Đợi Tóc Thiếp Dài Đến Eo

Chương 11: [Truyện Ngắn] Tô Nguỵ Tử


Đọc truyện Đợi Tóc Thiếp Dài Đến Eo – Chương 11: [Truyện Ngắn] Tô Nguỵ Tử

[Hiện Đại, HE]

Tôi… tên là Tô Nguỵ Tử, tôi 28 tuổi, tôi có một người em gái là Tô Như Yên. Tôi vốn không phải họ Tô, em gái tôi cũng vậy. Chúng tôi họ Sở, là Sở Nguỵ Tử và Sở Như Yên.

Và tôi yêu chồng của con bé. Tôi yêu Tô Mục Hàn!

Kể ra, thì mọi người sẽ cho rằng tôi là loại tiện nhân, cặn bã, đến chồng của em gái cũng không buông tha. 

Nhưng, tình cảm tôi dành cho anh ấy, còn nhiều hơn cả Tô Như Yên.

Ngày tôi gặp Mục Hàn, là vào một ngày đông, rất lạnh, lúc đó nhà tôi còn quá nghèo, ba tôi sau vụ làm ăn thua lỗ đã ôm tất cả tài sản bỏ đi nước ngoài lánh, công ty nhà tôi phá sản, lúc ấy tôi 10 tuổi, còn Như Yên mới có 8 tuổi thôi. 

Em gái tôi quá đói, nó cứ khóc mãi. Tôi lo lắng, chạy ra ngoài đường, tìm gì đó có thể ăn được, đem về cho Như Yên. Trời lạnh cóng tay chân, tôi đi được vài ba bước lại ngã. 

Trời bất ngờ đổ cơn mưa, tôi vội vàng chạy vào vỉa hè, đứng dưới mái che của một căn biệt thự. 

– Con bé rách rưới này, đi ra chỗ khác!

Một người phụ nữ đứng tuổi, nhìn ra là người giúp việc của căn nhà này. Đi sau là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ cao quý nhã nhặn. Còn có một cậu bé trạc tuổi tôi, mặc đồng phục học sinh. 

– Đi ra chỗ khác! 

Ngoài trời thì mưa, tôi không có ô, lại bị người ta xua đuổi như một con chó nhỏ. Tôi bị đẩy ra màn mưa trắng xoá, vừa lạnh vừa đói, tôi run lên cầm cập. 

– Cháu… cháu chỉ xin trú nhờ một chút thôi.

– Đi chỗ khác!

– Được rồi, được rồi. Cô Nhĩ, cô cứ để cô bé trú dưới mái hiên cũng được. 

Người đàn ông kia lên tiếng, nói xong, ông vào ô tô, tiếng còi xe inh tai một hồi, rồi lẫn vào trong con đường lớn đầy xe cộ.

– Cậu lạnh à?

Tôi ngước lên nhìn cậu thiếu gia nọ, trong mắt toàn là nước, tôi dụi dụi mắt.

– Cậu đói?

Tôi gật đầu:

– Nhà tôi… không còn gì để ăn cả.

Cậu ấy đưa cho tôi tờ 100 Nhân Dân Tệ. 

– Cậu đi mua gì đó ăn đi!

Tôi ngập ngừng:

– Nhưng mệnh giá lớn quá!

– Không sao, cầm đi.

Tôi bẽn lẽn cầm tờ tiền, đút vào túi áo, quẹt nước mắt trên gương mặt lấm lem.

– Cậu tên gì? Khi nào tôi có tiền, nhất định sẽ trả cậu 100 NDT này.

– Tôi tên Tô Mục Hàn.

– Được.

– Cậu tên gì?

Tôi chạy vào con ngõ nhỏ, để lại cho cậu ấy 3 chữ:


– Sở Nguỵ Tử

Hôm ấy, tôi mua vài cái bánh bao nhân thịt cho mẹ và Như Yên. Số tiền còn lại, tôi cất vào tráp, để dành cho lần sau. Mẹ tôi sức khoẻ yếu, vốn không làm được việc nặng.

Mẹ định đợi khi khỏi bệnh rồi, sẽ đi xin làm giúp việc cho một gia đình nào đấy. Tôi không cản mẹ, chỉ dặn mẹ, khi nào thật khoẻ rồi mới được ra ngoài kiếm tiền.

Nói về chuyện tại sao tôi lại mang họ Tô.

Sau khi mẹ tôi thân mang trọng bệnh đã đỡ dần, mẹ liền liên lạc với mấy người bạn cũ.

Lúc trước mẹ còn là phu nhân của Sở gia, bao nhiêu người chạy đến nhà tôi quà cáp, bợ đỡ, nịnh nọt mẹ. Bây giờ, gia cảnh tôi tụt dốc, gọi thì vài ba ngươi nghe máy, họ sợ mẹ tôi vay tiền. Có cô Châu, mách với mẹ tôi là Tô gia đang cần tuyển giúp việc. 

Cũng may là mẹ tôi được nhận, mức lương khá tốt. Cuộc sống gia đình tôi cũng khá hơn được phần nào. Như Yên cũng được đi học lại. 

Sau hai năm làm việc ở nhà đó, cuối cùng, mẹ tôi cũng trở thành phu nhân của Tô gia, Tô lão gia yêu mẹ tôi lắm. Bởi mẹ tôi còn trẻ, bà mới gần 40, bà vẫn đẹp, lại hiền. 

Tôi và Như Yên đều được chuyển vào căn biệt thự này sống. Khi mẹ hỏi chúng tôi có muốn đổi họ không? Em gái tôi còn đang suy nghĩ, tôi đã trả lời rất nhanh:

– Con không muốn là con gái nhà họ Sở.

Tên của chúng tôi được nhập vào hộ khẩu nhà họ Tô.

Tô Nguỵ Tử- Tô Như Yên

Cuộc sống của chúng tôi cũng thay đổi. 

Được sống như hai nàng công chúa.

Vài năm sau, thiếu gia nhà họ trở về. Tôi vẫn không quên chàng thiếu niên mặc áo đồng phục ngày ấy, đặt vào tay tôi tờ 100 NDT, tôi lại được gặp lại cậu trong hoàn cảnh này.

– Ba! Dì!

Mẹ tôi cười hiền, xuống bếp pha cho cậu ly sữa nóng.

– Việc làm ăn của con bên Mỹ vẫn ổn chứ?

– Vẫn ổn. Ba yên tâm đi.

Mẹ tôi đặt ly sữa lên bàn:

– Con uống đi kẻo nguội.

– Tôi không ở nhà thường xuyên, sau này nhờ dì chăm sóc ba giúp tôi.

Tô Mục Hàn lướt qua vai tôi, rồi đứng lại, cậu cao hơn tôi rất nhiều, đã là thiếu niên 18 tuổi, so với hình ảnh lúc cậu 12 tuổi ấy, quả thực xa lạ.

– Nguỵ Tử? Là em?

Tôi không nói gì.

– Hay thật đấy! Từ lúc tôi cho em tiền, em đã lên kế hoạch để vào được nhà tôi à?

– Không.

Mục Hàn hơi nhếch mép, lạnh lẽo nhìn tôi rồi đi lên phòng.

Sau này, cậu vẫn giữ thái độ ấy với mẹ con tôi như thế. 

Vào mùa thu năm 2016.

Dượng chuyển tôi và em gái vào một học viện Quốc Gia. Tôi học khoá dưới Mục Hàn, thỉnh thoảng có chạm mặt ở trường. Nhưng cũng chẳng thể nói với nhau câu nào.


– Tô Mục Hàn.

– Huh? Anh nhướn mày, mắt vẫn đăm đăm vào tờ tạp chí trên tay.

– Em không cố ý vào nhà anh.

– Rồi sao?- Anh gấp tờ báo, đối mặt với tôi- Như việc mẹ em lấy ba tôi, tôi cũng đâu nói gì.

– Nhưng thái độ của anh nói nên tất cả. 

Tôi nhìn vào mắt anh, ngón tay đan vào nhau, bóp chặt cốc Royal Tea.

– Em thích anh.

– Nhưng tôi không thích em. Em thấy tôi có cần phải đáp lại tình cảm của em không?

– Anh…

Sau đó, tôi phát hiện ra, Mục Hàn rất thương Như Yên.

Tôi không biết, đó là tình thương của anh trai cho em gái, hay của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Như Yên đã 18 tuổi, còn Mục Hàn đã 21 tuổi rồi. 

Có lần, tôi phát hiện ra con bé đang yêu đương, gặp gỡ với một nam sinh, hơn con bé 2 tuổi. Tôi đánh giá rằng, anh ta cũng khá ổn. Từ ngoại hình cho đến học thức, đều có vẻ là một người tử tế. 

Một ngày tuyết rơi năm 2020.

Như Yên cả ngày lầm lũi, mắt thì sưng đỏ. Dượng và mẹ vặn hỏi thế nào, nó cũng không chịu nói. Ăn cơm xong, con bé ra ban công ngắm mưa, tôi muốn lên an ủi nó một chút. Nhìn biểu hiện này, tôi biết, nó đang thất tình rồi. 

Tôi thấy, Mục Hàn ôm nó… rất chặt.

– Như Yên!

Nó vùi mặt vào ngực anh, khóc lớn:

– Lẽ ra, khi em quen thằng đó, anh phải cản em lại.

Tôi chết chân, bỗng nhiên cảm thấy mùi vị ê ẩm trong miệng

Thì ra, người tôi thích. Lại thích em gái tôi.

– Có phải em… không có tư cách được yêu không?

Mục Hàn cố gắng lau nước mắt trên gương mặt Như Yên:

– Anh yêu em!

Trong lời của anh, không có chỗ nào là đùa cợt. Thập phần nghiêm túc.

– Nhưng… chị Nguỵ Tử… Em không làm thế được!

Như Yên buông tay, thế nhưng hai cánh tay Tô Mục Hàn lại siết chặt vai nó, mặt dán trên tóc con bé.

Tôi cảm thấy Tô Như Yên rất may mắn, dượng cũng thương nó hơn tôi. Kể cả Mục Hàn cũng dành tình yêu cho nó. 

Tôi không biết, mình thua kém nó ở chỗ nào.

Cho đến khi sợ hãi trong lòng tôi thành sự thật, nhìn Như Yên mặc váy cưới từng bước từng bước đi về phía Tô Mục Hàn, tôi cảm thấy trong lòng ngực rất khó chịu, vô cùng khó chịu. 


– Yên, em đồng ý làm vợ anh nhé?- Anh tao nhã nắm lấy tay Yên, nhẹ giọng hỏi.

Con bé gật đầu đồng ý.

Anh cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của nó. Gương mặt anh hạnh phúc khó tả.

Anh yêu con bé rất nhiều.

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ nay nhiệt liệt.

Tôi tiến lên cụng ly với anh.

– Anh Hàn.

Tôi dịu dàng mỉm cười: 

– Chúc mừng anh! 

Vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi, nhưng thái độ đã nhẹ nhàng với tôi hơn trước:

– Cảm ơn em.

Tôi tiếp tục cười, cười đến mức nước mắt cũng chảy xuống. Tôi vươn tay, ôm lấy anh, hai tay cố gắng ôm thật chặt: 

– Hàn, chúc anh và Như Yên, hạnh phúc, đầu bạc răng long. Đừng để cho Như Yên gặp uất ức, nếu anh không hạnh phúc, thì về lại với em

Mục Hàn khẽ cau mày, đẩy tôi ra. 

Trên mặt Như Yên hôm nay không có chút biểu tình gì gọi là vui vẻ hết, bởi vì người cũ của nó cũng đến.

Như Yên bảo hơi mệt, lên ô tô về khách sạn trước.

Mục Hàn ở lại tiếp khách đến tận muộn, uống đến say bảy phần, anh nhìn giờ đã không còn sớm, anh vào nhà vệ sinh, định rửa mặt cho tỉnh táo rồi về khách sạn với Như Yên.

Trong phòng, hỗn hợp mùi nước hoa và hơi rượu không phiêu tán khắp nơi, kích thích khứu giác của con người. Tôi hôn nhẹ vào vành tai anh, kiều mị:

– Hàn!

– Cô định làm gì đây? Tôi đã là chồng của Như Yên rồi.

– Thì đã sao? Em yêu anh, Hàn!

– Tô Nguỵ Tử! 

Anh tức giận, đẩy tôi ra xa.

– Cô muốn gì?

Tôi kéo khuy áo đằng sau lưng.

– Muốn anh!

Mục Hàn bóp chặt cằm tôi, như muốn bóp gẫy từng cái xương trên người tôi vậy.

– Từ lúc nào cô trở nên vô liêm sỉ thế này?

Hơi men phả vào mặt tôi, tôi thấy toàn thân nóng bừng.

– Từ khi… em nhận ra… anh thích con bé đó.

Mục Hàn hôn tôi, tôi hé miệng, mặc lưỡi anh càn quấy. Tô Mục Hàn ôm lại càng thêm chặt, hô hấp dày đặc mùi rượu ngày càng gấp gáp, anh cắn môi tôi, ngang ngược cuồng dã.

Sau đó, anh lạnh lùng đẩy tôi ra:

– Thứ cô cần? Tôi cho cô rồi. Xin lỗi

Anh cúi người nhặt chiếc áo vest trên mặt đất lên, mặc vào người. 

– Vợ tôi là Tô Như Yên.

Đêm đó, tôi một mình lảo đảo bắt xe về nhà, leo lên gường, khóc một trận.


Anh… đã từng bị ai đó vứt bỏ chưa? 

Anh lấy đâu ra quyền được hạnh phúc bên người khác, sau khi đã phụ bạc tôi?

Tôi cũng sắp 28 rồi, anh cũng nhìn ra. Cớ sao còn phụ tôi, đi lấy người khác, trớ trêu hơn, còn lấy em gái tôi?

Tôi yêu anh như thế. 

Yêu lại tôi một chút, thì anh sẽ chết sao?

Đến năm tôi 30, Như Yên sinh con đầu lòng. Anh đặt tên cho nó là Tô Mục Kỳ. 

Hai năm qua, tôi nghĩ thông rồi.

Không thể làm vợ chồng, cũng có thể làm em gái anh. Tôi sẽ thật yêu thương đứa con của Như Yên và anh. Cùng anh sống dưới một mái nhà.

– Nguỵ Tử! Anh xin lỗi.

Khói thuốc hoà vào không khí. Anh vứt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. 

– Em cũng sắp 30 tuổi rồi, bao giờ thì mới chịu lấy chồng?

Tôi vịn vào lan can, hóng gió biển, hơi lạnh thấm vào đáy lòng tôi.

– Em còn yêu anh à?

– Năm mẹ em còn làm giúp việc cho Tô gia, lúc ấy, anh đối xử với em rất tốt.

Mục Hàn chống hai khuỷu tay xuống lan can, ngón tay mân mê ly rượu vang đỏ.

– Lúc ấy, em còn nhỏ. Bị người ta đá, thì về nhà khóc với anh. Anh nói, nếu 30 tuổi, em còn chưa lấy chồng…

– Thì anh lấy em!- Anh nói tiếp lời tôi.

Tôi cười:

– Anh không thực hiện được rồi.

Anh cũng cười:

– Nguỵ Tử, em phải lấy chồng, em phải hạnh phúc thôi.

Tháng 3 năm 2028. 

Sau sinh nhật tròn 30 tuổi.

Tôi bay sang Mỹ tiếp nhận công ty của dượng tôi, và hoàn thành nốt luận án Tiến Sĩ.

Tôi cảm thấy, sống như bây giờ rất hạnh phúc.

Tôi không quên Tô Mục Hàn, chẳng có ai quên được ai cả. Chỉ là vị trí của người đó trong tim mình bị di chuyển đi thôi. 

Không còn quan trọng nữa! 

Hôm nay tôi về nước, gia đình đều đến đón tôi. Bé Mục Kỳ rất hiếu động, bi ba bi bô chạy đến đòi tôi bế.

– Cô cô, cô cô Nguỵ Tử. Mục Kỳ rất nhớ cô cô.

Tôi cười:

– Ai nha, cô cô không bế nổi con nữa rồi.

Như Yên vỗ vỗ vào tay tôi:

– Chị gầy đi nhiều quá! Chồng à, chút nữa về nhà rồi, anh nấu cho chị Nguỵ Tử vài món anh mới nghĩ ra đi.

Mục Hàn ôm vai con bé:

– Nhất định phải nấu, hôm nay ngoài dịp mừng Nguỵ Tử về nước, còn là ngày kỷ niệm 3 năm kết hôn của chúng ta. 

– Và cũng là ngày, chị giới thiệu chồng chưa cưới..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.