Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]

Chương 77


Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 77

Vương ảnh đế bật đèn xanh quá nhanh, nhanh đến độ tổ điều hành trở tay không kịp.

Tổ trưởng sợ phải chịu trách nhiệm, còn đặc biệt gọi cho An Á hỏi ý xem có được quay mấy cảnh hậu trường để quảng cáo không.

An Á đã lên sẵn kế hoạch để lộ vừa đủ chuyện quan hệ giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến rất tốt để tẩy não truyền thông từ lâu, để tương lai có bị lộ còn có thể lấp liếm giải thích được, ý tưởng lần này không hẹn mà vô cùng phù hợp với hướng đi của văn phòng, An Á lập tức gật đầu cho phép.

An Á bồi hồi xúc động vì Vương Nhất Bác đã biết phối hợp với văn phòng, thật không dễ gì, còn đặc biệt gọi cho anh một cuộc chỉ để khen ngợi, anh phì cười, “Ai phối hợp đâu… Tại em muốn khoe hạnh phúc thôi.”

Lúc Vương Nhất Bác ngồi trên xe nghe máy, Tiêu Chiến đang ở bên ngoài, cậu kéo cổ áo, cầm kịch bản, khẽ nhíu mày, chăm chú nghiêm túc thử hướng bước cho từng cảnh một với phó đạo diễn, vô cùng tập trung, đẹp trai quá Vương Nhất Bác không rời mắt nổi.

Khi làm việc nghiêm chỉnh thận trọng, xong việc rồi ngoan ngoãn nhõng nhẽo, có cậu bạn trai đáng yêu thương thế này, Vương ảnh đế muốn chưng lên cho thiên hạ thèm lâu rồi.

“Hôm qua có một cảnh cậu ấy quay xuất sắc luôn.” Vương Nhất Bác dõi mắt ngắm Tiêu Chiến, châm thuốc, “Nếu không phải có quá nhiều người đang nhìn, sợ cậu ấy xấu hổ quá không làm tiếp được… thì đã hôn sâu tại chỗ rồi.”

An Á nghẹn, một lúc sau mới chật vật nói: “Cậu liêm sỉ một chút được không? Đừng ỷ cậu ấy tốt tính thì cứ bắt nạt mãi chứ…”

Vương Nhất Bác ngạc nhiên, “Bắt nạt? Bản thân cậu ấy rất thích được em hôn mà, thật đó, lần nào em hôn sâu…”

“Ngừng!” An Á nhắm mắt, nhẫn nhịn tự khuyên can bản thân, “Cây khô gặp xuân… Vui quá độ, bình thường, không trách em được.”

Vương Nhất Bác mới ba mươi ba tuổi phì cười, “Nói gì vậy chứ? Em mà già thật thì các chị biết ăn của ai hả?”

“Ăn của Tiêu Chiến, còn chưa tròn hai bốn, đủ cho bọn chị ăn chục năm.” An Á lười nghe Vương Nhất Bác khoe mẽ, dặn vội: “Nếu phía đoàn phim đã có kế hoạch thì phối hợp cho tốt đi, khuyên Tiêu Chiến nữa, đừng xấu hổ, mình tự khoe ra thì tối đa bị các fan cắt cảnh tìm vui chút thôi, dù sao cũng hơn là bị người khác vạch trần thành scandal.”

Vương Nhất Bác gật đầu, “Biết rồi.”

Cúp máy, hai người quay lại cảnh lên xe vừa rồi ba lần nữa mới xong.


Cũng không phải hai người phát huy không tốt, mà là chiếc xe tệ quá, để sát với tình tiết hơn, đoàn phim đã đổ rất nhiều tiền vào chiếc xe này, nhờ các mối quan hệ của Vương Nhất Bác, chiếc này là bản mẫu cuối năm sau mới ra thị trường được vận chuyển tứ thời từ nước ngoài về, trên cơ bản chỉ là chiếc xe để trưng bày, rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, để bảo đảm an toàn cho diễn viên, không ai dám đùa với mạng của Vương ảnh đế, trầy da chút thôi đã không đền nổi rồi.

Nội thất trong xe được thay gần hết, chỉ cái cái vỏ và đồ nội thất, an toàn thì an toàn rồi đó, nhưng xe cải tạo xong rất khó lái, mà đoạn này lại còn phải lái thật, là Vương Nhất Bác nên mới có thể vừa vật vã với chiếc xe vừa diễn tròn vai được.

Quay xong cảnh phiền phức trong xe, mọi người không chậm trễ giây nào, nhân lúc trời tối, tức tốc chuyển cảnh quay phân cảnh sau.

Tiếp đến là cảnh ở nhà Tần Sênh.

“Tần Sênh màn bốn mươi chín cảnh một lần một! Action!”

Tiêu Chiến vặn nắm cửa, xa cách khách sáo, “Làm phiền anh phải đưa tôi về nhà quá, để tôi rót trà cho anh.”

Vương Nhất Bác không ngượng ngùng lấy một chút, chẳng nói không cần đâu, ngồi xuống xong đưa tay lấy hộp trà trong ngăn kéo bàn trà đưa Tiêu Chiến tự nhiên như chủ nhà, bình thản: “Pha nhạt thôi, trời tối rồi, uống trà đặc tôi sẽ mất ngủ.”

Tiêu Chiến nhíu mày, chần chừ gật đầu, cầm hộp trà vào bếp.

Cảnh này quay Vương Nhất Bác, máy quay không dướng theo Tiêu Chiến, nhưng cậu vẫn tận tụy vào bếp pha một ấm trà.

Trước ống kính, trong phòng khách, nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác nhạt dần, anh đứng lên, thong thả bước tới trước kệ sách trang trí, cầm tấm di ảnh trắng đen của mẹ Tần Sênh lên.

Ánh mắt anh rất phức tạp, lẳng lặng nhìn mẹ Tần Sênh rất lâu.

Ánh sáng thay đổi, Vương Nhất Bác lùi nửa bước đến góc tường, nửa bên mặt anh chìm vào bóng tối, ngón tay cầm khung ảnh tái nhợt, gân xanh nổi rõ trên cánh tay.

Có tiếng bước chân, Vương Nhất Bác lập tức để khung ảnh lại chỗ cũ, điều chỉnh cảm xúc.


“Hơi nóng.” Tiêu Chiến rót trà cho Vương Nhất Bác, ngại ngùng nói: “Nhà tôi hết nước suối rồi, nấu bằng nước máy… Anh uống tạm.”

Vương Nhất Bác cười, “Không cần phải phức tạp vậy đâu.”

Nói rồi nhấc chung trà lên thưởng mùi.

Lá trà là loại tốt, nấu bằng nước máy nhiễm hóa chất cũng thơm.

Tiêu Chiến cũng ngồi xuống, đáy mắt cậu thoáng chút quật cường hiếu thắng, không khỏi tự biện hộ cho bản thân: “Trong tin tức… Nói quá thôi, tôi không thê thảm tới vậy đâu, cũng không cần quyên góp… Quyên góp được mấy chục ngàn, cũng không đủ đắp vào cho công ty.”

Vương Nhất Bác nghe vậy cũng hứng thú, “Vậy cậu định làm sao?”

“Nên làm thế nào thì làm thế đó, tiền bị đối tác của cha tôi ôm đi, số sổ sách quan trọng cũng bị ông ta tiêu hủy, tìm được ông ta là được.” Tiêu Chiến mím chặt môi, cả người căng cứng, “Những thiệt hại tạo thành trong khoảng thời gian này… Tôi sẽ bù lại.”

Vương Nhất Bác không nhịn được cười, “Khoan nói chuyện cậu có tìm được ông ta không… Cậu tự bù hả? Cậu bù bằng gì?”

“Nhà, căn này, và căn trong khu đang khai phá, tuy đã bị niêm phong rồi…” Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bàn tay mình, đây là lần đầu tiên từ khi chuyện xảy ra cậu bình tĩnh để nói về tình cảnh khốn khó của mình với người khác, cậu có cảm giác ỷ lại khó tả với người đàn ông trước mắt, không kiềm được buột miệng nói: “Thật ra tôi còn đứng tên một căn nhà nữa, năm ngoái cha tôi sang tên cho tôi, không bị điều tra, chỉ cần tìm được kẻ đó, tôi sẽ trả hết cho bọn họ.”

Vương Nhất Bác ngưng mắt nhìn cậu, một lúc sau mới nở nụ cười trở lại, “Trùng hợp quá, công việc của tôi cũng thường tiếp xúc với những vụ kiện kiểu này, có cần tôi tư vấn không?”

Tiêu Chiến ngước lên, hơi cảnh giác, “Anh…”

“Không giấu gì cậu, tôi từng sống ở khu này, vì vài biến cố nên đến nơi khác phát triển, gần đây công ty mới mở chi nhánh bên này, tổng giám đốc điều dân bản địa là tôi sang giám sát, ngày về…” Vương Nhất Bác dừng lại, nhấp trà rồi chậm rãi nói tiếp, “Hôm đó tôi lái xe chạy trên đường cả ngày…”

“Thay đổi nhiều quá.” Vương Nhất Bác mất một lúc mới ngẩng đầu lên cười, “Hôm nay chợt nghĩ sang bên này đi dạo, không ngờ lại gặp cậu, xem như có duyên.”


Vương Nhất Bác đứng lên, lấy danh thiếp ra đưa Tiêu Chiến, “Nếu cần tôi giúp gì thì cứ liên hệ.”

Tiêu Chiến chần chừ cầm lấy.

“Cắt!”

Nhâm Hải Xuyên bước lên hướng dẫn cho Tiêu Chiến, quay bù cảnh trong bếp để cắt ghép, rồi quay trọn cả tiếng nữa mới nghỉ.

Phó đạo diễn tranh thủ lúc Vương Nhất Bác vẫn chưa đi liền hối hả chạy đến, nói mai có rất nhiều truyền thông đến thăm đoàn, hỏi Vương Nhất Bác có nhận lời trả lời một buổi phỏng vấn tập thể ngắn không.

Vương Nhất Bác quay phim cả ngày rồi, đang sốt ruột về khách sạn ôm cậu bạn trai nhỏ, nhận lời ngay.

Hôm sau, Vương Nhất Bác đứng giữa chỗ trống khó khăn lắm mới tìm ra trên trường quay, với ánh sáng xem như chấp nhận được, bị micro của mấy chục kênh truyền thông vây cứng.

Cách đó không xa là bối cảnh, người qua kẻ lại, thi thoảng sau lưng Vương Nhất Bác lại có phông bạt lướt qua, anh cười, “Xin lỗi, điều kiện trường quay có hạn, mọi người chịu khó chút.”

Các phóng viên vội bảo không sao, hỏi xem bắt đầu phỏng vấn được chưa, sau khi được cho phép thì bắt đầu lục tục đặt câu hỏi, nội dung phỏng vấn cơ bản xoay quanh “Tần Sênh”, bán chính thức, nên Vương Nhất Bác trả lời cũng rất lịch sự.

Phỏng vấn về bộ phim, Tiêu Chiến là nam chính đương nhiên cũng nằm trong danh sách phỏng vấn, cậu mới quay xong một cảnh, chưa kịp thay quần áo đã bị trợ lý dẫn đến, lẳng lặng đứng một bên chờ phỏng vấn Vương Nhất Bác xong sẽ đến lượt mình.

Cảnh Tiêu Chiến mới quay cần tương đối nhiều cảm xúc, phải thoại khàn giọng, cậu quay đi quay lại gần mười lần, giọng đã khản hẳn rồi, cậu sợ lát nữa phỏng vấn có vẻ vụng về, nghiêng đầu hạ giọng bảo Lý Vĩ Lực: “Lấy giúp anh chai nước…”

Cách đó không xa, Vương ảnh đế một thân hai việc, vừa trả lời phỏng vấn vừa liếc mắt nhìn Tiêu Chiến khựng lại, vừa nghiêm túc nghe câu hỏi vừa lấy nửa chai nước suối mình uống dở ra.

“Không phải hai nam chính, tôi không biết sao lại có tin đồn đó… Có lẽ vì mọi người lịch sự với tôi quá? Nhưng tôi thật sự là nam phụ mà.” Vương Nhất Bác bình thản cười với ống kính, rồi tự nhiên đưa chai nước trong tay cho trợ lý của mình, nhẹ giọng, “Đưa cậu Tiêu, cậu ấy muốn uống nước.”

Tiêu Chiến cách đó mấy mét: “…”

Một vài trong số vô vàn súng dài pháo ngắn đang chĩa vào Vương Nhất Bác chụp liên hồi xoay về phía Tiêu Chiến.


Trợ lý mới Trúc Tịnh mặt lặng như tờ, xoay eo tránh ống kính, đưa nửa chai nước cho Tiêu Chiến.

Lý Vĩ Lực tự giác tránh mặt, Tiêu Chiến nhận ra đây là màn “thả thính” đã nói hôm qua, tuy đã chuẩn bị trước nhưng trong lòng vẫn không thể không phát rồ lên, cậu cố gắng giữ cho mặt bình tĩnh, vặn nắp chai, ngửa đầu hé miệng, rót nước xuống mà không để môi chạm miệng chai, uống xong vặn nắp chai lại, để lên ghế xếp bên cạnh.

Các nhân viên cách đó không xa thầm khen Tiêu Chiến xử lý tốt thật, không quá ngượng nghịu cũng không quá suồng sã, tới có thể xem là động tác ái muội nho nhỏ, lùi có thể giải thích là giữa bạn bè không có gì phải ngại, vừa đủ dùng.

Đương nhiên, các nhân viên không thể nhận ra, kỳ thật tim Tiêu Chiến đang đập thình thịch, tối qua trước khi đi ngủ cậu còn mơ mơ màng màng hỏi Vương Nhất Bác chuyện này, lúc đó anh cũng mệt rồi, thuận miệng nói bậy, dỗ cậu nói là đứng chung ống kính, tối đa khoác vai gì đó thôi, không có thừa cơ làm chuyện ác với em trước mặt người khác đâu.

Vương ảnh đế mới hứa hẹn trên giường tối qua thản nhiên trả lời tiếp, mới cách không chọc ghẹo người ta xong, đến lúc nhắc đến Tiêu Chiến lại dùng “cậu Tiêu” để gọi, lịch sự cứ như mới gặp Tiêu Chiến lần đầu vậy, mặt người dạ thú đến độ cậu đỏ cả tai.

Phỏng vấn xong Vương Nhất Bác còn một buổi trả lời riêng ngắn nữa, lúc xong, nhóm phóng viên lần lượt rời đi, Vương Nhất Bác tránh mọi người, cầm chai nước suối đi đẩy cửa phòng nghỉ riêng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đang vùi đầu đọc kịch bản, Lý Vĩ Lực chơi weibo bên cạnh, trợ lý mới Trúc Tịnh đang đánh dấu kịch bản cho Vương Nhất Bác, hai trợ lý thấy anh đến liền đứng lên, Vương Nhất Bác đi thẳng tới chỗ Tiêu Chiến, mỉm cười, “Cục cưng, lớn gan rồi nhỉ?”

Tiêu Chiến ngẩn ra, hoang mang, “Sao vậy… sao vậy ạ?”

“Lúc nãy cho em uống chai nước của anh, cố ý không chạm môi?” Vương Nhất Bác vặn nắp chai nước, nheo mắt, “Người khác muốn chạm cũng không có cơ hội đâu, sao hả? Chê anh?”

Tiêu Chiến xấu hổ mà, nhưng sợ Vương Nhất Bác hiểu lầm, vội nhỏ giọng giải thích: “Em sợ… làm quá, fan của anh không vui.”

Vương Nhất Bác phì cười, “Có loại sóng to gió lớn nào mà fan của anh chưa trải qua đâu?”

Vương Nhất Bác biết sau lưng mình có đội ngũ khống chế, có thể hơi phóng túng một chút, hôm nay vốn đang chộn rộn định thả thính, cho Tiêu Chiến hôn gián tiếp mình trước mặt tất cả mọi người, không ngờ cậu da mặt mỏng nhưng não hoạt động nhanh quá, để cậu dễ dàng tránh được.

Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác chưa hả dạ, thật ra cậu cũng tình nguyện cho Vương Nhất Bác “bắt nạt”, liền đỏ tai nói nhỏ: “Lần… lần sau nha anh, đừng giận mà.”

“Biết không tránh anh nữa rồi hả?” Giọng anh rất dịu dàng, nhưng trong lòng còn ngứa ngáy lắm, mắt toàn tia lưu manh, đưa miệng chai nước suối tới bên môi Tiêu Chiến, “Liếm một cái, ba sẽ tha cho em.”

Lý Vĩ Lực và Trúc Tịnh đang ra sức cosplay đồ đạc: “…”

Mặt Tiêu Chiến kêu phựt, đỏ bừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.