Nhớ lần trước đến đây, có một đứa mít ướt đi theo bên cạnh.”
Trần Cảnh Thâm hơi giật mình: “Mít ướt?”
“Ừ, phiền chết đi được, lớn từng này rồi chưa thấy ai khóc giỏi như thế.”
Trần Cảnh Thâm yên lặng hai giây: “Sao lại khóc?”
“Đánh nhau với người ta mà không đánh được, bị làm hỏng mất lá bùa bình an, thế là ngồi kia khóc cả buổi trời.” Dụ Phồn hất cằm chỉ khoảng đất phía trước, “Dỗ mãi mới chịu nín.”
“Dỗ thế nào?”
Dụ Phồn lơ đễnh trả lời; “Lúc đấy xé tờ giấy viết nhật kí hàng tuần để viết cho cậu ta mười mấy tấm bùa, bảo là…” Nhớ đến đây, Dụ Phồn bỗng ngừng lại.
Trần Cảnh Thâm đợi một lúc: “Bảo là gì?”
“…”
Bảo là “Đồ ngốc này đừng có khóc nữa, sau này tôi phù hộ cho cậu” —— đại loại vậy.
Dụ Phồn không nhớ cụ thể lắm.
Quá làm màu, quá trẻ trâu, giờ cậu không thể thốt nổi thành lời.
Vì vậy, cậu lạnh lùng nói, “Tôi bảo là, mẹ mày đừng có khóc, còn khóc nữa ném xuống núi giờ.”
“…” Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu.
“Sau đó cậu ta không khóc nữa.”
“…”
“Nhịn đến là vật vã, trên đường về cậu ta cứ nấc cụt liên hồi, nấc một lần lại liếc tôi một cái, rõ là ngu ngốc.” Cảm nhận được tầm mắt của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn cũng ngước lên đối diện với hắn.
Cậu định bảo “Nhìn cái gì mà nhìn”, nhưng câu nói đến miệng lại ngừng.
Dụ Phồn giơ tay đo hai mắt Trần Cảnh Thâm, “À, đứa mít ướt kia cũng có mắt một mí giống cậu, xấu xí.
Lúc đó tôi còn chẳng tìm được mắt cậu ta đâu, chỉ thấy toàn nước mắt.”
Ý định ban đầu của cậu là tiện thể chê Trần Cảnh Thâm, nào ngờ Trần Cảnh Thâm đè tay cậu xuống giữ chặt lấy, nghiêng mặt đi cười một tiếng ngắn ngủi.
Dụ Phồn sửng sốt, muốn rút tay ra mà không được.
Trần Cảnh Thâm giữ tay cậu, buồn cười hỏi với tông giọng trầm thấp: “Còn giống chỗ nào nữa không?”
“Khí chất thiếu đòn.” Dụ Phồn nói, “Chắc lúc khóc cũng giống đấy.
Trần Cảnh Thâm, khóc đi cho tôi xem nào.”
“Khó lắm.”
“Cậu buông tay ra, giờ tôi làm cậu khóc liền.”
Tay bị buông ra, Dụ Phồn choàng tay ghìm cổ Trần Cảnh Thâm, tay còn lại định véo mặt Trần Cảnh Thâm ——
“Dụ Phồn, học sinh giỏi, bọn tao xong rồi đây.”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Nghe được giọng Vương Lộ An, Dụ Phồn lập tức buông cổ Trần Cảnh Thâm ra.
Đám người về sau khi thả đèn ngoài sông, nhân viên công tác đi trước bọn họ cười tươi như hoa nở.
Vừa rẽ qua cửa tròn thì bắt gặp hai người anh em của mình, Vương Lộ An nói: “Bọn tao chuẩn bị đến điện chính để khấn vái đây, đi chung không?”
“Không đi.” Dụ Phồn lười nhác dựa vào lan can đá, “Không tin mấy thứ đó.”
Vương Lộ An đã đoán trước được, vì vậy cậu ta hỏi người còn lại: “Học sinh giỏi, cậu cũng không đi à?”
“Trước đây khấn rồi, không đi nữa.” Trần Cảnh Thâm thờ ơ nói.
“Ài, ngày nào cũng có nhiều người đến đây khấn vái như thế, thần tiên nào nhớ rõ được.” Chu Húc nói, “Đằng nào cũng đến rồi, chi bằng cứ vào trong show mặt đi, kẻo thần tiên quên mất cậu.”
Kì kèo thêm nửa tiếng cộng thêm thời gian đi đường nữa, giờ đã là chạng vạng.
Chùa Thừa An nằm ở sườn núi, đứng bên ngoài chùa dõi mắt ra xa có thể thấy được hoàng hôn màu cam hồng chìm sau núi, nhuộm đỏ núi rừng.
Dụ Phồn hơi ngửa đầu lên, ngẩn người như đang thưởng thức phong cảnh, ánh chiều tà buổi hoàng hôn đồ lên mặt cậu thành đường nét uốn lượn sáng ngời.
“Không cần.” Trần Cảnh Thâm nói.
Thần linh không cần nhớ rõ hắn.
Thần của hắn sẽ phù hộ cho hắn..