Đọc truyện Đội Thi Công Tình Yêu – Chương 8
Editor: Cogau
Sau một hồi ầm ĩ, Phương Ngu lại càng không vui, uống rượu nhiều hơn, lúc này đã say, họ la hét thật lớn tiếng vẫn không làm cô tỉnh, Thành Hạ giả bộ mình không uống được rượu, nhân vật chính không phải cô nên cũng chẳng ai tàn nhẫn ép cô uống cả, vì thế đầu óc vẫn hết sức tỉnh táo.
Ba cô gái hao tổn sức lực cuối cùng cũng khiêng được Phương Ngu lên giường, cả người Thành Hạ đều bốc mùi, Lâm Lâm thì thần thần bí bí kéo Thành Hạ lại hỏi, có phải Phương Ngu uống nhiều không, Thành Hạ nói uống cũng không ít. Lâm Lâm lại hỏi bạn gái Tiếu Thanh có đẹp không? Thành Hạ nói thực sự là xinh đẹp. Sau đó Lâm Lâm đưa ra một kết luận: khó trách Phương Ngu tâm tình không tốt, tình địch quá mạnh mẽ.
Lúc này Thành Hạ như được khai thông đầu óc, thì ra là như vậy. Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Tắm rửa thay đồ xong, đang chuẩn bị ngủ thì có tin nhắn, xem thì là Tiếu Thanh.
“Này, cậu hãy học cho kỹ, ở trên mạng ấy?? Ngày mai có đấy.” Tiếu Thanh đánh hai dấu chấm hỏi.
“Chỗ nào với chỗ nào thế?” Thành Hạ đầu đầy mê muội.
“Bị lừa bao lần rồi. . . . . . cậu không rút kinh nghiệm sao?” Tiếu Thanh hỏi.
“Sao toàn nói kiểu như vậy thế? Rõ là. . . . . .” Thành Hạ mặc kệ cậu ta: “Ngủ ngon.”
“Phương Ngu sao rồi?” Tiếu Thanh lại hỏi.
“Uống nhiều quá, ngủ rồi.”
Kỳ thi đông thế nhưng may mà cô và Tiếu Thanh cùng một phòng thi, cậu ta lại vẫn ngồi phía trước cô.
“Ôi, Thành Hạ, lát nữa nếu làm bài tớ buồn ngủ ngủ quên, cậu đạp cái ghế của tớ nhé.” Trước khi thi Tiếu Thanh dặn dò cô.
Thành Hạ cảm thấy có chút đùa giỡn, làm bài thi còn ngủ thì hoàn thành sao đây? Cô thì không ngủ được.
Nhưng trên đời vẫn có chuyện ly kỳ như vậy, không phải là không tồn tại, chỉ là không xảy ra mà thôi, Thành Hạ vừa làm bài xong, ngẩng đầu lên quả nhiên thấy Tiếu Thanh hình như ngủ gục trên bàn.
Đá một cái không nhúc nhích, đá tiếp một cái nữa, lúc này tiếng động hơi lớn nên bị thầy giám thị nhìn, nhìn thấy cụ Tiếu ngủ, thầy cũng có vẻ sửng sốt, đi tới gõ mặt bàn cậu ta một cái, Tiếu Thanh tỉnh dậy theo bản năng quay đầu lại nhìn Thành Hạ, rồi lại quay lên làm bài tiếp.
Thành Hạ nộp bài đầu tiên, đi chưa đến cửa cầu thang đã bị Tiếu Thanh đuổi theo.
Thành Hạ nhìn chằm chằm cậu ta: “Phục đấy, Tiếu ‘đẹp trai’, ông đổi tên đi ông Tiếu! Đồ con trâu!”
“Tối hôm qua đánh bài hơi khuya.” Tiếu Thanh nói.
“Sống về đêm thật phong phú ha.” Thành Hạ khinh bỉ.
“Thành Hạ, đi ăn đi, sáng dậy trễ nên chưa ăn sáng, không được quỵt nợ đâu, lần trước nói mời tớ ăn đấy.” Tiếu Thanh nói.
“Ba trăm ngàn trở xuống thôi đấy.” Thành Hạ nói.
Kết quả là Tiếu Thanh suy nghĩ hồi lâu rồi nói cậu ta biết một nhà hàng buffe hải sản, buổi trưa là 175 ngàn/người. Thành Hạ lấy ví tiền ra, cầm 200 ngàn: “Kêu ca, đi đi, còn 25 ngàn là tiền xe.”
“Sao cậu chẳng có thành ý chút nào vậy? Đi đi, thiếu 50 ngàn và tiền xe, Tiếu đại gia tớ trả cho, đi. . . . . .” Tiếu Thanh nói.
Thành Hạ sờ sờ ví, từ khi biết Tiếu Thanh, ví của cô thường xuyên trong tình trạng teo tóp.
Tiếu Thanh định vẫy taxi nhưng bị Thành Hạ ngăn lại, đi một lượt không 150 ngàn thì cũng phải 100 ngàn, bằng cả tiền ăn.
Xe điện ngầm ồn ào, Tiếu Thanh nói lên xe điện ngầm đã cảm thấy ù tai choáng váng, Thành Hạ nói Tiếu đại gia có tiền thì đi máy bay đi.
Lập tức, mấy cặp mắt đàn ông tập trung vào Thành Hạ, Thành Hạ nhìn Tiếu Thanh, vẻ mặt cậu cũng tức cười . . . . . Thành Hạ chợt ý thức được mình đã nói sai gì đó. . . . . . Xong rồi, vì vậy danh tiếng nữ lưu manh tàu điện ngầm xuất hiện.
Tiếu Thanh nhỏ giọng bên tai cô: “Chắc sẽ bị đưa lên mạng đấy! Nếu không tớ tuyên truyền giùm cậu.”
Trên tàu điện ngầm, Tiếu Thanh cười ha ha cảm giác như đứt dây thần kinh tới nơi, cánh tay vô tình khoác lên vai Thành Hạ.
“Tớ ngồi chờ xem ngày mai có ai viết chuyện của cậu post lên không.” Tiếu Thanh vẫn cười ngặt.
Thành Hạ liếc cậu ấy, giật mình thấy mặt người này quá gần, liền đẩy ra.
“Nếu không có, tớ sẽ post!” Tiếu Thanh nói.
Thành Hạ nhịn không được: “Cậu rảnh quá.”
“Tiếu đại gia tớ đây ngày ngày đều vô cùng nhàn rỗi.” Tiếu Thanh nói.
Đi 15 phút lên lầu bốn, cuối cùng cũng tới nơi, bên ngoài còn có người xếp hàng, Thành Hạ nghĩ có lẽ ăn không được, ai biết Tiếu Thanh lại đặt trước rồi. Hơn nữa, không chờ cô lấy tiền Tiếu Thanh đặt một cái thẻ lên quầy thu ngân.
Gần đây, người có tiền đều cà thẻ.
Nhà hàng Buffe hải sản này cũng không tệ lắm, không ồn ào như những nhà hàng buffe bình thường khác, ngồi xuống chỗ đã đặt Tiếu Thanh chìa tay qua bàn: “Đưa 300 ngàn đây.”
“Tớ chưa nói là quỵt nợ nha, là cậu giành trả trước chứ.” Thành Hạ lấy 350 ngàn đã chuẩn bị, để vào trong tay cậu ta. Nói là chỉ trả 300 ngàn thôi, chẳng lẽ không ngại để cho người ta phải trả thêm 50 ngàn nữa sao?
50 ngàn được đưa trả lại: “Tiếu đại gia tớ chưa bao giờ kiếm lời của phụ nữ, cất đi. . . . . .”
Tiếu Thanh bước đi, nói là đi lấy rượu, Thành Hạ cũng đi, khi cô lò dò quay lại thì đã thấy Tiếu Thanh đang uống rượu, trước mặt chẳng có gì cả, thấy cô quay lại, cậu ấy nhìn cô bưng hai cái khay thiếu chút nữa sặc rượu.
“Ăn cá sống nhiều thế cậu không sợ đau bụng à?”
“Nguyên tắc ăn buffet của tớ là luôn luôn chỉ ăn đồ đắt tiền không ăn đồ phù hợp.” Thành Hạ nói, cắn một miếng, ừ, cá hồi ở đây vẫn tương đối tươi, lại hợp khẩu vị.
Đôi đũa của Tiếu Thanh cũng đưa tới gắp một miếng: “Tớ chỉ muốn tốt cho cậu, tránh ăn rồi lại đau bụng.”
Hai khay cá hồi sắt lát hết rất nhanh, Tiếu Thanh đứng lên nhìn cô: “Cùng nhau đi lấy đồ ăn đi, cậu gắp, tớ bưng khay.”
Vừa nãy, Thành Hạ đã quan sát kỹ địa hình, cho nên lần này đi thẳng về phía cua cay, đúng lúc mới ra lò tha hồ lựa chọn, rồi lại lấy bào ngư, hải sâm, cuối cùng còn cầm thẻ chạy đi lấy hai chén cháo tổ yến.
Tiếu Thanh bưng ly rượu thong thả ung dung: “Nhà hàng Buffe lỗ vốn, cậu mời khách lỗ vốn nhưng tớ lại cứ tưởng là cậu ăn hôi đấy.”
“Ăn không nói ngủ không nói, có thể ăn xong rồi nói không?” Thành Hạ nói.
Hết lần này tới lượt khác, cô đi qua đi lại không biết bao lần trong lối đi nhỏ lựa chọn đồ ăn, cuối cùng Thành Hạ cũng no, hài lòng uống một ngụm cocktail màu xanh nhạt giống như uống sinh tố, đối với cô mà nói chẳng ăn nhằm gì.
Tiếu Thanh vẫn uống rượu của cậu ta, dao nĩa trước mặt sạch bóng.
Bình thường thì ăn cả một thùng cơm, hôm nay hành động, dáng ngồi ăn uống lại lịch sự như tri thức giàu có, thật là một kẻ biến chất, chân dung chủ tịch lãng phí biến chất.
“Ôi, sao cậu không ăn, không phải bình thường đều ăn nửa cân cơm sao?” Thành Hạ hỏi.
“Cậu ăn như vậy tớ còn không biết xấu hổ nữa sao, để cho họ nghĩ là cậu lấy hai phần đi. Aizz! Lúc về đến nhà ăn mua cho tớ tô mì.” Tiếu Thanh nói xong lại bổ sung một câu: “Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì mình đi.”
“Đợi lát đã!” Thành Hạ lại đi bộ đi ra ngoài, lúc quay lại tay trái một đĩa nhỏ bánh ngọt, tay phải một ly kem tươi xoài.
“Cậu ăn vẫn chưa no hả?”
“Vẫn chứa được. Cuối cùng tớ cũng cướp được một miếng Đề Lạp Mễ Tô.” Thành Hạ cầm dao cắt rồi thả vào trong miệng, từ từ nhai. Chúa ơi, sớm biết có thể cướp Đề Lạp Mễ Tô thì lúc nãy cô đã chờ sẵn ở đó.
Nĩa đưa qua, nửa miếng bánh ngọt còn lại bị xiên lên, trong giây lát bị nuốt mất tiêu.
“Tiếu đại gia tớ uống rượu cả buổi, quá đói bụng rồi.” Tiếu Thanh nói, lại nhìn cây kem tươi xoài của cô: “Cho một nửa đi, cho tớ tỉnh rượu.”
Cuối cùng, coi như ăn xong buffe rồi, Tiếu Thanh nói cô là ăn vào cảnh giới tối cao “Vịn tường vào, vịn tường ra”. Thật ra thì cũng không vịn tường, mà khi lên xe điện ngầm lần nữa, không khí không thông thoáng phải vịn vào cánh tay Tiếu Thanh mới cố nhịn được cảm giác buồn nôn.
Ở trên xe điện ngầm, Tiếu Thanh bảo cô tìm toilet để xả những thứ đã tích lũy trong bụng, Thành Hạ vỗ ngực ra vẻ “yên tâm”: “Thật vất vả mới ăn được lại ói ra, cũng thật có lỗi với thực phẩm, ‘ai ơi bưng bát cơm đầy dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần’, đồng chí, phải nhớ cho kỹ đấy.”
“Ai ơi bưng bát cơm đầy, cuối cùng thành cặn bã mới đúng chứ?” Đại loại là Tiếu Thanh rảnh rỗi nhàm chán.
Thành Hạ vỗ vào vai cậu ta một cái: “Khiếp, mắc ói.”
Mới vừa vỗ xong, vai mình cũng bị vỗ mạnh một cái, làm cho dạ dày có cảm giác khó chịu.
“Ơ, hai người các cậu tay trong tay, vai kề vai đi đâu vậy?” Anh Hàm Trúc âm hồn chỗ nào cũng có.
Thành Hạ đang nghĩ cách thanh minh mình đi với Tiếu đại gia, chỉ nghe Tiếu Thanh nói một câu: “Tập bắn về.”
Thật tài tình. . . . . .
Không biết lúc về anh Hàm Trúc uy hiếp tra hỏi Tiếu Thanh thế nào, mà từ đó về sau, khi vừa nhìn thấy cô và Tiếu Thanh, anh Hàm Trúc đã lẻn vào giữa, ánh mắt kỳ quái làm cô có cảm giác như mùa đông Phương Tây vậy.
Lâm Lâm có thâm niên do thám viên, thông qua mạng lưới tai mắt nhanh chóng biết được scandal, vì vậy nắm lấy cơ hội đi học cùng Thành Hạ cố gắng lấy được khẩu cung đằng gái.
“Thành Hạ, hôm đó cậu và Tiếu ‘đẹp trai’ đi chơi vui vẻ ha?”
“Làm ơn đi, có thể đừng nhiều chuyện không? Tớ chính là hoa đã có chủ, người của tớ ưu tú như vậy, sao có thể bỏ anh ấy đến với ông Tiếu chứ? Ông Tiếu có gì xuất sắc nào? Hôm nay mùng một sáng mai 15, dáng dấp thì như say rượu mất lý trí.” Thành Hạ nói.
“Xét về diện mạo, hai người không hơn không kém sàn sàn nhau, chỉ có điều cậu không cảm thấy Tiếu ‘đẹp trai’ chính là loại người trong tiểu thuyết ‘trước khi gặp em thì ăn chơi hết mình, sau khi gặp em thì chỉ có mình em’ thôi sao?” Đại khái là Lâm Lâm bị ảnh hưởng nghiêm trọng của tiểu thuyết YY của Lưu Độc.
“’Trước khi gặp em thì ăn chơi hết mình, sau khi gặp em thì bụng hư ruột thủng’ thì có, bớt nhiều chuyện cho tớ, tớ đây toàn tâm toàn ý muốn nước chảy đá mòn sau đó nước chảy thành sông đấy.” Thành Hạ nói.
“Chẳng thú vị gì cả!” Lâm Lâm không phải là nói.
“Tìm thú vui à? Phòng TV ở dưới lầu ấy, ba giờ đêm, đại quan viên Tống Nghệ đó.” Thành Hạ nói.
“Mua bánh bao phải mua khi còn nóng, nhiều chuyện đương nhiên là mới ra lò thì tốt hơn.” Lâm Lâm nói xong nghi ngờ lại nhìn lại Thành Hạ: “Ôi, sao gần đây Phương Ngu không để ý tới cậu thế?”
“Này, chẳng ai nhiệt tình cố gắng suốt đời với chuyện tào lao như cậu và nàng Lâm đâu.” Thành Hạ nói. Chỉ có điều, sau khi biết cô và Tiếu Thanh cùng đi ra ngoài ăn trưa, quả thật Phương Ngu có chút kỳ cục.
Vừa nói chuyện vừa đi vào giảng đường, hai người đi từ hành lang lên cầu thang, phía sau có hai người đàn ông đi từ phía bên trái giảng đường cũng đi lên cầu thang, vừa đi còn vừa nói chuyện.
“Này ông Giang, có phải kia là cô bé ngày nhập học đó không, tên gì ấy nhỉ. . . . . .”
“Thành Hạ.”
“Nhớ rõ như thế à?”
“Trí nhớ của tớ tốt mà.”
“Cô bé này nói chuyện rất thú vị, nhưng tôi lại cảm thấy hứng thú với người có dáng dấp ẻo lả như say rượu mất lý trí hơn, ai vậy?”
“Tiếu Thanh, thành viên tích cực đấy.”
“Điều tra kỹ quá ha, thầy Giang, không phải có ý định gì chứ?”
“Chuẩn bị xuất ngoại nên không yên tâm về bạn thế này sao? Trong Khoa để cho tớ nhận làm Hướng dẫn, trước tiên cũng phải tìm hiểu một chút chứ.”
“Vậy cậu cũng nhanh đấy, phía bên thầy không vấn đề gì chứ?”
“Đến lúc đó xem thầy thế nào.”
Vừa đi vừa nói chuyện cũng đến lầu bốn rồi quẹo phải đi về phía phòng làm việc, đúng lúc Thành Hạ và Lâm Lâm đi phía này, nên gặp mặt.
Nhưng Thành Hạ không dám chào hỏi với Giang Nam Đồng – ‘bà tám’ ngay bên cạnh nên cử động mọi lúc có thể làm cho ‘bà ấy’ tưởng tượng vô cùng phong phú, thuận tiện có thể ‘sáng tác’ ra thiên tình sử vô cùng lãng mạn hoặc là bắt cá hai tay .v.v…, sau đó, còn có thể lấy cử chỉ của mình làm bằng chứng, để cho mình không nói lý được.