Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 83 ( Hoàn )
Người phỏng vấn chính là vị MC vừa dẫn chương trình chung với Vương Nhất Bác, người còn lại là một ngôi sao quốc tế, mọi người thăm hỏi nhau rồi ngồi xuống, mấy chục phóng viên xung quanh lục tục tìm vào chỗ, chờ buổi phỏng vấn bắt đầu.
Ba người đều quen biết trước, khách sáo vài ba câu rồi chính thức bắt đầu buổi phỏng vấn, nữ minh tinh ngoại quốc đại diện ban tổ chức hỏi mấy câu theo đúng thông lệ, rồi dựa theo yêu cầu của Vương Nhất Bác, hỏi vài câu liên quan đến “Tần Sênh”, anh trả lời rất nghiêm chỉnh, vài phút sau, quyền phỏng vấn được chuyển cho người đồng dẫn chương trình với Vương Nhất Bác.
“Chậc, anh cũng biết chúng ta đang phát trực tiếp, luôn có rất nhiều fan hâm mộ gửi câu hỏi đến liên tục, không ít câu rất sắc bén đó nha.” Người dẫn chương trình cười rạng rỡ, “Tôi hỏi vài câu tượng trưng, anh trả lời vài câu tượng trưng, ai cũng nhẹ việc.”
Vương Nhất Bác cười lịch thiệp, “Hỏi đi, chắc chắn không từ chối.”
“Nhiều lắm đó… Đều liên quan đến một nghệ sĩ khác, sao lại thế nhỉ?” Người dẫn chương trình nhìn kịch bản, toát hồ môi quay đầu nhìn nhân việc phụ trách, cố ý hạ giọng, “Hay là thật ra chúng ta không mời Vương ảnh đế mà mời một nam diễn viên khác? Sao Vương ảnh đế trà trộn vào được vậy các cậu không ai kiểm tra lại à?”
Mọi người cười ồ.
Trường quay “Tần Sênh”, mọi người cùng ăn ý quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, cười cổ vũ, cậu không đỏ mặt xấu hổ như thường ngày, không biết tại sao, tim cậu đột nhiên đập thình thịch.
Hội Chợ Phù Hoa, Vương Nhất Bác trầm ngâm vài giây rồi mỉm cười, “Tôi biết rồi, các anh muốn tôi nói về cậu Tiêu.”
Luật bất thành văn trong giới, người lớn hơn mình thì gọi là anh, nhỏ hơn gọi cậu, nhưng thân phận của Vương Nhất Bác trong giới rất đắc biệt, tuổi trẻ vai vế cao, rất ít khi gọi ai là anh, càng chưa từng phải trang trọng gọi cậu, nhưng trong buổi phỏng vấn trước lại cậu Tiêu cậu Tiêu thuận miệng quá, khiến cho cách gọi có phần xa lạ này trở nên ái muội khó tả.
Người dẫn chương trình nhíu mày, “Cảm tạ trời đất, anh tự nói ra tên cậu ấy trước.”
Vương Nhất Bác cười, “Thôi nói về tác phẩm trước đã.”
“Tác phẩm và giải thưởng của anh mọi người tự tra cứu được rồi, không cần phải phí phạm những giờ phút quý giá này.” Người chủ trì cười gian, “Hay là nói về tác phẩm của cậu ấy trước đi?”
Vương Nhất Bác khựng lại, cố nhịn cười, “Tác phẩm của cậu Tiêu tôi chưa xem nhiều, không có gì để nói.”
Người dẫn chương trình hỏi dồn: “Vậy anh có hứng thú tìm hiểu thêm không?”
Khóe môi Vương Nhất Bác khẽ cong, “Không có.”
Mọi người không khỏi bật cười.
Với bạn bè Vương Nhất Bác quen thói độc mồm độc miệng rồi, các fan hiểu cả, sau vài câu, mọi người gần như tin rằng cả hai là bạn bè thật sự, người dẫn chương trình cũng nổi tiếng xưa nay với phong cách bén nhọn, càng đừng nói vài những trường hợp phi chính thức thế này, không kiêng nể gì cả, vì hiểu quả chương trình mà đâm thẳng vài tim đen, cười nói: “Nói đến đây, trước đây không ít người nói, từ khi kí hợp đồng với văn phòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới tiếp xúc được với những tài nguyên tốt. Trước đây đóng phim chỉ để nổi tiếng, đúng vậy không?”
Vương Nhất Bác im lặng một chốc rồi liếm môi dưới, mỉm cười, “Trong giới này, ai mà chẳng muốn nổi tiếng chứ?”
Cách đó không xa, mặt Sầm Văn trắng bệch.
An Á vào toilet, điều chỉnh lại cảm xúc rồi thì đi ra, chị thấy sắc mặt Sầm Văn là lạ liền nhíu mày, “Sao vậy?”
“Đây không phải kịch bản họ đã gửi chúng ta trước đây…” Sầm Văn quay phắt sang nhìn An Á, lập tức hiểu ra ngay, “Du Hi Gia! Em đã nghĩ sao gần đây hắn không có động tĩnh gì, cũng chẳng tìm được hắn… Hắn đổi kịch bản, người dẫn chương trình không biết!”
Sầm Văn nhìn quanh theo bản năng, quả nhiên, cô bắt gặp Du Hi Gia đột nhiên xuất hiện cách đó không xa!
An Á sửng sốt, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Ngay từ câu hỏi đầu tiên, Vương Nhất Bác đã biết kịch bản bị đổi.
Kịch bản ban đầu không bám chặt lấy Tiêu Chiến như thế, càng không dám lôi những bộ phim dở tệ Tiêu Chiến đóng trước đây ra đùa.
Vương Nhất Bác nheo mắt, anh biết người dẫn chương trình không có lá gan trêu đùa mình, chắc chắn có khúc mắc gì bên trong… Nhưng cũng chẳng sao, mấy thứ này không làm khó được anh.
Người dẫn chương trình bị đâm một câu mà vẫn chưa nhận ra gì, cứ tưởng là vì hiệu quả chương trình, cười cười làm dấu lợi hại với Vương Nhất Bác, “Được rồi, vậy nghĩa là anh thật sự không biết đúng không?”
“Tác phẩm thì đúng là không biết, nhưng lời người ta đồn đãi thì biết chút chút.” Buổi phỏng cấn này hơi khác với kế hoạch ban đầu của Vương Nhất Bác, bản thảo lên sẵn không dùng được nữa. Anh thả lỏng người tựa trên chiếc ghế chân cao, quyết định nói theo người dẫn chương trình, “Trước khi kí hợp đồng, đương nhiên văn phòng tôi sẽ xem xét đánh giá.”
“Chắc chắn mọi người rất tò mò về điều này!” Người dẫn chương trình vô cùng hưng phấn, “Vậy đã xem xét đánh giá được gì rồi? Có gì thú vị không?”
“Chỉ toàn mấy thứ cơ bản.” Vương Nhất Bác cười nhẹ, “Chẳng hạn như… Năm hai đại học cậu ấy vào nghề, đến nay đã được năm năm rồi. Chẳng hạn như… Cậu ấy vào nghề sau tôi rất lâu, nhưng con số phim đã quay còn nhiều hơn tôi…”
Liên kết với chuyện “Tiêu Chiến chuyên đóng phim mì ăn liền” vừa rồi, mọi người lại cười ồ lên.
Vương Nhất Bác đưa mắt ra cách đó không xa… Du Hi Gia lẩn tránh đã lâu cầm ly rượu đứng đó từ bao giờ, mắt hưng phấn lập lòe, chờ xem tuồng hay.
Vương Nhất Bác phì cười.
Chỉ bằng thế mà dám đấu với ba à.
“Hoặc chẳng hạn như.” Nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác nhạt dần, lạnh giọng nói: “Cậu ấy vào nghề sau tôi năm năm, nhưng số lần bị thương lại gấp mấy lần tôi.”
Người dẫn chương trình nghẹn.
“Năm năm đóng phim đến hôm nay, cậu ấy bị bỏng diện tích lớn một lần.”
“Chân phải gãy một lần.”
“Xương cổ tay gãy một lần.”
“Gặp sự cố dây treo hai lần.”
“Trầy da diện tích rộng vài lần.”
“Đây chỉ là những gì tôi biết thôi, đương nhiên, như các anh nói, lúc đó cậu Tiêu chưa nổi tiếng, cho nên rất ít người biết chuyện này.” Vương Nhất Bác nhìn vào ống kính, “Nhưng tôi biết, tôi biết mấy năm nay cậu ấy đã bước tới thế nào, cũng biết… Sao cậu ấy lại muốn nổi tiếng.”
Lúc quay “Tên khốn”, đạo diễn Từ Hạo Chính đến đoàn gặp Nhâm Hải Xuyên, lúc đó hai người vẫn chưa chính thức, Vương Nhất Bác muốn đề cử Tiêu Chiến với đạo diễn Từ Hạo Chính, kết quả, Vương Nhất Bác trêu Tiêu Chiến đóng nhiều phim “thần” tượng quá, làm mất duyên với đạo diễn lớn.
Tiêu Chiến cười bất đắc dĩ, “Lúc đó mới vào nghề, chỉ tranh thủ tiếp xúc được với các tài nguyên dạng đó, không được lựa chọn, lúc đó em rất muốn nổi tiếng, nên cái gì cũng nhận.”
Lúc đó Vương Nhất Bác nói gì nhỉ?
Vương Nhất Bác cười hỏi lại Tiêu Chiến: “Rất muốn nổi tiếng?”
Khi ấy Tiêu Chiến chỉ cười cười không nói gì.
Vương Nhất Bác ngày ấy vô tâm vô tư, đến tận hôm nay bỗng dưng nhớ lại mới hiểu, Tiêu Chiến còn một câu chưa nói:
Nếu không nổi tiếng, làm sao tiếp cận anh được?
Đoàn phim “Tần Sênh”, trên chiếc ghế trang điểm ngược sáng, Tiêu Chiến quay lưng về phía mọi người trong đoàn phim vừa chợt lặng thinh, đeo tai nghe, hướng mặt ngược sáng, không ai thấy được sắc mặt cậu.
Buổi phỏng vấn ở Hội Cợ Phù Hoa, người dẫn chương trình cũng sửng sốt, anh ta thấp thoáng nhận ra, câu mình vừa hỏi dường như quá sắc bén, xem phản ứng của Vương Nhất Bác, anh không hề biết trước.
Người dẫn chương trình dạn dày kinh nghiệm, đã hiểu ra, mình bị người khác lợi dụng.
Người dẫn chương trình tuyệt đối không muốn đắc tội Vương Nhất Bác, vội gật đầu than thở vài câu, cẩn thận đối đáp, nói theo anh: “Quả thật… Không ngờ trước đây cậu Tiêu đã nỗ lực nhiều như vậy…”
Cách đó không xa, sắc mặt Du Hi Gia đang chờ xem chuyện vui hơi thay đổi, hắn không ngờ Vương Nhất Bác có thể ứng đối được như thế, cổ họng nghẹn ứ, tức tối ngửa đầu nốc cạn ly rượu.
“Hiện tại cũng rất nỗ lực.” Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn Du Hi Gia phía xa, cười, “Gần đây quay Tần Sênh, để thể hiện được khí chất thiếu niên, cậu ấy xuống gần mười kí, tôi và đạo diễn Nhâm ép cậu ấy giảm.”
Du Hi Gia ngẩn ra một lúc rồi siết chặt ly rượu.
Người dẫn chương trình phản ứng rất mạnh, trầm trồ mãi không thôi, Vương Nhất Bác có vẻ hào hứng nhìn anh ta, nghiêm mặt nói: “Thân là nghệ sĩ, đó là việc phải làm… Các anh không biết à? Cậu ấy luôn như thế, trước đây còn vì ủng hộ cộng đồng LGBT…”
Vương Nhất Bác nhấc ly rượu lên, cười nhẹ, “Sau khi thử vai thành công, cậu ấy chủ động đề nghị không nhận thù lao, chỉ vì thích kịch bản ấy, thích câu chuyện ấy… Nói thật ra, trong lứa diễn viên trẻ hiện nay, tôi chỉ mới biết một mình cậu ấy chịu đóng phim không cát sê.”
An Á và Sầm Văn đang có mặt ở hiện trường: “…”
Mấy năm rồi, từ lần Vương Nhất Bác ăn nói lung tung xử lý trận bóng đá đầu xuôi đuôi kẹt kia, đến nay hai người mới được thấy lại bản lĩnh ăn không nói có của anh.
Tin chấn động mà Du Hi Gia chuẩn bị suốt mấy tháng hao tốn vô số tiền bạc, đã bị Vương Nhất Bác tự tung hê sạch sẽ từng cái một như vậy đó.
Sau này dù Du Hi Gia có nói gì, đều là xong chuyện mới bịa đặt, có thể trực tiếp diệt luôn.
Du Hi Gia đứng phía xa trợn trừng mắt, suýt hộc máu, Vương Nhất Bác cười tủm tỉm giơ ly rượu với hắn, nếm một ngụm.
Ngu.xuẩn.
Muốn tung tin hả? Để ba tung lên trước cho, xem còn gì để tung nữa không.
“Cái này càng chưa từng nghe nói! Trời ạ hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu là tin về hai người!” Người dẫn chương trình mừng rỡ nói: “Không ngờ tuổi Tiêu Chiến còn trẻ mà đã có ý chí lớn như vậy…”
“Được rồi, nói về cậu Tiêu nhiều rồi, chia chút thời gian cho tôi được không? Tôi có một bộ phim sắp ra rạp rồi, chính là Nhiếp chính vương, trong đó…”
Đoàn phim “Tần Sênh”, Tiêu Chiến ngơ ngẩn nhìn màn hình trực tiếp đã kết thúc, qua thật lâu vẫnko hoàn hồn lại được.
Nguy cơ…
Đã bị giải trừ rồi sao?
“Chương trình trực tiếp kết thúc rồi, khởi công.” Không như những người khác trong đoàn vẫn mãi bồi hồi cảm thán, mặt Nhâm Hải Xuyên vẫn phẳng lặng như tờ, “Các bộ phậm vào vị trí.”
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, bước chậm ra trước ống kính.
Trước khi Vương Nhất Bác đi, cậu đã hứa với anh sẽ không để bị mắng.
Tiêu Chiến nói được là làm được.
“Tần Sênh màn hai trăm mười ba cảnh một lần một! Action!”
Giữa căn nhà trống hoác, chỉ có một chiếc ghế đơn độc nằm đó.
Tần Sênh ngồi thẫn thờ trên ghế rất lâu.
Trước khi đi người đó đã nói: Không có gì là không qua được hết.
Không có gì là không qua được hết… Quy tắc ngầm không đúng sự thật, vu hãm chơi ma túy, đều đã trôi qua cả trồi.
Tiêu Chiến ngồi đó rất lâu, rồi chầm chậm đứng dậy, chần chừ, mở két sắt trên tường ra.
Trong đó là thẻ sinh viên của cậu và một vài thứ quan trọng trước đây, bây giờ nhìn lại cũng chỉ là mấy thứ giấy tờ chẳng cần thiết.
Con người luôn phải nhìn về phía trước.
Tiêu Chiến cầm thẻ sinh viên lên, mảnh giấy kẹp sẵn trong đó rơi ra, cậu nhíu mày, không biết thứ gì được kẹp vào đây.
Cậu cúi xuống nhặt lên.
Ống kính được đẩy gần lại.
Trong phim, nó là món quà cuối cùng “người đàn ông đó” để lại cho cậu.
Bộ phim đã đến hồi kết, gần như tất cả mọi người đều nhận ra, “người đàn ông đó” rất kì lạ.
Anh ta dồn hết khả năng để giúp đỡ một người xa lạ mà chẳng có một lý do nào.
Anh ta dường như không hề cần quan tâm đến chi nhánh công ty mà anh ta nói mình phụ trách.
Anh ta luôn có rất rất nhiều thời gian rỗi.
Không một người nào biết về chiếc xe anh ta chạy khi mới đến thành phố này.
Những lúc không người, anh ta sẽ ôm di ảnh mẹ Tần Sênh vào lòng, lặng yên rơi lệ.
Khi được hỏi tên, anh thường im lặng, vài lần thậm chí còn trả lời lạc đề.
Thật ra anh ta cũng tên là Tần Sênh.
Anh ta là Tần Sênh của mười năm sau.
Trong thư, Tần Sênh của mười năm sau viết rất thong dong, dặn Tần Sênh mười năm trước, dũng cảm, kiên cường.
Dặn cậu học cách tự thỏa hiệp với bản thân, nhưng đừng thỏa hiệp với thế giới này.
Dặn cậu, người đã giúp cậu trong mấy tháng này, thật ra là chính bản thân cậu.
Dặn cậu, trên thế giới này, bất kì người nào, bất kì việc gì, đều có thể đánh gục cậu, nhưng người giúp cậu đứng lên lần thứ mười ngàn sau mười ngàn lần ngã xuống, chỉ có bản thân cậu mà thôi.
Đời thật, ngón tay Tiêu Chiến run rẩy, lập cập giữ bức thư, như ý thức được gì, cậu mở thư ra chậm, thật chậm.
Mắt cậu sững lại…
Bức thư này, Vương Nhất Bác đã tự tay viết trước khi đi.
Không ai hiểu rõ nét chữ của Vương Nhất Bác hơn Tiêu Chiến.
Nét bút của Vương Nhất Bác cứng cáp hiên ngang, từng chữ từng nét, kể ra sự dịu dàng và quyến luyến của một đàn ông đối với bản thân của mười năm trước.
Mắt Tiêu Chiến ậm nước, như đói khát đọc từng câu từng dòng của anh.
Hàng cuối cùng, kịch bản trong phim lẽ ra là:
Tần Sênh, tôi vẫn luôn muốn, ôm lấy bản thân mình của mười năm trước.
Bức thư trong tay Tiêu Chiến, hàng cuối cùng, Vương Nhất Bác viết rõ ràng:
“Tiêu Chiến, anh vẫn luôn muốn, ôm lấy em của năm năm trước.”
Năm năm trước, Tiêu Chiến ôm ấp vô tận yêu thương và quyến luyến với Vương Nhất Bác, chân ướt chân ráo vào nghề.
Con đường này thật quá dài, cậu mất gần năm năm, chịu chút khổ, dùng chút thủ đoạn không vinh quang lắm, mới bước được đến cạnh Vương Nhất Bác.
Mà những thủ đoạn cậu nơm nớp phập phồng, luôn sợ làm ảnh hưởng đến Vương Nhất Bác kia, mới vừa rồi, đã bị anh công khai từng cái một trước mặt tất cả mọi người.
Một năm trước, mầm cây đâm chồi nảy lộc cạnh Vương Nhất Bác, hôm nay cuối cùng cũng có thể an nhiên lớn lên thành đại thụ chọc trời, từ đây tỏa cành kết tán.
Tiêu Chiến nắm chặt bức thư Vương Nhất Bác để lại cho cậu, ghì chặt trong lồng ngực, mặc sức gào khóc.
——Hoàn——