Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi

Chương 29Đối Thủ Một Mất Một Còn Chúng Ta Rất Xứng Đôi - Ăn Ý


Đọc truyện Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi – Chương 29Đối Thủ Một Mất Một Còn Chúng Ta Rất Xứng Đôi – Ăn Ý

Chuẩn bị kế hoạch hoạt động, dĩ nhiên là phòng kế hoạch vui vẻ đồng ý, nếu nhận tiếp một dự án lớn khác cũng sẽ hưng phấn, địa điểm dã ngoại là ở ngoại ô thành phố, khu phong cảnh 4A, thời gian là thứ sáu, như vậy, cuối tuần muốn thì có thể ở chơi thêm hai ngày, nếu như có việc bận, tối thứ sáu về cũng không sao, sẽ theo ý cá nhân.
Chắc chắn Lê Mộc ở lại không về, buổi tối không chỉ có tiệc nướng, khung cảnh ở đó cũng rất nổi tiếng, nàng luôn muốn đến đó một lần, một ngày sao có thể chơi đủ, ít nhất phải hai ngày một đêm.
Ăn xong cơm tối, Lê Mộc dựa vào sô pha đeo kính, gõ bùm bùm trong word, nếu là bình thường chắn chắn nàng sẽ ngáp mấy ngày liền, nhưng giờ đã gõ tới mười giờ tối, càng viết càng hưng phấn. Lê Mộc là “thực thần” của phòng kế hoạch, tạo thực đơn là nhiệm vụ vinh quang, tất nhiên nàng sẽ đứng ra nhận, lên kế hoạch cho một buổi tối liên hoan hoàn hảo, “Cánh gà… cánh gà… thịt dê… còn có cá chình cá chình nướng cá chình… ha ha ha…”
Lê Mộc vừa gõ bàn phím, vừa cười khúc khích nhỏ giọng liệt kê, gõ vài chữ, giống như ngửi được mùi đồ ăn thật, vẻ mặt thỏa mãn.
“Công việc bận rộn vậy sao? Cũng mười giờ…” Ngả Hi tắm đi ra, Lê Mộc còn đang hưng phấn gõ phím.
Ngả Hi ngồi xuống đối diện Lê Mộc, lau tóc, tuy rằng Lê Mộc đeo kính, nhưng đã rất khó tìm được bóng dáng “bốn mắt chim bìm bịp” thời trung học, con gái mười tám thì thay đổi, nếu không, không đến mức ngày đầu tiên Lê Mộc đi làm Ngả Hi cũng không nhận ra nàng.
Nếu nói Lê Mộc ngày xưa ngây ngô, vậy thì giờ Lê Mộc ngu ngốc, Ngả Hi luôn coi Lê Mộc như “sỏa bạch điềm*” trong tivi, nếu Lê Mộc biết ý nghĩ này của Ngả Hi, tám phần mười sẽ nổi điên, bình thường Lê Mộc ghét nhất là sỏa bạch điềm, nếu biết bị người khác nhìn như “kẻ ngu si” thì cảm giác sẽ thế nào?
*Ngu ngốc ngây thơ ngọt ngào.
Nhưng đầu óc của Lê Mộc khác “sỏa bạch điềm”, trong cuộc sống hằng ngày Lê Mộc rất biết chăm sóc người khác, chí ít khi so với điểm này, Ngả Hi cảm giác cô mới là người ngốc trong cuộc sống sinh hoạt.
Lê Mộc không phải sỏa bạch điềm, có người trời sinh muốn tìm đường chết thích bị coi thường, ví như kiểu người như cô Lê.
“Lê Mộc ——”
“Hả? Cái gì…” Lê Mộc ngẩng đầu, tiếp tục suy nghĩ nên thêm món gì.
“Cô cười giống như thiểu não.”
Nụ cười trên mặt Lê Mộc thoáng chốc biến mất, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nhịn ba giây, tiếp tục cười khúc khích, vì giám đốc Ngả nghiêm trang nói ra hai chữ “thiểu não”, không hiểu sao chọt trúng dây cười của nàng, Lê Mộc đẩy kính một cái, quẹt mỏ, biểu hiện như thiểu não, bắt chước theo giọng nói của cậu bé bút chì: “Con nít —— mà —— thiểu —— não —— thì —— mới —— vui.”
Đến phiên Ngả Hi cười không ngừng.
“… Ừ, y như bà điên.” Lời đầu tiên của Lê Mộc là ghét bỏ cô, “Tôi đang viết kế hoạch cho thứ sáu tới… Giám đốc đại nhân, cô muốn ăn gì không, tiểu nhân có đặc quyền đó ~”
Nếu không thì Lê Mộc tích cực nhận việc này làm gì~

Hóa ra là viết thực đơn, thảo nào chăm chú như vậy, Ngả Hi đến bên cạnh Lê Mộc ngồi xuống, nhìn vào màn hình máy tính, nguyên một trang toàn là đồ ăn, làm cô nhìn hoa cả mắt, Lê Mộc muốn khiêng cả cái siêu thị đến đó à? Lê Mộc còn chê ít, mặc dù bên kia cung cấp rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng cũng không đủ hết, nếu đi chơi, đương nhiên muốn ăn món mình thích, di chuyển bằng xe buýt, đem theo đồ cũng không phiền.
Hơn mười giờ, Lê Mộc còn đang ăn đồ ngọt, Ngả Hi nhịn không được hỏi: “Cô ăn nhiều như vậy… tại sao không mập?” Để duy trì vóc dáng, bình thường vào giờ này Ngả Hi cũng không dám ăn thêm tí calo nào.
“Cô ăn ít vậy… sao ngực to vậy?!” Vấn đề này, Lê Mộc cũng muốn hỏi, gầy như nhau, vì sao người ta có đường cong, mà nàng thì thẳng tắp! Nàng nhìn ngực Ngả Hi, nói giỡn: “Chậc, Ngả Hi… lộ khe rồi.”
Nghe Lê Mộc nói vậy, Ngả Hi xấu hổ, cúi đầu kéo áo ngủ, có đâu? Rõ ràng Lê Mộc gạt cô, tiện thể túm cái gối ném vào đầu Lê Mộc, đánh đã tay rồi mới nói: “Tôi đi ngủ.”
Vốn Ngả Hi chuẩn bị đứng dậy đi, nhưng Lê Mộc vẫn cố ý phạm tội hèn hạ, “Giám đốc đại nhân xấu hổ nha ——”
“Lê Mộc!”
Chuyện xảy ra tiếp theo, ở ngoài phạm vi khống chế của Lê Mộc, theo logic bình thường, sau khi thở phì phò gọi tên người khác, sẽ ôm sao?
Ngoại trừ bóp mặt, Ngả Hi không biết trị người khác như thế nào, ngay cả nhéo mặt cũng chỉ làm với Lê Mộc, nhưng nói đến cũng đúng, ngoại trừ Lê Mộc, còn ai như Lê Mộc đấu võ mồm với cô? Cao ngạo, lạnh lùng, không cười nói tùy tiện, Ngả Hi cũng không biết bắt đầu từ khi nào, những thứ này lại dính vào người cô.
Ở AG Ngả Hi nổi tiếng cuồng công việc, có thể công việc mới làm cô không thấy cô đơn, cô không có thói quen chủ động, còn sở hữu khí tràng lạnh lùng cách xa nghìn dặm, nên Ngả Hi không có bạn bè gì cả, một mình cô ở thành phố này dốc sức làm việc, bất kể là công việc hay chuyện tình cảm, có đôi khi cảm thấy mệt chết đi, nhưng không có người trút bầu tâm sự.
“Lê Mộc!” Ngả Hi kêu tên nàng, giây tiếp theo tiến tới nhéo mặt nàng, thì bàn tay trượt từ gò má xuống vai Lê Mộc, sau đó đầu nghiêng không chỗ đỡ trượt lên vai Lê Mộc, nhẹ nhàng gối lên, đây coi như là một cái ôm không quá thân mật.
Ngả Hi không cảm thấy Lê Mộc là một người có thể tâm sự, nhưng muốn tựa vào vai nàng, không nói gì cũng được.
Lúc này Lê Mộc không khẩn trương, lòng cũng không điên cuồng oanh tạc, nhưng cảm thấy buồn, nàng cảm giác lòng Ngả Hi giấu rất nhiều chuyện, từ ngày dọn vào ở, tâm trạng của Ngả Hi đã không tốt, tuy rằng thỉnh thoảng Ngả Hi cũng cười, nhưng làm nàng nghĩ đôi mày của Ngả Hi như bị một cái gì đó khóa lại.
Đừng thấy Lê Mộc ăn nói vụng về miệng mồm bỉ ổi, nhưng tâm tư cũng rất tinh tế, “Tâm trạng không tốt sao?”
Ngả Hi gật đầu, “Ừ, hơi mệt chút.”
Lê Mộc không ngốc, đương nhiên nàng biết Ngả Hi nói lòng mệt, “Có chuyện gì buồn… nói ra cho tôi vui…”
“Thôi…” Đầu tựa vào vai Lê Mộc dời đi, “Cô cũng nghỉ sớm đi.”
Này, lẽ nào Ngả Hi nhìn không ra nàng đang trêu cho cô ấy vui sao? Lê Mộc kết luận bản thân ăn no rảnh rỗi, Ngả Hi buồn lòng, nàng buồn theo làm gì? Nhưng chuyện làm Ngả Hi phiền, Lê Mộc có thể đoán được một nửa, chủ yếu liên quan tới tên họ Cao.
Có thể làm cho cô gái chưa kết hôn phiền lòng, không có gì khác ngoài tình yêu và sự nghiệp, nhìn công việc của Ngả Hi xuôi gió xuôi nước như thế, tám phần mười là liên quan tới vấn đề tình cảm.

*
Một ngày, hai ngày, ba ngày.
“Rượu này không phải của tôi.”
“Sorry, tôi nhớ nhầm.”
Trong tuần này, Mạc Nhiên đã bị quản lý kêu lên khiển trách ba lần, đương nhiên, cũng không hẳn là khiển trách, chỉ nói vài câu, quan hệ đen tối của Mạc Nhiên và Phương tổng, nhân viên của DO đều biết, coi như là quản lý, cũng không dám mắng cô tình nhân bé nhỏ của Phương tổng.
Hôm là ngày thứ tư Phương Hi Hàm biến mất, Mạc Nhiên không biết Phương Hi Hàm đang giở trò quỷ gì, bỏ đi không nói một tiếng, Mạc Nhiên cũng không biết bản thân bị cái quỷ gì, mới không gặp mấy ngày đã không yên lòng, đi làm cũng liên tục làm sai.
Từ khi nào mà cô không buông được trò chơi này?
“Người đẹp, mai có rảnh không, tôi muốn hẹn em.” Phương Hi Hàm vừa xuống máy bay, lập tức chạy đến DO, vài ngày không gặp Mạc Nhiên, cảm giác giày vò khó chịu, không phải cô đột nhiên biến mất, chỉ là mấy ngày trước có hợp đồng quan trọng cần phải ra nước ngoài để đàm phán, tuy rằng thấy Phương tổng bất cần đời, nhưng rất để ý chuyện kinh doanh của gia đình, giàu đâu có dễ như vậy.
Về phần tại sao mấy hôm nay không liên lạc với Mạc Nhiên, đây là do Phương tổng thông suốt thấu đáo phương châm “như gần như xa”, ai kêu Mạc Nhiên suốt ngày thờ ơ, Phương Hi Hàm nhớ tới dáng vẻ của Mạc Nhiên khi giao hoan với cô trên giường, nếu Mạc Nhiên không hề động tình, cô cũng không tin, nếu Mạc Nhiên không nhớ cô, lẽ nào cũng không nhớ cảm giác lên giường với cô? Nhưng dù sao Phương Hi Hàm rất nhớ, chưa từng có người nào hợp chuyện giường chiếu với cô như vậy.
Lúc vừa bước vào quán bar, Phương Hi Hàm thấy dáng vẻ buồn bã của Mạc Nhiên, thì biết mình đã đạt được mục đích.
Mạc Nhiên vờ như không thấy Phương Hi Hàm tiến lại gần mình, cô chưa từng bị người khác bỏ rơi như vậy, bốn ngày nay cũng có cảm giác bị Phương Hi Hàm đùa giỡn, cô có thể vui vẻ cho Phương Hi Hàm nhìn sao.
“Người đẹp, giận à?” Mạc Nhiên giận dỗi đúng là dễ thương, Phương Hi Hàm nhịn không được đùa giỡn khiêu khích, “Tiểu Mạc, em nhớ tôi không?”
Thấy Mạc Nhiên vẫn chưa để ý mình, không phủ nhận, Phương Hi Hàm có quyền nghĩ Mạc Nhiên ngầm chấp nhận, mới nghĩ đã thấy hài lòng, “Em rất nhớ tôi phải không?”
Đùa giỡn người khác còn làm như chuyện đương nhiên, Mạc Nhiên rất ghét dáng vẻ này của Phương Hi Hàm, giống như toàn bộ người trên thế giới này phải quay quanh Phương Hi Hàm, “Ý cô là gì?”
“Em nhớ tôi sao?” Nhất định Phương Hi Hàm phải nhận được câu trả lời, cô muốn nghe được ba chữ “tôi nhớ cô” từ miệng Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên kéo tay Phương Hi Hàm, dẫn Phương Hi Hàm vào phòng nghỉ của nhân viên, Mạc Nhiên thừa nhận cô có nghĩ đến Phương Hi Hàm, cô gái này quả nhiên có khả năng, hiểu rõ cách quyến rũ người khác.
“Có một chuyện cần xử lý ở nước ngoài, nên bận rộn mấy ngày qua, ngoan, đừng giận, không phải tôi đã đến thăm em sao?”

“Tiểu Mạc, em giận tôi? Em giận… coi như là có thích tôi, nói với tôi, em thích tôi phải không?”
Phương Hi Hàm muốn nghe Mạc Nhiên nói những câu cô muốn nghe, nhưng thái độ của Mạc Nhiên là hờ hững, không có cách nào, chỉ có lên giường Mạc Nhiên mới phơi bày khía cạnh mê người nhất của mình.
Không nói thì không nói, Phương Hi Hàm ôm lấy Mạc Nhiên, kéo tay cô lên môi hôn một cái, nói một câu làm cho người ta suy tưởng, “Tôi rất nhớ em, rất nhớ… ngón tay của em.”
“Biết tại sao tôi không liên lạc với em không?” Phương Hi Hàm ôm Mạc Nhiên, đôi môi dán lên cổ đối phương cọ tới cọ lui, “Tôi muốn thử xem, em có nhớ tôi không…”
Phương Hi Hàm thả Mạc Nhiên ra, hôn lên môi cô một cái, “Còn nữa… tôi có nhớ em không.”
Phương Hi Hàm rất thẳng thắn thành ý nói ra suy nghĩ của mình, cô nói cô nhớ Mạc Nhiên, bắt đầu có hơi thích Mạc Nhiên, cũng mặt dày hỏi cảm giác của Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên không nói được kiểu câu “tôi nhớ cô” này, Phương Hi Hàm không sợ chết tỏ tình cũng im lặng, “Phương tổng, cô không nhìn cô bao nhiêu tuổi rồi.”
“Tiểu Mạc, hết giận rồi?”
“Dạo này có một bộ phim hay, muốn đi xem không?”
Phương Hi Hàm có chút bất ngờ, trước đó cô nói giỡn với Mạc Nhiên, đề cập tới chuyện xem phim, không nghĩ Mạc Nhiên còn nhớ rõ, “Đi ——”
Vì vậy Mạc Nhiên tan ca sớm, Phương tổng muốn dẫn ai đi, không ai dám cản.
Rạp chiếu phim cách quán bar cũng không xa, đi bộ năm phút là đến, Phương Hi Hàm bước nhanh đuổi theo Mạc Nhiên, kéo bàn tay cô.
“Em nhìn tôi làm gì, không phải mấy cặp đôi như vậy rất bình thường sao?”
Bình thường, rất bình thường. Nhưng ngây thơ tay trong tay đi trên đường, Mạc Nhiên chỉ làm vậy ở thời còn sinh viên, Mạc Nhiên phải thừa nhận, Phương Hi Hàm phong tình trong khoảnh khắc làm cô cảm nhận được cảm giác mối tình đầu…
Cảm giác ngây ngô thuở mới yêu, đúng là ảo giác.
Ừ, đây là ảo giác. Mạc Nhiên tưởng tượng Phương Hi Hàm thành quá tinh khiết, Phương tổng nói xem phim làm sao chỉ giới hạn trong việc cầm thùng bỏng ngây ngô nhìn màn hình chằm chằm.
Rõ ràng là rạp trống, Phương Hi Hàm cố ý chọn ngồi ở hàng cuối tối nhất, nhân viên bán vé còn tưởng hai người bị bệnh.
Đương nhiên, Mạc Nhiên hiểu điều gì ẩn chứa trong ánh mắt của Phương Hi Hàm …
Bộ phim dài một trăm hai mươi phút, hai người chỉ xem ba mươi phút, trong đó nhìn chăm chú, chỉ có năm phút đầu, về phần hai mươi lăm phút còn lại…
Ánh đèn vừa tắt, không được ba mươi giây, Phương tổng đã không kiềm chế được, một tay chậm rãi bò lên sờ bàn tay Mạc Nhiên, đủ lại vuốt ve ám chỉ, từ bàn tay mò lên cánh tay, sờ lên tới cổ…
Mạc Nhiên giữ tay Phương Hi Hàm, nhỏ giọng cảnh cáo, “Không phải nói xem phim sao?”

Phương tổng ngoan ngoãn được một chút, phim đang chiếu phân nửa thì, trên màn ảnh nam nữ chính tình cảm mãnh liệt điên cuồng quấn nhau trong âm nhạc…
Xem phim, thực sự không phải rất thích hợp, Phương Hi Hàm quay đầu nhìn Mạc Nhiên, người ta ngồi vững như núi, Phương Hi Hàm thẳng thắn lấy hai tay vòng quanh cổ Mạc Nhiên, cả người nhảy qua ngồi lên đùi Mạc Nhiên, kéo tay đối phương đặt lên nơi mềm mại trước ngực của mình…
“Tiểu Mạc, tôi nhịn không được.”
Lúc chọn chỗ ngồi, Mạc Nhiên đã đoán được chuyện này, cơ thể Phương Hi Hàm càng tiến càng gần, Mạc Nhiên chủ động hôn lên môi cô…
Không gian thu hẹp, dục vọng bành trướng.
Mặc dù Phương Hi Hàm can đảm, nhưng chưa từng làm vậy ở nơi công cộng, quả thực làm cô hưng phấn chưa từng có, Mạc Nhiên cởi nút áo của cô, hôn lên chỗ mẫn cảm trên ngực qua lớp áo lót, Phương Hi Hàm nhịn không được muốn phải ngân nga.
Càng là nơi không thể phát ra âm thanh, thì càng muốn phát ra âm thanh.
Bộ phim đã vào nội dung chính, tất cả mọi người ăn bỏng thấy mùi ngon.
Chỉ có trong góc hàng cuối, hương diễm vô hạn, Mạc Nhiên và Phương Hi Hàm dây dưa, làm thùng bỏng rơi đầy đất.
Một tay Phương Hi Hàm ôm chặt cổ Mạc Nhiên, một tay nắm thật chặt tay vịn ghế, để cho cơ thể đã xụi lơ ngồi vững trên người Mạc Nhiên, cúi đầu hôn đối phương, một giây cũng không buông lỏng.
Hai cái lưỡi khéo léo quấn quýt di chuyển trong miệng của đối phương, cùng với nhạc nền rực cháy trong phim , hai người càng hôn càng cuồng nhiệt, tay của Mạc Nhiên còn xấu xa châm lửa ở khắp nơi trên người Phương tổng, vừa vỗ về chơi đùa, vừa đôi lưỡi triền miên.
Vài ngày không gặp, không nói cũng biết đôi bên khát cầu cơ thể đối phương, thậm chí một nụ hôn cũng làm mất kiểm soát dục vọng.
“Mạc Nhiên… tôi không được… chúng ta đi khách sạn…” Phương Hi Hàm nằm trên người Mạc Nhiên, mặc cô ôm, Phương tổng chưa gan đến mức giải quyết nhu cầu trong rạp.
Mạc Nhiên ngậm vành tai nhạy cảm của cô, đầu lưỡi khiêu khích, nhẹ giọng than thở bên tai Phương Hi Hàm, cũng có chút hổn hển: “Lúc mua vé… tôi tiện tay đặt phòng rồi…”
Phương Hi Hàm ghé vào vai Mạc Nhiên cắn một cái, “Em hư hỏng, tôi thích…”
Cho nên, mặc kệ thế nào, lên giường mới là mục đích cuối cùng.
“Chào buổi sáng ——” Phương Hi Hàm hôn đôi mắt Mạc Nhiên một cái, lần đầu cô nhìn trúng, là đôi mắt của Mạc Nhiên, “Hôm nay đừng đi làm, đi theo tôi.”
Theo Phương Hi Hàm? Mạc Nhiên nghĩ mệt mỏi quá, tối qua lăn qua lăn lại rất nhiều, rốt cuộc sức ăn của Phương Hi Hàm cao bao nhiêu, cả đêm năm lần còn không thỏa mãn được, “Cô không mệt sao?”
Tay Phương Hi Hàm ở trong chăn xoa xoa cái lưng trơn tuột của Mạc Nhiên, cuối cùng mò lấy cái mông, vỗ một cái, “Cục cưng, tôi biết em mệt, nên đưa em đi thư giãn.”
Bây giờ là đến lượt Mạc Nhiên suy nghĩ nhiều, Phương Hi Hàm nói với cô hôm nay AG tổ chức hoạt động tập thể, muốn đưa cô đi chung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.