Đọc truyện Đời Sinh Viên Khổ Nạn – Chương 58: Cuộc thi chạy cự ly dài
Vũ Đạo đối xử lạnh nhạt, vô tình khiến tôi vô cùng đau lòng, thậm chí tôi rất sợ phải nhìn thấy anh. Vì vậy tôi quay về ký túc xá ở, chỉ đến cuối tuần mới về thăm mẹ Võ. Lúc này, Tiểu Dư đã có bạn trai; Giả Họa vẫn lẻ loi một mình như trước, rốt cuộc nam sinh cậu ấy thích là ai vẫn là một câu đố chưa có lời giải; Phạm Thái vẫn cự tuyệt mọi sự săn đón của đám con trai, trái tim cậu ấy luôn hướng về cậu bạn thời trung học Lưu Thực, nhưng Lưu Thực lại không hề có biểu hiện gì đáp lại tình cảm này. Còn tôi, sau khi trở nên xinh đẹp hơn, không những không được Vũ Đạo để ý mà còn làm anh ấy xa lánh tôi, anh lạnh nhạt khiến tôi đêm đêm mất ngủ, chẳng thể cảm nhận được không khí mùa xuân đang đến.
Ngày hôm đó, tôi đến khu ký túc xá nam tìm người như mọi lần, chú quản lý đột nhiên ngăn cản tôi, lớn tiếng nói : “Nữ sinh không thể vào ký túc xá nam sinh !”
“Quy định này có từ lúc nào vậy ?”
“Từ lúc thành lập trường đã có rồi !”
“Nhưng trước đây cháu vẫn đến mà.” Vừa nói tôi vừa đưa chú quản lý túi đậu phộng, “Chú không nhớ cháu à ?”
Chú quản lý chỉ tay vào tôi, há miệng nửa ngày mới nói thành lời : “Sao cháu lại biến thành như thế này ?”
“Cháu đi giải phẫu thẩm mỹ !”
“Từ nam giải phẫu thành nữ à?” Chú quản lý giật mình, con ngươi trợn lên như muốn rơi xuống đất.
“Không có, chỉ sửa mũi thôi.”
“Cháu … Trước đây không phải là con trai sao?”
“…” Tôi đau khổ sờ sờ gương mặt mình, lại cúi đầu liếc nhìn ngực. Bà Trương ơi, bà đi thành lập đội quân “Chọc người tức chết mà không cần đền mạng” đi! Cháu giới thiệu cho bà một ông chú làm thành viên chủ lực này!
(Ghi chú : Từ đó, tôi mất đi quyền lợi ngang nhiên ra vào khu ký túc xá nam. Nhưng mất cái này lại được cái khác, nhờ có giải phẫu thẩm mỹ, mỗi khi tôi ra ngoài đều có người nhận ra chính xác giới tính của tôi ! Mặt khác, tôi bắt đầu nhớ đến tên trộm kia, thị lực của anh ta thật là tốt, trong tình huống ấy mà vẫn có thể nhận ra tôi là con gái, bản lĩnh đúng là không đơn giản mà! Thông báo đến kẻ trộm: Anh zai à anh đang ở nơi đâu ?! Tôi tìm anh vất vả quá!)
Đến tháng tư, Đại hội thể dục thể thao mùa xuân cũng đang đến gần. Để giải quyết tình trạng mất ngủ của bản thân, tôi đăng ký thi chạy ở nội dung 1600m, quyết định mỗi đêm đến sân tập chạy bộ xong rồi mới quay về ngủ. Ngày đầu tiên chạy bộ, tôi tình cờ gặp phải Ngô Ngọc, cậu ta cũng đăng ký thi chạy nội dung 1600m dành cho nam. Ngô Ngọc đề nghị chúng tôi cùng tập với nhau, tôi nghĩ chuyện này cũng chẳng có gì là khó, vì vậy nhận lời chạy bộ mỗi đêm cùng cậu ta.
Từ lúc bắt đầu chạy bộ, vấn đề mất ngủ của tôi liền được giải quyết hoàn toàn, nhưng vẫn không thể làm tôi không nghĩ đến Vũ Đạo. Có một lần vừa chạy xong, Ngô Ngọc đưa tôi mượn khăn mặt lau mồ hôi, tôi liếc nhìn sân tập chợt bắt gặp một bóng lưng quen thuộc, trong lúc hoảng hốt tôi cứ ngỡ đó là Vũ Đạo, rồi lại nhanh chóng bừng tỉnh, cười mình thật quá ngốc.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn đến bệnh viện tìm bác sĩ Võ, bởi vì những lúc không vui, chỉ cần nhìn thấy anh, tâm trạng tôi liền vui vẻ trở lại, nhưng tôi cũng không nói chuyện về Vũ Đạo với anh. Tôi vẫn cho rằng bác sĩ Võ không bao giờ có chuyện phải lo nghĩ, cho đến một ngày, khi tôi đến tìm anh, đứng ngoài cửa thấy anh đang nhíu mày trầm tư, tôi lặng lẽ quay về. Thì ra mỗi người đều có phiền não của riêng mình, chỉ là lúc bác sĩ Võ ở bên cạnh tôi, anh luôn bày ra dáng vẻ tươi cười, hạnh phúc mà thôi.
Hôm nay là ngày diễn ra Đại hội thể dục thể thao mùa xuân, Vũ Đạo và cả lớp đến tham gia cổ vũ, tôi rất vui, tuy rằng phần lớn thời gian anh đều im lặng, nhưng việc tôi có thể đứng bên cạnh anh cũng làm tôi thấy vô cùng hạnh phúc rồi. Đại hội vừa mới bắt đầu đã thấy bác sĩ Võ dẫn y tá mang cáng cứu thương tới. Bác sĩ Võ vừa đến, các nam sinh vội vàng né xa nhường đường khiến anh rất vui vẻ. “Tiểu Dung, khi nào mới đến lượt em thi 1600m?”
“Anh yên tâm, em không ngã được đâu, không cần anh đem cáng cứu thương đến chăm sóc đâu.” Tôi bất mãn nhìn nó.
Đang nói chuyện, đã thấy đến nội dung chạy 100m vượt chướng ngại vật dành cho nam, tiếng súng vừa vang lên, các tuyển thủ đồng loạt xông lên, trong nháy mắt đều thuận lợi vượt qua chướng ngại vật đầu tiên. Tiểu Dư hô to : “Mau nhìn kìa, nam sinh đang chạy dẫn đầu đẹp trai thật!”
Ánh mắt các nữ sinh đồng loạt nhìn về phía nam sinh ấy, không biết có phải vì ánh mắt và đầu óc của đám nữ sinh khoa lý mang tính quấy rối quá mạnh hay không mà khi bạn nam sinh ấy đang vượt qua chướng ngại vật thứ hai, quần đùi vô tình bị vướng vào chướng ngại vật, chỉ nghe “rẹt” một tiếng, quần rách. Bọn tôi hoảng sợ hét lên một tiếng, ánh mắt của các nữ sinh đồng loạt mở thật lớn. Bởi vì sự cố ngoài ý muốn này, nam sinh đó bị rối loạn nhịp chạy, sau khi vượt qua chướng ngại vật liền nặng nề rơi xuống đất, xem ra bị ngã không nhẹ chút nào.
Giây tiếp theo, bác sĩ Võ đã lao đến, đem vị nam sinh nằm bất động như heo chết kia ném lên cáng rồi khiêng trở về. Tiểu Dư nhìn theo bạn nam sinh, xúc động thốt lên : “Nhìn gần càng thấy đẹp trai!”
Bạn trai của Tiểu Dư đứng bên cạnh giận dữ liếc nhìn cô, cô thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ : “Xem ra mình chỉ có thể thầm mến cậu ấy thôi !” Ồ, mặt bạn trai của Tiểu Dư tái nhợt ! Có lẽ vì năm nay ăn nhiều rau chân vịt quá chăng ?
Bác sĩ Võ vui vẻ nói với tôi : “Tiểu Dung, em cố gắng lên nhé, anh phải đi về trước đây !” Nói xong liền vác theo nụ cười kinh khủng ấy đưa cậu nam sinh kia đi. Không cần tôi cầu nguyện, có lẽ lúc này các nam sinh khác đang thành tâm chắp tay đọc kinh siêu độ cho anh bạn đang nằm trên cáng rồi !
Không lâu sau, đến lượt thi chạy 1600m của tôi. Trước khi thông báo vang lên, tôi quay sang yêu cầu Vũ Đạo : “Anh hai, nếu em chạy về đầu tiên, cuối tuần anh xuống bếp nấu cho em ăn nhé !”
“Chờ em chạy về đầu tiên rồi hãy nói ” Vũ Đạo để lộ ra dáng vẻ tươi cười mà đã lâu tôi không được thấy. Nụ cười của anh khiến tôi lâng lâng vì hạnh phúc, sự hăng hái lan tràn khắp cơ thể tôi.
Tiếng súng vừa vang lên, tôi liền xuất phát. Ở vòng chạy đầu tiên, lúc chạy ngang qua khoa lý, tôi nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Đạo, thấy anh dựa lưng vào lan can, nháy mắt với tôi. Tôi vui quá nên không để ý, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã, nét mặt Vũ Đạo liền căng thẳng, sau thấy tôi không sao, mới lắc đầu cười một cách bất đắc dĩ. Ở vòng chạy thứ hai, tôi vẫn giữ vị trí thứ hai, khi chạy ngang qua khoa lý lần nữa, các bạn học hò hét cổ vũ tôi, tôi lại nhìn về phía Vũ Đạo, thấy anh lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm. 800m kế tiếp không dễ chạy chút nào, nhưng nghĩ đến việc lần thứ hai Vũ Đạo xuống bếp vì tôi, tôi dồn hết sức lực để chạy. Ở nửa vòng chạy cuối, sức lực tôi gần như cạn kiệt, tôi cắn răng, cố gắng ép đôi chân nặng nề chạy nhanh hơn. Bạn học đang chạy dẫn đầu cũng cố gắng tăng tốc, chúng tôi bắt đầu tranh đoạt vị trí dẫn đầu. Trong đầu tôi lúc này chỉ có nụ cười của Vũ Đạo, dần dần, “Tôi muốn vị trí thứ nhất” trở thành suy nghĩ mãnh liệt trong đầu tôi, đẩy tôi chạy về phía đích đến ! Thấy tôi sắp chạm vào đích đến, bạn nữ sinh luôn dẫn đầu từ nãy giờ cố ép bản thân lao tới nhưng dưới chân đã mềm nhũn, trước khi ngã sấp xuống, cô ta đột nhiên đưa tay kéo quần tôi. Mà lúc này tôi đang dang tay, dáng vẻ tươi cười thoải mái ! Kết quả là tôi lôi theo nữ sinh đang túm quần tôi cùng lao về đích, sau đó bị cô ta đẩy cho ngã sóng soài trên mặt đất.
Lần thứ hai xuất hiện cảm giác ấm áp nơi mũi, shit thật, sau này nhất định phải đi nâng ngực, bằng không mỗi lần ngã xuống, không có bộ ngực chống đỡ thì sớm muộn gì cái mũi này cũng trở lại dáng vẻ méo xẹo như trước kia thôi ! Tôi lồm cồm bò dậy, tay ôm lấy mũi, mắng cô ta : “Ngực quá lớn nên mới đứng không vững, có ngã thì ngã một mình, tại sao lại lôi tôi xuống nước ! Cậu có ngực lớn, còn tôi chỉ có cái mũi cao, cậu ~ cậu quá ác mà !”
May mà không bị lộ hàng, tôi vừa mắng vừa kéo quần lại đàng hoàng, rồi nhanh chóng phóng đến trước mặt Vũ Đạo, hớn hở nói : “Cơm của em !”
“Ha ha !” Hiếm khi thấy Vũ Đạo cười thành tiếng như vậy, “Đã mệt đến thế này mà vẫn không bỏ được cái tính ấy !” Vũ Đạo nghiêng người nâng đầu tôi, vừa dùng khăn tay lau máu cho tôi vừa nói : “Đầu óc em đơn giản, quả nhiên có thể giảm bớt gánh nặng cho hoạt động thể thao !”
Tôi bất mãn hỏi lại : “Anh coi thường những người tham gia thể thao à ?”
“Anh chỉ nói là người đơn giản như em thường rất giỏi trong lãnh vực thể thao, chứ không có nói nguời chơi thể thao giỏi nhất định phải là người đơn giản ! Cái này không phải là định lý thuận nghịch đâu.”
Tôi bĩu môi, nghĩ thầm, người ta cố gắng chạy về nhất là vì anh, lại còn bị thương nữa, anh không thể nói vài câu dễ nghe cho người ta vui à?
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, tiếng súng báo hiệu nội dung thi chạy 1600m dành cho nam sinh đã vang lên. Nhớ đến Ngô Ngọc cũng tham gia thi đấu, tôi liền chen lên phía trước để nhìn cho rõ. Lúc Ngô Ngọc chạy xong vòng đầu tiên, cậu ấy quay về phía tôi đưa tay làm dấu hiệu quyết thắng. Mỗi lần chạy xong một vòng, cậu ấy lại nhìn về phía tôi, tuy tôi cũng cố gắng hò hét ủng hộ nhưng giọng của tôi luôn bị những tiếng hò hét của đám nam sinh nhấn chìm.. Kết thúc cuộc thi, cậu ấy đứng thứ hai. Tuy rằng khiến người khác thấy tiếc, nhưng những tiếng hoan hô bên khoa lý cứ vang mãi. Lúc này, tôi mới quay lại tìm Vũ Đạo, nhưng bóng dáng anh đã biến mất từ lúc nào.