Đọc truyện Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi – Chương 1Đối Thủ Một Mất Một Còn Chúng Ta Rất Xứng Đôi – Đi Ăn Máng Khác!
Tám giờ ba mươi sáng, tòa nhà AG International.
Lê Mộc đứng dưới lầu hùng hổ uống hết ngụm sữa đậu nành cuối cùng, mắt nhìn từ dưới lên trên, mất năm giây mới nhìn hết tòa nhà, mặt trời chiếu vào vách thủy tinh, mặt bên tòa nhà ngang ngược cản ánh sáng.
Tòa nhà này, chính là nơi bắt đầu hành trình mới của nàng.
Vì sao chạy tới AG ăn máng khác? Tiền lương là nguyên nhân đáng kể, nhưng hấp dẫn Lê Mộc hơn là tỉ lệ nam một nữ sáu ở công ty, nói cách khác, AG giống như nữ nhi quốc!
Giới thiệu cô gái nham hiểm ngầm đứng dưới lầu than thở này một chút.
Lê Mộc, giới tính nữ, thích nữ. Trải qua hai mươi năm để nhận rõ tính hướng của bản thân, sau khi xác định mục tiêu, nàng bắt đầu siêng năng phấn đấu thoát khỏi kiếp cô đơn, nhưng cuộc đời độc thân hai mươi lăm năm không vì vậy mà kết thúc.
Độc thân? Do người thích hợp chưa xuất hiện, Lê Mộc nói như vậy, là thiếu nữ thời đại mới, thà thiếu chứ không ẩu, tuyệt đối không chấp nhận tình cảm tạm bợ.
“Không chấp nhận? Lê Tiểu Mộc mình đã nói với cậu, cậu ế đơn giản là do cậu nhát, mấy năm nay trừ đơn phương còn có gì khác sao?” Hồ Tiểu Uyển luôn nói trúng tim đen, thường lấy hai ngón tay chọt trán Lê Mộc vì dạy không được, tận tâm chỉ bảo một phen, “Gái ế, mình thấy cậu còn lâu mới thoát kiếp cô đơn đó.”
Hồ Tiểu Uyển là bạn học kiêm bạn thân của Lê Mộc, tính cách chín chắn, cô Hồ này hay trợn mắt nói dối tài tình, bị đặt biệt danh “Hồ Bán Tiên”, một trưởng phòng nhân sự nhỏ bé của AG, lần này Lê Mộc có thể thuận lợi bước vào “động mỹ nhân” AG, Hồ Tiểu Uyển cũng tích cực phát huy giá trị sử dụng của mình.
Hai mươi lăm tuổi, bỏ thêm bốn năm năm, tròn ba mươi, bóng dáng chân mệnh thiên nữ còn chưa thấy đâu, Lê Mộc không gấp sao được? Hồ Bán Tiên nói không sai, không thể tiếp tục nhát gan, lần này phải chủ động xuất kích, nếu không tưới chút ái tình ngọt ngào, Lê Mộc cảm giác cuộc sống như sắp khô cạn.
Nghe Hồ Tiểu Uyển nói, AG điển hình nữ nhiều nam ít, hơn nữa nữ giới nhiều đến mức làm người ta phẫn nộ, ngự tỷ tập hợp, nhặt đại một người, thì cũng là một cô gái ế ưu tú hoàn hảo.
Dù nhát, Lê Mộc nghe nhặt cũng được chất lượng cao, tưởng tượng AG chắc chắn là thiên đường của nàng.
Tháng tư, cái mùa sắc xuân dạt dào bước vào công ty cũng dạt dào xuân sắc, cảm giác yêu đương của Lê Mộc được đánh thức, chộn rộn.
Cho nên, mục tiêu cuối cùng của Lê Mộc khi tiến vào AG là hai chữ: Thoát ế!
Nàng tin nhất kiến chung tình sao?
Mặc dù việc này còn thấp hơn xác suất trúng xổ số ngàn lần, nhưng Lê Mộc vẫn là người trung thành ủng hộ nhất kiến chung tình, nàng thậm chí đồng ý dùng mười triệu tệ đổi lấy một lần cảm nhận cảm giác nhất kiến chung tình… Dù sao thì nàng cũng không có mười triệu.
Rất nhiều người đều tỏ ý, nhất kiến chung tình, là do khuôn mặt, Lê Mộc giơ hai tay hai chân tán thành, không phải do bị nhiễm ác ý của thế giới này, mà là kết quả thực tế.
Câu đó nói như thế nào nhỉ? Không ai tìm tòi khám phá cái vĩ đại bên trong bạn thông qua vẻ ngoài lôi thôi. Cho nên, cô Lê vì nâng cao xác suất nhất kiến chung tình đã vứt bỏ bốn mắt chim bìm bịp hóa thân thành nữ thần, ném giày vải mang giày cao gót, mặt mộc biến thành trang điểm đậm…
“Bán Tiên, cậu thấy mình… coi như là không… làm thất vọng người xem, sao không ai để ý vậy?”
“Người đàn ông da đen kia có tới van xin cậu, cậu cũng không ưa người ta, cậu thâm sâu biến thái khó lường, mà không chủ động đi tìm, ai biết cậu thích nam hay nữ đâu! Tiểu Mộc, chị nói em nghe, chỉ dựa vào ăn mặc thì vô dụng thôi, chủ yếu do em nhát từ trong xương.” Lúc Hồ Tiểu Uyển thấy Lê Mộc thoát thai hoán cốt chuyển hình, đúng là không nhìn ra, còn tưởng rằng não nàng này bị ngập nước.
“Sao mình không hấp dẫn được nữ giới vậy? Bán Tiên, cậu thích kiểu con gái nào?” Lê Mộc chớp chớp mắt với Hồ Tiểu Uyển, nói chuyện phiếm.
“Mình thích…” Một quả bom làm tung đầu Hồ Tiểu Uyển, cô gái nhỏ bé sắp bước vào lâu đài hôn nhân, thiếu chút nữa bị Lê Mộc kéo xuống mương, “Xùy xùy xùy, chị thích con trai!”
Lê Mộc đứng trước cửa xoay hít sâu một hơi, luôn luôn ghi nhớ lời dạy bảo của Hồ Bán Tiên, trong công việc phải luôn thể hiện mình độc thân, giống như xe taxi phải đánh dấu có khách hay không khách, như vậy mới tiện cho người ta đón xe.
Nghe, không giống ví dụ tốt gì…
“A… đợi đợi chút…” Thiếu chút lỡ thang máy, may mắn Lê Mộc phản ứng nhanh, một bước nhảy vào.
Trong thang máy chỉ có một người nữ, dáng người mảnh mai, nhìn phong cách tổng thể, là ngự tỷ mà nàng luôn luôn tưởng tượng, trong lòng Lê Mộc nổi nhạc nở hoa, kiềm chế không được nhìn mấy lần, Hồ Tiểu Uyển không có gạt nàng, AG đúng là ngọa hổ tàng long, đi thang máy cũng gặp được cô gái rất đẹp.
Nhưng mà, thang máy giờ cao điểm tại sao trống thế?
Lê Mộc liếc mắt đánh giá ngự tỷ bên cạnh, tuy rằng hai người đều mặc phong cách văn phòng, nhưng đối phương rõ ràng truởng thành hơn rất nhiều, Lê Mộc lệch sang dễ thương. Vì ngày đầu tiên đi làm, nàng dành nửa tháng tiền lương mua áo sơ mi cổ V này, dưới chân mặc một cái váy ngắn chữ A, búi đầu viên thuốc nhẹ nhàng khoan khoái.
Bối rối khẩn trương. Xét thấy trong công ty ngoại trừ Hồ Bán Tiên, tất cả cô gái đều có thể thành bạn gái của mình, Lê Mộc quyết định chủ động ra trận một lần, rèn luyện dũng khí.
Nàng rối rắm tự hỏi thật lâu, lấy tay xoa xoa thái dương, do dự mãi, cuối cùng nói ra một từ tiếng Anh đơn giản: “Hi.”
Người ta không để ý tới…
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, ở phòng kế hoạch…” Một mình Lê Mộc diễn kịch một vai, ngay cả con mắt đối phương cũng chưa nhìn nàng, đinh một tiếng, đã tới tầng mười, “… Vậy sayonara*.”
*Sayonara: tạm biệt.
Chẳng qua là cô gái rất đẹp mỉm cười có lệ với nàng, một giây.
Trong công ty lớn tình người sẽ lạnh nhạt như vậy sao? Nhưng mà người đẹp, lạnh lùng một chút cũng có thể tha thứ, Lê Mộc tiếp tục vui vẻ dào dạt, ra thang máy đúng lúc thấy Hồ Tiểu Uyển vẫy gọi nàng, còn chưa nói, Hồ Bán Tiên mặc đồ đi làm cũng rất đoan chính.
“Sao cậu đi thang máy này?”
“Bên kia ít người.”
“Bên kia dành riêng cho tổng giám đốc, cậu vớ vẩn làm phiền họ, lần sau đi bên này.”
A! Cô gái xinh đẹp lúc nãy là tổng giám đốc, khó trách tính tình như vậy, Lê Mộc giấu tính mê gái không được, “Bán Tiên Bán Tiên, mới gặp một cô gái xinh đẹp trong thang máy…”
Nói một nửa, trong đầu Lê Mộc lại nhớ tới câu trích dẫn kinh điển của Hồ Tiểu Uyển: Ngu ngốc ngọt ngào không tương lai, biết tán gái là vua thiên hạ!
Vì thế nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
“Trong công ty gọi mình quản lý Hồ…” Hồ Tiểu Uyển muốn vả miệng Lê Mộc, Bán Tiên Bán Tiên tiên tiên lải nhải, “Tiền đồ, sau này cho cậu nhìn hoa cả mắt.”
Kéo Lê Mộc vào AG, như thế nào Hồ Tiểu Uyển cũng thấy giống như là dẫn sói con vào hang, tuy nhiên con sói nhỏ bé này không có lực sát thương gì cả.
“Lão Triệu, dẫn người tới cho cô đây.” Hồ Tiểu Uyển kéo Lê Mộc đến gặp quản lý phòng kế hoạch Triệu Tịnh, quan hệ xã giao của Hồ Tiểu Uyển tốt, hòa thuận vui vẻ với phòng kế hoạch, nói chuyện đùa giỡn là bình thường, chỉ vào Lê Mộc thông báo: “Cô gái này độc thân nha, giữ chặt.”
Mở mắt nhìn lại, phòng kế hoạch có ba người nam, họ có chút nóng lòng, đừng nhìn AG con gái nhiều, nhưng ánh mắt các cô rất cao, cho nên trong công ty không nhiều nam lắm nhưng độc thân cũng có khối người.
Lê Mộc trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Uyển một cái: Ngày đầu tiên làm xấu hổ như vậy, đừng hi vọng mình biết ơn cậu.
“Con gái còn nhỏ da mặt mỏng, lão Hồ còn không tha cho người ta, có nhân tính không vậy!” Triệu Hồ che chở người mới tới.
“Còn nhỏ? Lão Triệu, cậu ấy giống chúng ta, đi làm mấy năm rồi.” Nhìn dáng vẻ giả vờ của Lê Mộc, Hồ Tiểu Uyển phải nhanh vạch trần, nhưng đúng là tuổi của Lê Mộc nhỏ hơn các cô một chút.
Triệu Tịnh hơi kinh ngạc, nếu không nói. Cô còn tưởng Lê Mộc là sinh viên mới tốt nghiệp, “Thật à? Tôi muốn xem giấy chứng minh…”
Thật đúng là hài hước, Lê Mộc rất thích bầu không khí của phòng kế hoạch, cảm giác nhẹ nhàng, đồng nghiệp cũng tốt, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ với người mới, nàng cười trả lời Triệu Tịnh, “Tôi đi học sớm, chị Tịnh, sau này xin chỉ dạy nhiều.”
“Ôi, sau này gọi tôi lão Triệu đi.” Triệu Tịnh dẫn Lê Mộc đến bàn làm việc, nói hôm nay cho Lê Mộc tìm hiểu hoàn cảnh làm việc và đồng nghiệp, tạm thời chưa giao nhiệm vụ, Hồ Tiểu Uyển có việc đi trước.
Lê Mộc vừa ngồi xuống không lâu, bị kéo vào diễn đàn của phòng kế hoạch, tiếp theo có vài người thêm bạn với nàng, không gồm ba người nam kia.
Lê Hoa Mộc: Chào mọi người, tôi là Lê Mộc.
Lão Triệu thơ ngây thuần khiết: Các cô gái đi ra tiếp khách.
Tiểu ngưu hai chân đánh chữ: Tiểu Mộc Mộc, trả lời cái.
Lê Hoa Mộc: ???
Tiểu Mã ăn đất: Ngực [Mê gái] [Mê gái] [Mê gái].
Lê Hoa Mộc:…
#*@%…
Diễn đàn lập tức nổ tung, Lê Mộc nhìn một chút, hóa ra diễn đàn dành riêng cho nữ giới phòng kế hoạch, cảm thấy bị đùa giỡn, hoàn toàn không tìm được cơ hội phản công.
Nhưng rất nhanh, bị một nhóm không tim không phổi đánh tan nát, Lê Mộc cảm thấy cơ tim tắc nghẽn, nàng dùng áo lót cup A đổi lấy tình hữu nghị với những người đồng nghiệp này, nhất định phải trân trọng.
Tiểu Hoàng mỗi ngày đều bị vẻ đẹp của mình làm khóc: Nghe nói buổi chiều nữ ma đầu về đến đây!
Tiểu Mã ăn đất: KO! Ngày lành chấm dứt…
Lê Hoa Mộc: Xin tài xế chỉ đường, nữ ma đầu là ai?
Tiểu Tề mộng du: Giám đốc, Giám đốc Ngả, tôi buồn ngủ cũng phải tỉnh lại [Hoảng sợ] [Hoảng sợ] [Hoảng sợ].
Lão Triệu thơ ngây thuần khiết: Kế hoạch còn chưa sửa xong, làm việc làm việc làm việc!
Giám đốc Ngả, hình như là một nhân vật rất lợi hại.
Buổi trưa vài đồng nghiệp phòng kế hoạch ăn cơm với nhau, nói tới vấn đề tỉ lệ nam nữ chênh lệch nghiêm trọng, quả nhiên là tiếng oán than khắp nơi, tiếp tục như vậy chắc phải thành am ni cô.
Chỉ có Lê Mộc lẳng lặng uống canh, nghĩ thầm, tôi thích điểm này mới vào. “Tôi thấy như vậy rất tốt, nhiều người đẹp, tốt cho mắt.”
“Nói tới người đẹp, các cô không thấy, khí lực của Phương tổng mới về nước thật mạnh mẽ sao, tôi cũng bị bẻ cong.”
“Quản lý Trần phòng kinh doanh cũng được, vẻ mặt rất chính trực.”
…
Lê Mộc thích đề tài này, nghe còn tập trung hơn đi học toán, mắt cũng không nháy, yên lặng ghi chép trong lòng.
“Nhưng nói về đẹp nhất, Giám đốc Ngả của bộ phận chúng ta là đệ nhất nhỉ?”
“Dù đẹp nhất, xấu tính cũng mất giá, tôi thích Phương tổng hơn, nhiều lần cười với tôi.”
Lại là Giám đốc Ngả, tính tình của cô ấy xấu đến mức nào, khiến mọi người không thể bao dung với cả mỹ nữ? Cũng may Lê Mộc có sự bao dung vô hạn với mỹ nữ, nên khi mọi người ghét bỏ Giám đốc Ngả như ôn thần, chỉ có một mình nàng mong đợi.
Đệ nhất mỹ nữ chung một bộ phận với nàng, chẳng lẽ không thích nghe ngóng sao?