Đọc truyện Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi – Chương 66Đối Thủ Một Mất Một Còn Chúng Ta Rất Xứng Đôi – Hòa
“Hiện tại em gọi là Phương tổng có vẻ hợp hơn chứ? Tiểu Mạc…”
Mạc Nhiên nhíu mày, cha cô nói mời “giáo viên” cho cô, là Phương Hi Hàm?
“Về sau, tôi đi đâu… em đi theo đó, là bác trai giao phó.”
“Tại sao cô lại ở đây?” Nửa tháng trước, rõ ràng Phương Hi Hàm còn đang tranh hợp đồng khu đất phía đông với Tống Phi, lẽ nào nửa tháng ngắn ngủi, hóa thù thành bạn?
“Kinh nghiệm làm quản lý tám năm, CEO tiền nhiệm của AG, em nghĩ rằng tôi sẽ gặp khó khăn khi vào Mạc Thị sao?” Phương Hi Hàm dựa vào bàn làm việc, khoanh tay, bình tĩnh thong dong.
“Tôi hỏi tại sao cô lại muốn vào Mạc Thị, có động cơ gì?”
Mấy tháng không gặp, dường như tính tình của Mạc Nhiên càng dữ dội hơn, Phương Hi Hàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Mạc Nhiên, vài tháng trước Mạc Nhiên nói với cô “tôi nhớ cô”, đôi mắt ấy chứa tình cảm thầm kín, mà giờ, không còn gì cả.
“Vì em…”
Trong thoáng chốc, hai người đều thẩn thờ.
Phương Hi Hàm vừa cười vừa tiếp tục nói, “Đùa thôi… đi làm, đương nhiên là để kiếm sống, kiếm cơm sống tạm thôi, như vậy cô Mạc đã hiểu chưa?”
Mấy tháng trước cản đường cô, Phương Hi Hàm người ăn nói ngông cuồng nói muốn bao nuôi cô đâu rồi? Mạc Nhiên không rõ Phương Hi Hàm muốn làm gì, gọi điện thoại trước mặt Phương Hi Hàm, “Cha mời ai vậy?”
“Tiểu Nhiên, gặp Phương tổng chưa? Kiềm chế tính tình lại… cố gắng học tập theo người ta…”
“Không được, đổi đi, theo Tống Phi nữa cũng được.”
Nghe tên Tống Phi, bàn tay Phương Hi Hàm giữ mép bàn dần dần chuyển thành nắm đấm, Tống Phi Tống Phi, rốt cuộc em ấy và Tống Phi thân đến mức nào?
“Chuyện này không thể nghe mày!” Đối phương thở phì phò cúp điện thoại.
Phương Hi Hàm kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, ngoài cười trong không cười, “Tiểu Mạc, em muốn tôi thất nghiệp sao, dù sao, chúng ta cũng là bạn bè một thời gian mà…”
“Phương Hi Hàm rốt cuộc cô có ý gì!”
“Tôi chuẩn bị tài liệu cơ bản của công ty cho em, ngồi ở đây xem, không hiểu thì hỏi tôi.” Phương Hi Hàm chỉ vào sô pha, một đống tài liệu để trên bàn, “Mặc kệ em là thiên kim của ai, nếu đi làm thì phải kiềm cái vẻ ngông nghênh lại đi, đừng để người khác coi thường em.”
“Cô coi thường tôi?”
“Vậy phải xem thái độ của em.”
Mỗi ngày làm việc bảy tiếng rưỡi, chưa tính tăng ca, gần như mười mấy tiếng một ngày của Mạc Nhiên phải trôi qua dưới tầm mắt của Phương Hi Hàm, lúc đầu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, Phương Hi Hàm ngồi bên cạnh, Mạc Nhiên nào có tâm trạng xem những thứ tài liệu nhàm chán này. Tuy nhiên sau đó, Mạc Nhiên phát hiện Phương Hi Hàm cũng không có hành vi mất tự nhiên, dáng vẻ làm việc cẩn thận tỉ mỉ của cô, ngược lại khiến Mạc Nhiên nhìn cô với con mắt khác xưa.
Mạc Nhiên dần bắt đầu đi vào trạng thái, tròn ba ngày, một nửa tài liệu cũng chưa xem xong, Mạc Nhiên không muốn Phương Hi Hàm khinh thường mình, người khác nói thế nào cũng được, nhưng Mạc Nhiên rất quan tâm suy nghĩ của Phương Hi Hàm, nhất là không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt Phương Hi Hàm.
Đọc một trang giấy trắng mực đen, biết chữ, nhưng tụ lại một chỗ thì vô cùng nhạt nhẽo khô khan, Mạc Nhiên hơi ngẩng đầu liếc liếc Phương Hi Hàm, cô đang cầm bút sửa tài liệu, Mạc Nhiên vốn cho rằng cô là một người thích khuấy động, không nghĩ rằng cô có thể trầm tĩnh tập trung xem những thứ tài liệu chán phèo này.
Trong phòng làm việc, chân thật phát hiện được khía cạnh khác của Phương Hi Hàm, Mạc Nhiên thừa nhận, trước kia hiểu biết của Mạc Nhiên về Phương Hi Hàm quá hạn hẹp.
Xốc lại tinh thần, Mạc Nhiên không chống nổi cuộc tấn công của con sâu ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng, cũng không chú ý đến cây bút đen quẹt vài đường lên má…
Khi Phương Hi Hàm xem một ít tài liệu xong thì ngẩng đầu, vừa lúc thấy Mạc Nhiên ngủ gật, rõ ràng muốn ngủ lại cố nén, đối lập với biểu hiện cường thế hằng ngày của Mạc Nhiên, nhìn một chút, một nụ cười vô thức hiện lên trên khuôn mặt của Phương Hi Hàm.
Mạc Nhiên ngồi xếp bằng trên thảm dưới đất xem tài liệu, từ từ buồn ngủ, sau đó mệt nhọc nằm trên bàn.
Phương Hi Hàm nhẹ nhàng đi về phía Mạc Nhiên, tuy rằng đang ngủ nhưng trong tay Mạc Nhiên vẫn cầm một ít tài liệu, trên giấy ghi mấy dòng thưa thớt, chữ như chó cào… Phương Hi Hàm lấy tài liệu trong tay Mạc Nhiên, bất ngờ phát hiện…
Trên trang giấy trắng phía sau, có một bản ký họa của Mạc Nhiên, nét vẽ bằng mực đen, trong bức tranh cô đang cúi đầu làm việc…
Mạc Nhiên giật mình vì tiếng động nhỏ này, ngẩng đầu lên, phát hiện Phương Hi Hàm từ “trên cao nhìn xuống” đứng bên cạnh mình, trong tay còn cầm bản ký họa… chỉ là tâm trạng muốn gây chuyện, Mạc Nhiên trực tiếp giành lại, vo thành một cục tròn, ném vào thùng rác.
“Tiểu Mạc…” Phương Hi Hàm nghẹn lời, nhưng nhìn vào đôi mắt của Mạc Nhiên cũng chỉ có ghét bỏ và ác cảm, không tìm được thứ khác.
Phương Hi Hàm khom lưng dùng ngón tay xoa xoa mặt Mạc Nhiên, nhưng Mạc Nhiên đẩy cô ra như chạm trúng điện, thấp giọng quát tháo: “Cô đừng chạm vào tôi…”
“Mặt dính bẩn…” Phương Hi Hàm ngồi xuống sô pha, hai bàn tay đan chéo vào nhau đặt lên đầu gối, “Hiểu hết à, không hỏi tôi sao?”
“Tôi không có mù chữ.” Mạc Nhiên không nhịn được, trên thực tế chỉ là mạnh miệng.
Phương Hi Hàm cũng không cãi với Mạc Nhiên, chỉ thờ ơ lấy một phần tài liệu khác, tiện tay lật vài trang, sâu kín phun ra vài chữ: “Tôi sẽ kiểm tra em.”
Mạc Nhiên tử trận…
“Sau này không biết thì hỏi tôi, biết không? Còn nữa… buổi chiều nghỉ ngơi đàng hoàng, tối tôi dẫn em đi gặp khách hàng.”
Có hơn phân nửa hợp đồng được đàm phán trên bàn rượu, coi như là hôm nay Mạc Nhiên thấy được, bản lĩnh trên bàn rượu của Phương Hi Hàm, rất lớn. Mạc Nhiên vẫn cho rằng mình và Phương Hi Hàm là cùng một loại người, nhưng giờ mới phát hiện hai người vẫn là người của hai thế giới, nhất là khi cô chuyện trò vui vẻ mang về hợp đồng hàng chục triệu, mới thấy rằng Phương Hi Hàm khinh thường mình cũng không phải không có đạo lý.
Nửa tháng trước, Mạc Nhiên nghe Tống Phi nói Phương Hi Hàm đoạt được khu đất của Thịnh Nguyên từ trong tay Mạc Thị, nửa tháng sau, Phương Hi Hàm giúp Mạc Thị lấy lại quyền đại lý, giống như mọi thứ điều được kiểm soát trong lòng bàn tay của cô.
“Từ lâu đã nghe nói Phương tổng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hôm nay gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền, chúng tôi thật may mắn, được uống rượu với một cô gái xinh đẹp như thế này, ha ha ha…”
Đang nắm tay trở thành chiếm tiện nghi, Mạc Nhiên muốn lấy ly rượu trong tay mình hất lên khuôn mặt to béo kia, ánh mắt của Phương Hi Hàm ra lệnh Mạc Nhiên bình tĩnh, rút tay mình ra nâng ly, “La tổng, hợp tác vui vẻ.”
Tên đàn ông trung niên gọi là La tổng kia, vươn tay ôm ôm vai Phương Hi Hàm, bàn tay sờ soạng một lúc trên đôi vai trần của cô mới buông ra, “Tiểu Phương không chỉ đẹp người mà còn uống giỏi, nào nào nào, cạn thêm một ly nữa.”
Mạc Nhiên không thể nhịn được nữa, đẩy tên đàn ông xấu xa đang để tay trên vai Phương Hi Hàm ra, mỉm cười nhận lấy ly rượu, “La tổng, ly này tôi mời anh…”
Hiển nhiên khí chất của Mạc Nhiên không được hoan nghênh như Phương Hi Hàm phong tình, hơn nữa Mạc Nhiên đánh liều mời rượu, vẻ mặt tên họ La cũng có chút không hài lòng.
“La tổng, cô ấy là thiên kim của Mạc tổng.” Phương Hi Hàm thấy bầu không khí bất hòa, lập tức giải thích.
Lời vừa nói ra, tên đàn ông kia a dua nịnh hót ngay.
Hai người đều uống rượu, cuối cùng đành tìm người lái xe thuê, Phương Hi Hàm và Mạc Nhiên sóng vai ngồi ghế sau, trên người đều dính mùi rượu, lăn lộn trong quán bar vài năm, Mạc Nhiên chưa bao giờ ghét mùi rượu như vậy.
“Bình thường cô toàn bàn chuyện làm ăn như vậy à?”
Phương Hi Hàm có hơi mệt mỏi “ừ” một tiếng, “Có đôi khi, không tránh khỏi điều này.” Dứt lời, cô chậm rãi tựa đầu lên vai Mạc Nhiên, lần đầu tiên, Mạc Nhiên không đẩy cô ra, nhớ tới dáng vẻ Mạc Nhiên che chở cô lúc nãy, cô kìm lòng không được kéo cánh tay Mạc Nhiên.
“Cứ… để người khác tùy tiện sờ… để người khác tùy tiện ôm như vậy à?”
“Em cần phải nói lời khó nghe vậy sao?” Phương Hi Hàm cọ cọ lên vai Mạc Nhiên, hai mắt nhắm nghiền đôi môi nâng lên, “Em ghen.”
“Tôi ghen? Tôi ghét cô còn không kịp…”
Không đến nửa tiếng, tới được chỗ ở của Phương Hi Hàm, có lẽ vì hôm nay mệt mỏi, hiện giờ cô đang ngủ, Mạc Nhiên không đánh thức cô ngay, mà lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng người lái thuê không chịu được nên nhắc nhở khiến Phương tổng mở mắt, cô mở ví rút tờ một trăm, “Anh đi trước đi, không cần thối lại.”
Mạc Nhiên cũng muốn xuống xe, nhưng Phương Hi Hàm lại kéo tay Mạc Nhiên, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì, “Tiểu Mạc, đêm nay theo tôi đi.”
“Phương Hi Hàm, cô thực sự không thay đổi một chút nào…” Mạc Nhiên không thương tiếc hất tay cô ra, ngôn từ khắc nghiệt, “Theo cô làm gì thế? Lên giường với cô… trên cái giường mà cô và tên đàn ông của cô từng lăn lộn sao…”
Phương Hi Hàm cũng không thương tiếc tán Mạc Nhiên một bạt tai, cô không đếm nổi bản thân đã áp dụng hành động này với Mạc Nhiên bao nhiêu lần, nhưng thực sự mỗi lần Mạc Nhiên đều làm lòng cô rất đau đớn, “Bản thân em xấu xa bao nhiêu, thì cũng nghĩ người khác xấu xa bấy nhiêu…”
“Đúng, tôi xấu xa…”
“Em xấu xa… nhưng tôi thích em!” Sau cái tát, Phương Hi Hàm ôm chặt cô gái trước mặt, giọng nói gần như cầu xin, “Mạc Nhiên, đừng đi, tôi rất nhớ em… tôi có chuyện muốn nói với em, chúng ta nói chuyện, chúng ta hoà thuận nói chuyện được không?”
Khi đối mặt với tình yêu, ai cũng hèn mọn.
“Chúng ta có gì hay để nói, trò chơi kết thúc rồi.” Lòng Mạc Nhiên lạnh lẽo, Mạc Nhiên không thể chấp nhận sự lừa dối của Phương Hi Hàm, Mạc Nhiên cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, ngày xưa nếu không phải vì kẻ thứ ba, cha mẹ Mạc Nhiên cũng không ly hôn.
“… Tôi muốn em nhìn vào mắt tôi rồi nói cho tôi biết, em thực sự không có chút cảm giác nào với tôi? Cuộc chơi này, tôi thừa nhận tôi thua…” Lần đầu tiên Phương Hi Hàm tỏ ra yếu kém, lần đầu tiên chịu thua, “Mạc Nhiên, tôi thích em.”
“Thế nhưng… tôi không thích cô, từ đầu tối cuối tôi chỉ muốn vui đùa với cô một chút mà thôi, bản lĩnh trên giường của Phương tổng thực sự rất tốt, tôi rất thích…” Nói xong lời này, Mạc Nhiên mới cảm giác năng lực khẩu thị tâm phi của mình kém như vậy, Mạc Nhiên muốn dùng lời nói khiến Phương Hi Hàm bị tổn thương, kết quả bản thân cũng bị liên lụy, người đầy thương tích.
Trốn tránh là quan tâm, khi Mạc Nhiên rời khỏi thành phố A thì đã hiểu.
Phương Hi Hàm cảm thấy tâm như tro nguội, hai cánh tay ôm Mạc Nhiên nới lỏng chậm rãi trượt xuống, nhưng không nghĩ lại bị Mạc Nhiên ôm ngược vào lòng, mạnh mẽ, làm cô khó thở.
Hai cánh tay trượt xuống của Phương Hi Hàm xoa lưng Mạc Nhiên một lần nữa, “Em hỏi tại sao tôi lại xuất hiện ở Mạc Thị? Giờ tôi nói cho em biết, tôi bị AG đuổi, tôi bị Phương gia đuổi ra ngoài, vì tôi không muốn kết hôn với người đàn ông kia, cũng chính là anh trai của Tống Phi…”
“Em nói không sai, tôi đến Mạc Thị đúng là có mục đích, tôi từng điều tra em…” Phương Hi Hàm buông tay, giữ lấy khuôn mặt của Mạc Nhiên, “Em nói tôi một chân đứng hai thuyền, biết tại sao tôi đánh em không? Mạc Nhiên, quen em, tôi đã không còn trêu chọc người khác…”
“Nếu em để ý tới tên hôn phu hữu danh vô thực của tôi, tôi bỏ là được… chẳng qua muốn một câu em thừa nhận em ghen, một câu em thừa nhận em yêu tôi, khó khăn như vậy sao?”
Hai người hiếu thắng đấu nhau, là trận chiến lâu dài, luôn có một người thỏa hiệp trước, đôi bên mới thực sự mở rộng cửa lòng.
“Tại sao chị không nói sớm…”
Nếu không có thời gian lắng đọng, hai người làm sao sẽ biết… vì một cuộc chơi mà có thể thích đối phương? Phương Hi Hàm cũng không biết cô sẽ đặt Mạc Nhiên trên cả lợi ích thương nghiệp, cô cười nhạt một tiếng, “Tiểu Mạc, trò chơi này chắc đã hòa nhau, tôi đoán đúng chứ?”
Mạc Nhiên không nói gì, nâng cằm Phương Hi Hàm, nhắm mắt hôn tới, là mùi hương cô nhung nhớ, giữa trằn trọc dây dưa, tình cảm bộc phát mạnh mẽ hơn, gần ba tháng chịu đựng, nụ hôn nóng bỏng nóng cháy làm hai người hiểu rõ, thừa nhận thích một người cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
“Tiểu Mạc, em không thể đi nữa… ư… ưm…”
Mạc Nhiên không cho cô có cơ hội nói chuyện, bá đạo vội vàng cướp lấy hơi thở của đối phương, chẳng mấy chốc đổi lấy phản ứng nóng bỏng của đối phương, Mạc Nhiên áp đảo Phương Hi Hàm lên ghế, vừa hôn vừa quen thuộc cởi quần áo của đối phương, “Phương tổng… có phải muốn lắm phải không…”
*
“Xảy ra chuyện gì? Mình mới nghỉ làm nửa tháng, công ty thay đổi bất ngờ à!” Hồ Tiểu Uyển mới trở về sau tuần trăng mật, chợt nghe AG chỉnh đốn và cải cách ban giám đốc, tiếp theo đó là giông tố giảm biên chế, đáng sợ hơn là… nghe nói Phương Hi Hàm đã bị đuổi ra khỏi nhà!
“Do Lâm phó tổng tạm thời thay thế vị trí CEO, quan mới nhận chức đem ba cây đuốc*, đủ chế độ cải cách chỉnh đốn, phương châm kinh doanh của công ty cũng thay đổi long trời lở đất, hiện giờ tăng ca mỗi ngày, khổ không thể tả!” Lê Mộc nói, vừa chặn nước mũi vừa chặn nước mắt.
*Ý nói người mới nhận chức sẽ tiến hành áp dụng biện pháp xử lý mới hoặc là chính sách mới.
Ngả Hi tương đối bình tĩnh, “Đừng nghe em ấy nói bậy, hiện giờ công ty đang thay máu, phải cần một thời gian để ổn định, mọi việc như bình thường, làm tốt phận sự của mình là được rồi.”
So với Lê Mộc, Hồ Tiểu Uyển bằng lòng tin lời Ngả Hi hơn, “… Phương tổng thế nào vậy chứ? Là chuyện lớn mà…”
“Nghị quyết của hội đồng quản trị, chúng ta cũng đừng nên phỏng đoán thêm.” Ngả Hi trả lời như bên hội đồng quản trị.
“Vậy đừng đoán nữa… ăn cá cẩn thận, coi chừng bị hóc xương…”
“Ừ, vậy em gỡ xương cho chị.”
Hồ Tiểu Uyển chịu không nổi hai người này, quen nhau mấy tháng, mùi tình yêu hôi thối chưa từng tản bớt, Bán Tiên bưng khay đồ ăn đi bàn khác, thuận tiện hỏi thăm tin đồn.
“… Nghe nói từ lâu đã có vài cựu quản lý bất đồng ý kiến với phương châm kinh doanh của Phương tổng, nói Phương tổng còn quá trẻ quá non nớt, hiện giờ hội đồng quản trị chuyển đổi quyền lực, chắc chắn đối tượng đầu tiên là Phương tổng rồi…”
“Có thể là vậy, nghe nói lúc trước Phương tổng đính hôn với Tống tổng, Tống tổng đã tặng Phương tổng tám phần trăm cổ phần của AG, không có Tống tổng làm chỗ dựa, khẳng định chuyển sang thời kì không tốt của Phương tổng rồi…”
“Nhưng mấy tháng nữa là kết hôn rồi mà? Tại sao đột nhiên lại đi tong… nhà giàu có nhiều xích mích quá, người dân bình thường như tôi không hiểu được…”
“Này, mọi người không nhìn thử Phương tổng lăng nhăng mức nào, nghe nói nam nữ gì cũng không tha đâu, nếu cô là Tống tổng, cô bằng lòng đội nón xanh kết hôn sao?”
“Các cô nói sai hết rồi, theo tôi biết, việc hủy bỏ hôn lễ là do Phương tổng tự nói, vốn là Phương tổng thay cha cô ấy tiếp quản AG, có thể điều này khiến cha của Phương tổng bị chọc giận, cho nên…”
Chỉ trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, Hồ Tiểu Uyển đã nghe được vô số phiên bản, người nào cũng có lý, khó phân biệt được thiệt giả, nhưng có thể xác định được một việc là —— cuộc hôn nhân thương mại của Phương gia và Tống gia, thất bại.
Trong đầu Hồ Tiểu Uyển lập tức hiện ra một vở kịch ân oán tình thù của nhà quyền thế: Phương Hi Hàm từ chối kết hôn, từ bỏ vị trí CEO, vì Mạc Nhiên?
Nguyên nhân thực sự, chỉ có lòng Phương Hi Hàm là rõ nhất.
“Hôm nay đến rất sớm, không bị trễ.” Phương Hi Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng chín giờ sáng.
“Tôi đem đồ ăn sáng cho chị.” Mạc Nhiên đặt túi giấy lên bàn làm việc của cô, có ngũ cốc có trái cây có quả hạch có sữa, phối hợp dưỡng chất, nhìn ra là rất để ý.
“Tiểu Mạc, em đang lấy lòng chị à? Không ích gì đâu, hôm nay phải xem hết đống tài liệu này, tan tầm chị sẽ kiểm tra em.”
Mạc Nhiên nhếch miệng cười với cô, “Ừ, tôi đi học, Phương tổng từ từ ăn… này, bên cha tôi thì chị nói cho tôi một chút, kẻo cha tôi lại dài dòng.”
“Vậy phải xem thái độ của em.”
Dưới sự hướng dẫn của Phương Hi Hàm, Mạc Nhiên nhanh chóng đi đúng huớng, nghiệp vụ cơ bản của công ty cũng hiểu đại khái, nhìn đống tài liệu này cũng bớt đau đầu.
“Phương tổng, tan việc.”
Tan tầm thì tích cực hơn ai, Phương Hi Hàm lập tức nói, “Xem xong hết rồi? Qua đây, chị kiểm tra.”
Mạc Nhiên vén tóc, vẻ mặt đau khổ, “Đừng quá nghiêm túc như vậy chứ ——”
“Cô Mạc, vấn đề này liên quan đến tiền lương của tôi.”
Phương Hi Hàm hỏi Mạc Nhiên vài vấn đề lẻ tẻ trong từng phần, tuy rằng chưa đối đáp trôi chảy, nhưng rốt cuộc biết gần hết nội dung.
Lần này không có sai sót, lòng Mạc Nhiên tràn đầy vui mừng, “Làm tốt lắm đúng không, không phải nên… có thưởng sao?” Mạc Nhiên cúi người tiến tới khóe miệng của Phương Hi Hàm, thêm vài cm nữa là hôn lên rồi, nịnh hót đòi thưởng.
Phương Hi Hàm liếc nhìn Mạc Nhiên, “Mất nửa tháng em mới hiểu được nghiệp vụ cơ bản của công ty, không biết xấu hổ còn đòi thưởng? Xem ra phải cần phải phạt…”
“Ừ, phải phạt… ” Mạc Nhiên vẫn kề sát mặt nói chuyện với cô, dáng vẻ muốn hôn mà không hôn, bàn tay còn xấu xa xoa xoa hông của Phương tổng, cuối cùng đi xuống đôi mông, “Phạt… đi nhà chị… hay đi nhà tôi?”
Phương Hi Hàm nghiêng đầu hôn lên khóe môi Mạc Nhiên một cái, “Nếu phạt, phải nghe lời chị hết… khỏi phải đi đâu, chị muốn ở đây.”