Đời Người Bình Thản

Chương 132


Đọc truyện Đời Người Bình Thản – Chương 132

Trời tờ mờ sáng, Mạnh Yên nặng nề mở mí mắt ra, trừ lực đạo thật chặt bên hông làm cho đôi mắt mông lung của cô nhìn về phía người bên cạnh, chân mày anh khí, đôi môi góc cạnh, thậm chí trong mơ còn mỉm cười vui vẻ.

Không khỏi si ngốc nhìn anh, anh đã bất tri bất giác lột xác từ thiếu niên ngây ngô biến thành người đàn ông thành thục, cuộc sống quân lữ mấy năm này đã làm cho anh tăng thêm không ít vẻ anh tuấn.

“Tỉnh rồi?” Âm thanh mới vừa tỉnh ngủ khàn khàn êm ái, có một tia hấp dẫn khó tả. (sexy)

Mặt cô đỏ lên, đầu tựa vào ngực anh.

Ba ngày ba đêm này, cô bị vây ở trên giường, hai chân không có cơ hội chạm xuống đất. Ở trong ngực anh lần lượt hóa thành xuân thủy, theo anh nảy lên. Cho đến khi mắt cô không mở ra được, hữu khí vô lực cầu xin tha thứ, anh mới bằng lòng dừng tay. Ngay cả ăn uống cũng là anh một mình ôm lấy mọi việc.

Cuối cùng cô cũng biết có vài chuyện không thể nghẹn quá lâu, một khi bộc phát, sẽ chết người.

Anh nhìn dáng vẻ xấu hổ, trên mặt lộ ra nụ cười sung sướng. Nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng của cô, cảm giác tê dại đầy hưởng thụ kia. Theo nhiệt độ da tay từ từ nóng lên…

Cô thầm kêu không ổn, một đè lại tay của anh: “Đừng làm rộn, mau rời giường.”

“Ngủ nhiều hơn một chút đi.” Anh ôm cô chặt hơn, hôn lên hàng long mi như bươm bướm của cô.

Cô nở nụ cười không có ý tốt: “Anh quên chuyện gặp ba mẹ em rồi sao?” Người này sợ nhất là ba cô, cô mới không tin anh không dám đi.

Anh chợt dừng lại động tác, hồi lâu phát ra tiếng kêu thất bại. Thế gian này cái gì cũng có thể đắc tội, duy chỉ có vị nhạc phụ nhạc mẫu này không thể đắc tội, nếu không sẽ rất thảm.

Hung hăng hôn lên cô vợ nhỏ, lúc này mới không tình nguyện bò dậy.

Sau khi anh xuống bếp làm một chút điểm tâm cho cô ăn, đứng trước tủ treo quần áo lật tung một hồi.

Mạnh Yên cười tủm tỉm nhìn anh, thì ra là anh cũng có thời điểm khẩn trương như vậy. Bình thường ăn mặc đều do cô giúp anh chuẩn bị, tất cả quần áo trong tủ đều do cô mua, anh cũng không cần chọn, cho anh cái gì liền mặc cái đó.

Diệp Thiên Nhiên chọn hồi lâu cũng không chọn được cái nào hợp ý: “Vợ à, mau tới đây giúp anh chọn quần áo đi.” Thật là kỳ quái, bình thường nhìn những bộ quần áo này cũng rất tốt, thưởng thức của Tiểu Yên rất cao, quần áo mua cho anh toàn là đồ hiệu, kiểu dáng hào phóng. Sao bây giờ nhìn cái nào cũng không được vậy?

Dĩ nhiên là cô hiểu tâm lý của anh, nhưng là quá khẩn trương.”Tùy ý chọn một bộ đi, dù sao những bộ quần áo này cũng không tệ mà.”

“Anh muốn chọn một bộ để cho ba em hài lòng.” Anh đã chọc ba Mạnh khó chịu trong lòng, nhất định phải cố gắng lấy lòng. Ôm mấy bộ quần áo vừa ý ra ngoài: “Nhìn cái này, có phải quá người lớn hay không? Còn cái này có phải quá tùy tiện hay không? Chọn cái nào đây?”

Cô lắc đầu một cái, tiện tay chọn áo sơ mi trắng cùng quần jean cho anh. Mặc dù đơn giản, nhưng đều là của nhãn hiệu nổi tiếng, nổi tiếng cùng với chất lượng.

Anh thấp thỏm bất an nhận lấy nhìn mấy lần: “Cái này có hay quá tùy tiện không phải? Giống như không đủ trịnh trọng?”

“Sợ cái gì?” Mạnh Yên dựa vào một bên tủ, nhướn mày: “Ai bảo anh lừa gạt con gái nhà người ta, người ta không được đánh anh hay sao?” Cùng lắm là ba cô mắng mấy câu rồi thôi. Thật là!

“Đánh anh mấy cái cũng không sao, ai bảo anh cướp con gái bảo bối của ông ấy làm chi.” Anh từ trước đến nay da dầy, đánh mấy cái không đau.”Nhưng anh sợ ba sẽ làm khó dễ em.” Nếu ba Mạnh không phát tiết cơn giận lên anh mà nổi giận với Mạnh Yên, anh sẽ càng thêm đau lòng.


Trong lòng Mạnh Yên mềm nhũn: “Sẽ không, yên tâm đi.”

Lấy tính khí của ba cô, ngay cả cô dù phạm sai lầm, cũng sẽ đổ nguyên nhân lên người khác. Con gái mình vĩnh viễn là tốt nhất, không có sai.

Ba mẹ Mạnh từ ba hôm nay, lúc đầu còn tức giận, dần dần thì tiếp nhận sự thật.

Lý Thiến là người đầu tiên tán thành, lại quay đầu khuyên nhủ chồng: “Đứa bé Thiên Nhiên kia cũng là chúng ta nhìn lớn lên từ nhỏ, nhân phẩm không tệ, quan trọng nhất là nó đối với Mạnh Yên rất tốt.”

Bà đã từng lo lắng tương lai con gái ngày sau sẽ rất khổ cực, nhưng những năm này nhìn qua, biết này hai đứa bé không thể tách rời, căn bản không cho người khác có cơ hội xen vào. Nghĩ tới đây, lòng của bà liền bình tĩnh lại. Con cái lớn rồi, có chủ kiến của mình. Chỉ cần yêu nhau vậy hãy để cho bọn chúng đến với nhau đi. Những thứ khác không quan trọng.

Diệp Thiên Nhiên là dạng tính tình gì, bà đều thấy rõ. Nói thật, bà còn là rất thích đứa nhỏ này. Chuyện này con rể cũng không lỗi, ít nhất nó đối với người lớn hai người bọn họ rất tôn kính, có hiếu tâm. Chỉ cần nhìn thái độ nơm nớp lo sợ của nó với Ngọc Cương, cũng đủ hiểu nó để ý đến Mạnh Yên như thế nào.

Lý Thiến nghĩ thông suốt, nhưng Mạnh Ngọc Cương trong lòng vẫn nóng như một cây đuốc: “Nhưng bọn chúng cũng không nên như vậy chứ!” Những năm này, thái độ của ông đối với hôn sự con gái đã mềm hoá không ít, nhưng…

“Bọn chúng làm như vậy là không đúng.” Lý Thiến mỉm cười khuyên nhủ: “Nhưng nếu đã thành sự thật, liền tiếp nhận nó đi.”

Mạnh Ngọc Cương càng nghĩ càng không cam lòng: “Mới đó mà bà đã nhanh chóng đồng ý, con gái nhỏ đáng yêu của tôi liền bị lừa đi.”

“Ông nha, vô luận là người nào cưới Tiểu Yên, ông cũng nhìn không vừa mắt.” Lý Thiến không khỏi bật cười, không trách được nghe người ta nói cha vợ lúc nào cũng thích châm chọc con rể. “Tôi đây có thể hiểu được, nhưng vì Tiểu Yên, phải mau sớm điều chỉnh tâm tình đi.”

Cũng không thể để ông già bày vẻ mặt nghiêm trọng, lời nói thì châm chọc đối với Diệp Thiên Nhiên, nếu ông ấy cứ buộc cái gai vào tim mình, đối với tương lai vợ chồng tụi nhỏ càng thêm ảnh hưởng.

Làm sao Mạnh Ngọc Cương không biết cái này? Chẳng qua là trong lòng như bị nghẹn lại, thật khó chịu. Từ chối một hồi, hung hăng trợn mắt nhìn bà vợ một cái: “Mẹ càng hiền thì càng dễ bại mà.”

“Cái gì mà bại?” Lý Thiến nghe thấy không vui, lông mày dựng lên: “Có ai mà không khen Tiểu Yên nhà ta thông minh? Ông không biết có bao nhiêu người hâm mộ vợ chồng chúng ta đây sao? Tiểu Yên kinh doanh cái cửa hàng đó đến hôm nay lợi nhuận cũng được một phần ba so với tôi, ông biết bao nhiêu tiền không?”

“Tôi quản nó là bao nhiêu? Người nào quan tâm chút tiền này?” Mạnh Ngọc Cương ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại càng đắc ý. Con gái của mình đúng là không chịu thua, không chỉ đậu đại học danh tiếng còn thi đậu nghiên cứu sinh, hơn nữa tùy tiện là có thể tìm ra được biện pháp, là kiếm được rất rất nhiều tiền …

Thấy ông nghĩ một đằng nói một nẻo, Lý Thiến không khỏi mím môi cười. “Đúng rồi, ông có biết căn nhà kia của Phương Phương không? Là Tiểu Yên cho nó đó.”

Lần đầu tiên Mạnh Ngọc Cương nghe được tin tức này, khó nén kinh ngạc: “Tiểu Yên đưa? Nó có tiền ở đâu ra?” Chẳng lẽ cửa hàng buôn bán tốt như vậy?

Lý Thiến đắc ý lộ vẻ khác thường đứng lên: “Năm đó nó dựa vào việc kinh doanh chứng khoán, tiền kiếm được đều để dành mua nhà hết. Sau đó căn nhà kia bị quy hoạch phải dời đi, đã đổi mười mấy căn rồi.” Thế nhưng bà đã giấu kín chuyện này nhiều năm rồi.

Mạnh Ngọc Cương há to mồm sửng sốt nửa ngày: “Tôi thế nào lại không biết những thứ này? Hai mẹ con các người lại gạt tôi.”

Mười mấy căn? Trời ạ, ông kiếm cả đời cũng chỉ đủ mua được căn nhà này thôi. Con gái của ông lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi.

“Ai bảo tính tình của ông khó tính bảo thủ? Mẹ con tôi sợ ông lại tức giận.” Lý Thiến tràn đầy vui vẻ, gương mặt tươi thắm. “Con gái của ông kiếm tiền rất giỏi đó.”


Mạnh Ngọc Cương nói lầm bầm: “Giỏi hơn nữa thì có ích lợi gì? Cũng không nghe lời.” Nhưng khóe miệng lại kéo cực lớn, lộ ra tám cái răng.

Lý Thiến biết lúc này tâm tình ông cực tốt, trêu ghẹo nói: “Đừng lén cười nữa.”

“Người nào lén cười?” Mạnh Ngọc Cương đúng lý hợp tình liếc mắt: “Tôi là quang minh chánh đại cười.”

Rốt cục đợi đến khi Mạnh Yên bọn họ về nhà, hai người ôm một đống lớn điểm tâm cùng nước trái cây vào cửa.

Lý Thiến để cho bọn họ ngồi ở trên ghế sa lon, vào phòng bếp dọn dẹp mang đến cái gì đó.

Mạnh Ngọc Cương hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ: “Hai đứa còn biết trở lại?”

Nhìn sắc mặt này hai đứa mệt mỏi, dáng vẻ khắn khít vô cùng ngọt ngào, trong lòng lại không khống chế được tức giận.

Diệp Thiên Nhiên ngồi thẳng, vẻ mặt có vài tia khẩn trương: “Thưa ba, con…”

“Đừng gọi thuận miệng như vậy.” Mạnh Ngọc Cương giống như bị kim châm mấy cái, không được tự nhiên nghe anh đổi xưng hô như vậy: “Chuyện của các người tôi còn chưa đồng ý đâu.”

Diệp Thiên Nhiên khó có được qùy xuống: “Dạ thưa ba, con biết sai rồi, không nên tự mình đi lĩnh chứng gấp như vậy.”

Anh có thể thể hiểu tâm tình của ba Mạnh, nếu là con gái mình không hỏi không rằng tự tiện kết hôn cùng một thằng nhóc thúi, anh cũng khẳng định nổi trận lôi đình. Nhưng anh chính là sợ ngoài ý muốn, muốn tiên hạ thủ vi cường. Chờ hết thảy đều thành kết cục đã định, liền quay đầu cầu xin người lớn tha thứ.

Lý Thiến ở trong phòng bếp nghe được thanh âm, đi ra khuyên nhủ: “Ngọc Cương, quên đi. Ván đã đóng thuyền, tức giận cũng không được. Thiên Nhiên, tiếp theo con chuẩn bị làm sao?”

Tuy nói đã như vậy, nhưng có một số việc phải theo quy định, không cho giảm bớt thủ tục. Bọn họ chỉ có một đứa con gái này, chung thân đại sự của cô dĩ nhiên phải làm lớn, cho nở mày nở mặt với bà con chòm xóm.

“Thưa ba mẹ, mấy ngày nữa ba mẹ của con sẽ đến thương lượng chi tiết hôn lễ với hai người.” Diệp Thiên Nhiên hiểu ý tứ của Lý Thiến, ngoan ngoãn gật đầu: “Bọn họ hy vọng có thể sang năm làm xong nghi thức.”

Mặc dù anh không thích làm nghi thức quá long trọng, Mạnh Yên cũng ngại phiền toái, nhưng hai người muốn vì cha mẹ mà suy tính. Đứng ở lập trường của cha mẹ, tự nhiên muốn làm. Bọn họ đã tự chủ trương một lần, những phương diện khác liền nghe theo đi. Cha mẹ cũng là vì tốt cho bọn họ.

“Những chuyện này cứ để người lớn lo.” Lý Thiến lấy được đáp án hài lòng, biết được cha mẹ đối phương đã có phản ứng, bà cũng yên tâm.”Mẹ hi vọng các con sau này phải cùng nhau chung sống hạnh phúc, Thiên Nhiên, Tiểu Yên có chút tùy hứng, con nhớ phải bao dung thật nhiều hơn nữa.” Lời khách sáo này luôn luôn nói.

“Dạ, con đã biết.” Gương mặt Diệp Thiên Nhiên nghiêm túc: “Thưa ba mẹ, con đáp ứng hai người, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Yên, không để cho cô ấy chịu một chút ủy khuất.”

Ba mẹ Mạnh không khỏi thầm thở phào nhẹ nhỏm, khóe miệng Mạnh Yên vểnh vểnh lên.

Đang nói chuyện, vài người nhà họ Giang nghe thấy tin chạy tới, muốn tới cầu xin tha thứ, nhưng mà vào nhà mới phát hiện không khí coi như bình thản, trong lòng đều hiểu Diệp Thiên Nhiên coi như là vượt ải thành công.


Trong lòng người lớn cũng thở phào nhẹ nhỏm, vui vẻ ra mặt. Không thể chờ đợi đôi vợ chồng trẻ, bà ngoại Giang còn lấy ra một chiếc vòng ngọc, nói là vật gia truyền, cứng rắn muốn tặng cho Mạnh Yên.

Mạnh Yên thấy vòng tay ngọc bích này màu xanh biếc, ấm nhuận sáng bóng, biết không phải là vật phàm. Vội vàng lần nữa từ chối, cuối cùng dưới cái gật đầu của Diệp Thiên Nhiên mới nhận lấy món lễ vật này.

Hai nhà vốn vô cùng gần, hôm nay càng thêm thân thiết, cũng coi là thân thích.

Giang Hải cầm mấy bình rượu ngon tới đây, nói muốn cùng uống một ly, coi như là ăn mừng.

Trên mặt Mạnh Ngọc Cương mặc dù còn có chút không vui vẻ, nhưng dần dần cũng dịu xuống. Phân phó Lý Thiến xuống bếp làm bàn rượu và thức ăn mang ra ngoài.

Mấy món ăn trong chốc lát được bày biện đẹp mắt trên bàn, Diệp Thiên Nhiên tự mình rót rượu cho ba vợ, hết sức lo sợ lại thành kính hai tay dâng lên.

Mạnh Ngọc Cương nhìn anh hồi lâu, nhận lấy ly rượu, cũng không vội uống. “Sau này nếu anh dám đối với Tiểu Yên không tốt, đừng trách tôi đối với anh không khách khí.” Đến thời điểm này, còn không quên cảnh cáo mấy câu. Càng chứng tỏ tấm lòng yêu thương con gái đến bậc nào.

“Tiểu Yên đối với con mà nói, là quan trọng nhất.” Diệp Thiên Nhiên trịnh trọng cam kết: “Nếu quả thật có một ngày như vậy, không cần người tự mình động thủ, con tự mình tới.”

“Nhớ kĩ lời anh nói hôm nay.” Nói xong câu này, Mạnh Ngọc Cương đem rượu uống một hơi cạn sạch, coi như là đón nhận cọc hôn sự này. Cũng tha thứ hai người này tự tiện chủ trương.

Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, luôn vì con của mình lo lắng hãi hùng, sợ bọn chúng bị tổn thương.

Diệp Thiên Nhiên kính cẩn gật đầu.

Trong mắt Mạnh Yên có chút ướt át, cô biết ba mẹ thương yêu cô, cũng chắc chắn bọn họ không nỡ mắng cô, cho nên mới dám tùy hứng làm bậy như vậy. Suy nghĩ một chút thật sự quá mức.

Nhưng cô chỉ đau lòng một chút, trong nháy mắt biến mất không thấy. Lúc này trong lòng tất cả đều là tràn đầy hạnh phúc. Có người thân cùng người yêu ở bên người, như vậy là tốt rồi.

Nhìn cánh đàn ông vẫn đang ăn nhậu trên bàn, Phương Phương liền nháy mắt với Mạnh Yên.

Mạnh Yên hiểu ý kéo cô chạy lên phòng ở lầu ba, hai người không ngồi mà cùng nằm ở trên ghế sa lon.

Ánh mắt Phương Phương sáng long lanh, khâm phục không dứt: “Tiểu Yên, tớ thật không nghĩ tới cậu cùng anh họ sẽ dùng chiêu này.” Giống y chang như trên phim, lại có thể tư định chung thân. Khi cô mới vừa nghe được tin tức này, kinh ngạc hồi lâu nói không ra lời. Thật hoài nghi chuyện này có phải thật như vậy hay không?

“Thế nào? Hâm mộ?” Mạnh Yên nửa thật nửa giả khuyến khích: “Cậu và Tiểu Vũ có thể học chúng tớ mà.”

“Xì.” Gương mặt Phương Phương xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Chúng tớ đã bị người nhà nghiêm túc cảnh cáo, không cho chúng tớ làm ra chuyện như vậy. Ai, thật là hai loại đãi ngộ khác nhau! Các người vô luận làm cái gì, người lớn cũng sẽ không nói gì, nhưng chúng tớ thì không được.”

Thật là kỳ quái, giống như hai người này làm cái gì cũng hung hồn ra mặt, một chút đều không chột dạ. Người lớn cũng chấp nhận chuyện bọn họ gây nên. Cái này chẳng lẽ chính là khác nhau giữa người với người?

Mạnh Yên chống tay ngồi dậy nhìn về phía cô: “Không phải là người lớn trong nhà đã ngầm cho phép các người lui tới sao?”

Có lúc Phương Phương thật không hiểu nổi cô, một lát thành thục muốn chết, một lát lại đơn thuần không chịu được.”Lui tới là một chuyện, kết hôn lại là một chuyện.”

“Ách?” Nghe cậu ấy nói như vậy, Mạnh Yên thật không rõ: “Hai người còn không có ý định này sao? Tiểu Vũ cũng đã tốt nghiệp, muốn câu đồng ý của người lớn cũng có thể mà.”

Giang Vũ đã tốt nghiệp, Phương Phương lại đi làm được mấy năm, bọn họ kết hôn so với cô cùng Thiên Nhiên càng thêm hợp tình. Ít nhất không cần lo lắng khoảng cách cùng tương lai không ổn định.

Mặc dù tính tình Phương Phương hào phóng, nhưng nói đến chuyện như vậy khó tránh khỏi có chút đỏ mặt: “Ý là người lớn để cho chúng tớ trước chung sống mấy năm hãy nói, tối thiểu phải đợi công việc của Tiểu Vũ ổn định lại.”


Mạnh Yên nháy mắt: “Nếu quả cậu thật sự muốn kết hôn, những thứ này cũng không là vấn đề.” Được rồi, chính cô cũng cảm thấy mùi vị kết hôn cũng không tệ lắm, muốn người bên cạnh cũng đi vào lễ đường luôn.

Mặt Phương Phương càng đỏ hơn: “Tớ nào có muốn kết hôn sớm như vậy, chúng ta mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn trẻ mà.” Cho dù trong lòng cô rất muốn kết hôn, nhưng chuyện này cũng không có thể để cô chủ động nói ra.

“Hai người thế này lại không mâu thuẫn.” Mạnh Yên tốt bụng nói không ngừng: “Chỉ nhìn một cách đơn thuần là cậu nghĩ như thế nào? Tiểu Vũ nghĩ ra sao? Các ngươi có thống nhất hay không?” Nói xong cô nàng mới phát hiện mình càng ngày càng nhiều chuyện, chẳng lẽ là bệnh chung của phụ nữ đã kết hôn? Nghĩ tới đây, nàng không khỏi đổ mồ hôi. Vội vàng thoát khỏi ý tưởng ngổn ngang.

Hai bên lỗ tai Phương Phương cũng đỏ, nhưng cô từ trước đến nay đối với lời nói của Mạnh Yên không để tâm.”Chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa, chẳng qua cậu ấy cũng muốn ở trong đơn vị hai năm, suy nghĩ thêm chuyện kết hôn.”

“Điều này cũng không tệ, cậu còn có thể tiếp tục kiếp sống làm quý tộc độc thân, tớ liền thảm.” Mạnh Yên chỉ cần vừa nghĩ tới mình từ đó về sau là đã phụ nữ kết hôn liền buồn bực không chịu được, nổi da gà vọt về phía trước. Cảm giác giống như mình đã già, cô rõ ràng còn là một đóa hoa tươi mà.

Phương Phương không nhịn được liếc cô một cái: “Thảm cái gì? Cậu cứ sống như cũ, chẳng có gì thay đổi cả.”

Mạnh Yên không muốn nghe liên tục năm chữ ‘phụ nữ đã kết hôn’ mãi: “Đừng nhắc tới cái này, buôn bán như thế nào rồi?”

“Càng ngày càng tốt, đối với cậu cũng càng ngày càng bận rộn.” Phương Phương đối với sự nghiệp cũng không để tâm quá nhiều, cô nàng nghiêng về cuộc sống gia đình hơn. Nhưng công việc trước mắt này, có thể làm cô tự tin hơn, tràn đầy cảm giác thành tựu hơn.

“Bận rộn bất quá thì nhận thêm người đi, cậu chỉ cần quản lí tốt là được.” Hôm nay cô cũng giao quyền cho Phương Phương, trừ mỗi tháng xem xét chuyện bên ngoài, những thứ khác đều không cần trông nom.

Phương Phương gật đầu một cái, vẫn nghĩ đến vấn đề kết hôn của bọn họ: “Tiểu Yên, kết hôn có cảm giác gì? Có cảm giác không giống nhau hay không?”

Không có biện pháp, ai bảo bên người cô có người bạn như vậy chứ? Còn chưa làm ra chuyện phản bội nhau, ừm, không nên hình dung như vậy, là chuyện đặc biệt. Làm cho tâm tình của cô nàng kích động thì không được.

“Dĩ nhiên không giống nhau, rất không giống nhau.” Mạnh Yên gật gù đắc ý mở miệng, trong đầu lại hiện lên mấy đêm triền miên, mặt len lén đỏ.

Nhìn ngương mặt cô đỏ ửng, Phương Phương càng tò mò: “Nơi nào không giống nhau?”

Ho khan một cái, Mạnh yên khinh bỉ chính mình, tự nhiên vào lúc này nhớ tới hình ảnh không trong sáng như vậy, cô biến thành người xấu rồi! Ho khan vài tiếng cho nhuận cổ họng, bày ra sắc mặt nghiêm túc: “Tối thiểu là trên người có tầng trách nhiệm vô hình trói buộc, làm bất kỳ quyết định nào đều phải suy nghĩ kĩ một chút. Nhưng cũng rất hạnh phúc.”

Lời này làm trong mắt Phương Phương đong đầy hâm mộ: “Yêu nhau có thể ở gần nhau, đây chính là một chuyện hạnh phúc nhất.”

Mạnh Yên cười ngọt ngào. Đúng vậy!

Đúng thời điểm gặp sai người, một tiếng thở dài.

Sai thời điểm gặp đúng người, vô cùng phiền muộn.

Đúng thời điểm gặp đúng người, chính là duyên phận.

Trong bể người mịt mờ này, gặp được đúng người, cũng có thể quan tâm yêu nhau, cũng có thể gần nhau, là cơ duyên vô cùng khó được.

Yêu đậm sâu sẽ biến thành tình thân, tình càng sâu sẽ biến thành thói quen, mà thói quen thì khắc vào cốt tủy, vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra.

Bọn họ cùng nhau đi qua thời niên thiếu, đã sớm huyết mạch tương liên, không thể ngăn. Tin tưởng tương lai còn sẽ tiếp tục đi qua thời trung niên, già nua, cho đến ngày hai người nhắm mắt.

Tình yêu làm rung động lòng người không phải là thề non hẹn biển, mà là cùng người mình yêu nắm tay nhau đến già.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.