Đợi Tôi Sau Giờ Học

Chương 60: Đối Tượng Không Cho


Bạn đang đọc Đợi Tôi Sau Giờ Học – Chương 60: Đối Tượng Không Cho


Đối tượng không cho.
Quý Liên Y giữ nguyên tư thế đó thật lâu.
Bà mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm đơn giản và quần tây màu trắng, dù vừa mới kết thúc chuyến công tác cường độ cao gần nửa tháng và trải qua mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, giờ phút này, trông bà vẫn cao sang và rực rỡ như thường.
Bà nhìn urgo trên má Dụ Phồn và mái tóc còn dài hơn hồi họp phụ huynh, không khỏi nhíu mày.

Rồi lại nhìn bàn tay Dụ Phồn để trên mặt con trai mình, sự phản cảm theo bản năng trên khuôn mặt bà trở nên nghiêm hơn.
“Hai đứa đang đánh nhau đấy à?” Thật lâu sau, Quý Liên Y hỏi.
Sau khi nghe câu hỏi ấy, Dụ Phồn mới nhận ra rằng vẻ mặt hiện tại của bản thân cứng nhắc cỡ nào.
Cậu âm thầm thở phào một hơi, mặt mày thả lỏng lười nhác, chuyển sang vẻ mặt cà lơ phất phơ hơn cả ngày thường: “Đến tìm cậu ta lấy ít…”
Chữ “tiền” còn chưa thốt ra thành lời, cổ tay Dụ Phồn đã bị nắm lấy, thả xuống bên người.
Trần Cảnh Thâm vừa tắm rửa xong, lòng bàn tay lành lạnh, bọn họ chạm vào nhau chớp nhoáng rồi lại buông ra.

Trần Cảnh Thâm bình tĩnh nói: “Cậu ấy đến tìm con làm bài tập.”
“…”
Quý Liên Y biết rõ Dụ Phồn là loại học sinh gì, trong phút chốc, vẻ mặt bà còn vi diệu hơn.

Đôi mắt phượng hơi nhướng, bà nhìn urgo trên cổ Trần Cảnh Thâm rồi lại quét mắt liếc quần đùi trên người Dụ Phồn.
Dụ Phồn vừa chực mấp máy môi, Quý Liên Y bỗng thả lỏng mày, gật đầu: “Vậy à.”
“Đã muộn thế này chắc cũng làm xong rồi nhỉ.” Bà nhìn về phía Dụ Phồn, “Cần tôi gọi tài xế đưa cậu ra ngoài chứ?”
Dụ Phồn nhét một tay vào trong túi: “Không cần.”
Tài xế đi theo sau Quý Liên Y yên lặng như gà xách theo hành lý, lúc Dụ Phồn đi đến trước mặt thì nhường đường.

Đối phương sượt qua vai ông ta đi ra ngoài, rời đi không buồn quay đầu lại.
“Lão Ngô, anh cũng về đi.”
“Vâng.” Tài xế lập tức đặt hành lý xuống, “Đúng chín giờ tối mai tôi sẽ đến đón chị.”

Cửa phòng đóng lại, Quý Liên Y đặt túi xách lên tủ giày, tiện tay bấm mở camera chỗ cổng sắt trong nhà, vừa thay giày vừa nhìn theo Dụ Phồn rời đi.
Trần Cảnh Thâm thu ánh mắt về, trầm mặc xách rương hành lý của Quý Liên Y lên.
“Sao Dụ Phồn lại mặc quần của con?” Quý Liên Y bỗng hỏi.
“Làm bẩn của cậu ấy nên cho cậu ấy mượn một chiếc.” Trần Cảnh Thâm lạnh nhạt hỏi, “Mẹ ăn cơm tối chưa?”
“Ăn một ít trên máy bay rồi.” Quý Liên Y nhẹ nhàng hỏi, “Hai đứa không đánh nhau thật chứ?”
“Không.”
“Vậy sau cổ con làm sao thế?”
“Bất cẩn bị cắt một đường qua.”
Quý Liên Y nhớ lại biểu hiện của hai cậu trai khi nãy, đúng là không giống vừa mới xảy ra xung đột.

Bà gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Khoảng thời gian này bà bận công việc và xử lý chuyện ly hôn, đã lơ là không quan tâm nhiều đến con trai, để con trai mình chơi với loại học sinh như Dụ Phồn.
Nhưng cũng may, hết đợt bận này là ổn.

Bà tính toán trong lòng, chỉ còn mười ngày nữa là kết thúc học kì này, bây giờ chuyển lớp thì cũng phiền.
“Vậy được rồi.” Quý Liên Y nói, “Sao mấy ngày nay che hết camera trong nhà thế?”
“Không thoải mái.” Trần Cảnh Thâm bình tĩnh đáp.
Quý Liên Y yên lặng mấy giây, gật đầu: “Con lớn rồi, mẹ cũng hiểu, nhưng mẹ cài máy theo dõi không phải vì giám sát con mà là vì sự an toàn của con, con hiểu không? Mẹ là vì muốn tốt cho con thôi.”
Trần Cảnh Thâm cụp mắt nhìn bà, không nói gì.
“Sau này đừng che camera bên ngoài phòng.” Quý Liên Y nhẹ nhàng đưa ra mệnh lệnh ngầm, tay đặt nhẹ trên vai Trần Cảnh Thâm, “Mẹ đi nấu bát mì ăn đây, có cần nấu cho con một bát không?”
“Không cần.”
“Được.

Mai mẹ gọi dì đến tổng vệ sinh nhà, tiện nấu một nồi canh gà nữa, tối mẹ ăn cơm với con rồi mới đi.” Quý Liên Y đi vào phòng bếp, bỗng nghĩ đến gì đó, bà quay đầu lại, nói, “Phải rồi, cái quần kia cũng không phải lấy về đâu.”
Trên đường về nhà, Dụ Phồn nhai hết một hộp kẹo cao su.

Cậu ngồi dãy cuối xe bus, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ với khuôn mặt không chút cảm xúc, đầu óc rối tung, mấy phút lại xem điện thoại một lần, vẫn chưa nhận được hồi âm của Trần Cảnh Thâm.
Mãi đến khi về nhà tắm rửa, điện thoại đặt trên bồn rửa mặt mới chậm chạp vang lên.

Còn chưa kịp lau khô tay, Dụ Phồn đã vội cầm lấy.
[-: Bị phát hiện rồi à?]
[S: Chưa.]
Một chữ ấy đủ khiến thần kinh căng thẳng của Dụ Phồn thả lỏng.

Bả vai cậu chậm rì rũ xuống, để lại điện thoại lên bồn, quay về tắm phía dưới vòi sen.
Yên tâm rồi, Dụ Phồn mới muộn màng nhận ra rằng đã lâu lắm rồi cậu không hoảng đến vậy.
Từ sau khi trong nhà chỉ còn lại cậu và Dụ Khải Minh, cậu đối mặt với rất nhiều chuyện bằng thái độ thờ ơ bất cần.

Cậu cô độc một mình, không mang vướng bận, không sợ người khác đàm tiếu, không lo gánh vác hậu quả gì.
Vì vậy cậu với Trần Cảnh Thâm hẹn hò thì hẹn hò, yêu sớm cũng được, đồng tính cũng thế, chẳng làm sao hết.
Nhưng Trần Cảnh Thâm không giống cậu.
Khi nãy, chỉ cần tưởng tượng đến việc để người khác biết Trần Cảnh Thâm là đồng tính, lại còn yêu đương với loại người như cậu, da đầu cậu đã dại cả ra, lòng dạ rối bời.
Sau này phải kiềm chế lại thôi, ít nhất là không thể đến nhà Trần Cảnh Thâm nữa.
Ra khỏi phòng tắm, Dụ Phồn do dự một hồi, quyết định vẫn mặc lại quần của Trần Cảnh Thâm.

Thứ này mặc bên ngoài thì thấy thùng thình chứ mặc lúc ngủ thì khá ổn, rộng rãi.
[S: Nhưng ngày mai không đi xem phim được.]
Vừa dỡ xuống một vấn đề trogn đầu, lại mới tắm rửa xong, thể xác lẫn tinh thần của Dụ Phồn giờ phút này đều thoải mái.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve râm ran.

Cậu nằm trên giường, gối một tay sau đầu, lười biếng gõ chữ.

[-: Ừ, thế tuần sau.]
Trần Cảnh Thâm trả lời lại “Ừm”, sau đó gửi một bức hình tới: [Thứ hai đem cho cậu.]
Dụ Phồn bấm mở hình ảnh, nhìn thấy chiếc quần màu đen sau khi cởi ra đã bị ném vào trong góc, mãi đến khi ra về cũng chẳng mảy may nhớ đến, thần kinh cậu giật nảy.
Cậu tắt hình đi, rồi lại bấm mở, ba lần liên tục như thế, cuối cùng cũng không kìm được nhấp vào xem cho thật kĩ.
Chiếc quần nằm trong bồn rửa đầy nước, vì để chụp cho cậu xem, một tay Trần Cảnh Thâm một góc vải ra khỏi mặt nước.
Dụ Phồn nhìn nhà vệ sinh được trang hoàng một cách đẹp đẽ và trang nhã, rồi lại nhìn nước trong bồn nhuộm màu phai từ chiếc quần chất lượng kém, rất muốn gõ chữ bảo Trần Cảnh Thâm vứt cái thứ phế này đi.
Cuối cùng, ánh mặt cậu dừng trên tay Trần Cảnh Thâm.
Ngón tay Trần Cảnh Thâm vừa gầy vừa dài, khớp xương rõ ràng.

Ngày thường cầm bút thì không thấy, nhưng khi dùng sức, gân xanh sẽ hơi hằn lên, ví dụ như khi xách chiếc quần hút đủ nước, ví dụ như…
Đệt.
Dụ Phồn ném điện thoại đi, thò tay bật quạt, để mức gió lớn nhất thổi khô sạch đầu óc mình.

Dụ Phồn giặt sạch quần đùi của Trần Cảnh Thâm, thứ hai mang đến trường học, đổi lại chiếc quần phế vật vô dụng của mình.
Để tiện đựng quần, Dụ Phồn còn đặc biệt lấy ra một thứ đã mấy năm rồi cậu không dùng đến trong tủ quần áo ra.
Vì thế, tan tiết học đầu tiên, đám bè bạn không đông lắm ở trường của cậu vây kín bên ngoài cửa sổ chỗ cậu ngồi.
“Đệt, tức là lúc đọc bài buổi sớm tao không nhìn nhầm? Dụ Phồn thật sự đeo trên vai ——” Chu Húc ngây người hỏi, “Cặp sách??”
Dụ Phồn: “…”
“Mẹ nó tao cũng sợ giật thót cả người! Lúc nhìn thấy tao cứ tưởng mình còn đang nằm mơ chưa tỉnh ngủ.” Vương Lộ An nói.
Chương Nhàn Tịnh: “Đâu riêng bọn mày, lúc Phóng Cầm đi ngang qua chỗ bọn họ còn tưởng hôm nay học sinh giỏi đeo hai cái cặp.”
Tả Khoan thò tay vào cửa sổ, xách chiếc cặp treo sau ghế của Dụ Phồn lên, áng chừng: “Cũng không nặng, đựng gì thế? Mày không nhét gậy hay dao bên trong đấy chứ…”
Tả Khoan ngứa tay, nói xong lại muốn kéo khóa kéo.
Dụ Phồn đang buồn ngủ, nghe vậy cũng phải lập tức quay đầu vỗ bốp cái vào tay cậu ta, tuy nhiên vị động tác quá vội vàng, lúc xoay người, cậu va phải bàn học, cây bút trên bàn bỗng vút qua, lộc cộc rơi xuống khỏi mép bàn ——
Sau đó, ở ngay giữa không trung, nó được một người đón lấy, đặt lại lên bàn học Dụ Phồn.
Trần Cảnh Thâm thuận tiện liếc mắt nhìn bài thi Dụ Phồn mới làm được một nửa, ngón tay gõ lên một bài tập: “Bước giải sai rồi.”
Vẻ mặt hung dữ vì bị Tả Khoan chọc tức của Dụ Phồn tắt lửa ngay lập tức sau khi nhìn thấy tay Trần Cảnh Thâm: “…Ồ.”
Sau đó khi quay người ra ngoài cửa sổ lần nữa, nó đã thành uể oải lười biếng: “Còn động vào đồ của tao nữa tao cắt ngón tay mày.”
Tả Khoan: “…”
“Này, nhân lúc đang có thời gian ở đây, mau kể lại rốt cuộc sự việc hôm đó là như nào thế?” Ngoài cửa sổ có người nói, “Nghe bảo vì Tả Khoan mà Dụ Phồn cho cả bạn gái leo cây cơ à?”

Dụ Phồn: “…”
Nhìn thấy người bên cạnh lẳng lặng xoay bút, Dụ Phồn rất muốn vò tấm rèm lại thành một cục nhét vào trong miệng bọn này: “Đấy là vì lần trước vụ của Đinh Tiêu cậu ta đến nên lần này tao trả lại, không phải chủ ý…”
“Suỵt.” Tả Khoan giơ ngón trỏ trước miệng, “Đừng mạnh miệng, Dụ Phồn, tao hiểu cả mà.

Anh em là tay chân, phụ nữ là quần áo, không cần nói nhiều, chuyện lần này anh em ghi tạc trong lòng.”
Dụ Phồn: “Ông đây…”
“À này, bọn mày không nhắc tao cũng quên đấy.” Tả Khoan lấy điện thoại ra, “Không biết thằng ngu kia moi được số điện thoại của tao từ chỗ nào, nhắn tin chửi bọn mình, còn bảo muốn đánh với bọn mình thêm một trận nữa.”
Dụ Phồn: “…”
Vương Lộ An kích động nói ngay: “Đệt! Bọn nó còn dám đến nữa! Chuyện ngày hôm đó xảy ra đột ngột nên tao không kịp gọi nhiều anh em đến, lần này nhất định phải đánh cho bọn nó chịu phục thì thôi!”
Tả Khoan: “Đương nhiên! Tối qua trong tin nhắn riêng tao đã chửi với nó 3000 câu, còn hẹn chiều nay ở con ngõ nhỏ phía sau trường học ——”
“Không đi.” Dụ Phồn nói.
Màn thảo luận sôi nổi bị ấn nút tạm dừng.
Vương Lộ An sửng sốt: “Tại sao?”
“Tao hiểu rồi.” Tả Khoan xoay điện thoại ra cho cậu xem, “Chắc chắn là do mày chưa nhìn thấy thằng cháu trai kia chửi bọn mình như thế nào, mày đọc đi này, nó bảo lần này bọn mình mà không đến thì là đám chó hèn, còn bảo sau này ở Nam Thành gặp bọn mình lần nào sẽ đánh lần đó!”
“Ha ha!” Vương Lộ An cười nhạo một cách cường điệu, “Giờ mày nhắn trả ngay, bảo thằng đó người lần trước dám nói chuyện kiểu này với Dụ Phồn đã nằm viện suốt ba tháng, bảo bọn nó đặt giường trước đi ——”
Dụ Phồn không hề dao động: “Đã bảo không đi.”
“Tại sao?” Tả Khoan khó hiểu, “Không phải mày rén đấy chứ??”
“Làm gì có chuyện?”
Dụ Phồn dựa người vào ghế, chắn vai người nào đó, ậm ờ nói với vẻ mặt vô cảm, “…Đối tượng không cho.”
Hàng sau phòng học lặng thinh mất mấy giây, tất cả mọi người đều mở trừng mắt.
Chỉ có bạn cùng bạn của cậu là dừng bút lại, yên lặng nghiêng mặt sang bên.
“Mày…” Chương Nhàn Tịnh nghi hoặc nhíu mày, “Không phải bảo chia tay rồi à?”
“Làm lành rồi.” Dụ Phồn lạnh lùng nói.
Vương Lộ An: “Không phải mày kêu người ta vừa xấu vừa phiền vừa vướng, trước đây hẹn hò là vì bị mù…”
Dụ Phồn: “Lại mù tiếp.”
Tả Khoan: “Thế này đi, mày lén lút đi đánh nhau, dù sao người ta cũng chẳng biết, nhất định bọn tao sẽ giữ bí mật cho mày…”
Dụ Phồn: “Cảm ơn, không cần.”
Nếu đối tượng của cậu không bị điếc đột ngột thì hẳn giờ đã biết rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.