Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 19: Sự kiện ăn sâu


Đọc truyện Đời Sinh Viên Khổ Nạn – Chương 19: Sự kiện ăn sâu

Buổi sáng thứ năm tiếp tục cố gắng đi điểm danh hộ, lần này tôi thông minh, mang theo một bộ quần áo và mũ, sau khi điểm danh chỗ Trương Văn xong, tôi tìm một chỗ mặc áo đội mũ vào rồi lại chạy đi tìm thầy giáo thể dục của Tiểu Dư để điểm danh. Tìm hết nửa ngày mà vẫn chưa thấy, thì ra hôm nay thầy giáo ấy không đi làm, đổi lại Trương Văn sẽ điểm danh sinh viên giúp thầy ấy. Tôi ngang ngược đi qua đó, ai biết vừa mới đưa tấm thẻ ra đã bị Trương Văn nhận ra rồi, “Cô cho rằng cô khoác thêm cái áo lót có tay vào thì tôi không nhận ra cô sao? Vưu Dung!”

“Cái áo lót có tay này được gọi là áo măng tô!” Tôi hậm hực đáp lại rồi quay về kí túc. Lần này Tiểu Dư cũng lười chẳng thèm mắng tôi, cô ấy cầm lại thẻ của mình rồi bỏ lại một câu, “Trông chờ cậu điểm danh cho mình thì từ học kì này trở đi có khi mình bỏ tiết hết!”

Buổi sáng trong giờ của giáo sư Lý Giản, có rất nhiều nam sinh vẫn buồn ngủ gà gật, sau khi nghe Tiểu Dư nói tôi mới biết hôm qua kí túc nam sinh mua máy tính tập thể, tối qua dĩ nhiên là bọn họ chơi game online đến sục sôi trời đất mà. Xem ra tôi phải chuẩn bị tốt bài diễn của mình để giành bộ máy tính giải thưởng kia thôi.

Trong giờ, không biết đám nam sinh lấy đâu ra một con sâu xanh khá to, nữ sinh nhìn thấy liền tránh xa thật xa, thậm chí còn có người đột nhiên bị dọa đến mức thét lên chói tai. Tôi hoàn toàn không thể hiểu được!

Vì chuyện điểm danh buổi sáng nên tôi đang bực bội nằm bò ra bàn. Aiz, lúc ba người bọn họ điểm danh giúp tôi đâu có khó khăn như vậy nhỉ? Tôi đang suy nghĩ đến ngây người thì đột nhiên một cậu nam sinh nào đó nghịch ngợm, ném con sâu lớn đó về phía nữ sinh bọn tôi, còn con sâu đó lại vừa khéo rơi đúng lên đầu tôi. Phạm Thái lúc này đã vội vàng hốt hoảng chạy khỏi chỗ ngồi, Tiểu Dư lại không sợ, cô nàng ấy ngồi đó cười tôi đội con sâu nhìn rất tức cười.


Tôi lấy con sâu từ trên đầu xuống, cầm trên tay, dùng khăn đỏ chà chà, lẩm bẩm nói: “Không béo lắm!” sau đó bỏ tọt vào miệng.

Toàn bộ đám bạn học kinh ngạc!

Tôi nhai mấy cái, điềm nhiên như không có chuyện gì, nằm bò ra tiếp tục ngẩn người. Tôi phát hiện con sâu này không ngon như mấy con sâu mà mẹ tìm cho tôi hồi nhỏ, cũng phải thôi, nhớ năm đó mẹ nói mẹ tìm cho tôi toàn loại nhiều protein nhiều dinh dưỡng mà, xem ra còn mập mạp hơn con này. (Mẹ cô nuôi cô giống loại động vật gì vậy?)

(Ghi chú: Sauk hi tôi xui xẻo quay về phòng thì bị Tiểu Dư ép đánh răng rất nhiều lần, đánh đến mức lợi đau điếng. Còn đám nam sinh thì từ đó trở đi không chơi trò sâu xiếc gì trước mặt bọn con gái nữa. Điều khiến tôi đau khổ là lại có người vì chuyện này mà âm thầm gọi tôi là ‘sinh viên cầm thú’! Chẳng lẽ tôi và Vũ Đạo có điểm giống nhau sao? Tôi không tin đâu…)

Trên đường quay về kí túc tôi đi qua bệnh viện trường, quỷ tha ma bắt lại đụng phải bác sĩ Trương ‘muỗi’, nói anh ta là muỗi, là vì anh lúc nào cũng muốn hút máu tôi, hai là anh ta thật sự lúc nào cũng nhìn chòng chọc tôi. Bác sĩ trương quen thói lại bảo tôi đi rút máu, tôi không có thời gian để sợ hãi mà chạy thục mạng, bác sĩ Trương la lớn sau lưng tôi: “Thời gian giống như rãnh ngực của phụ nữ vậy, bóp thế nào thì vẫn còn đó!”


Tôi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, phẳng lì!

Lúc ăn trưa, Lưu Phấn chuẩn bị biểu diễn ảo thuật trong chương trình Trung thu đột nhiên nhận được tin bố mình bị bệnh phải vào viện, cô ấy lập tức thu dọn đồ đạc quay về miền nam, còn tiết mục của cô ấy cuối cùng được quyết định sẽ do nữ sinh lớp thể dục nhịp điệu thay vào, vì thế tôi lại bất hạnh bị tóm lấy làm tráng đinh. Điều khiến tôi buồn bực là, nguyên nhân tôi bị chọn, thực ra là do nữ sinh khoa Vật lý quá ít, bọn họ cũng chẳng còn ai khác để chọn. Aiz, đợi sau này tôi trở chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ, tôi nhất định hô hào đông đảo phụ nữ hãy nhiệt tình yêu thích học Vật lý!

Chương trình Trung thu chỉ còn mấy ngày đếm trên đầu ngón tay, đám nữ sinh quyết định buổi sáng sẽ bắt đầu luyện tập chuẩn bị tiết mục. Vị trí biểu diễn của tôi bị xếp vào hàng cuối cùng, bởi vì phần lớn nữ sinh đều chọn aerobic là môn học tự chọn, còn đứa chọn Không thủ đạo như tôi thì nhảy tương đối khó khăn, vậy nên bọn họ yêu cầu tôi cũng không quá cao, chỉ yêu cầu tôi có thể tập giống động tác của người đằng trước, dừng tỏ ra quá bất ngờ là được rồi. Bị tra tấn như một con rối như thế suốt cả sáng, tôi quyết định chiêu đãi mình, vì thế tôi cùng Phạm Thái hai người đi ăn KFC.

Ai ngờ lại gặp Chu Hữu trước cổng trường, cậu ta thấy chúng tôi định đến KFC thì mặt dày mày dạn đi cùng. Nói thật một câu, tôi thật sự ngưỡng mộ nghị lực theo đuổi con gái bất khuất của cậu ta. Xem ra xấu trai mà không biết vận dụng thủ đoạn và tinh thần như vậy thì khó mà ôm được mỹ nhân về. Nhưng cậu ta cũng đúng thật là, mỗi lần gặp chúng tôi đều vào đúng lúc tâm trạng tôi không tốt! (Cô vào Đại học, hiếm có lúc nào tâm trạng cô tốt!)

Đến KFC, tôi và Phạm Thái gọi hai phần ăn, lúc định trả tiền thì Chu Hữu đột nhiên lên trước tranh trả tiền, vẻ mặt nịnh nọt nói với Phạm Thái: “Mình mời cậu, tiện thể cũng mời luôn bạn cậu.”


Gì cơ? Tôi là cái đứa được ‘tiện thể mời’ sao? Tôi nổi điên, nói với cô phục vụ: “Tính thêm giùm, cảm ơn.”

Cứ như vậy, tôi đắc ý cầm lấy phần KFC miễn phí, rời khỏi KFC trước ánh mắt tức giận lại không biết phải làm sao của Chu Hữu.

Buổi tối là giờ tiếng anh, sau khi trải qua ‘sự kiện ABC’ tuần trước, mặc dù tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng cũng chẳng dám lười biếng, dù sao thầy giáo tiếng anh lúc nào cũng chằm chằm nhìn cái đứa sinh viên bất lương có tiền án tôi đây. Nhưng mà, phản ứng thuộc về bản năng của cơ thể con người thì ý chí rất khó khống chế, nhất là với đứa ý chí yếu đuối như tôi. Chẳng bao lâu, tôi đã ngủ gục. Giật mình hoảng hốt vì mới ngủ được mấy giây thì đã bị Tiểu Dư lay dậy, nói là thầy đang hỏi tôi. Quả nhiên thấy giáo viên tiếng anh đen mặt lại chỉ tay vào chữ ‘ML’ trên bảng, hỏi tôi đây là chữ viết tắt của từ nào. Tôi buồn ngủ nên trong thoáng chốc không phân biệt được đâu là mặt thầy, đâu là bảng đen, thực ra là do mặt của thầy ấy đen quá rồi! Tôi đờ người ra một lúc mà chưa trả lời được, thầy giáo chỉ nhắc nhở tôi: “Các em vẫn hay sử dụng đấy!”

Chẳng lẽ là…? Tôi vô cùng do dự trước đáp án của mình, nhưng nhìn thấy thái độ như bức cung của giáo viên tiếng anh và sắc mặt càng lúc càng đen hơn cái bảng của thầy, cuối cùng tôi khẽ run run trả lời: “Make Love?”

Cả lớp cùng cười lớn. Mặt mày thầy tiếng anh từ màu đen, trong nháy mắt chuyển sang đỏ lựng, có điều cũng chỉ trắng hơn màu đen kia một chút. Chỉ thấy thầy ấy tức giận nói:


“Là Milliliter!” (mi-li-lít ấy)

Thầy tiếng anh, thầy troll em đúng không! Làm sao mà thường dùng được chứ, khoa Vật lý của bọn em không sử dụng mililit, chỉ có khoa hóa mới dùng thôi! Thầy, thầy hận em vậy sao?

(Ghi chú: Từ đó, danh tiếng sắc nữ tôi đây đã thực sự nổi, còn giáo viên tiếng anh cũng từ đó triển khai đại chiến từ viết tắt kiểu mới với tôi, khiến tôi bực bội đến tận năm thứ tư không phải học tiếng anh nữa mới thôi.)

Buổi tối, mọi người vẫn đang trằn trọc với bài tập của Vũ Đạo, trước khi tắt đèn, Tiểu Dư nằm xuống giường nói với tôi: “Lần trước không phải cậu bán thân lấy đáp án chỗ Vũ Đạo sao, bán một lần với hai lần cũng không khác nhau mấy đây, mau nghĩ cách lấy đáp án về đây đi!”

Nghĩ đến việc Vũ Đạo giao bài tập khó như thế này cũng là do một tay tôi tạo ra, vậy nên chỉ có thể nhận lời nghĩ cách. Chẳng qua không biết liệu Vũ Đạo có giao cho tôi bài tập khó hơn nữa không?

Nằm trên giường, nhớ đến lời của bác sĩ Trương, tôi day day ngực, đúng thật là nó bị bóp đến xuất hiện đường rãnh nông, vậy nên tôi quyết định tìm bác sĩ Trương lấy máu, kết thúc chuyện này sớm một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.