Đội Thi Công Tình Yêu

Chương 16


Đọc truyện Đội Thi Công Tình Yêu – Chương 16

Editor: Cogau

Nghỉ giải lao, Thành Hạ nhìn con vật lưỡng thê, hỏi: “Tiếu Thanh, cậu bảo đấy là vịt hay là chim vậy?”

“Chim!” Tiếu Thanh nói.

“Sao tớ lại cảm thấy nó là thiên nga vậy?” Thành Hạ nói.

“Đại loại cậu cảm thấy nó có điểm giống với cậu, có chút hơi thở đồng loại sao?” Tiếu Thanh nói.

Có giọng nữ êm ái nói tiếp: “Đó là chim thiên nga.” Hai người quay đầu, thì ra là cô gái ‘đồ trắng’ đang nói chuyện.

“Xem đi, tớ nói đúng rồi, chim thiên nga, chim là định ngữ, thiên nga là chủ ngữ.” Thành Hạ nói.

“Ấy. . . . . .” Giọng nữ êm ái có chút chần chừ, nhưng mà vẫn nói: “Chim thiên nga hay cũng gọi là vịt trời.”

“Cậu xem đi, vịt trời, hiểu chưa? Con vịt trời màu xám đấy.” Đến phiên Tiếu Thanh cười, nhưng chưa cười xong thì lại nghe tiếng nữ sinh kia.

“Chỉ là cách gọi như vậy thôi, vịt trời chủ yếu chăn nuôi ở vùng Đông Nam, người chăn nuôi ở Giang Tô thì gọi chúng là vịt xám bốn mùa.” Nữ sinh nói.

Thành Hạ và Tiếu Thanh đều không lên tiếng, muốn cho cô ấy nói hết lời, tránh bêu xấu mất mặt.

“Cho nên, mặc dù gọi chim, nhưng mà vẫn là vịt, chẳng qua là loại vịt lai trội thôi.” Nữ sinh thấy bọn họ không lên tiếng lại bổ sung.

“Nói cách khác, là loại vịt lớn?” Thành Hạ hỏi.

Cô bé ‘đồ trắng’ gật đầu, mỉm cười.


“Vịt hay chim cũng không cần phân biệt rõ, tay chân không chăm chỉ, cậu thật khiến cho người khác tức chết mà!” Thành Hạ quay đầu lại nói với Tiếu Thanh, sau đó đứng dậy phủi bụi trên quần đi xem hoa, cô mới vừa nghĩ, việc này cũng không thể làm không công, giá nào cũng phải kiếm được chậu hoa mang về.

Thật vất vả mới đến giờ nghỉ trưa, Thành Hạ đầu tàu gương mẫu định chạy thì thầy Vương dặn dò một câu: “Này cô nhóc, buổi chiều đừng tới trễ đấy!”

Thành Hạ buồn bực, nhiều người như vậy cơ mà, sao lại chỉ để ý mình cô vậy? Bộ dạng của cô giống như thường vi phạm lắm sao?

Đến nhà ăn ăn cơm, vì Chủ nhật rất nhiều người còn ngủ nướng chưa đi ăn, nên người không nhiều lắm, bưng khay chọn thức ăn lại đụng phải Giang Nam Đồng.

“Thành Hạ, em cũng tới ăn cơm à?” Giang Nam Đồng hỏi.

“Không ăn sẽ không có sức làm việc, thầy Giang, thầy thi đậu chứ ạ?” Thành Hạ hỏi.

“Ừ, thi đậu.” Giang Nam Đồng cười: “Chương trình học gần đây thế nào?”

“Cũng tạm ạ, giống như trước lễ vậy thôi.” Thành Hạ nói, làm Quản sinh, lúc nào cũng không quên hỏi thăm việc học nhỉ. Còn bút danh Sao Mộc, Hệ Ngân Hà nữa, cũng thật hay đấy.

“Ngày 1.5 đi chơi à?” Giang Nam Đồng hỏi.

Nhắc tới chuyện này, Thành Hạ cười gượng hai tiếng: “Không những đi chơi, về còn bị phạt nhiều hơn hai ngày.”

“Lúc ấy nên tìm người điểm danh hộ.” Giang Nam Đồng nói.

“Không nghĩ ra còn có thủ đoạn này.” Thành Hạ nói: “Nếu thầy Giang mật báo trước cho bọn em thì thật tốt.”

Giang Nam Đồng cười cười: “Thầy Vương ở nhà kính rất thú vị, phải để ý một chút cảm xúc của ông ấy.”


“Thầy Giang thật khéo hiểu lòng người.” Thành Hạ nói.

Thành Hạ, Giang Nam Đồng, Tiếu Thanh ngồi chung một chỗ ăn cơm, Tiếu Thanh gắp đồ ăn của Thành Hạ, ăn xong rồi còn chê: “Lần trước đã nói với cậu là tớ không thích ăn món này, sao vẫn mua thế?”

“Không thích ăn cậu còn ăn? Thật là, chưa từng gặp người ăn đồ ăn xin mà vẫn phách lối như thế đấy.” Thành Hạ đốp lại.

“Kẻ ăn xin cũng có tôn nghiêm.” Tiếu Thanh nói xong còn hỏi Giang Nam Đồng: “Thầy Giang, thầy thấy đúng không?”

“Chuyện này à, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào thì biết làm sao đây.” Giang Nam Đồng nói.

“Xem đi, về sau đừng phách lối như vậy, này, sao cậu vẫn còn ăn?” Thành Hạ nói, mắt thấy đôi đũa Tiếu Thanh di chuyển qua trước mặt cô.

“Không ăn cũng uổng.” Tiếu Thanh nói.

Ăn cơm no, hài lòng về phòng ngủ trưa, ngủ tới hơn một giờ thì bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, trong giấc mơ thầy Vương cầm cổ của con vịt trời nói “Cho mày trễ này, cho mày trễ này” sau đó bẻ rắc rắc gãy.

Nhờ cơn ác mộng này mà Thành Hạ đến đầu tiên, nhìn kỹ, con vịt trời vẫn còn, không bị bẻ đầu, lúc này mới yên lòng lại, thầy Vương thấy thái độ của cô tốt nên lúc này nói chuyện với cô sắc mặt cũng tốt hơn chút, trong lòng Thành Hạ đã sớm suy nghĩ về hoa cỏ nơi đây, lúc này dĩ nhiên là tùy cơ ứng biến, liền khen hoa cỏ ở đây như hoa tiên cỏ tiên bên dải Ngân Hà.

‘Ông chú’ Vương rất phấn chấn, Thành Hạ cũng vui, thuận tiện định ôm chậu hoa, ‘ông chú’ Vương vui vẻ giương cặp mắt: “Tôi biết cô nhóc nhà cô có rắp tâm khác mà.”

“Thầy Vương sáng suốt.” Thành Hạ nói.

“Để xem biểu hiện của cô hai ngày nay rồi nói, còn nhỏ tuổi mà miệng lưỡi trơn tru.” Thầy Vương nói.


Ai còn nhỏ tuổi ấy ha. . . . . .

Không biết nhờ từ trường kỳ quái của ai, buổi chiều lại có thêm mấy nữ sinh tới, Thành Hạ nghĩ có lẽ là tới thăm Tiếu Thanh, cô bé ‘đồ trắng’ buổi sáng giờ thay đổi thành áo T-shirt trắng, quần lửng trắng, tóc cột cao kiểu đuôi ngựa, phong cách lập tức từ Lục Bình thành Tử Lăng.

Có lẽ tên Tiếu Thanh được cả đám người đẹp cổ vũ nên Hormone tiết ra nhiều hơn, tới buổi trưa vẫn nghe cậu ta ở đó kể chuyện cười, một loạt tiếng cười như ‘chuông ngân’ thỉnh thoảng từ nhà kính trồng hoa truyền ra.

Buổi trưa, Thành Hạ ngủ không ngon cộng thêm trong nhà kính có vẻ ngột ngạt, cả buổi chiều lặp lại động tác buổi sáng một cách máy móc. Nghỉ giải lao, vẻ mặt trong trạng thái đờ đẫn đi ra ngoài hóng mát, sau đó lại đẫn đờ quay vào.

Buổi chiều cũng trôi qua, ra khỏi nhà kính trồng hoa thấy ở Hồ Bích Ngọc có vật màu đỏ đang nổi lềnh bềnh, Thành Hạ phát hiện ven Hồ Bích Ngọc xuất hiện một chiếc thuyền bằng tôn được sơn màu lam nhạt, trong thuyền rất khô ráo sạch sẽ, đáng tiếc không có mái chèo.

Sau khi rửa tay xong, ánh mắt Thành Hạ ngắm nhìn chiếc thuyền kia, nếu đi lên thì lấy gì khua nước đây? Còn chưa hành động thì đã có người trước cô một bước rồi.

“Ê nhóc, ở đây có cá. . . . . .” Tiếng một nam sinh ở trên thuyền nói với cô.

Đúng là đồ con nít chưa từng trải chuyện đời, thấy cá cũng hưng phấn như thế, đáng yêu thật, bên cạnh còn có mấy người đẹp vây xem nữa chứ.

“Cũng không phải là Nàng Tiên Cá, cậu vui mừng làm gì. Tự chơi đi, tớ đi đây.” Thành Hạ vẫy vẫy tay, thật may, lại tới lúc ăn cơm rồi.

“Chờ tớ một lát, cùng ăn cơm!” Người kia gào lên, sau đó Thành Hạ trơ mắt nhìn Tiếu Thanh bước hụt, rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe.

“Cứu mạng, này nhóc, cứu với. . . . . . Tớ không biết bơi. . . . . .” Tiếu Thanh vùng vẫy trong nước.

“Nếu ở chỗ này mà cậu cũng có thể chết đuối, coi như có bản lĩnh. Đừng vùng vẫy nữa, nước vẫn chưa tới eo cậu đâu.” Thành Hạ bĩu môi nói: “Này, không phải cậu vừa nói có cá sao? Thuận tiện bắt mấy con làm bữa tối đi, sáng mai gặp, đi đây.”

Khoảng cách giữa Thành Hạ và thuyền không xa, vừa đi chưa được mấy bước đã cảm thấy cánh tay và bắp chân mát lạnh, nghiêng đầu nhìn, Tiếu Thanh đang chống nạnh đứng trong nước cười xấu xa.

“Cậu làm gì vậy?” Thành Hạ đứng lại, cúi đầu nhìn, trên quần áo đều bị dính nước ướt.

“Hạ nhiệt giùm cậu, tớ thấy chiều nay cậu nóng tới nỗi đầu đầy mồ hôi.” Tiếu Thanh lại khom lưng vục nước hắt tới, nước hắt lên phần lớn rơi vào trước ngực Thành Hạ, hoàn hảo là màu đậm không rõ ràng.


“Cậu hâm à?” Thành Hạ vừa cười hỏi, ánh mắt vừa nhìn xung quanh, người thiết kế hồ thật là hay chứ, ven bờ có khá nhiều đá.

Khom lưng lượm hòn có thể cầm, đi vài bước tới mép nước: “Tiên sư ông, có bản lĩnh thì đứng yên đừng có nhúc nhích.”

Nhóm nữ sinh vây xem phía sau có người hét lên.

Tiếu Thanh không chống nạnh nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Vì cách mạng thắng lợi, nã pháo vào tớ đi!”

“Hừ” ——”Phù phù” ——”À? ! A. . . . . . Ha ha. . . . . .”

Hòn đá ném xuống làm bọt nước văng lên, Tiếu Thanh cũng thuận tiện vốc nước lên làm ướt cả tóc và mặt.

Thành Hạ nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, vỗ tay phủi bụi: “Nã pháo vào cậu cũng lãng phí pháo đạn thôi. Này ông Tiếu, hưởng thụ đi, tôi đi trước . . . . . .” Đi chưa được bao xa, đã nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau, cô chưa kịp xoay người lại đã bị ôm từ phía sau, sau lưng dính sát vào một lồng ngực, lực ôm xuýt chút nữa làm cô nghẹt thở, hơn nữa hình như có cái tay để sai chỗ thì phải.

Thành Hạ ngẩn người, quên cả phản ứng.

“Nha đầu thối, cậu thật xấu xa, Tiếu ta dễ dàng bị bắt nạt vậy sao?” Đầu đỉnh có một âm thanh lớn tùy tiện cười nói.

Phía sau lưng cô đột nhiên thấy lạnh.

“Ê nhóc, mặt cậu . . . mặt cậu đỏ thế?” Mặt của Tiếu Thanh ló ra từ bên cạnh, hơi kinh ngạc: “Này, không phải là chưa từng được ôm chứ? Tội nghiệp thế. . . . . .” Hoàn toàn không ý thức được ‘móng vuốt sói’ của cậu ta để sai chỗ.

Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang dội ở bên Hồ Bích Ngọc, làm cho vô số người quay đầu lại nhìn.

“Tiên sư nhà ông chứ!” Thành Hạ lại đạp cho cậu ta hai phát, không đạp cái thứ ba là sợ nếu như chân cậu ta tàn phế thật thì sau này cô phải nuôi cả đời: “Nghỉ chơi một học kỳ!”

Đỏ mặt chạy đi, xem ra cũng không cần tới nhà ăn nữa rồi, chờ chuyện ồn ào này qua đi rồi tính.

“Một học kỳ quá dài, một ngày! Không, một tiếng thôi!” Phía sau là giọng oang oang của Tiếu Thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.