Đọc truyện Đội Thi Công Tình Yêu – Chương 22
Vừa cầm chiếc bánh ngọt đi vào phòng, Thành Hạ đã bị ‘đội chó săn’ bao vây nghiêm hình bức cung, cả người Thành Hạ đầy mồ hôi bưng chậu đi tắm rửa, kết quả là lại gặp người quen hỏi cô “Thành Hạ, cậu ra ngoài ăn cơm à?” Ban đầu, Thành Hạ còn nói quanh co cho qua, nhưng bị hỏi quá nhiều Thành Hạ liền cười híp mắt trả lời: “Ôi, tin tức lan nhanh như vậy à? Tớ không thấy truyền trực tiếp đấy.”
Nước lạnh dội ào ào lên người, Thành Hạ buồn bã gõ vào cánh cửa bên cạnh: “Aizz, người nổi tiếng cũng là người, sao không cho tớ một chút không gian riêng tư chứ?”
“Trách ai đây? Cậu là hoa đã có chủ, còn cua trái liếc phải làm gì, đây thuần túy không phải là dựa vào lăng xê để nổi tiếng sao?” Ở bên cạnh, Lâm Lâm nói.
“Hứ, bây giờ ngu mà dựa vào lăng xê để nổi tiếng à? Đều có quy tắc ngầm, ai còn quan tâm đến lăng xê. . . . . .” Thành Hạ nói.
“Sa đọa!” Lâm Lâm cũng đập cánh cửa: “Này, nói thật đi, đi ăn với ai vậy.”
“Đồng hương, trai đẹp.” Đồng hương Dải Ngân Hà.
“Có bạn gái chưa?” Bên cạnh lại hỏi.
“Cậu cũng là hoa có chủ rồi, còn muốn trái cua phải liếc à? Muốn làm gì?” Thành Hạ hỏi.
“Dưỡng mắt! À, đúng rồi, có phải tối mai gặp mặt ba bên cùng Tiếu ‘đẹp trai’ và người đẹp Khoa Sinh không? Tớ thấy khó chịu, Tiếu ‘đẹp trai’ nghĩ sao vậy chứ, cậu cũng đâu phải là mẹ cậu ta, cậu ta tìm bạn gái người trước người sau đều nhất định giới thiệu với cậu.” Lâm Lâm nói.
“Con mắt tớ tinh.” Thành Hạ nói. Cô không phải mẹ cậu ta, mà cô là vú nuôi của cậu ta – không có cơm ăn, cậu ta tìm cô.
“Đúng vậy, từ ‘người của cậu’ suy ra thì có thể thấy rồi. Mà này, cậu và anh ấy có hay KISS không?” Lâm Lâm hỏi.
Thành Hạ liếc mắt coi thường: “Ít xấu xa thôi.”
Lau khô qua loa rồi khoác áo ngủ vào, chuồn mất.
Mới vừa chuồn về phòng, lau qua mấy giọt nước bắn lên sách, điện thoại di động vang lên, có tin nhắn, là “Sao Mộc”.
Sao Mộc: “Về phòng rồi hả?”
“Rồi, anh về tới chưa?”
Sao Mộc: “Tới. Tốt nhất em học bài đi, buổi tối sợ là phải thức đêm đấy? Aizz, sinh viên đáng thương!”
“Đừng quên là ai tạo thành cục diện đáng thương của em hôm nay đấy.”
Sao Mộc: “Để thể hiện sự áy náy chân thành, thi xong anh mời em ăn.”
“Nghỉ là em về nhà luôn.”
Sao Mộc: “Về thành phố H à?”
“Đúng! Không thèm nghe anh nói nữa, em phải đọc sách đây, môn này thật là phiền chết người, thi xong chắc một lượng lớn tế bào não chết theo mất.”
Sao Mộc: “Không việc gì cả, tốc độ tế bào phân chia nhanh hơn so với tốc độ chết, đi học bài đi.”
Sách chưa đọc được hai trang, tên Tiếu Thanh lại gọi điện thoại nói cô ngày mai phải đi, Thành Hạ nghiêng đầu vừa kẹp điện thoại, vừa ăn chiếc bánh ngọt đó: “Ông Tiếu, tế bào não của tôi còn chưa chết hết đâu, không đến nỗi mau quên đến mức đó, biết chưa?”
“Vậy ngày mai mấy giờ gặp?” Tiếu Thanh hỏi.
“Này ông Tiếu, ông mời ăn cơm, gặp bạn gái của ông, sao ông lại hỏi tôi?” Thành Hạ cau mày cắn một miếng bánh ngọt: “Ngày mai báo cho tôi, đừng sớm quá, nóng lắm, không có chuyện gì nữa thì đừng quấy rầy, tôi đang cố gắng học bài.”
“OK, ngày mai gặp.” Tiếu Thanh cúp điện thoại.
“Aizz, đúng là tuổi trẻ!” Chu Nhược Nhược trăm năm vẫn một câu không đổi.
Ngày hôm sau, Thành Hạ thoi thóp ở phòng thư viện có máy điều hòa không khí, đúng lúc Phương Ngu và bạn trai đầu của cô ấy đang ở cách đó không xa, Thành Hạ suy nghĩ, không biết là Tiếu Thanh có mời Phương Ngu cùng đi không? Nếu cô đi, Phương Ngu có suy nghĩ gì không đây?
Thật phiền, so với môn chuyên ngành rách này còn phiền hơn.
Kết quả, đến buổi chiều có lẽ là muộn hơn ngày hôm qua một chút, Phương Ngu đến tìm cô, nói cùng đi ăn với Tiếu Thanh, lúc này tâm tình Thành Hạ mới thả lỏng chút.
Người đẹp khoa Sinh – Đinh Phương vẫn như lần gặp ở nhà kính trồng hoa ngày đó, vẫn bộ quần áo trắng, tóc dài xõa vai, Tiếu Thanh thì vẫn Tshirt, cao bồi, giày thể thao, Thành Hạ cũng ăn mặc như lúc ban đầu, lại nói, bọn họ hôm nay đều cùng mặc T shirtmàu trắng, Phương Ngu hôm nay mặc một chiếc áo kiểu phù thủy HP, váy màu xanh nước biển nhạt, đeo hai chiếc vòng tai to màu trắng, chân mang một đôi giày hở mũi, theo như con mắt thẩm mỹ của Thành Hạ, cô ấy so với Đinh Phương tuyệt đối là xinh đẹp. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3hdahl33qu4don.c0m.
Ánh mắt len lén so sánh giữa Đinh Phương và Phương Ngu, không biết có phải khi đối mặt với Phương Ngu thì thị giác Tiếu Thanh có điểm mù hay không nữa, Phương Ngu xinh đẹp modern như vậy đứng chung một chỗ với cậu ta rất cân xứng, thật không hiểu nổi.
Kiểu nói chuyện của Đinh Phương vẫn chậm rãi trước sau như một vậy, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, thỉnh thoảng nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Tiếu Thanh, sau đó khóe miệng nhẹ cười, bàn tay ngọc thon thon đôi khi khẽ vuốt tóc, loại động tác này có lẽ trong mắt đàn ông sẽ coi là đẹp, nhưng Thành Hạ lại thấy hơi đau dạy dày nhức gân cốt, người đẹp ơi, sợ tóc lòa xòa bọn tôi còn dứt khoát cắt đi đấy, vô tình cứ vuốt lên vuốt xuống tôi sợ cô làm rớt vào đồ ăn đấy!
Được rồi, cô thừa nhận những lời này tương đối ác độc, tuyệt đối cô là Thành tiểu nhân sinh lòng ghen ghét đối với người đẹp.
“Ê nhóc, nghỉ cậu về nhà à?” Tiếu Thanh hỏi.
“Ừ, về nhà nghỉ hè.” Thành Hạ hỏi.
“Khi nào cậu về?” Tiếu Thanh tiếp tục hỏi.
Thành Hạ cảnh giác, từ từ nhai cơm rồi nhìn khuôn mặt cười to đối diện: “Này, tớ nói Tiếu ‘đẹp trai’ này, cậu là hoa có chủ Thành Gia Lập Nghiệp được rồi, đòi ăn cơm của bạn thân vẫn thấy ngon sao?”
“Không phải cậu nói là bạn thân dùng để giúp nhau không tiếc cả mạng sống sao?” Tiếu Thanh hỏi.
“Không sai, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, có điều, gần như tớ chỉ hại cậu mà thôi.” Thành Hạ nói.
Đinh Phương mắt to chớp chớp, lại nghiêng đầu nhìn Tiếu Thanh, Phương Ngu cười.
“Cậu cũng quá tàn nhẫn rồi.” Tiếu Thanh nói.
“Tiếu ‘đẹp trai’, đừng trách Thành Hạ đối với cậu như vậy, cậu đều ‘ăn chùa’ của cậu ấy bao nhiêu lần rồi, quyên góp cứu đói cũng có mức độ thôi, thật sự coi người ta như trẻ con thì cậu cũng đừng gây tổn hại thế chứ.” Phương Ngu mỉm cười nói. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3ndanl3qu4don.com.
“Không phải chỉ ăn của cậu ấy vài bữa cơm thôi sao, keo kiệt vậy.” Tiếu Thanh nói.
“Này, cậu . . . . . .” Thành Hạ trợn mắt lườm Tiếu Thanh, chốc lát lại cúi đầu ăn cơm: “Thôi, coi như tới nuôi con chó nhỏ vậy.”
Một bàn chân to từ phía đối diện nhẹ nhàng đá cô một cái: “Chừa cho chút mặt mũi đi, bạn gái ở đây mà.”
Đồ vô sỉ, biết mặt mũi mà ở trước mặt người ta còn xin cơm ăn!
Thật ra thì bữa cơm này, bởi vì mọi người không có tiếng nói chung gì, nên ăn cũng không vui vẻ lắm, mặc dù là Tiếu Thanh mời, ăn xong rồi Tiếu Thanh còn muốn đi ca hát, Phương Ngu và Thành Hạ liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng lên tiếng: “Các cậu chơi vui vẻ nhé, bọn tớ không đi quấy rầy nữa.”
Sau đó, ai về nhà nấy, nên làm gì thì làm đó.
Chỗ ăn cơm cách trường học có một đoạn, nhưng Phương Ngu nói muốn Thành Hạ cùng đi dạo một lát, mặc dù Thành Hạ sốt ruột về học bài nhưng bạn bè mà, muốn đi dạo thì nên đi dạo.
“Thành Hạ, nói thật, tớ rất hâm mộ cậu, hâm mộ cậu và Tiếu Thanh có thể chơi chung tự nhiên như vậy.” Lời dạo đầu của Phương Ngu thiếu chút nữa làm cho Thành Hạ đụng vào cột điện. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3ndahl3quydon.c0m.
“Cái này có gì mà hâm mộ chứ?” Thành Hạ nói. Chơi chung tự nhiên – chẳng thấy ai chơi chung với Tiếu Thanh mất tự nhiên cả.
“Tớ thích Tiếu Thanh, đáng tiếc là ‘tình trong như đã, mặt ngoài còn e’, làm bạn thân với cậu ta là cách duy nhất có thể gần cậu ấy một chút, thật khó chịu, có lẽ Tiếu Thanh không cảm nhận được, cậu ấy thì cứ nói luyến thắng, cảm giác lại không nhạy bén, tớ rất khó chịu.” Phương Ngu nói, giọng yếu ớt.
Thích cậu ta mà cậu còn nhiệt tình yêu người khác ư?
“Vậy tình cảm cậu với Chương Minh, là thế thân sao? Đối với Chương Minh thì quá không công bằng.” Thành Hạ nói.
Phương Ngu ngẩng đầu nhìn trời: “Tớ cũng nói qua với Chương Minh là tớ có người trong lòng rồi, nhưng anh ấy nói tớ hãy cho anh ấy một cơ hội, tớ thật ích kỷ, tớ chấp nhận Chương Minh, coi anh ấy là phao cứu sinh, chẳng qua là giờ tớ đang cố gắng tìm hiểu anh ấy, tớ cũng hi vọng sẽ yêu anh ấy, mọi thứ như vậy là tốt đẹp rồi.”
Thành Hạ gật đầu một cái, nhưng không quá có thể hiểu được.
“Mặc kệ cậu yêu ai, tớ đều hi vọng các cậu vui vẻ bên nhau.” Thành Hạ nói.
“Cám ơn cậu, Thành Hạ.” Phương Ngu nói.
Thành Hạ nhún vai, khuyên người khác những chuyện lặt vặt thế này cô không giỏi.
Nhờ vào lần đi dạo này, tâm tư Thành Hạ có vẻ như dày dạn kinh nghiệm lên, không thổ lộ chuyện gì nhiều, chủ yếu chỉ động viên thôi. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanl3q4ydon.c0m.
Kỳ thi trôi qua rất nhanh, mọi người cũng về nhà với mẹ của mình, so với trước đây, Thành Hạ muốn về nhà nhanh hơn, bởi vì kỳ nghỉ hè này cô mới tính là có gia đình hoàn chỉnh.
Mẹ Thành và ba Lâm đi làm thủ tục tái hôn, Thành Hạ và Lâm Phóng ở phòng chờ có máy điều hòa không khí của Ủy ban nhân dân, dáo dác ngó vào bên trong.
“Kết hôn đơn giản như vậy, 200 nghìn là có thể kết hôn rồi.” Thành Hạ bùi ngùi: “Khó trách càng ngày càng nhiều người cầm Đăng ký kết hôn mà không coi ra gì, so với việc mua một phần đùi gà chiên cay còn dễ dàng hơn, bằng giá với một phần thịt gà cuốn Bắc Kinh cổ.”
“Sao em lại so sánh như vậy?” Lâm Phóng nhéo tai cô: “Kết hôn là thể hiện trách nhiệm, trách nhiệm cả đời đấy.”
Thành Hạ bĩu môi, chỉ vào hàng người ly hôn dài hơn so với hàng người kết hôn: “Giải thích thế nào đây?”
“Đây chỉ là số ít.” Lâm Phóng nói.
Thành Hạ liền chỉ vào hàng người kết hôn: “Anh không biết đếm à?”
Lâm Phóng vỗ tay cô ‘bộp’ một cái: “Sao em không học người tốt?”
“Ai? Người tốt ở đâu?” Thành Hạ bĩu môi, nhỏ giọng cằn nhằn: “Ngay cả ba mẹ mình đều là tan tan hợp hợp . . . . . . xu hướng của xã hội rồi, hợp rồi sẽ có tan, tan rồi ắt có hợp, đây là chân lý.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3hdahl33qu4don.c0m.
Lâm Phóng cười: “Lời này đừng để cho ba mẹ nghe thấy, tân hôn của người ta đấy.”
Thành Hạ cười ha ha: “Ba mẹ mình còn rất hiện đại đấy, trước khi kết hôn còn sống thử hai năm trước.”
“Bộp!” Đầu lại bị vỗ: “Cái con bé này không có suy nghĩ phải không?”
Thành Hạ xoa đầu nhìn Lâm Phóng: “Lâm Phóng, đến lúc đó anh cưới luôn hay là sống thử trước?”
“Không tới lượt em trông coi, cái đồ không biết học điều tốt.” Lâm Phóng lườm cô.
“Mẹ nói hai anh em các con, cứ gặp nhau là không có lúc nào yên tĩnh nhỉ?” Mẹ Thành xuất hiện, giơ lên cái bọc nhỏ.
“Mẹ, chúc mừng mẹ.” Thành Hạ đứng lên, cầm tay mẹ.
“Mọi người cùng vui!” Mẹ Thành nói.
Hả, nói như vậy, có đúng không?
Kể từ khi mẹ và ba tái hôn, Thành Hạ cảm thấy mình và ba có vẻ thân mật hơn chút, dĩ nhiên, so với Lâm Phóng thì không thân bằng.
Thành Hạ giặt tất thối cho Lâm Phóng, đã dùng thuốc tẩy ngâm hồi lâu rồi mà vẫn còn bốc mùi, Thành Hạ phải dùng khăn giấy vo lại thành hai cục nhỏ nhét vào lỗ mũi, còn không vừa ý than thở với Lâm Phóng: “Lâm Phóng, tất anh mà thối như vậy nữa phải lên giá đấy.”
“Kinh tế suy thoái, có việc làm thì nên quý trọng, đòi tăng giá á? Em không sợ là anh xa thải em à?” Lâm Phóng gác chân nằm trên ghế sa lon, vui vẻ hưởng thụ điều hòa không khí.
Thành Hạ như tên trộm chạy ra cửa toilet: “Thành thực khai báo, có phải tìm được người giặt tất rồi không? Ai vậy?” Hai bàn tay vẫn mang bao tay cao su, Thành Hạ chạy đến bên cạnh Lâm Phóng.
“Bốc mùi quá, mau cách anh xa xa một chút đi.” Lâm Phóng cố ý cau mày.
“Ai vậy? Nói mau! Không nói em sẽ . . . ” Thành Hạ giơ hai tay lên, cố ý khua khua ở trước mặt anh, làm như sắp bôi lên mặt anh: “Nói mau, có phải Lữ Đồng hay không?”
“Phải cái gì mà phải, đừng có mà đoán mò.” Lâm Phóng tựa vào ghế sa lon nhìn chằm chằm này hai cái bao tay nguy hiểm: “Anh trai em là muốn trước lập nghiệp sau mới thành gia.”
Thành Hạ mất hứng, quay lại toilet: “Người xưa đã nói, Thành Gia Lập Nghiệp, phải Thành gia trước sau đó mới Lập nghiệp, anh định làm ngược lại với lời dạy các cụ sao? Đừng lâu la nữa, nếu lâu thêm nữa, các cô gái tốt đều trở thành vợ người ta hết rồi, đến lúc đó anh có khóc thì cũng vô dụng thôi.” Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại di3ndanl3quydon.c0m.
Trong phòng khách, Lâm Phóng trợn mắt đứng dậy lẻn về phòng của mình khóa trái cửa lại, trong lòng không hiểu vì sao mình ở trong mắt em gái lại thành hàng ‘tồn kho’ chứ, nha đầu này còn càng ngày càng bà tám, không có việc gì chỉ thích hỏi người ta có đối tượng chưa, trái lại rất hợp với Lữ Đồng.
Nghĩ đến Lữ Đồng, lại nghĩ ngay đến đám bạn thân kia, lại thò đầu ra: “Hạ Hạ, bọn anh Vu nói muốn mời em uống rượu đấy.”
“Không rảnh, trừ khi anh nói cho em biết bạn gái của anh là ai.” Thành Hạ la.
Lâm Phóng lại đóng sầm cửa lại.
Trong thời gian nghỉ hè, tưởng là có thể gặp được Lữ Đồng, ai biết chị ấy lại không có ở trong nước, thấy kỳ nghỉ hè ngắn ngủn sắp kết thúc, Thành Hạ cũng sắp phải về trường rồi, định nói cho chị ấy biết chân tướng mà cũng không tìm được cơ hội.
Kỳ nghỉ này trôi qua rất yên tĩnh, trừ lên mạng tán gẫu cùng các bạn học, thì còn tiến hành thương lượng, trao đổi vô số lần với Sao Mộc về vấn đề hai bữa cơm, cuối cùng Sao Mộc cũng thỏa hiệp, nói mời cô ăn.