Đời Người Bình Thản

Chương 30


Đọc truyện Đời Người Bình Thản – Chương 30

“Có cái gì hay ho mà xem chứ ?” Mạnh Yên hung dữ trợn mắt nhìn cậu, ”Cơm nước xong nên đi tản bộ cho tiêu thức ăn. ”

Giang Vũ nghe xong lời này, bĩu môi nhưng không cãi lại.

Diệp Thiên Nhiên hơi hiểu ra, không nhịn được thầm than trong lòng, nha đầu này quá tinh ranh, ngay cả chuyện như vậy cũng nhìn ra. Chỉ có em họ của anh ngốc nghếch thôi…

Đi được một đoạn, Mạnh Yên bỗng nhiên cười nói, “Giang Vũ, nếu ba cậu kết hôn lần nữa, cậu sẽ làm sao ? Cậu có ngăn cản không ? ”

Bước chân Giang Vũ chậm lại, “Ba tớ kết hôn ? Không thể nào.”

“Tớ chỉ ví dụ thôi. ” Mạnh Yên không nói thẳng, chỉ có thể khéo léo dò hỏi thử xem, ”Cậu có ý kiến gì không ? ”


“Tớ không có ý kiến gì, chỉ cần ba sống vui vẻ là được. ” Giang Vũ không có ghét chuyện này, mẹ cậu đã sớm kết hôn với người khác rồi, cuộc sống mới cũng không tệ. Không có chuyện để ba cậu vĩnh viễn độc thân chứ ?

Mạnh Yên nhẹ nhàng thở phào, đây là tin tốt. ”Phương Phương, còn cậu ? Nếu mẹ cậu tái hôn, cậu sẽ thế nào ? ” Vấn đề gia đình tái hôn lớn nhất là liệu con cái có thể sống chung hay không ? laml3qujd0n|

“Có người có thể chăm sóc mẹ, tớ vui còn không kịp nữa. ” Rõ ràng Phương Phương đã tích cực hơn, suy nghĩ vì mẹ khổ cực mà cũng nhìn thấy mẹ đau lòng.

Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa không nhìn cô, bị cô đáp trả lại. Đáng ghét, luôn dùng vẻ mặt thấy rõ nhìn cô, khiến trong lòng cô cảm thấy áp lực. Chẳng qua người này để ý quá nhiều, Phương Phương là bạn tốt của cô, đương nhiên cô phải giúp bạn rồi. laml3qujd0n|

“Ơ, chỗ này sắp xây nhà xong rồi. ” Giang Vũ nhìn chằm chằm những ngôi nhà, ánh mắt sáng lên. Cậu biết gia đình cậu cũng mua nhà ở đây.

Lúc này Mạnh Yên mới phát hiện bọn họ vô tình đi dạo đến đường Hướng Dương, công nhân của nơi này đều đang dọn dẹp, quét dọn. “ Tớ nghe nói một tháng nữa là có thể lấy được chìa khóa nhà. ” laml3qujd0n|

Diệp Thiên Nhiên nhìn xung quanh, ”Người ở đây không đông, cửa tiệm nhà em sẽ không chuyển đến chứ. ” Anh biết rất nhiều, còn rõ cả chuyện này.

“Không có, mẹ em không định vậy. ” Mạnh Yên nhìn chòng chọc căn nhà kia hồi lâu, đột nhiên cười, ”Chẳng qua vẫn có thể ở được. ” Có thể cho người ngoài mướn, nhà cũ của nhà họ Giang cũng chia thành từng gian phòng nhỏ cho mướn hết, 1 năm cũng thu được khoảng chừng 5000 đồng tiền thuê nhà.

Nhưng cô lại cảm thấy tình hình tài chính không có gì tiến triển, tiền của nhà họ Mạnh đều dùng vào hai cửa hàng, còn thiếu rất nhiều, sau 3 năm mới có thể trả hoàn toàn.

Có cách nào tốt hơn đây ? Cô vắt óc suy nghĩ tìm biện pháp thỏa đáng nhất. Đột nhiên trong mắt chợt lóe lên, cô có thể mua chứng khoán, sao cô lại quên chuyện này chứ ? Trong lòng vui mừng như điên, lại có thể nghĩ tới biện pháp vừa kiếm tiền vừa ổn thỏa nhất. Cô tính toán thời gian một chút, một năm sau sẽ bắt đầu bán chứng khoán, nghe nói mới đầu không ai mua. Cô có thể bỏ tiền để mua nhiều chút, chẳng qua tiền này từ đâu ra ? Trong nhà, tiền đều do Lý Thiến giữ, hơn nữa vì việc mua nhà mà đã tiết kiệm bớt rồi. Nếu như lần này cô lại nói thẳng sợ rằng mẹ cô sẽ không đồng ý lấy tiền nữa, vậy phải làm sao bây giờ ? Chẳng qua không sao, chỉ cần muốn là sẽ tìm ra cách để làm được.


Đang lúc cô suy nghĩ nhập thần, tay bị người khác nắm chặt. “ Sao vậy, Phương Phương ? ”

“Tiểu Yên, thành tích của tớ có thể khá lên không ? ” Phương Phương tương đối lo lắng chuyện này, từ trưa đến giờ cứ suy nghĩ chuyện này mãi. Thành tích của cô vốn không tốt, thay đổi trường học càng sợ không được. Nhưng được tiếp tục học cùng bạn tốt lại khiến cô bé cảm thấy rất vui vẻ.

“Đừng lo lắng, chúng tớ đều có thể giúp cậu học bổ túc. ” Mạnh Yên biết lúc này cô bé cần nhất là động viên, ”Giang Vũ học khoa học tự nhiên không tệ, để cho cậu ấy dạy, còn môn xã hội thì tớ có thể chỉ cậu học thêm. ”Như vậy cũng có thể để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm anh em, một công đôi việc.

Phương Phương rõ ràng không đủ lòng tin, ”Nhưng mà tớ sợ… ”

Giang Vũ xen mồm nói, “Đừng sợ, có tớ và Tiểu Yên giúp cậu, nhất định không thành vấn đề. ” Cậu thật sự muốn giúp, Phương Phương khiến cậu có cảm giác đồng bệnh tương lân, hơn nữa so với cậu còn thê lương hơn. Điều này khiến cho cậu tràn đầy thông cảm.

Phương Phương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chân thành của bạn bè, trong lòng thở phào nhẹ nhõm kiên định gật đầu, ”Tớ sẽ cố hết sức. ”


Mạnh Yên cười cười, “Vậy là được rồi, bản thân muốn có lòng tin thì phải tin tưởng chúng tớ chứ. ”

Diệp Thiên Nhiên nhìn ba đứa bé, trong lòng có hơi cảm động. (đổ mồ hôi, hơn có 3 tuổi đã kêu người khác là trẻ con). Trên thế giới này chân thật nhất chính là tình bạn, chẳng qua anh ở đây lại không kết giao bạn bè, nghĩ lại cảm thấy thật cô đơn…

“Anh họ, anh sao vậy ? ” Mạnh Yên nhạy cảm nhận ra sự buồn bã của anh. “ Nhớ nhà sao ? ”

“Không… Hơi nhớ nhà với bạn bè. ” Diệp Thiên Nhiên vốn không muốn nói thật, không biết thế nào lại sửa miệng.

“Nhớ nhà thì chờ lúc nghỉ hè có thể về nhà rồi. ” Mạnh Yên lộ ra nụ cười xán lạn, ”Ở đây anh cũng có thể kết bạn, có bạn bè thì sẽ vui hơn. ” Cô vẫn cho rằng anh lạnh nhạt không nhớ nhà, xem ra người ta cũng là người phàm thôi. (hừ, vì sao lại nói thế)

Diệp Thiên Nhiên kỳ quái nhìn thoáng qua, sao lại cảm thấy nha đầu kia rất muốn cách xa chứ ? Còn có chút hả hê nữa ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.