Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 37


Đọc truyện Đội Thi Công Tình Yêu – Chương 37

Editor: Cogau

“Mẹ, mẹ nhìn giúp con xem là ai?” Mắt Thành Hạ vẫn không rời khỏi chiếc xe.

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, đến bên bàn trà cầm điện thoại lên, giọng mang theo nghi ngờ: “Chắc là bạn con, gọi là Sao Mộc. Cái tên này hay nhỉ.”

Thành Hạ thất thần nên xe bị đụng thua chổng vó, để điều khiển xuống qua lấy điện thoại rồi nhanh như chớp chui ra ban công, để lại chiếc xe đụng vào tường.

Ba người còn lại quay mặt nhìn nhau.

“Con bé này, yêu đương còn đặt biệt danh nữa, có phải xem phim tình báo nhiều không.” Mẹ Thành Hạ nói xong, đi dọn bàn chuẩn bị ăn cơm.

Lúc ăn cơm tối, mẹ Thành Hạ còn nói cô: đặt cho người ta cái biệt danh làm gì?

Thành Hạ cũng không giải thích, Sao Mộc nghe cũng hay, Giang Nam Đồng còn nói cô là Cầu Cầu nữa cơ, cứ như một con chó cưng vậy.

Ăn cơm xong, Thành Hạ giúp rửa trái cây, rửa chén vốn là ngành nghề của Lâm Phóng, nhưng bởi vì là bệnh nhân nên mẹ Thành Hạ đau lòng, cho nên đuổi anh ấy về phòng nghỉ ngơi rồi. Rửa trái cây xong, Thành Hạ bưng một nửa để ở phòng Lâm Phóng.

“Không phải để cho anh nằm nghỉ sao? Anh lên mạng cái gì? Qua ăn trái cây đi.” Thành Hạ nói xong, rất tự giác lấy chiếc bàn vuông nhỏ để lên trên giường, vẫn như trước đây, ngồi xếp bằng ở trên giường cầm một quả táo gặm.

“Giường cũng bị em chiếm mất rồi, anh nằm ở đâu đây?” Lâm Phóng không quay đầu lại.

“Nằm dưới sàn nhà đi, phòng rộng thế cơ mà, anh nằm đâu chẳng được.” Thành Hạ lại nhảy xuống giường đến bên cạnh Lâm Phóng: “Em nói này Bác sĩ Lâm, tan việc thì nghỉ ngơi chút đi, ngày nào cũng nhìn những hình ảnh kinh khủng này mà không gặp ác mộng sao? Còn nữa, ngày ngày anh đều tập trung vào những thứ đó, còn lòng dạ nào mà tìm chị dâu cho em đây? Qua đây, chúng ta lên mạng xem gái đẹp. A, đúng rồi, không phải mẹ nói mẹ mua một đống đĩa phim Hàn ư, để em đi tìm.”

Trong chốc lát ôm tới một đống CD phim, vừa lật tìm vừa quyết định xem Bản Tình Ca Mùa Đông, mặc dù đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mà vẫn thích.


“Thật là phục mấy người, toàn thích xem kiểu phim gia đình dây dưa này.” Lâm Phóng không còn cách nào, nên đành để mặc cho Thành Hạ đóng website của anh lại, rồi bị đuổi lên giường ngồi xem phim.

“Hứ, không thích xem thì anh ra phòng khách mà xem ti vi.” Thành Hạ nhảy một phát lên giường bình tĩnh ngồi xếp bằng.

“Tiểu tổ tông, làm ơn đi, đây là phòng của anh, máy vi tính của anh, giường của anh.” Lâm Phóng vỗ đầu cô, đưa cho cô một quả táo.

“Ừ, em cũng có nói là không phải đâu, chẳng qua không phải em là em gái anh sao? Ngoan, đừng hẹp hòi như vậy.” Thành Hạ lại đưa cho anh quả táo, thuận tiện sờ sờ đầu của anh, giống như sờ con chó con vậy.

Quá trình Thành Hạ xem ti vi bình thường là: Đầu tiên thì ngồi ăn đồ ăn vặt, sau đó nằm chống đầu xem, sau đó nữa sẽ lấy hai cái gối gối đầu lên xem, cuối cùng chính là thở đều ngủ, cho nên căn bản có một nửa cô phải để đến lần sau xem, Lâm Phóng trêu chọc gọi cô “Thành một nửa.”

Nửa tiếng sau, đang chống đầu, Thành Hạ dậy lấy một chiếc gối ôm cá sấu to từ trên thảm trải sàn lên, để ở bên rồi đầu cũng dần dần nghiêng xuống.

Lúc này, tập thứ hai của phim còn chưa chiếu xong.

“Hạ Hạ, phim hết rồi.” Lâm Phóng gọi cô.

“Ừ, thay đĩa đi . . . . . .” Đầu Thành Hạ nghiêng qua bên khác.

“Thành Hạ, dậy đi về ngủ.” Lâm Phóng nhéo tai cô, Thành Hạ cắn răng chịu đựng lặng lẽ nhìn trái nhìn phải phát hiện đây là phòng của Lâm Phóng, cô không thích tay anh trai nhéo tai cô đâu: “Cái con bé thất đức này, lần nào cũng dùng máy vi tính của anh thôi miên, dậy đi, về phòng ngủ.”

“Anh cõng em đi.” Thành Hạ ăn vạ.

“Hay quá ha.” Vừa nói vừa kéo cô ngồi dậy, vừa buông tay ra Thành Hạ lại gục xuống, còn ôm cái gối ôm cá sấu to.


“Nếu anh không cõng em thì em sẽ không đi, để cho anh ngủ trên sàn nhà.” Thành Hạ rất buồn ngủ, thật sự không muốn hoạt động.

“Lần nào cũng dùng chiêu này.” Lâm Phóng bất đắc dĩ xoay người đứng ở bên giường: “Đi thôi, anh cõng em, lại giở trò quỷ.”

Lúc này, Thành Hạ không buồn ngủ nữa, từ từ nằm lên lưng Lâm Phóng: “Chậm một chút đi, em không chê mấy cái xương sườn anh quá cấn đâu.”

Ra cửa, ba mẹ Thành Hạ hai người đang xem TV, thấy thế lại lắc đầu: “Hạ Hạ, con lại bắt nạt anh con đấy!”

“Con ngủ rồi không nghe được gì . . .” Thành Hạ lẩm bẩm bị Lâm Phóng cõng trên lưng mấy bước vào phòng ném lên giường: “Lâm Phóng, thái độ phục vụ của anh quá kém, em muốn tố cáo anh! Aizz, khi còn bé vẫn được hơn, khi đó anh đều cõng em đi học, mà bây giờ mới có mấy bước anh đã lải nhải rồi.”

“Hồi nhỏ, em gầy như con gà con, giờ thì mập như con heo con, cõng em một lần hao tổn Chân Khí phải trở về vận khí luyện công mất ba ngày đấy.” Lâm Phóng đóng cửa đi, tiếng của mẹ Thành Hạ ở trong phòng khách vọng lại: “Đều nói con bé bắt nạt con, nhưng xem con nuông chiều con bé, còn tưởng con bé mới ba bốn tuổi sao?”

Thành Hạ mơ mơ màng màng kéo chăn đắp lên, không biết làm sao lại nhớ lại khi còn bé. Khi đó cô bốn tuổi, Lâm Phóng tám tuổi.

“Ô ô ô. . . . . .” Bé gái có hai bím tóc thắt nơ con bướm màu hồng phấn tủi thân khóc, cầm đầu ngón tay bé trai: “Anh trai.”

“Hạ Hạ, sao vậy?” Bé trai cầm lấy túi sách của cô khoác lên đôi vai nho nhỏ của mình, cầm khăn tay nhỏ lau nước mắt cho cô bé: “Đừng khóc, khóc lem hết mặt, xấu lắm.”

“Anh trai, Ngô Tiểu Hào túm tóc của em, còn nói em quá xấu xí.” Bé gái vừa khóc lóc kể lể, vừa dùng tay nhỏ bé mập mạp lau nước mắt.

“Lại là Ngô Tiểu Hào à?” Bé trai suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: “Hạ Hạ, em có muốn ăn kẹo sữa con thỏ không?”


Bé gái đang nức nở lập tức ngừng khóc, cười giòn giã trả lời: “Muốn!” Nhưng ngay sau đó lại mếu máo: “Mẹ không cho ăn.”

“Hạ Hạ, anh trai mua cho em, được không? Nhưng em phải làm một việc trước đã.” Bé trai nói.

“Việc gì?” Bé gái nghiêng đầu, chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn anh của mình.

“Em đi đánh cho Ngô Tiểu Hào một trận, sau đó anh trai sẽ mua cho em kẹo thỏ.” Bé trai nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí trên die^ndd4nl3^quydon.c0^m.

Trên mặt bé gái lập tức tỏ vẻ ra sợ hãi, hai hàng lông mày nho nhỏ nhíu lại: “Nhưng, nhưng Ngô Tiểu Hào cao hơn em, em . . . em đánh không lại cậu ta!”

“Vậy em không thích kẹo thỏ nữa sao?” Bé trai hỏi.

Bé gái dùng sức gật đầu một cái: “Nhưng . . . . . .”

“Nếu như cậu ta còn dám bắt nạt em, anh trai sẽ đánh cậu ta thay em, đi đi, anh ở đây chờ em.” Bé trai vỗ vỗ bả vai cô bé.

Bé gái lại suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định đi vào trong nhà trẻ, đi vài bước lại quay đầu lại: “Anh trai, nhất định phải cho em mua kẹo thỏ đó nha.”

Thấy bé trai gật đầu cô bé mới yên tâm đi, nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô bé biến mất ở bên trong cửa bé trai hơi lo lắng, càng không ngừng đi tới đi lui ở cửa ra vào.

Năm phút sau, bé gái vui mừng chạy ra ngoài: “Anh, chúng ta đi mua kẹo thỏ thôi.”

Lâm Phóng có chút lo lắng, đợi một lát thấy có một phụ huynh bế một cậu bé gầy teo đang khóc ra ngoài mới yên lòng, dưới trời chiều, hai đứa bé một lớn một nhỏ nắm tay thật vui mừng đi về phía tiệm tạp hóa.

Lâm Phóng xài hết nửa tháng tiền tiêu vặt của mình.

Sau đó mấy ngày, mẹ Thành Hạ bị gọi vào nhà trẻ ‘mắng vốn’, nói con gái bà gần đây thái độ khác thường, rất hay bắt nạt bạn nhỏ.


Sau đó nữa, về nhà, mẹ Thành Hạ đánh cái mông Thành Hạ, còn bắt cô bé úp mặt vào tường sám hối, Thành Hạ vẫn ngậm chặt miệng không chịu bán đứng Lâm Phóng, bởi vì lo lắng cho Lâm Phóng nên còn giấu kẹo thỏ đi.

Sau đó nữa nữa, chợt có ngày Thành Hạ đau răng, rúc vào trong ngực mẹ che mặt khóc nói về sau không bao giờ bắt nạt Ngô Tiểu Hào nữa. Mẹ Thành Hạ muốn mượn cơ hội dạy dỗ cô, liền hỏi cô tại sao không bắt nạt Ngô Tiểu Hào nữa, có đúng là nếu không bắt nạt bạn thì sẽ đau răng không? die^nddanl3^quydon.c0^m.

Kết quả, Thành Hạ nói: “Nếu con không bắt nạt Ngô Tiểu Hào, thì anh sẽ không cho con kẹo thỏ, mà không ăn kẹo nữa thì răng cũng sẽ không đau.”

Bởi vì câu này mà Lâm Phóng bị ba đánh tới mức sói khóc quỷ gào cộng thêm không cho ăn cơm tối cộng thêm úp mặt vào tường sám hối.

Nhớ tới đây, Thành Hạ cười khẽ một tiếng, khi còn bé cô đã làm chuyện xấu có thể đếm được trên đầu ngón tay đều là do Lâm Phóng xúi giục, nhưng từ đó về sau cô cũng không bị Ngô Tiểu Hào bắt nạt nữa, cũng coi là chuyện tốt đi.

Hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, Lâm Phóng gọi điện thoại về, bảo hôm nay được nghỉ sớm, hỏi Thành Hạ có muốn đi xem băng đăng không, mặc dù Thành Hạ cũng không quá hứng thú, nhưng mà ở nhà đã lâu nên muốn ra ngoài đi dạo điều chỉnh một chút, vì vậy lập tức mặc ấm đi.

Bắt xe đến nơi đã hẹn, Lâm Phóng đã đợi cô ở đó rồi, áo lông xanh đậm, trên cổ quấn một chiếc khăn len to dài mấy ngày trước Thành Hạ mua cho anh, ngày đó cô còn thuận tiện mua cho mình cái mũ màu trắng, Lâm Phóng nói đội lên giống như con sứa.

Hình như Lâm Phóng không nhìn thấy cô. Đi tới trước mặt anh phất tay một cái: “Này! Nhìn gì vậy?”

Lâm Phóng nghiêm trang: “Xa xa anh nhìn thấy một con sứa nhỏ bơi tới! Tới gần, định thần nhìn lại, hóa ra là em à.”

“Sứa so với rong biển anh là đồng loại, dường như đều đẹp cả.” Thành Hạ bĩu môi, tự nhiên đi cầm ngón trỏ Lâm Phóng lại phát hiện anh không có mang găng tay, vì vậy đành phải thôi, chuyển sang ôm lấy cánh tay anh: “Lâm Phóng, mình ăn cơm trước đi, em đói rồi.”

Bởi vì đang ở công viên phụ cận, ăn xong hai anh em đi bộ qua cũng tiện, tuy rằng là trời lạnh nhưng người đến xem băng đăng cũng không ít, gần như có thể dùng ‘người người nhốn nháo’ để hình dung, Thành Hạ cảm khái: có phải dân thành phố H đều tham gia không vậy? di3nddanlequyd0^[email protected]

Lúc này trời đã tối đen, tất cả đèn đều bật lên, ánh đèn chiếu lên băng càng thêm vẻ lộng lẫy, từ xa nhìn lại giống như thiên cung vậy.

Mặc dù thông tin đã đưa nói là rất đặc biệt, nhưng Thành Hạ thấy so với năm ngoái cũng không khác bao nhiêu, Lâm Phóng liền nhắc nhở cô, năm ngoái căn bản cô không đến xem, Thành Hạ lườm anh một cái: đó chính là năm trước, có thể thấy được rất không đặc sắc, cả thập kỷ cũng làm cho người ta mơ hồ.

Khi gặp Lữ Đồng, Thành Hạ lại cảm khái một lần, quả nhiên là dân thành phố H đều tham gia cả thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.