Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 60Đối Thủ Một Mất Một Còn Chúng Ta Rất Xứng Đôi - Hôn Lễ


Đọc truyện Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi – Chương 60Đối Thủ Một Mất Một Còn Chúng Ta Rất Xứng Đôi – Hôn Lễ

Mười hai giờ trưa, tầng một một nhà hàng, giờ cơm, công nhân viên ngồi hết chỗ.
Lê Mộc ngồi bàn cạnh cửa sổ đưa đầu nhìn, rốt cuộc thấy Hồ Bán Tiên chậm rì rì mở cửa kính nhà hàng, đưa tay vẫy vẫy cô hai cái, “Đây đây đây…”
“Phương tổng tìm cậu làm gì vậy, nói tới giờ luôn?” Làm việc trong văn phòng bát quái quá lâu, Lê Mộc phần nào bị đồng hóa, Hồ Tiểu Uyển còn chưa kịp ngồi xuống, Lê Mộc bắt đầu quấy rầy hỏi đông hỏi tây.
Hồ Tiểu Uyển không trả lời trước, mà là “ôi” một tiếng, “… Vợ đâu? Rảnh rỗi hẹn mình ăn cơm chung, cây vạn tuế ra hoa à ——”
“A Tây nhà mình đi công tác…” Giọng Lê Mộc trả lời không lớn, chỉ đủ để Hồ Tiểu Uyển ngồi đối diện nghe.
Kể từ khi quen Ngả Hi, Lê Mộc không còn khinh bỉ Hồ Tiểu Uyển trọng sắc khinh bạn nữa, vì… nàng còn trọng sắc khinh bạn hơn Hồ Tiểu Uyển, theo lời Bán Tiên nói là “cả ngày trầm mê mỹ sắc hết thuốc chữa”, nhìn theo khía cạnh khác, Lê Mộc quá may mắn, trước đây Phương Hi Hàm theo đuổi Ngả Hi cũng thất bại, có thể thấy người ngốc cũng có phúc của người ngốc.
Lê Mộc không đồng ý cách nói này, nàng và Ngả Hi đến với nhau là do hai người yêu nhau, không như Hồ Bán Tiên nói, như thể nàng đơn phương bám dai như đỉa.
Mỗi khi Lê Mộc tranh luận lý lẽ về vấn đề này, Hồ Tiểu Uyển vừa nghịch ngón tay vừa nói có lệ, “Có vận may phân cún người ta mới thích cậu thôi, bám dai như đỉa cũng phải có bản lĩnh, nhút nhát như cậu…”

Lúc Hồ Tiểu Uyển biết Lê Mộc thực sự quen Ngả Hi, thực ra cũng không vui lắm, Lê Mộc theo đuôi Mạc Nhiên, bước vào con đường này, là bạn bè, cô mong muốn chuyện tình cảm của Lê Mộc có được kết quả, nhưng đồng thời cũng không muốn đường tình của nàng có nhiều gian nan lận đận. Nói thật là, cô lo Lê Mộc sẽ bị tổn thương, một người không đụng tường thì không quay đầu, dốc hết tình cảm vào một mối quan hệ, nếu không được thiên trường địa cửu, chắc chắn là mình đầy thương tích, Mạc Nhiên đã vậy, Lê Mộc còn yếu ớt hơn Mạc Nhiên.
“Mình nói cậu, gần đây bận chuyện kết hôn choáng váng luôn sao.” Lê Mộc đưa tay vỗ vỗ mặt Hồ Tiểu Uyển, cười nói.
Hồ Tiểu Uyển lấy lại tinh thần, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, thậm chí cô quan tâm Lê Mộc cũng không thể chi phối suy nghĩ của nàng, hơn nữa sau khi quen Ngả Hi Lê Mộc thực sự thay đổi rất nhiều, ít ra cũng không như trước, mỗi ngày đều héo úa. Cô có thể thấy Lê Mộc đang cố gắng thay đổi bản thân tốt hơn vì đối phương, thậm chí thay đổi bản tính nhàn hạ của mình, liều mạng muốn thăng chức tăng lương… con nhỏ ngốc này thực sự nỗ lực rất nhiều vì Ngả Hi.
Lê Mộc có cảm giác hình như Hồ Tiểu Uyển không thích Ngả Hi lắm, hy vọng chỉ là ảo giác thôi.
“Tiểu Mộc, Phương tổng cho mình nghỉ kết hôn một tháng.”
“Tốt vậy, ghen tị quá ——”
Hồ Tiểu Uyển nâng tay tỏ vẻ không đếm xỉa tới, cúi đầu cầm thực đơn xem nói: “Thôi đi, cô ấy là chủ, là nhà tư bản cực kì độc ác, cậu nghĩ bánh từ trên trời rớt xuống à?”
“Hả?”
“Cậu nói thử xem còn có thể là chuyện gì…” Hồ Tiểu Uyển đóng thực đơn lại, miễn cưỡng cười với Lê Mộc.
Lúc này suy nghĩ không nhạy bén như Lê Mộc cũng đoán được, Phương Hi Hàm tìm Hồ Tiểu Uyển chỉ nói hai chuyện đơn giản, công việc và Mạc Nhiên. Công việc thì khả năng không lớn, báo cáo thì có cấp trên lo, vậy chỉ còn Mạc Nhiên? “Cô ấy lại hỏi thăm Mạc Nhiên à?”
Lần này Phương tổng không hỏi trực tiếp, nhưng quanh co lòng vòng, ai mà không biết tâm tư của cô, Hồ Tiểu Uyển bất đắc dĩ, vì bà chủ mặt dày nói: “Tiểu Uyển, đừng quên gửi thiệp mời cho tôi nha, tới lúc đó cho cô một phong đỏ thật lớn.”
“Tiểu Mộc, cậu nói nên làm gì giờ?!”
Việc này, bà chủ người ta cũng công khai rõ ràng như vậy, nếu lờ đi, không phải sẽ bị cách chức sao, Lê Mộc không nghĩ xa xôi, “Vậy gửi thiệp đi, cậu muốn mất việc sao, hơn nữa, phong bì của Phương tổng cũng không nhỏ!”
Hồ Tiểu Uyển đưa tay gõ đầu Lê Mộc, không biết nàng khờ hay ngốc thật, “Cậu nghĩ cô ấy muốn tham dự hôn lễ của mình à, cái đầu của cậu…”
“…” Lê Mộc dừng một chút, hiểu ra, “… Cô ấy muốn tìm Mạc Nhiên?”
Không phải vậy sao, rõ ràng là “một kẻ rất lăng nhăng” giờ làm như tình thánh lắm.
“Bán Tiên, mình nghĩ Mạc Nhiên thích Phương tổng thật… Mạc Nhiên muốn gặp cô ấy không?”
Hồ Bán Tiên đau đầu, tình cảm trên thế giới này quá phức tạp, đối với người chỉ có một cuộc tình rồi kết hôn như cô mà nói, hơi khó để tiêu hóa, “Tiểu Mộc, thích thật cũng không được đâu, Phương tổng là người có hôn phu, cô ấy giống mình, sẽ kết hôn ngay thôi!”

“Phương tổng có ý gì?”
“Không biết, bản lĩnh của Tiểu Mạc cao thật, thái hoàng thái hậu cũng đối phó được… khụ…” Nói đến khát khô, Hồ Tiểu Uyển uống nước, đột nhiên sặc nước, ho lên.
Lê Mộc không hỏi, thực ra nàng muốn nói, hình như Phương tổng cũng thích Mạc Nhiên thật, thế nhưng không biết tại sao, cảm giác giữa hai người luôn thiếu thứ gì đó.
Sau khi thảo luận cuối cùng nhất trí quyết định, Phương tổng là phải mời mà còn là khách quý, tạm thời không báo cho Mạc Nhiên biết, Hồ Tiểu Uyển lo vừa nghe thấy Phương Hi Hàm, Mạc Nhiên lại mất tích không rõ nguyên do, còn bắt Mạc Nhiên phải làm phù dâu, không thể nuốt lời.
*
Rốt cuộc hôn lễ tháng mười đã đến.
Thời đi học ba người thường thảo luận, sau này trong ba người ai là người lập gia đình đầu tiên, Lê Mộc và Mạc Nhiên đồng loạt đưa ngón tay chỉ Hồ Tiểu Uyển, ngày nào cũng liếm ảnh thần tượng nam, ngày nào cũng hò hét muốn gả, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, Hồ Tiểu Uyển là người lập gia đình đầu tiên.
Trong phòng ngủ, Ngả Hi đã thay cái váy thứ bảy, Lê Mộc cắm đầu vào tủ quần áo, tiếp tục chọn đồ cho giám đốc đại nhân của nàng.
“Thử thêm lần nữa ~~~” Lê Mộc lấy ra mấy bộ, nàng thích nhìn Ngả Hi thay quần áo, nhìn no mắt đồng thời thỉnh thoảng… còn có thể lưu manh vài cái.
“Mặc cái nào đẹp?”
“Chị muốn em nói thật à?” Lê Mộc từ sau lưng ôm hông Ngả Hi, trong gương là cảnh hai người đang ôm nhau, nếu cứ tiếp tục sến súa như vậy, sẽ đến muộn.
“Ừ, cái nào đẹp?” Ngả Hi còn đang suy nghĩ vấn đề này, hoàn toàn không chú ý phía sau có một đôi tay heo đã bắt đầu cởi quần áo của cô.

“Chị không mặc gì là đẹp nhất.” Lê Mộc dời đi khuôn mặt vốn đang dán lên lưng cô, sau đó tinh tế hôn lên lưng cô, chậm rãi kéo khóa xuống, càng hôn càng đi xuống.
“Em đứng đắn chút đi!” Ngả Hi nhỏ giọng quát nàng.
“A Tây~, tối qua chị không cho em, phải bồi thường em… em muốn…” Lê Mộc vừa hôn vừa làm nũng, tay đã mò vào trong áo cô, mập mờ vuốt ve đường eo của cô, bàn tay lưu luyến vùng bụng dưới, “A Tây ~~~”
Những chỗ này đều là khu vực nhạy cảm của Ngả Hi, chỉ cần Lê Mộc vừa xoa vừa hôn, thì cô sẽ tình trong như đã mặt ngoài còn e.
Quả nhiên buổi sáng dục vọng cao hơn bình thường, quần áo đồ lót rơi lả tả, cả phòng hương diễm.
“Ừ… được rồi… Tiểu Mộc… trễ giờ rồi… ưm…”
Giằng co tròn một tiếng, Hồ Tiểu Uyển gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, hỏi nàng định cho leo cây sao.
Thực sự Lê Mộc phiền chán không chịu được, bắt máy, thở hồng hộc trả lời: “Tới liền… ừ… tới liền…”
Môi hai người hoàn toàn bị chà hết, tẩy trang rồi trang điểm lại, hai lần như vậy, tốn thêm nửa tiếng nữa, hai người vẫn không mảy may nhúc nhích lên đường…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.