Đọc truyện Đôi Ta Còn Gặp Lại ? – Chương 21
Sau giờ học, Việt Hoàng chạy qua lớp tìm Ngọc Hân. Lần đầu tiên trong đời chủ động đến tìm cô quả thực có chút gì đó hơi kì quái, nhưng thôi đành hi sinh bản thân vì mục đích lớn hơn.
Thầy Quốc Trọng vừa từ trong lớp ra, nhìn thấy cậu vội gọi lại.
-Này! Việt Hoàng!
-Dạ! Thầy! -Cậu cúi đầu chào.
-Em rỗi ko? Thầy muốn gặp em một lát!
-Dạ cũng được! Nhưng nhanh lên thầy nhé!
Hai thầy trò đi lại phía cuối dãy phòng học, các học viên đã về phòng hết nên cũng tiện bề nói chuyện.
-Em suy nghĩ lại đề nghị của thầy chưa?
-Nếu là việc ở lại đây làm giảng viên thì em ko đồng ý!
-Với tư cách là bạn thân của bố em, thầy khuyên em hãy từ bỏ ý định ấy đi.
-Thầy! Em biết việc thầy mời em làm trợ giảng ở lớp là muốn em quen với việc giảng dạy, nhưng mục đích em vào ngôi trường này ko phải là trở thành giảng viên! Em cũng ko có ý định trả thù ai cả! Em chỉ muốn làm rõ mọi chuyện. Vậy nên xin thầy tôn trọng quyết định của em.
Thầy Quốc Trọng thở dài, tay khẽ xoa trán. Thầy ko muốn việc trước kia lại xảy ra tương tự, huống hồ người bạn chí cốt của thầy đã giao cậu con trai này để thầy dạy dỗ thật tốt.
-Việt Hoàng! Đừng khuấy động mọi chuyện trong quá khứ lên nữa!
Việt Hoàng lạnh lùng ko đáp lại yêu cầu kia. Chỉ cúi đầu chào thầy rồi quay đi. Im lặng đồng nghĩa với việc quyết định của cậu ko bao giờ thay đổi, thầy biết điều đó nên có phần hơi phiền lòng.
Ngọc Hân đứng đợi sẵn trước cửa lớp, cô hơi nóng lòng, cũng có chút vui nữa. Lần đầu suốt từ khi gặp nhau tới giờ cậu chủ động hẹn cô ở đây, lại là người đến tận lớp tìm cô, giống như hoàng tử đến lâu đài gặp công chúa vậy, cho dù mục tiêu của nó ko phải là cô.
-Anh Việt Hoàng!
Nhìn thấy bóng chàng trai thong thả bước từ xa, Ngọc Hân vội reo lên, vẫy tay ra hiệu.
Cậu lại gần cạnh cô, hờ hững nhìn xuống sân trường. Sắp sang đông, lá vàng rơi gần hết, nhuốm vào lòng người cảm giác buồn kì lạ.
Thấy cậu cứ đứng tựa vào cửa lớp mà chẳng nói gì, Ngọc Hân e dè liếc mắt qua chỗ cậu nhắc khéo.
-Anh!
Việt Hoàng chẳng có phản ứng gì, vậy nên cô cũng biết ý im lặng, tựa lưng vào tường. Cô biết trước cậu đến đây đâu phải vì cô.
Dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân, có cả tiếng gọi lanh lảnh.
-Ngọc Hân! Ngọc Hân!
Việt Hoàng vội quay người lại, chăm chú nhìn về phía sau Ngọc Hân. Cậu hít thật sâu, thở dài để trút hết mọi phiền toái trong đầu.
-Em đã nói chuyện với Bạch Vân chưa?
Ngọc Hân giật mình rồi hiểu ngay ý cậu.
-Ak! Vẫn chưa! Sao anh ko tự đi mà hỏi?
-Tôi hỏi ko tiện! Tôi muốn để em tạo niềm tin với Bạch Vân trước đã!
-Ukm! Mà hóa ra lâu nay anh tiếp cận cậu ấy cũng chỉ vì chức giám đốc cao chót vót của ông bố?
-Vậy em nghĩ tôi vì gì mà phửi làm vậy? Tôi muốn em đảm bảo rằng Bạch Vân tin tưởng vào tôi, sau này khi có chỗ đứng vững trong ngành, tôi sẽ nhớ đến em.
Túi nước trên tay người thứ ba rơi xuống nhưng ko làm ai giật mình cả. Bạch Vân vội vàng chạy xuống cầu thang thật nhanh. Cô suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều về cậu. Trước khi vào học viện, điều Bạch Vân lo lắng nhất chính là việc mọi người khết thân với cô chỉ vì chức giám đốc của bố, vậy nên đã ko nói cho ai biết về gia đình cũng như bố mình. Cô còn tưởng đã gặp được một người bạn tốt như Ngọc Hân và Việt Hoàng thật chẳng còn gì tốt hơn, nhưng cuối cùng lại bị bọn họ lợi dụng.
Nếu hôm nay ko vô tình nghe được, có lẽ cô vẫn còn mù quáng trong thứ tình bạn rởm kia. Ban nãy Ngọc Hân nói hơi đau đầu, lại phải đứng ở lớp đợi Việt Hoàng có chút việc nên nhờ cô đi xin dầu, tiện thể mua luôn nước cho ba người. Khi về đến nơi thì thành ra như vậy, hóa ra Ngọc Hân đuổi khéo cái đuôi là cô để tiện nói chuyện với Việt Hoàng.
Bạch Vân thấy lòng nặng trĩu. Cô ngồi dưới gốc cây lớn, nhặt mấy chiếc lá rụng. Cô ko khóc, đúng hơn là ko thể khóc, hình như quá đau để khóc. “Việt Hoàng cũng chỉ là bạn bình thường, có gì mà mày phải buồn. Biết sớm lại tốt cho mày, vậy nên ko phải buồn. ” Bạch Vân biết vậy nhưng vẫn thấy cổ họng nghẹn ứ. Cô dần dần thấy lồng ngực mình nhói lên, hai mắt cũng trĩu nước. Cô mở to mắt, ngửa mặt lên cao cố gắng để nước mắt ko rơi. “Nhưng ko biết có lẽ vẫn tốt hơn! Sao mình lại buồn vậy chứ? “
Gió thu vờn khẽ trên mái tóc dài đã được tết bím, chiếc mũ xanh nằm ngay ngắn trên thảm cỏ. Cô gái tựa cằm vào đầu gối, đôi mắt buồn bã nhìn vào khoảng không. Thế giới trước mắt chỉ toàn là hình ảnh của cậu, dù cố gắng làm nhòe đi bởi nước mắt thì bóng dáng Việt Hoàng vẫn rõ mồn một. Cô ko buồn vì Ngọc Hân, cô bạn rất yêu Việt Hoàng vậy nên sẵn sàng làm mọi chuyện vì cậu, đó là lẽ đương nhiên. Việt Hoàng mới chính là kẻ đã lợi dụng cô, lừa dối cô. Ko nhớ đến nỗi buồn đau -đó là phương châm sống của Bạch Vân. Cô cố gắng ko nhớ đến cậu nhưng vô ích.
Bàn tay rắn rỏi nào đó khẽ vỗ vai cô khiến cô giật mình quay lại.
-Cô bé! Em để quên đồ này!