Đọc truyện Đội Thi Công Tình Yêu – Chương 6
Editor: Cogau
Thật vất vả tới ngày cuối cùng của kỳ Quân sự, ngày mai sẽ là ngày huấn luyện 15km dã ngoại truyền thuyết, ngày huấn luyện cuối cùng tưởng là không có chuyện gì nữa, ai dè lại có chuyện khẩn cấp phát sinh – trong vòng 15’ phải chạy thục mạng về phòng ở gói ghém chăn màn đeo trên lưng chạy quay lại sân huấn luyện, Thành Hạ vừa nghe mười lăm phút đã muốn chết ngay rồi, cô chạy 800m cũng không qua mà.
Phương Ngu kéo cô đi đường tắt, tối thui không nhìn rõ, chân không biết dẫm phải cái gì, chỉ cảm thấy lòng bàn chân lập tức đau nhói giống như bẻ thành hai nửa vậy, cho rằng chỉ là đau chân nên Thành Hạ cũng không chú ý lắm, chỉ sau khi về phòng mới phát hiện bàn chân lâm râm đau, đi bộ cũng phải nhẹ nhàng.
Phương Ngu nhìn cô đi như nhảy, hỏi bị làm sao, Thành Hạ nói có thể vừa rồi trẹo chân, không có gì lớn.
Ba giờ sáng, cả tầng đã thức dậy, bốn giờ, đội ngũ từ khu tập trung lên đường, mới xuất phát Thành Hạ lại cảm thấy có điểm không ổn, chân càng ngày càng đau, đau đến mức cô phải cắn môi. Tình hình này có vẻ muốn tàn phế rồi.
Thật vất vả kiên trì đến khu tập trung, ngồi xuống đất nghỉ ngơi Thành Hạ xoa xoa bàn chân, vừa đụng vào đã đau, lúc Lâm Lâm bỏ gói hành lý xuống không cẩn thận bình nước ở trong rơi ra, cũng tại Thành Hạ xui xẻo, bình nước 500ml đập trúng vào giữa chân cô, đau đến nỗi cô “Oa” lên một tiếng.
Vẻ mặt đau đớn không thể là giả, Lâm Lâm vội tới hỏi thăm, Thành Hạ nói có lẽ tàn phế rồi, Lâm Lâm nói cô thật là ngu, như vậy còn kiên trì đi làm gì, rồi chạy nhanh đi tìm huấn luyện viên báo xin đến Phòng Y tế kiểm tra.
Lâm Lâm đi rồi, hai người nói đỡ Thành Hạ đi, nhưng vừa đứng lên chân Thành Hạ đã đau muốn chết.
Phương Ngu nhìn trái nhìn phải kêu một tiếng “Tiếu Thanh”, Tiếu Thanh cũng đang nhìn bên này vội đi tới.
“Cậu cõng Thành Hạ đến Phòng Y tế của trường đi, cậu ấy đau chân không thể nào đi bộ được.” Phương Ngu quả nhiên là một chỉ huy nhân tài, biết cách dùng người.
“Ấy, không cần, cậu và Lâm Lâm đỡ tớ đi là được rồi.” Thành Hạ nói. Việc này, mặc dù xã hội hiện đại không cần chú ý ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ vả lại ‘Quan đi sứ cũng có phụ nữ’ mà – ngộ nhỡ gây mâu thuẫn nội bộ cho người ta là có tội lớn.
“Đừng khoe khoang, đi thôi!” Tiếu Thanh ngồi xổm xuống: “Nhanh lên đi, chậm một phút chân cậu có thể tăng thêm nguy cơ tàn phế cả đời đó.”
Phương Ngu cũng khuyên, Thành Hạ cắn răng một cái, đành liều mạng vậy.
Đã có người đưa cô đi, nên huấn luyện viên không để nhiều người đi theo, chỉ để Tiếu Thanh cõng cô đến Phòng Y tế, balo hành lý đã quẳng cho bạn trai hỗ trợ rồi.
Trời cực nóng lại cõng một người lớn đúng là mệt chết đi được, trong chốc lát Thành Hạ đã nhìn thấy mồ hôi từ trên đầu Tiếu Thanh chảy xuống cổ chảy vào cổ áo.
“Tiếu ‘đẹp trai’, nghỉ một lát đi.” Thành Hạ có chút ngượng ngùng, không quen không biết, đối với Tiếu Thanh mà nói đây không phải là bay lên tận đỉnh núi sao?
“Nếu tớ nghỉ một lát, có thể cả đời này cậu ‘chấm phẩy’ đấy.” Tiếu Thanh nói nhưng cũng không dừng lại.
“Cám ơn, đợi quay về tớ mời cậu ăn cơm.” Thành Hạ nói, đây là phong tục quê họ.
“Đến lúc đó tớ ‘giết’ cậu, cậu đừng kêu khóc nha.” Tiếu Thanh nói.
“Không thành vấn đề, tớ sẽ tìm chỗ tớ có thể mời được.” Thành Hạ nói. Cô mời không nổi ở Nhà hàng sang trọng, nhưng quán ăn bình dân thì cô có thể mời được, Tiếu Thanh có phình bụng ra thoải mái, thì 700 nghìn cũng đủ rồi.
Phòng Y tế của trường không xa lắm – xuyên qua góc đối diện kia là đến, dọc theo con đường này hai người bị không ít ánh mắt chăm chú.
Mơ hồ còn nghe được lời bình luận “Bây giờ sinh viên mới thật thoáng . . . . . .” …. Thành Hạ buồn bực, chỉ vì bàn chân cô bị thương mà có thể đánh giá cả nhân phẩm, rõ là. . . . . . Gì cũng nói được, ông trời ạ.
Vào Phòng y tế, Tiếu Thanh đặt cô xuống chờ, một mình chạy đi đăng ký sau đó lại cõng cô lên lầu bốn, bác sĩ nhéo chân của cô rồi lại hỏi quá trình bị thương, sau đó đặt bút ghi “X quang”, bất đắc dĩ, Tiếu Thanh lại phải chạy tới chạy lui một hồi, cuối cùng chụp X quang khoảng 1 giờ mới có thể lấy, cũng được, bác sĩ lại không làm việc liên tục nên phải buổi chiều mới tới lấy được.
“Tiếu ‘đẹp trai’, thật xin lỗi, trời quá nóng, làm phiền cậu.” Hiện tại, Thành Hạ đành phải không biết xấu hổ thôi.
“Không có gì, sẽ đến lúc tớ thẳng thừng mà ‘giết’ cậu! Đợi một lát, tớ đi mua đồ ăn.” Rồi Tiếu Thanh xoay người đi.
Lúc này Thành Hạ mới nghĩ đến một vấn đề, cô chỉ mang theo 700 nghìn, khám bệnh có lẽ không đủ.
Trên hành lang bệnh viện, lúc này chỉ có một mình Thành Hạ, tay nắm chặt điện thoại suy nghĩ, vẫn không nên gọi cho Lâm Phóng, cô cũng đã học đại học rồi, không thể giống như khi còn bé chuyện gì cũng ỷ vào anh trai được.
Khi quay lại, Tiếu Thanh giơ lên một bịch Hamburger và Coca, chỉ thấy mình Thành Hạ ngồi ở trên ghế hành lang, cúi đầu, điện thoại cầm trong tay, bộ đồ giàn ri này có vẻ rộng, cô lại nhỏ gầy, mũ lính thì để ở một bên, tóc ngắn cũng vuốt về đằng sau, hở ra cái tai xinh xắn.
Ăn Hamburger Thành Hạ nói: “Tiếu ‘đẹp trai’, 700 nghìn có đủ khám không?”
“Cảm thì đủ, gãy xương khẳng định không đủ.” Tiếu Thanh nói.
“Nói độc mồm, ai nói tớ gãy xương.” Thành Hạ nói.
“Đừng lo, tớ có tiền.” Tiếu Thanh nói, vài miếng giải quyết hết một phần: “Hai Hamburger cậu đủ ăn không?”
“Đủ rồi. Một cái đủ rồi, tớ không đói.” Thành Hạ nói.
“Hứ! Khỏi phải làm bộ với tớ, cậu ăn giống như dạ dày bị thủng đó! Ăn đi, tớ sẽ không nói cho ai biết đâu.” Tiếu Thanh cười nói.
“Được, đúng là bạn tốt!” Thành Hạ nói.
Thật vất vả, một giờ rưỡi chiều các bác sĩ mới đi làm, Tiếu Thanh đi lấy phim X quang rồi quay lại xem chân của cô: “Thật bất hạnh, tớ cảm thấy cậu gãy xương rồi.”
“Đừng có nhận mình là người chuyên nghiệp.” Thành Hạ nói. Gãy xương, bó bột, chân của cô sẽ tả tơi mất.
“Chẳng lẽ xương của cậu hình dáng đặc biệt? Còn có khe hở nữa?” Tiếu Thanh rút phim ra cho cô xem. Chưa ăn thịt heo còn chưa biết thịt heo tăng giá sao? Nghiệp dư như cô vậy cũng biết là vấn đề không nhỏ.
Theo bản năng, Thành Hạ thốt lên một câu “Trời ơi, sao mà xui xẻo thế không biết!”
“Kêu trời cũng vô dụng thôi.” Tiếu Thanh đỡ cô đi vào tìm bác sĩ, bác sĩ liếc mắt xem tấm phim rồi bỏ xuống.
“Chạy bộ bị thương sao? Em nói xem, một mình em, con gái con đứa chạy mạnh thế làm gì? Ngày hôm qua bị đau, hôm nay em còn huấn luyện làm gì vậy?” Người bác sĩ chưa kê đơn thuốc mà trước tiên giáo huấn cô một hồi đã.
“Vâng ạ, không phải là em cố gắng sao.” Thành Hạ nói, nếu mắng mà có tác dụng còn cần tới bác sĩ làm gì nữa, mắng cũng được nhưng nhanh kê đơn thuốc đi, người đau cũng không phải ông anh đâu!
Người bác sĩ trẻ tuổi cười: “Rạn xương nhỏ, không có gì lớn, về nhớ mỗi ngày chườm nóng ba lần, uống thuốc kết hợp với bôi ngoài da, chú ý không mang vác nặng, khoảng một tháng là có thể khỏi, về sau chú ý đừng nhảy từ trên cao xuống, rất dễ bị thương đấy.”
Ai mà lại tự nhiên đi nhảy từ chỗ cao xuống chứ! Nhưng ngoài miệng vẫn phụ họa: “Dạ, em biết rồi. Cám ơn bác sĩ ạ.”
Tiếu Thanh đi đóng tiền lấy thuốc, để Thành Hạ ngồi chờ ở hành lang, lúc nãy uống nước nhiều bây giờ hơi mót, quay đầu ngó nghiêng, cách đó không xa là phòng vệ sinh, Tiếu Thanh phải xếp hàng có lẽ lát nữa mới tới lượt, hay là cô thử tự đi xem.
Chân trái bị đau đành phải dùng sức ở chân phải, biến cô thành cô bé bước thấp bước cao, cuối cùng cũng nhảy được tới toilet. Đang lúc say sưa thì điện thoại vang lên, là một số điện thoại lạ, là ai vậy chứ?
Vừa nhận máy chỉ nghe một câu: “Cậu đi đâu vậy?”
“Toilet!” Thành Hạ nói.
“Chân cậu như vậy còn đi toilet được sao? Nhanh lên một chút, đang ở đâu?” Tiếu Thanh hỏi.
Thành Hạ đầu đầy mồ hôi: “Tiếu ‘đẹp trai’, đi phía bên trái cửa chính, cuối hành lang có một phòng, trên bảng hiệu hai chữ cậu thấy chưa?”
Bên kia mất tự nhiên cười một tiếng: “Nhanh lên một chút.”
Thành Hạ nói, nhờ Tiếu Thanh đỡ cô ra cổng thuê xe là được, Tiếu Thanh nói với cái chân này của cô đi tới cổng cũng phải buổi tối, vì vậy lại cõng Thành Hạ đi ra công dưới cái nắng chói chang của buổi chiều, phân khu mới này cây còn chưa cao lắm, nên bóng mát không được bao nhiêu, cho nên mặc dù cách một tầng đồ rằn ri vẫn bỏng rát, Thành Hạ nằm ở trên lưng Tiếu Thanh, trong tay cầm bịch ny lon choàng qua vai cậu ta lắc lư lắc lư.
“Hôm qua cậu bị thương, hôm nay còn khoe khoang cái gì vậy?” Tiếu Thanh hỏi.
“Tớ cho là không có chuyện gì lớn, vả lại cả đời có thể sẽ không có một cơ hội lớn huấn luyện tập thể như vậy, bỏ lỡ thì sau này cũng không có kỷ niệm gì, sau khi tốt nghiệp mười năm tụ tập lại, các cậu vui vẻ bàn luận chuyện huấn luyện dã ngoại, còn tớ thì ngồi thu lu một góc, chẳng có gì thú vị.” Thành Hạ nói.
“Bây giờ thì tốt rồi, nhiều năm sau thảo luận chuyện huấn luyện dã ngoại, có lẽ đều nhớ đến sự tích cái người thân tàn mà chí kiên cường này nhỉ, nghề Kiến trúc muôn năm.” Tiếu Thanh trêu ghẹo.
“Tớ vĩnh viễn sống ở trong lòng các cậu.” Thành Hạ nói xong, điện thoại di động kêu.
Số phận thật ưu ái, thường xuyên có người nhớ thương cô.
Là mẹ.
“Mẹ ~~~” theo thói quen, âm thanh kéo dài làm nũng trước.
“Hạ Hạ, mấy ngày nữa mẹ đi thành phố S, con có muốn gì không?” Thành Hạ mẹ hỏi.
“A, có. . . . . . Mà thôi, mang đến con cũng không có cách nào ăn được.” Thành Hạ nói: “Mẹ, mẹ ở lại mấy ngày?”
“Nửa tháng, anh trai có tới thăm con không?” mẹ Thành Hạ hỏi.
“Không ạ, anh ấy đừng tới thì hơn, toàn coi thường con, bắt con giặt tất thối cho anh ấy.” Thành Hạ nói, 1 đôi tất được 10 nghìn, nhưng tất quá hôi.
Mẹ Thành Hạ dặn dò cô uống nào là trà mát, nào là canh đậu xanh rồi cúp máy.
Tiếu Thanh khụ khụ hai tiếng: “Ơ, không nhìn ra cậu là loại vợ hiền mẹ đảm đấy nha!”
“A, con người của tớ luôn luôn khiêm tốn.” Thành Hạ nói, khi còn bé mẹ thường đi công tác đều là một mình cô nấu cơm giặt giũ trông nhà, lúc mới đầu còn sợ, cả một đêm không dám ngủ, trong tay cầm con dao phay, sau này cũng thành thói quen rồi.
“Khiêm tốn? Giọng của cậu còn hơn cả hát dân ca, còn khiêm tốn.” Tiếu Thanh nói.
Thành Hạ cười hắc hắc hai tiếng. Đây là trời sinh hết cách rồi, di truyền mà, giọng điệu của Lâm Phóng chết tiệt kia còn thánh thót hơn ấy chứ.
Vẫy xe taxi trở về trường, nửa đường Tiếu Thanh nhận một cuộc điện thoại, có vẻ không kìm nén được: “Không về, đúng, ở trường học, làm gì á? Còn có thể làm gì nữa? Học tập, nếu không chẳng lẽ ăn chơi chác táng sao?”
Ăn chơi chác táng? Thành Hạ liếc mắt nhìn, quả nhiên nét mặt rất “bất cần”.
Đến dãy phòng ở, Thành Hạ sống chết cũng không để Tiếu Thanh cõng cô lên lầu, tự mình cầm bọc thuốc tập tễnh đi vào.
Có thể tính kỳ quân sự, Thành Hạ lấy vinh dự bị thương kết thúc, không ngờ bởi vì điều này còn được khen thưởng, Thành Hạ mang giấy khen nhét vào tận cùng trong ngăn kéo, chuyện thật mất mặt. Tiếu Thanh nhắn tin cho cô, nói có được giấy khen là công của cậu ta một nửa, Thành Hạ lấy giấy khen đã nhiều nếp nhăn từ trong ngăn kéo ra, tới lúc đi học đưa cho Tiếu Thanh để tùy cậu ta đi, giờ học tự nhiên cô nhìn thấy Tiếu Thanh mân mê con dao nhỏ.
Hết giờ học, Tiếu Thanh đưa cho cô một tờ giấy đã cắt chỉ còn lại phần khung hình chữ nhật phía ngoài, nếu mang về dán vào xung quanh khung ảnh vẫn rất sinh động.
“Đồng chí, đây là vinh dự, nhất định phải cất giữ cẩn thận!” Tiếu Thanh tình ý sâu xa, khuôn mặt cười xấu xa.
Cô cất giữ cái đường viền hình chữ nhật màu trắng này á. . . . . . Ai biết đó là cái gì chứ?